Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 79: Bán hết



Thức ăn vừa ra nồi, mùi thơm nồng đậm liền tản ra bốn phía.

Tạ Đại Ngưu và Hà lão nhị làm chút việc buổi trưa còn chưa có ăn cơm cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, Hà nhị thẩm và Tạ thẩm thấy nam nhân nhà mình đều là bộ dáng ôm bụng, cũng không nhịn được thổi phù một tiếng bật cười

Hai người Tạ Đại Ngưu đều lúng túng sờ sờ bụng.

“Được rồi di chuyển đi.” Tống Tân Đồng hô.

Mấy người còn chưa động, gã sai vặt thiếp thân của giám quân khâm sai đại nhân đã chạy tới, nhìn hai nồi tôm hùm nước ngọt sáng bóng, nồng đậm hương thơm của tôm, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, “Tiểu lão bản, tất cả ta đều lấy.”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn bộ dáng mấy người Tạ Đại Ngưu bụng đói đến kêu vang, nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Thật sự xin lỗi, những thứ này là làm cho các vị thúc thúc thẩm thẩm đây ăn.”

“Không có gì Tân Đồng, đều cho vị tiểu công tử này đi.” Tạ thẩm biết người nọ là gã sai vặt của khâm sai đại nhân, vội nói.

Tạ Đại Ngưu mấy người cũng gật đầu lia lịa, “Đều cho tiểu công tử đi.”

“Nhưng…” Tống Tân Đồng không cần đi lấy lòng khâm sai đại nhân cho nên cũng không quá muốn phân ra.

Gã sai vặt nhìn ra Tống Tân Đồng do dự: “Tiểu lão bản, ngươi đây không phải là có hai nồi sao? Ngươi liền phân ra một nồi cho ta là được, đại nhân nhà ta cũng chỉ là muốn nếm thử đồ tươi mới.”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Vậy được, cái nồi này ít hơn liền cho tiểu công tử ngươi đi, cho nhiều một mình đại nhân nhà ngươi cũng ăn không hết.”

Gã sai vặt gật đầu, “Tốt.”

Tống Tân Đồng bày biện tốt cho hắn, “Tiểu công tử nhớ đem trả chén lớn lại cho ta a, nhiều cái bát của ta đều bị các công nhân lấy đi không trả lại.”

“Đại nhân nhà ta chẳng lẽ còn cần một cái bát của ngươi sao? Sau khi trở về đổi bát liền trả qua cho ngươi.” Gã sai vặt đưa cho Tống Tân Đồng một trăm văn, sau đó liền quay người đi về trong doanh địa.

Mấy người Tống Tân Đồng ăn xong tôm hùm ngay bên lửa trại trên bãi đất trống, chờ sau khi rửa sạch bát đũa chậu bồn liền vội vàng đánh xe bò trở về.

Lúc này gã sai vặt cầm đèn lồng đi đến, “Tiểu lão bản, ta trả bát cho ngươi.”

“Đa tạ.” Tống Tân Đồng nhận lấy cái bát đã rửa sạch, “Đại nhân cảm thấy thế vị thế nào?”

Gã sai vặt nói: “Đại nhân nói: món ăn này sắc màu sáng rõ, tôm thơm nồng đậm, vỏ ngoài xốp giòn, thịt tôm non mịn, là món nhắm rượu rất tốt.”

Mấy người nghe nói vậy vui vẻ, có thể được khâm sai đại nhân khen ngợi đối với nông hộ các nàng thế nhưng là hỉ sự lớn lao.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Đa tạ đại nhân khen ngợi.”

Gã sai vặt nói: “Đại nhân nghe nói còn có ốc nước ngọt hương cay, đáng tiếc đại nhân ăn chưa ăn được, đáy lòng còn có chút thất vọng, còn hi vọng ngày mai tiểu lão bản chuẩn bị nhiều một ít mới được.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Tiểu công tử tốt nhất vẫn là đến sớm một chút, ốc nước ngọt vừa mới nấu xong ăn sẽ tươi ngon hơn.”

Gã sai vặt cảm thấy thôn cô còn rất biết lễ nghĩa, không nhát gan lại chân chó giống những thôn cô khác, cho Tống Tân Đồng hai lượng bạc, “Đây là đại nhân chúng ta thưởng, còn thỉnh Tống cô nương làm ra nhiều thức ăn mới mẻ chút.”

Tống Tân Đồng nhận lấy bạc, cười đáp ứng, “Chờ ta trở về lại suy nghĩ một chút, vừa có thức ăn mới mẻ sẽ đưa tới cho đại nhân hưởng dụng.”

Chờ gã sai vặt rời đi, mấy người Tống Tân Đồng ngồi xe bò nhờ ánh trăng đi về nhà.

“Tân Đồng, khâm sai đại nhân này cũng thích ăn tôm hùm ngươi làm đâu.” Tạ thẩm cao hứng cười toe toét, “Hắn còn nói cái gì, cái gì sáng rõ tới? Ta dù sao cũng không nhớ được, có vẻ nho nhã.”

Tống Tân Đồng cười lặp lại: “Vị đại nhân kia nói món ăn chúng ta sắc màu sáng rõ, tôm hương nồng đậm, vỏ ngoài xốp giòn, thịt tôm non mịn.”

“Đúng đúng đúng, chính là câu nói như vậy, có vẻ nho nhã, quá khó đọc.” Tạ thẩm khoát tay áo, “Để ta nói ta nhưng thật là một chút cũng không hợp ý được, cũng không biết mấy vị quan đó làm thế nào mà đọc, cách nói chuyện cùng với chúng ta cũng không đồng dạng.”

“Người ta sao có giống chúng ta? Người ta là người đọc sách đấy.” Hà nhị thẩm nói.

Tạ thẩm kinh ngạc: “Người đọc sách đều nói chuyện như vậy a?”

“Cũng không phải sao.”

“Vậy Cẩu Đản Nhi sau này cũng nho nhã như vậy, ta nghe không hiểu thì làm sao?” Tạ thẩm rất lo lắng.

“Ngươi cái bà nương này thật là, Cẩu Đản Nhi sau này nếu có thể nói được lời có vẻ nho nhã như thế, chúng ta nên cười đến tỉnh.” Tạ Đại Ngưu đánh xe nói: “Người giống như Lục tú tài vậy mới có thể nói chuyện dáng vẻ nho nhã như vậy, nghe thế nào đều dễ nghe.”

“Cũng phải.” Hà lão nhị cũng không nhịn được nữa phụ họa nói.

“Hì, ta thực sự là hồ đồ, trái lại đã quên mất cái này.” Tạ thẩm cộc lốc cười, “Chỉ cần Cẩu Đản Nhi giống như Lục tú tài thi được cái tú tài, nói chuyện như vậy ta cũng nhận.”

Tống Tân Đồng cũng không nhịn được bật cười, nghĩ đến lúc thường ngày Lục tú tài nói chuyện rất tao nhã, quả thực là so với người nông gia hay hơn rất nhiều, sẽ không miệng đầy thô tục, cũng sẽ không có thói quen thô bỉ, làm chuyện gì cũng sẽ khiến cảnh đẹp ý vui.

Chẳng qua thế nào lại không nghe thấy có người đến Lục gia làm mối đâu?

Trong nháy mắt vừa nghĩ, cái này cùng nàng cũng không có quan hệ gì, nàng còn có thể chạy đến làm mối cho Lục tú tài người ta sao?

Tống Tân Đồng than nhẹ một tiếng, ngửa đầu nhìn khắp trời đầy sao, cũng không biết vì sao nào là chỗ sinh sống vốn có của nàng.

Quá xa, trở về không được.

May mắn ở đây đã dần dần ổn định.

Bánh xe nhẹ nhàng chuyển động, đè lên trên đá xanh, phát ra tiếng vang cót ca cót két, lanh lảnh lại dễ nghe. Có âm thanh làm bạn, rất nhanh liền tới Tạ gia, Tống Tân Đồng dẫn đầu nhảy xuống xe bò, đi vào trong nhà chính vẫn còn sáng đèn, thấy Thu bà bà còn đang may cá quần áo, “Thu bà bà, buổi tối thêu thùa may vá sẽ hư mắt.”

“Ta sẽ theo liền làm làm.” Thu bà tử thả việc trong tay xuống, “Tối nay sinh ý thế nào?”

“Sinh ý rất tốt, đều bán sạch đâu.” Tống Tân Đồng nói.

“Tốt như vậy? Vậy thật sự là quá tốt.” Thu bà bà cảm kích nói câu ‘Phật tổ phù hộ’, “Sáng mai để Đại Nghĩa bọn họ bắt tôm cho ngươi đi.”

“Được.” Tống Tân Đồng cười đáp ứng, “Ta cảm thấy ngày mai có thể năm trăm cân cũng bán hết.”

“Nhiều như vậy?” Thu bà bà giật mình đến hít sau một hơi.

“Thực sự, hôm nay ba trăm cân tôm hùm đều bán sạch, có người vẫn là mua một ít để nếm thử, nếu như ăn ngon ngày mai nhất định sẽ mua càng nhiều.”Tạ thẩm nói.

Tạ Đại Ngưu đi đến, phụ họa nói: “Nếu như Tân Đồng bán rượu, người đến ăn khẳng định càng nhiều.”

“Chớ có bán rượu gì, không nói khó lấy rượu, những công nhân kia uống rượu vạn nhất gây rối thì sao, chúng ta cũng không đảm đương nổi.” Thu bà bà suy nghĩ liếc mắt quét Tạ Đại Ngưu một cái.

Tạ Đại Ngưu gật đầu, “Biết biết, ta chỉ thuận miệng nói. Những người đó đều mua rượu trở lại cất giấu, buổi tối nhấp một hai ngụm.”

“Ân, vậy thì không quan hệ với chúng ta.” Thu bà bà nói.

“Ta cũng không muốn bán rượu, nếu lại bán rượu khẳng định bận đến không qua nổi, hơn nữa còn phải chuẩn bị băng ghế, quá khó khăn đi.” Tống Tân Đồng nói: “Bây giờ bọn hắn mua về ăn, chúng ta cũng không cần dọn dẹp.”

“Đúng, chính là không có đem trả khay về cho chúng ta.” Tạ thẩm có chút bất mãn điểm này, “Mỗi lần ta đều phải đi thu.”

“Để chỉnh lại ngày mai để bọn họ tự mình chuẩn bị bát.” Thu bà bà nói.

Tống Tân Đồng cười cười, nàng đã sơm nói cùng những công nhân kia, nhưng vừa đến giờ cơm cũng liền tay không đi qua, chẳng lẽ nàng còn có thể không cho bát sao?

“Bà bà, Đại Bảo bọn họ đâu? Ta dẫn bọn hắn đi về.” Tống Tân Đồng nói.

“Ngủ rồi.” Thu bà bà mang theo Tống Tân Đồng tiến vào phòng, “Đại Bảo, tỷ ngươi đến đón ngươi.”

Tống Tân Đồng đánh thức Đại Bảo từ trên giường dậy, “Đại Bảo, chúng ta về nhà.”

Đại Bảo mơ mơ màng màng bò dậy, lanh lợi ngồi ở trên đầu giường, tùy ý cho Tống Tân Đồng mặc áo khoác.

Mà Tiểu Bảo liền lười hơn không ít, chết sống không muốn động, Tống Tân Đồng không thể không cõng cậu trên lưng, một tay dắt Đại Bảo, ba người chậm rì rì đi về nhà.

Ánh trăng sáng rõ, tinh tú lấp lánh, bóng lưng ba người hòa cùng một chỗ, rất ấm áp


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.