Tử Thư Tây Hạ

Quyển 1 - Chương 20: Mã Khúc



1

Hai chiếc ô tô lao như bay bên cạnh, mọi người ngồi ven đường lộ, hít thở từng hơi lớn không khí quen thuộc bên ngoài, tuy trong không khí có kèm theo cả chút mùi xăng dầu.

Đột nhiên, một chiếc xe Jeep Cherokee màu trắng từ phía Mã Khúc từ từ lái đến, tốc độ của chiếc Jeep Cherokee càng lúc càng chậm, cuối cùng nó đỗ lại bên cạnh mọi người. Đường Phong tưởng rằng một người qua đường tốt bụng nào đó đến giúp đỡ họ, nhưng không ngờ, nhảy xuống khỏi chiếc Jeep Cherokee lại là Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ nhìn thấy mọi người, cười nói: “Tôi biết ngay là các anh sẽ xuất hiện ở đây. Đợi các anh ở đây đã hai ngày nay rồi. Tôi còn tưởng rằng phải đợi tới hơn mười ngày, nửa tháng cơ, không ngờ các anh lại nhanh chóng xuất hiện như vậy.”

“Anh… đây là…” Đường Phong, Lương Viện và Makarov ngạc nhiên nhìn Từ Nhân Vũ ăn vận như một khách du lịch, chỉ có Hàn Giang là đã nắm bắt được vấn đề.

“Khi các anh vừa mới rời khỏi Lang Mộc Tự thì hôm sau đường quốc lộ bị nước lũ phá hủy được sửa xong, Lang Mộc Tự cũng khôi phục được liên lạc với thế giới bên ngoài, tôi gọi vào số điện thoại mà Hàn Giang đưa cho, sau đó…”

Makarov nghe thấy vậy, có chút phiền não nói: “Thật là đen đủi, nếu như chúng ta đợi thêm một hôm ở Lang Mộc Tự thì sẽ không gặp phải nhiều nguy hiểm như thế, Yelena cũng không bị…”

“Nghĩ thoáng chút đi! Nếu như vậy thì chúng ta cũng sẽ không có được nhiều thu hoạch thế này.” Hàn Giang khuyên giải.

“Nói như thế thì nghĩa là những hành khách bị mắc kẹt trên núi cũng đã được giải cứu rồi?” Đường Phong đột nhiên hỏi Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ gật đầu, đáp: “Đúng vậy! Tất cả hành khách đều được cứu rồi, chỉ có… chỉ có Stephen, tôi nghe nhân viên cứu viện nói, nếu như muộn thêm chút nữa thì mấy hành khách bị thương nặng cũng sẽ không ổn.”

“Xem ra anh đã lập được công lớn rồi đấy!” Đường Phong cười nói với Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ chân thành nói với Hàn Giang: “Đó đều là nhờ anh có phương hướng chỉ đạo, may mà anh đưa cho tôi số điện thoại đó…”

“Được rồi, những chuyện khác đến thị trấn nói tiếp, tiếp đây thì xem anh sắp xếp thế nào!” Hàn Giang ngắt lời Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ hiểu ý Hàn Giang, chở mọi người tới huyện Mã Khúc. Từ Nhân Vũ đến sớm từ trước đó khá lâu nên đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Nghỉ ngơi cả một buổi sáng mọi người mới dần dần hồi phục lại.

Ăn xong bữa tối, Từ Nhân Vũ đến phòng của Đường Phong và Hàn Giang. Hàn Giang nhìn thấy Từ Nhân Vũ, hỏi thẳng vào vấn đề: “Gần đây có người của chúng ta không?”

Từ Nhân Vũ hơi sững sờ một chút, lập tức trả lời: “Gần đây có bốn đội viên đặc chiến mà Triệu Vĩnh đưa tới, nhưng theo yêu cầu của tổng bộ, chúng ta không được tiếp xúc với họ. Họ chỉ phụ trách an toàn cho chúng ta tại Mã Khúc.”

Câu trả lời của Từ Nhân Vũ khiến đầu óc Đường Phong mụ mị: “Đội trưởng, Từ Nhân Vũ, đây… đây là…”

Hàn Giang cười với Đường Phong: “Khà khà, khả năng cậu vẫn chưa biết nhỉ, tiến sỹ Từ đã là người của chúng ta rồi.”

“Người của chúng ta?” Đường Phong nghi ngờ nhìn nhìn Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ nói: “Đúng vậy, hiện giờ tôi là K8.”

“K8? Sao anh lại…” Đường Phong vô cùng kinh ngạc. Hàn Giang giới thiệu: “Số điện thoại mà tôi đưa cho Từ Nhân Vũ ở Lang Mộc Tự là một số đặc biệt, nếu như chỉ để Từ Nhân Vũ báo cáo tình hình sự cố máy bay thì tôi không nhất thiết phải đưa cho anh ta số đấy. Theo như giao ước của tôi và Triệu Vĩnh, người mà sử dụng số đó để liên lạc với anh ấy thì nhất định phải là người của chúng ta, hoặc tôi cho rằng đó là người đáng tin cậy.”

“Cũng có nghĩa là anh đã tiến cử tiến sỹ Từ với tổng bộ?”

Hàn Giang vẫn chưa trả lời, ngược lại Từ Nhân Vũ lại oán thán: “Anh đã dùng thủ đoạn bắt cóc tôi. Anh nói với tôi, chỉ cần gọi vào số điện thoại đó, kể rõ sự việc thì sẽ có người đến bảo vệ tôi, đúng là một gã tử tế. Tôi vừa mới gọi điện xong, năm tiếng sau, Triệu Vĩnh liền đem theo mười mấy đội viên đặc chiến tới, tự nhiên phong tỏa cái huyện bé xíu này tới nỗi nước chảy cũng không lọt, sau đó anh ta trực tiếp tìm tôi, đưa tôi vào khách sạn này, tra hỏi tôi nửa ngày!”

“Khà khà, lúc đó anh bị dọa cho sợ chết khiếp đúng không?” Đường Phong cười nói.

“Đúng vậy! Lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó tôi được yêu cầu ở lại trong phòng, không được đi đâu cả. Chiều hôm sau… tôi như muốn ngất luôn! Điều càng khiến tôi kinh ngạc hơn đã xảy ra rồi: Triệu Vĩnh bỗng nhiên mang theo một đống tài liệu tìm đến tôi, điều tra tôi từ đầu tới chân, thậm chí đến cả việc tôi yêu mấy lần, anh ta cũng biết! Sau đó, anh đã đề xuất, hy vọng tôi có thể làm việc cho lão K. Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải…”

“Xem ra anh giống hệt tôi, đều bị kéo vào như vậy!” Đường Phong châm chọc.

Hàn Giang đầy vẻ nghiêm túc nói: “Hai anh phải hiểu rõ, không phải chúng tôi ép buộc các anh gia nhập vào lão K, mà bởi vì các anh đã bị cuốn vào sự việc này, các anh không có đường rút lui. Đường Phong, cậu phải biết rằng, nếu như không phải là người của chúng tôi, cậu cho rằng cậu có thể sống đến ngày hôm nay sao? Còn cả tiến sỹ Từ nữa, anh không gia nhập vào đội ngũ chúng tôi, e rằng hôm nay anh đã không thể nhìn thấy chúng tôi được nữa!”

“Nhưng trước đây tôi vốn không hiểu gì về chuyện của các anh! Đám người đó sao lại phải ra tay với tôi?” Từ Nhân Vũ mang vẻ mặt ngây ngô hỏi lại Hàn Giang.

Hàn Giang cười nhạt vài tiếng, đáp: “Nếu anh nghĩ như vậy thì ngây thơ quá đấy! Có lẽ anh chưa hiểu biết mấy về chuyện nội bộ, nhưng bọn áo đen đó lại không cho rằng như vậy, thế nên, anh đã không còn lựa chọn nào khác.”

Những lời của Hàn Giang khiến Từ Nhân Vũ lạnh toát sống lưng, căn phòng chìm trong im lặng. Đường Phong phá vỡ sự im lặng đó, hỏi Từ Nhân Vũ: “Tiến sỹ, công ty của anh thì sao?”

Từ Nhân Vũ cười đau khổ đáp: “Tôi đã giao lại cho phó giám đốc của tôi điều hành rồi, việc kinh doanh của công ty tôi vốn không ổn, bây giờ…”

Hàn Giang vỗ vỗ vai Từ Nhân Vũ, an ủi nói: “Đừng lo lắng, gia nhập vào lão K không đồng nghĩa với việc các anh trở thành thành viên chính thức của Cơ quan An ninh Quốc gia, lão K chỉ là một tổ chức tạm thời, rồi một khi nhiệm vụ kết thúc, các anh sẽ trở lại cuộc sống trước đây của mình. Tiến sỹ, không biết chừng khi anh giao phó công ty cho phó giám đốc, việc kinh doanh của công ty biết đâu lại ngày một phát triển đi lên.”

Từ Nhân Vũ không nói thêm câu nào, chỉ cười đau khổ.

2

Hàn Giang lại tường thuật sơ qua cho Từ Nhân Vũ về những chuyện họ gặp trên đường. Từ Nhân Vũ nghe tới mức há hốc mồm, đến cả tẩu thuốc thân yêu của anh ta cũng rơi xuống đất.

9 giờ sáng hôm sau, Đường Phong, Hàn Giang đã liên lạc qua webcam với Triệu Vĩnh và giáo sư La ở tổng bộ. Đầu tiên, Đường Phong tường thuật vắn tắt lại những gì mà họ gặp phải trên đường. Triệu Vĩnh và giáo sư La cũng vô cùng ngạc nhiên trước những gì mà Đường Phong và Hàn Giang đã gặp phải. Trước tiên, giáo sư La chúc mừng Đường Phong và Hàn Giang đã có được phát hiện quan trọng như vậy, sau đó ông phấn khởi nói: “Phát hiện của các cậu rất quan trọng, điều này đã chứng thực cho những ghi chép của Walker, đồng thời cũng chỉ rõ phương hướng cho bước hành động tiếp theo của chúng ta.”

“Ý ngài nói là tuyết sơn A Ni Mã Khanh?” Đường Phong hỏi.

“Ừm, các cậu đã tìm được bao nhiêu chứng cứ như vậy, đủ để chứng minh Hắc Đầu Thạch Thất chắc là ở trên tuyết sơn A Ni Mã Khanh.” Giáo sư La tin tưởng khẳng định.

Triệu Vĩnh không thể không tiếc nuối trình bày: “Những ngày qua, chúng tôi cũng rất bận bịu lục soát dải núi lớn đó, nhưng đến hôm nay vẫn chưa tìm thấy tòa Khương Trại mà các anh kể. Nhưng, chúng tôi đã tiến hành điều tra về cái chết của Chu Nam Nam.”

“Ồ, các anh đã phát hiện ra điều gì?”

“Theo như những chứng cứ mà chúng tôi nắm được, Chu Nam Nam xuất hiện tại Lang Mộc Tự, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nhiều năm trước đây cô ta đã rời khỏi Trung Quốc, đi Mỹ du học, nhưng khi ở Mỹ cô ta đã nghiện hút nên bị đuổi học, kể từ đó trở đi, cô ta đã mất tích.”

“Mất tích?” Đường Phong ngạc nhiên.

“Đúng vậy, không ai biết cô ta đi đâu. Tóm lại, cô ta không về nhà, tại cục xuất nhập cảnh cũng không thấy đăng kí về nước của cô ta, nhưng lần này cô ta lại xuất hiện tại Lang Mộc Tự, bởi vậy, tôi nghi ngờ…”

“Anh nghi ngờ sự xuất hiện của Chu Nam Nam có liên quan tới hành động lần này của chúng ta?” Hàn Giang ngắt lời Triệu Vĩnh, hỏi lại.

Triệu Vĩnh gật gật đầu, nói ra phán đoán của mình: “Tôi cho rằng Chu Nam Nam rất có khả năng vì nghiện hút ở nước ngoài nên dẫn tới cuộc sống túng quẫn, bị một số tổ chức mua chuộc. Lần này phái Chu Nam Nam tới, chắc chắn là có mục đích của chúng. Tôi đoán rằng chúng muốn để Chu Nam Nam kết thân với các anh, sau đó xâm nhập vào nội bộ của chúng ta, và Lang Mộc Tự vừa hay là nơi thích hợp. Nếu như các anh gặp gỡ Chu Nam Nam tại nơi hoang vu, tất nhiên sẽ nghi ngờ lai lịch của cô ta, còn tại Lang Mộc Tự, các anh sẽ rất tự nhiên khi quen biết nhau.”

“Hóa ra sự việc lại phức tạp đến như vậy? Thật là biết người, biết mặt, không biết lòng!” Đường Phong xuýt xoa.

“Còn nữa, các cậu có chú ý tới số tiền còn lại trong túi của Chu Nam Nam không? Rất có khả năng số tiền đó nói lên vấn đề đấy.” Triệu Vĩnh nhắc lại.

Hàn Giang gật gật đầu, lẩm bẩm: “Đáng lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều này sớm hơn, nhưng tại sao Chu Nam Nam lại bị giết nhỉ?”

“Cái này thì không rõ, có lẽ là do nội bộ của chúng xảy ra mâu thuẫn, hoặc là Chu Nam Nam không muốn thực hiện hành động lần này, thế nên bọn áo đen đó đã giết chết cô ta.”

Hàn Giang nghe Triệu Vĩnh nói vậy, bỗng dưng nhớ lại tiếng cãi vã kỳ lạ lúc nửa đêm hôm đó tại Lang Mộc Tự. Lẽ nào tiếng cãi vã đó là của Chu Nam Nam? Hàn Giang ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lại hỏi Triệu Vĩnh: “Mấy vụ án mà cậu phụ trách điều tra có tiến triển gì không?”

“Có một vài phát hiện mới, hơn nữa có một vài phát hiện tôi còn thấy rất quan trọng, nhưng bây giờ dăm ba câu cũng không thể nói rõ được.” Triệu Vĩnh đáp.

“Tôi hiểu, tạm thời chúng ta vẫn chưa thể quay về. Mục đích hiện nay của chúng ta đã rất rõ ràng, bước tiếp theo sẽ phải khẩn trương tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, lấy được kệ tranh ngọc thứ hai. Nếu như phát hiện của cậu không liên quan gì tới Hắc Đầu Thạch Thất thì hãy đợi chúng tôi trở về rồi phân tích cụ thể sau!” Hàn Giang nói ra kế hoạch tiếp theo.

“Tôi cũng định như thế, các anh hiện giờ không nên phân tâm, tất cả đều vì đoạt được kệ tranh ngọc thứ hai. Tôi và giáo sư La đã phân tích và cho rằng: nếu như chúng ta đoạt được hai kệ tranh ngọc trước, toàn bộ sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng có lợi cho chúng ta.” Triệu Vĩnh đáp.

“Không sai! Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đến lúc đó tranh giành kệ tranh ngọc chắc chắn sẽ càng kịch liệt hơn.” Hàn Giang bình tĩnh nói.

“Hiện giờ anh đã quyết xong thành viên đến tuyết sơn A Ni Mã Khanh lần này chưa?” Triệu Vĩnh đột nhiên hỏi.

“Tôi vẫn đang cân nhắc, đây là một vấn đề khó! Tôi đã tiên liệu được rằng nhiệm vụ lần này sẽ càng gian khó hơn trước đây; thế nên ai đi ai không đi tôi phải suy nghĩ một lượt đã. Đương nhiên, tôi và Đường Phong không thể thiếu được.” Hàn Giang chau mày.

“Tuy tôi hoàn toàn tán đồng hành động bước tiếp theo của các anh, nhưng tôi… thực ra… có chút lo lắng…” Triệu Vĩnh lộ ra dáng vẻ muốn nói ra điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.

3

Hàn Giang thấy Triệu Vĩnh là quân nhân mà bộ dạng lại như vậy thì ngạc nhiên nói: “Có gì thì nói đi, sao cậu lại trở nên đàn bà thế!”

“Tôi lo lắng thời tiết này mà đến nơi lạnh giá, liệu các anh có ổn không? Dù bây giờ đã là cuối tháng 10.” Triệu Vĩnh nói ra lo lắng trong lòng mình.

Hàn Giang đần mặt ra, ngẫm nghĩ một hồi, rồi kiên định nói: “Điều mà cậu lo lắng cũng có lý, mùa này đã khá lạnh rồi, vùng núi tuyết trời rất lạnh, nhưng không được cũng phải được, chúng ta đã không còn đường rút lui nữa, cũng không còn thời gian nữa! Tôi yêu cầu cậu phải chuẩn bị trang thiết bị thiết yếu cho chúng tôi trong một thời gian nhanh nhất, bao gồm cả trang bị để leo núi tuyết.”

“Cái này anh có thể yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị cho các anh những trang thiết bị tốt nhất, ít nhất cũng không kém hơn đối thủ của chúng ta! Thủ tục cụ thể do tôi và Từ Nhân Vũ phụ trách, anh không phải bận tâm, nhưng, tôi cần danh sách chính xác thành viên của anh, nếu không, tôi sẽ không tiện chuẩn bị.”

Hàn Giang cúi đầu suy nghĩ, mãi một lúc sau mới nói với Triệu Vĩnh: “Thế này nhé! Muộn nhất là 9 giờ tối hôm nay, tôi sẽ đưa cho anh danh sách chính xác các thành viên.”

Triệu Vĩnh gật gật đầu, lúc này, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh của giáo sư La, ông buồn rầu nói với Hàn Giang và Đường Phong: “Tuy các cậu đã xác định được Hắc Đầu Thạch Thất nằm trên tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nhưng, cụ thể là ở đâu thì các cậu vẫn chưa biết. Hiện giờ đã là cuối tháng 10, khu vực cao hơn mực nước biển như A Ni Mã Khanh đã rất lạnh. Các cậu chắc chắn không thể vào núi, chẳng nhẽ đi tìm kiếm từng chút một sao?”

Đường Phong và Hàn Giang nghe giáo sư La nói xong, lòng nặng trĩu. Đúng vậy! Không thể giống như ruồi không đầu, vào núi đâu có thể đi quanh quẩn đâm ngang xiên dọc, mà bắt buộc phải xác định được một khu vực tương đối cụ thể thì mới bắt đầu triển khai tìm kiếm. Đường Phong hỏi giáo sư La: “Vậy ông có biện pháp nào ổn không?”

Giáo sư La ngẫm nghĩ, nói: “Trước tiên chúng ta phải căn cứ vào tài liệu nắm giữ được để suy đoán ra vị trí tương đối của Hắc Đầu Thạch Thất. Đường Phong, cậu kể lại lần nữa truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể, đặc biệt là phần kể về A Ni Mã Sơn đi?”

Vậy là, Đường Phong lại phải kể lại một lượt từ đầu đến cuối truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể. Giáo sư La nói: “Đường Phong, cậu có để ý thấy không, truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể có nhắc tới: Tây Hạ sau khi bị diệt vong, vì muốn quay trở lại tây bắc Tứ Xuyên nên họ đã vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Rồi khi gặp phải bão tuyết, họ đã tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất trên một sườn núi.”

“Đúng vậy, nhưng giáo sư La, điều này thì cho thấy gì vậy?” Đường Phong không hiểu hỏi.

“Cho thấy mục tiêu mà các cậu tìm kiếm chắc là đoạn phía đông của tuyết sơn A Ni Mã Khanh, chính xác hơn, chắc là dãy núi phía đông nam tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Tại sao lại nói vậy, cậu chỉ cần tra tài liệu liên quan tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh thì sẽ biết. A Ni Mã Khanh là dãy núi lớn chạy theo hướng tây bắc – đông nam, vắt ngang vùng phía đông của cao nguyên Thanh Tạng, do sông Hoàng Hà ngoặt một khúc lớn, chính là khúc đầu sông Hoàng Hà mà chúng ta thường nói. Tuyết sơn A Ni Mã Khanh và Cương Nhân Ba Khâm của Tây Tạng, tuyết sơn Mai Lí của Vân Nam và Ca Đóa Giác Ốc của Ngọc Thụ, được gọi là tứ đại thần sơn, Tạng truyền Phật giáo. Dãy núi chạy theo hướng tây bắc – đông nam này thì phía tây bắc cao, đỉnh Mã Khanh này cao hơn mực nước biển 6282 mét, chính là ở phía tây bắc A Ni Mã Khanh, còn phía đông nam thì thấp hơn một chút. Tôi cho rằng, năm đó, sau khi Tây Hạ mất nước, người Đảng Hạng đã di cư tới tây bắc Tứ Xuyên, vượt qua tuyết sơn A Ni Mã Khanh, tuyến đường mà họ vượt qua chắc chắn là phía đông nam của tuyết sơn vì nơi này thấp hơn một chút. Thứ nhất vì ở đây dễ vượt qua, hơn nữa anh nhìn bản đồ là sẽ hiểu ra: người Đảng Hạng từ Ninh Hạ, Cam Túc và những vùng khác đi về phía tây bắc Tứ Xuyên vốn không cần thiết phải bỏ đường gần đi đường xa như vậy để vượt qua đại tuyết sơn của vùng tây bắc tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Bởi vậy, căn cứ theo bên trên mà phán đoán, tôi cho rằng chúng ta nên định vị phạm vi tìm kiếm tại phía tây sông Hoàng Hà, phía đông nam của tuyết sơn A Ni Mã Khanh.”

Đường Phong và Hàn Giang lật xem bản đồ, hoàn toàn đồng ý với suy đoán của giáo sư La. Hàn Giang nghĩ ngợi một lúc lâu, đột nhiên nói với Triệu Vĩnh: “Cậu nhanh chóng tìm Ủy ban Lãnh thổ Quốc gia, rồi điều duyệt tất cả những tài liệu địa chất liên quan tới khu vực đông nam tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Tôi đoán là sẽ có thể phát hiện ra một số manh mối có giá trị!”

Triệu Vĩnh gật đầu: “Cái này thì không vấn đề gì, nhưng tôi cần chút thời gian. Thế này nhé, 9 giờ tối, chúng ta lại online lần nữa, anh nói với tôi danh sách thành viên đã chốt cuối cùng, còn tôi gửi cho anh tài liệu địa chất mà anh cần.”

“Được! Quyết định như thế nhé, 9 giờ tối gặp!” Nói xong, Hàn Giang kết thúc liên lạc qua webcam, một mình đi ra khỏi phòng.

4

Đường Phong thấy Hàn Giang một mình trầm ngâm im lặng, giống như đang suy ngẫm việc quan trọng gì đó, anh không tiện làm phiền nên liền tới phòng Lương Viện và Hắc Vân. Hai cô gái trạc tuổi nhau này, tuy từ nhỏ sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhaư nhưng lúc này lại rất tâm đầu ý hợp. Khi Đường Phong vào phòng, Lương Viện đang chải tóc cho Hắc Vân.

Thấy hai cô gái bình an vô sự, Đường Phong trở về phòng của anh và Hàn Giang, nhưng ngó nghiêng không thấy Hàn Giang, đợi mãi cũng không thấy anh về phòng, lòng Đường Phong đâm nghi ngờ. Anh đến phòng của Từ Nhân Vũ và Makarov hỏi: “Có thấy Hàn Giang đâu không?”

Từ Nhân Vũ hỏi lại Đường Phong: “Không phải anh cùng phòng với anh ấy sao? Từ nãy đến giờ không thấy anh ấy đâu cả!”

Đường Phong đi ra khỏi khách sạn nhỏ mà họ ở, đây là khách sạn tốt nhất trong huyện. Đường Phong ra phố huyện Mã Khúc, huyện nhỏ nằm ngọn trong lòng thảo nguyên này từ cổ xưa đã là con đường tất yếu để từ nội địa thông tới khu vực Tây Tạng. Dân trong huyện hầu hết đều là người Tạng. Mã Khúc trong tiếng Tạng nghĩa là Hoàng Hà. Huyện này không lớn, nên chẳng mất bao lâu là có thể đi hết cả huyện. Phía bên ngoài huyện, tầm mắt ngút ngàn, đều là những thảo nguyên lớn hút tầm mắt. Vùng đại thảo nguyên Mã Khúc rộng lớn này được dân du mục dân tộc Tạng gọi thân mật là Hương Ba La.

Hương Ba La tươi đẹp, thế giới cực lạc của dân du mục. Đường Phong bất giác đi ra khỏi thị trấn mà không hề hay biết. Anh đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên sườn núi, người đó ngồi một mình nhìn chăm chú về phía xa xăm, bất động. Do cách khá xa nên Đường Phong không nhìn rõ mặt người đó, anh nghi ngờ nên liền tiến về phía sườn núi, đi tới gần thì anh mới phát hiện ra là Hàn Giang.

Hàn Giang vẫn ngồi im bất động, không biết đến sự có mặt của Đường Phong, mãi cho tới khi Đường Phong vỗ vào vai anh một cái, hỏi: “Một mình chạy đến đây để ngắm cảnh sao?”

Hàn Giang lúc này mới chú ý đến Đường Phong bên cạnh, anh cười khan: “Ngắm cảnh? Khà khà, tôi hiện giờ không có tâm trạng đấy!”

Đường Phong ngược lại vẫn chìm đắm trong cảnh đẹp, “Thư giãn chút đi, không cần phải căng thẳng vậy đâu. Anh xem đại thảo nguyên Mã Khúc ngút ngàn trước mắt chúng ta, từ cổ xưa khi hình thành nên sông Mã Khúc, ở đây đã được mệnh danh là thảo nguyên đẹp nhất châu Á, nếu như vào mùa hạ, thì đó rõ ràng là một đại dương xanh.”

“Lúc này mà cậu vẫn còn tâm trạng nhàn hạ nho nhã vậy sao? Tôi thấy tố chất tâm lý của cậu tốt hơn tôi đấy, cái chức đội trưởng này nên để cậu đảm nhiệm.” Hàn Giang nói sang sảng.

“Tại tôi không ở vị trí đó, không mưu cầu chức tước, không nghĩ nổi nhiều việc như thế. Còn anh, người giỏi thì phải làm nhiều thôi… Anh cứ đăm chiêu thế, rút cuộc đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ gì? Nghĩ toàn bộ sự việc, ban nãy tôi đã nghĩ lại từ đầu đến cuối một lượt.”

“Ồ! Vậy anh nghĩ được gì?”

“Nghĩ được rất nhiều điều. Bao nhiêu lâu nay, chúng ta đều không ngẫm nghĩ lại một chút toàn bộ sự việc. Hôm nay tôi nghĩ rất nhiều, nhưng chúng ta hãy cứ quyết định việc trước mắt đã.”

“Việc trước mắt?”

“Ừm, rút cuộc nên để ai thi hành nhiệm vụ đến tuyết sơn A Ni Mã Khanh đây?”

“Cái này mà cũng phải nghĩ, đương nhiên không thể thiếu hai chúng ta.”

“Thế ngoài hai chúng ta ra thì sao?” Hàn Giang hỏi.

Đường Phong ngay lập tức cũng không nghĩ ra: “Ngoài hai chúng ta ra, Lương Viện và Hắc Vân, hai cô gái này thì khỏi tính rồi, lão Mã lớn tuổi rồi, Từ Nhân Vũ có thể đi cùng chúng ta!”

Hàn Giang phẩy phẩy tay: “Thêm cả Từ Nhân Vũ mới có ba người, không đủ lực lượng. Nếu như có Triệu Vĩnh thì tốt quá, còn đối với Từ Nhân Vũ, tôi không chắc chắn lắm về con người này.”

“Anh không chắc chắn lắm về tiến sỹ Từ?” Đường Phong rất ngạc nhiên.

Hàn Giang nhìn Đường Phong, cười đau khổ rồi im lặng, anh chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, vùng đại thảo nguyên dưới dốc núi.

5

Hàn Giang trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên hỏi lại Đường Phong: “Đường Phong, cậu cảm thấy trong toàn bộ sự việc, phương hướng mà chúng ta phán đoán có đúng không?”

Đường Phong thấy Hàn Giang hỏi vậy, giật thót tim, đây cũng là vấn đề mà anh luôn suy tư trong lòng nhưng lại không muốn nghĩ đến. Anh lắc lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào, miệng lẩm bẩm đáp: “Tôi… tôi không biết, có lẽ… có lẽ phương hướng mà chúng ta điều tra ngay từ đầu đã sai rồi.”

“Ồ! Cậu nói cụ thể xem sao.” Rõ ràng Hàn Giang rất hứng thú với câu nói của Đường Phong.

Đường Phong giải thích: “Hôm đó nghe những gì Lão Mã kể lại, rồi xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại để suy ngẫm, tôi có một cảm giác không ổn. Tôi cảm giác hình như chúng ta luôn bị đối thủ xỏ mũi dắt đi, trước khi có được kệ tranh ngọc này cũng vậy, sau khi có được kệ tranh ngọc này cũng vậy, thậm chí đến bây giờ, chúng ta cũng không biết đối thủ của chúng ta rút cuộc là ai?”

“Không sai, tôi cũng có cảm giác giống cậu! Trong toàn bộ sự việc, bất luận chúng ta nỗ lực đến thế nào cũng đều rơi vào thế bị động. Càng ngày tôi càng thấy, đối thủ của chúng ta hình như nắm rõ chúng ta như lòng bàn tay, chúng ta đi đến đâu, thì chúng nhất định sẽ xuất hiện ở đó. Trước đây cảm giác này của tôi không lớn lắm, nhưng hiện giờ thì cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.” Hàn Giang nói ra những nghi vấn trong lòng.

“Ý anh là trong chúng ta có nội gián?” Đường Phong hỏi lại.

Tuy Hàn Giang đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng khi anh nghe thấy Đường Phong nói ra hai từ “nội gián” thì trong lòng bất giác cũng giật mình thon thót. Anh quay mặt lại, nhìn Đường Phong, Đường Phong cũng đang chăm chú nhìn anh. Đường Phong từ trước đến nay chưa từng thấy Hàn Giang như vậy – mắt Hàn Giang toát ra sự mông lung và bất lực, khác hoàn toàn với một Hàn Giang sáng suốt, kiên cường và vô cùng tự tin trước đây.

Cho dù là trong thời khắc gian nan nhất, Hàn Giang cũng luôn luôn duy trì sự tự tin, lúc này, anh ấy sao vậy? Hàn Giang cúi đầu, giống như đang suy ngẫm điều gì đó… Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hình như đã lấy lại được rất nhiều sự tự tin ngày nào: “Nói thật lòng, tôi vốn không tin trong nội bộ chúng ta có nội gián, nhưng chúng ta có thể phân tích một chút tất cả những người liên quan đến sự việc này. Đầu tiên hãy bắt đầu từ sự việc ở Quảng Châu, cũng chính là lúc mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, khi cậu gia nhập lão K, tôi đã từng nói với cậu, tính cả cậu thì lão K tổng cộng có 7 người, bây giờ thêm Từ Nhân Vũ là 8 người. Tôi là K2, Triệu Vĩnh là K3, giáo sư La là K4, Từ Nhân Vũ là K8, cậu là K7, ngoài 5 người chúng ta ra, còn có 3 người nữa, chúng ta phân tích 3 người này đã.”

“Tôi còn nhớ, anh đã từng nói với tôi, anh cũng không biết 3 vị đó là ai?” Đường Phong nói.

“Đúng vậy, K1, K5 và K6, tôi cũng không biết thân phận của 3 người này. Lúc đó cậu đã từng nghi ngờ K1 chính là thủ lĩnh thực sự của Lão K mà.”

“Đúng vậy, nhưng anh nói thủ lĩnh của Lão K là anh, lúc đó tôi đã nhủ thầm trong lòng: Anh là đội trưởng rồi thì sao lại vẫn có một người đeo số đứng trước anh?”

“Tôi cũng từng thắc mắc như cậu. Cậu nghĩ xem, khi tôi được nhận chức đội trưởng Lão K, thủ trưởng đã nói với tôi, số hiệu của tôi là K2, phía trước tôi vẫn còn một K1, trong lòng tôi không thể không nghi ngờ sao? Tôi đã từng nhiều lần hỏi thủ trưởng vấn đề này, nhưng thủ trưởng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, nói tôi đừng suy nghĩ quá, tôi chính là thủ lĩnh của Lão K, hành động của Lão K đều do tôi quyết định. Thế nhưng thủ trưởng lại nhất định không nói cho tôi biết K1 là ai?”

“Hay là K1 chính là vị thủ trưởng của anh?” Đường Phong suy đoán.

“Không thể, thủ trưởng rất bận bịu và không phụ trách cụ thể vụ kệ tranh ngọc này, còn tất cả những người gia nhập Lão K chắc chắn đều phải trực tiếp tham gia vào sự việc này. Ngoài ra, nếu như thủ trưởng chính là K1, thì ông cũng không cần thiết phải giấu tôi làm gì!” Hàn Giang phủ định suy đoán của Đường Phong.

“Vậy thì kỳ lạ thật, anh là thủ lĩnh của Lão K, sao vẫn còn có người chức to hơn anh được nhỉ?”

“Bởi vậy, sau này tôi mới thay đổi suy nghĩ, K1 này chức to chức nhỏ hơn tôi thì tôi không biết, nhưng tôi cho rằng anh ta có thể đứng trước tôi không phải vì chức vụ của anh ta cao hơn tôi, cũng không phải vì cấp bậc của anh ta cao hơn tôi, mà là bởi vì K1 bí ẩn này đã tham gia vào vụ kệ tranh ngọc sớm hơn tôi, thậm chí anh ta còn tiếp cận với trọng tâm của toàn bộ sự việc gần hơn chúng ta.”

6

Đường Phong ngẫm nghĩ, gật đầu đáp: “Chỉ có phân tích như anh mới thấy hợp lý. Nhưng nếu như anh ta gia nhập sớm hơn chúng ta, tiếp cận trọng tâm sự việc sớm hơn chúng ta thì tại sao không giúp đỡ chúng ta nhỉ? Lẽ nào anh ta không lộ diện cũng có thể giúp đỡ chúng ta.”

“Ừm! Chính là vấn đề này, chúng ta ngay từ ban đầu trải qua trăm ngàn gian nan nguy hiểm đi đến ngày hôm nay, cơ bản đều dựa vào sự phân tích và nỗ lực của chúng ta, mà không hề nhận được sự giúp đỡ từ bên ngoài, bên trên cũng không cung cấp cho chúng ta thêm tài liệu hay manh mối có giá trị nào, bởi vậy, tôi thật sự không hiểu nổi tác dụng của K1 là ở đâu nữa?”

“Vậy K5 và K6 thì sao?” Đường Phong hỏi.

“Về hai người này tôi biết càng ít hơn, có thể nói là chẳng biết gì cả, hơn nữa còn không có một manh mối nào. Chỉ có một điểm có thể khẳng định, họ gia nhập Lão K muộn hơn tôi và sớm hơn các cậu.”

“Đúng vậy! Họ gia nhập Lão K chắc là trước tôi, thật là quái lạ! Tác dụng của họ là gì nhỉ?”

“Họ nhất định có tác dụng của họ, chỉ có điều chúng ta không biết mà thôi!” Hàn Giang chán nản ngửa hai tay ra.

“Nhưng như vậy thì vấn đề lại đến rồi; thủ trưởng nói anh là thủ lĩnh của Lão K, hành động của Lão K đều do anh chỉ huy, nhưng đến cả thành viên cấp dưới của anh là ai, họ làm gì thì anh cũng không biết, thế thì chỉ huy kiểu gì nhỉ? Còn nữa, ba người đó chắc chắn có tác dụng của họ, nhưng chúng ta đi đến ngày hôm nay lại không hề phát sinh bất cứ quan hệ nào với ba người đó, thì việc này phải giải thích thế nào đây? Thật là không thể hiểu nổi! Những gì chúng ta gặp trên đường vốn đã không thể hiểu nổi rồi, vậy mà thật không ngờ nội bộ của chúng ta lại mông lung khó hiểu nhường vậy, thật là…” Đường Phong nói tới đây, bỗng nhiên có cảm giác buồn cười.

Nhưng Hàn Giang lại rất nghiêm túc: “Có lẽ thủ trưởng có dụng ý của thủ trưởng, chúng ta gia nhập Lão K đều do thủ trưởng đích thân kết nạp, bao gồm cả những trình tự như tuyên thệ đều là do thủ trưởng đích thân chủ trì.”

“Nhưng ban nãy anh nói thủ trưởng không đích thân chỉ huy hành động, vậy hành động của ba người đó là do ai chỉ huy?” Đường Phong ngập ngừng một lúc, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên nói tiếp: “Có khi nào ngoài chúng ta ra, thì còn có một đội khác hành động đơn lẻ, họ cũng đang tìm kiếm kệ tranh ngọc, mà khả năng là họ đang tìm kiếm hai kệ tranh ngọc khác. K1 đó chính là thủ lĩnh của họ, tuy đều là Lão K nhưng thực tế là hai nhánh khác nhau!”

Hàn Giang giật mình đến nỗi không thốt nên lời trước suy đoán của Đường Phong, nhưng chẳng mấy chốc đã hồi phục lại lý trí, lắc đầu nói: “Không thể, cậu nghĩ kỹ lại mà xem, nếu họ là một nhánh đơn độc thì đầu mối từ đâu mà ra? Kệ tranh ngọc thì nằm trong tay chúng ta, còn cả giáo sư La học thuật uyên bác như thế cũng ở bên chúng ta. Quan trọng hơn ở chỗ, nếu giống như những gì cậu nói, thủ trưởng hoàn toàn không cần thiết phải giấu giếm tôi sự thật này, bởi vì như vậy có thể gây nên việc trùng lặp với hành động của chúng ta, làm lãng phí tài nguyên vốn rất quý báu của chúng ta. Bởi vậy, không thể giống như những gì cậu nói, cái gì mà có hai đội cùng đồng thời tìm kiếm kệ tranh ngọc, nếu như có thật thì đội đó chính là đối thủ cũ của chúng ta!”

Đường Phong ngẫm nghĩ, quả thực không thể như vậy. Hai người thảo luận nửa ngày cũng không tìm ra ngọn nguồn, cuối cùng Hàn Giang đành phải nói: “Tóm lại, về ba nhân vật bí ẩn đó, hiện nay chúng ta chỉ có thể khẳng định họ tồn tại, hiểu chuyện, có tác dụng, có thể giúp đỡ chúng ta, có lẽ sẽ là trong thời khắc quan trọng nhất. Còn trong số ba người họ có nội gián hay không, tôi nghĩ đây không phải là điều mà chúng ta có thể quyết định, cái này thì phải để thủ trưởng xử lý. Sau khi trở về, tôi sẽ nói lại với thủ trưởng về những nghi vấn của mình, sau đây thì sẽ nói về 5 người chúng ta.”

7

“Năm người chúng ta? Anh nghi ngờ trong số chúng ta có nội gián?” Đường Phong cảm thấy lạnh toát sống lưng.

“Tôi nói rồi, hiện giờ tôi không nghi ngờ bất cứ ai trong số chúng ta. Dưới đây tôi sẽ phân tích cụ thể năm người chúng ta, nói đúng hơn, phải là sáu người, còn cả Lương Viện nữa.” Hàn Giang nói.

“Ừ, sao tôi lại quên mất đại tiểu thư đó nhỉ. Mãi mà tôi vẫn chưa hiểu, tại sao anh đồng ý để Lương Viện gia nhập với chúng ta, tôi thấy cô ấy chỉ làm chúng ta mệt thêm.”

“Đây không phải là do yêu cầu của Lương Dũng Tuyền sao? Kệ tranh ngọc thuộc về gia đình họ Lương mà, Lương Viện nằng nặc đòi tham gia, chúng ta cũng hết cách.”

“Nói linh tinh! Kệ tranh ngọc này là cổ vật của cung điện Mùa Đông bị đánh cắp, thuộc cổ vật buôn lậu. Căn cứ theo luật pháp quốc tế liên quan, thì buôn bán cổ vật lậu là hành vi phạm pháp, cũng có nghĩa là lần đấu giá đó là không hợp pháp. Đấu giá không hợp pháp thì tất nhiên kệ tranh ngọc đó cũng không phải thuộc về Lương gia.” Tính thư sinh của Đường Phong lại trỗi dậy.

“Vậy theo như những gì cậu nói thì phía cảnh sát nên truy đòi lại kệ tranh ngọc, đem báu vật Trung Quốc này hoàn trả lại cho nước Nga à?”

“Việc này… việc này…” một câu nói của Hàn Giang đã khiến Đường Phong cứng họng.

“Chắc cậu vẫn chưa biết, cung điện Mùa Đông và cơ quan hữu quan của Nga đã yêu cầu cảnh sát Trung Quốc truy đòi lại cổ vật đó, nhưng chúng ta cứ đùn đẩy qua lại với họ, kéo dài thời gian không chịu làm. Thứ nhất là do Lương Dũng Tuyền rất cẩn thận, không đánh tiếng, người ngoài vốn không biết gia đình họ Lương đã mua kệ tranh ngọc này, bởi vậy chúng ta cũng giả vờ không biết. Hai là, bởi vì chúng ta cần kệ tranh ngọc, cái này thì khỏi cần tôi giải thích thì cậu cũng hiểu. Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, báu vật này thuộc về Trung Quốc, tuy để bên nước ngoài nhiều năm như vậy, nhưng hiện giờ chúng ta không có nghĩa vụ trả lại họ.”

“Thế nên họ mới phái Yelena và Makarov đến để đoạt lại kệ tranh ngọc!” Đường Phong lập tức liên tưởng tới chuyến đi của Makarov đến Trung Quốc.

“Ừm! Không sai, sự tình là như vậy. Chỉ có điều hiện giờ chúng ta vẫn chưa rõ Yelena và Lão Mã đơn thuần là thực thi công vụ hay là còn có ý đồ gì lớn hơn. Thôi kệ họ, chúng ta hãy quay trở lại chủ đề ban nãy đi, phân tích một chút sáu người chúng ta.” Hàn Giang đổi hướng quay lại chủ đề ban nãy.

“Sáu người chúng ta? Trước tiên, hai chúng ta thì có thể loại trừ…” Đường Phong nói đến đây, đột nhiên sững lại, bởi vì anh phát hiện Hàn Giang đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường. Đường Phong bị Hàn Giang nhìn đến nỗi ớn lạnh: “Anh… anh không nghi ngờ tôi đấy chứ?”

Hàn Giang thu lại ánh mắt khó hiểu này rồi rặn ra một nụ cười, an ủi nói: “Với cậu, tôi vẫn rất yên tâm, trước khi tôi kết nạp cậu vào Lão K thì đã từng điều tra rất kĩ về cậu, xác định cậu sẽ không có vấn đề gì.”

Lời của Hàn Giang khiến Đường Phong thở phào nhẹ nhõm. Hàn Giang nói tiếp: “Loại trừ hai chúng ta ra, Triệu Vĩnh cũng có thể bỏ qua, anh ta là do tôi chọn về từ đội lục quân hải chiến. Trước đây anh ta phục vụ trong quân đội, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tác phong biểu hiện trong quân đội rất xuất sắc, nên anh ta cũng không thể có vấn đề. Giáo sư La là do tôi mấy lần đến tận nhà mời. Người ta tuổi cao như vậy rồi, chân tay cũng không nhanh nhẹn, danh vọng, địa vị, cái gì cũng có, từ lâu đã không buồn để ý mấy chuyện linh tinh, người ta chỉ đơn thuần là giúp đỡ, không mưu cầu gì cả, bởi vậy giáo sư La cơ bản không có vấn đề gì.”

“Vậy chỉ còn lại Lương Viện và Từ Nhân Vũ? Tôi sẽ nói trước quan điểm của tôi về Lương Viện, tôi cảm thấy có thể loại trừ cô ấy, cô ấy là tiểu thư con nhà giàu, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng không hiểu.”

Hàn Giang cười nói: “Khà khà, tôi phát hiện sức mạnh của tình yêu thật to lớn, hai người mới quen nhau mấy ngày, giờ cậu đã bắt đầu bảo vệ cô ấy rồi đấy.”

“Yêu đương gì? Ai nói tôi thích cô ta? Là cô ta cứ quấn lấy tôi thì có!” Đường Phong vẫn mạnh miệng.

“Cậu phân tích không sai, cô ấy là một cô gái ngây thơ đáng yêu, nhưng cậu đừng có quên mất cha cô ấy.”

“Ý anh nói tới Lương Dũng Tuyền? Anh nghi ngờ ông ta?” Đường Phong ngạc nhiên.

Hàn Giang nhìn nhìn Đường Phong, hỏi lại: “Lương Vân Kiệt đầu tư vào kệ tranh ngọc như vậy, không tiếc tiền bạc, lẽ nào Lương Dũng Tuyền cũng không có chút hứng thú nào với kệ tranh ngọc này sao?”

Đường Phong nghĩ ngợi, nghi vấn của Hàn Giang rõ ràng rất có tính chất đánh động: “Đúng vậy, tuy tôi mới gặp ông ta có hai lần, nhưng Lương Dũng Tuyền cho tôi cảm giác là ông ta không hề hứng thú với kệ tranh ngọc, thậm chí còn né tránh.”

“Như vậy mới đáng nghi!”

“Nhưng như vậy cũng dễ lí giải, cha của ông ta vì kệ tranh ngọc đó mà chết, cộng thêm cả cái chết của Hoàng Đại Hổ, dĩ nhiên Lương Dũng Tuyền không dám giữ lại kệ tranh ngọc đó nữa. Ông ta cũng có sự nghiệp của ông ta, tôi đã xem qua bản báo cáo của công ty ông ta, tình hình kinh doanh luôn rất tốt, tiền vốn dồi dào, ông ta hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm như vậy… Quan trọng hơn nữa, ông ta ở mãi tận Hồng Kông, mà cũng không phát hiện ra ông ta và Lương Viện có liên lạc gì bất thường, còn nữa, tuy Lương Viện ở cạnh chúng ta từ bấy đến nay, nhưng không hề tham gia vào một quyết định nào và có rất nhiều chuyện cô ấy không biết.”

Đường Phong nói một tràng dài, Hàn Giang gật đầu cười đáp: “Cậu cũng dốc sức cho Lương Viện quá đấy, không sai, những gì cậu nói tôi đều nghĩ tới rồi. Triệu Vĩnh và tôi thực ra luôn giám sát liên lạc của Lương Dũng Tuyền và Lương Viện, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, đặc biệt là từ khi Lương Viện tham gia cùng chúng ta đến nay, thì vì điều kiện có hạn, cô ấy và Lương Dũng Tuyền rất ít khi liên lạc với nhau. Hơn nữa tôi còn phát hiện ra Lương Viện đã trưởng thành rồi, khi mới đến, cái gì cô ấy cũng phải nói cho Lương Dũng Tuyền, vì chuyện này mà tôi đã từng phê bình cô ấy. Hiện giờ thì ngoài hỏi thăm sức khỏe cha ra, cô ấy rất ít khi nói về việc của mình.”

“Khà khà, chúng ta ở đây đều là những người được tôi luyện mà!” Đường Phong cười nói. Nhưng ngay sau đó anh đã thu lại nụ cười, hỏi Hàn Giang: “Nếu như Lương Viện cũng loại trừ rồi, vậy thì chỉ còn lại Từ Nhân Vũ.”

8

Hàn Giang nghe Đường Phong nhắc đến Từ Nhân Vũ thì thở dài, nói: “Anh ta?! Trong lòng tôi thật sự không nắm bắt được.”

“Anh đã không tin tưởng anh ta như vậy sao, lại còn kéo anh ta vào làm gì?” Đường Phong không hiểu.

Hàn Giang giải thích: “Kéo anh ta vào, thứ nhất là vì anh ta đã cùng hành động với chúng ta và đã biết không ít chuyện mà anh ta không nên biết; thứ hai cũng là để bảo vệ anh ta, bất luận anh ta biết được nhiều hay ít thì bọn người áo đen đó cũng không thể tha cho anh ta; thứ ba là vì bản thân anh ta, có lẽ cậu vẫn chưa biết, Triệu Vĩnh đã từng điều tra anh ta rất kĩ, tiến sỹ Từ đã từng du học tại rất nhiều trường đại học nước ngoài, tinh thông nhiều ngoại ngữ, đạt được rất nhiều học vị. Anh ta đích thực là một chuyên gia về phương diện vũ khí, có thể mân mê ra rất nhiều thứ nhỏ nhặt mà chúng ta cần tới. Ngoài ra, anh ta đã từng du học tại Đại học Saint Petersburg và Đại học Mátxcơva của Liên Xô, tinh thông tiếng Nga, ở bên đó quan hệ rất rộng, và chúng ta tới đây khó tránh khỏi việc cần tới sự phối hợp của bên Saint Petersburg, bởi vậy nên tôi đã kéo anh ta vào.”

“Hóa ra là như vậy, xem ra cái danh thiếp đó đều không hẳn là để dọa người ta.”

“Còn một điều nữa, không phải tôi bảo Từ Nhân Vũ gọi vào số điện thoại đó là hội Triệu Vĩnh sẽ nghe tôi kéo Từ Nhân Vũ vào. Từ Nhân Vũ theo lời tôi gọi vào số đó cho Triệu Vĩnh chỉ nói lên rằng người này có thể dùng. Tiếp theo đó, Triệu Vĩnh còn phải điều tra toàn diện về người này, sau đó để thủ trưởng phê chuẩn thì mới có thể cho anh ta gia nhập Lão K!”

“Nếu nói như vậy thì Từ Nhân Vũ cũng không có vấn đề gì cả, vậy anh thấy Lão Mã và Yelena thì sao?”

“Hai người họ?” Hàn Giang vừa nghĩ tới Yelena là lòng lại nặng trĩu, trầm ngâm hồi lâu, nói: “Hai người đó vốn dĩ tôi rất nghi ngờ, nhưng cái đêm đó, bên Thất Sắc Cẩm Hải, sau khi chúng ta lật ngửa ván bài với nhau, tôi căn bản đã không còn nghi ngờ họ nữa, cứ coi là họ không cùng đường với chúng ta, thì cũng không cùng hội với bọn người áo đen đó.”

“Hai chúng ta phân tích cả một đống như vậy, nói đi nói lại, tất cả những người khả nghi đều loại trừ rồi, cũng chẳng có kết luận gì!” Đường Phong không khỏi tiếc nuối nói.

“Không! Vẫn còn một người!” Hàn Giang đột nhiên nói.

“Vẫn còn ai?” Đường Phong giật bắn mình.

“Stephen!”

“Stephen!? Không phải anh ta đã rơi xuống giếng Khương Trại rồi sao?” Trong đầu Đường Phong bất giác lại hiện lên cái hang động tối đen âm u sâu hun hút không thấy đáy đó.

“Nhưng chúng ta vừa không nhìn thấy Stephen rơi xuống đó, cũng không nhìn thấy thi thể của anh ta. Phải đợi hội Triệu Vĩnh tìm thấy Khương Trại, sau đó thu dọn sạch sẽ Khương Trại bị sập đổ, tìm thấy thi thể của Stephen mới có thể xác định.”

“Có lẽ lúc đó, thi thể của anh ta đã biến thành một đống xương hay tro tàn rồi cũng nên, biến thành linh hồn bay lượn trong địa đạo xương người.” Đường Phong nói đến đây, ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Stephen mất tích ở Khương Trại, sau đó không hề hành động cùng chúng ta, thế nên tôi cho rằng có thể loại trừ anh ta.”

“Cái này tôi cũng nghĩ đến rồi, về bản thân Stephen cũng không phát hiện được gì, thế nên… thế nên tôi nói đây là một vấn đề khó! Đến hiện giờ chúng ta gần như không biết chút gì về đối thủ của chúng ta, còn chúng, lại nắm rõ chúng ta như lòng bàn tay. Tôi thật sự không dám nghĩ tiếp…” Hàn Giang bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Đường Phong ngược lại vẫn tỉnh táo, nói với Hàn Giang: “Không dám nghĩ cũng phải nghĩ, có việc gì cũng phải đợi đến khi quay về rồi nói tiếp, hiện giờ phải quyết định những người đến tuyết sơn A Ni Mã Khanh, cho dù lần này chúng ta có thể gặp phải bọn áo đen đó, cũng không sao cả. Phải chăng đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp chúng nên chỉ cần hết sức cẩn thận thì tôi nghĩ có thể ứng phó được.”

Hàn Giang nghe Đường Phong nói vậy, giật mình nhìn Đường Phong: “Thật không nhận ra, tiểu tử cậu bây giờ cũng rất có chính kiến đấy! Đối diện nguy hiểm không hoảng loạn, trong hoàn cảnh hiểm nguy cũng không run sợ, có thể một mình ra mặt rồi đấy!”

Đường Phong cười nói: “Trình độ nói chuyện của đội trưởng cũng cao lên rồi đấy, bắt đầu trở nên văn vẻ! Khà khà.”

“Được rồi, được rồi, hai chúng ta khỏi cần tâng bốc nhau nữa, tiếp đây tôi sẽ nói về dự định của mình. Trước tiên, chúng ta phải phân tích một chút về đối thủ của mình, đó gọi là: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

“Đối thủ của chúng ta? Bọn áo đen đó?”

“Đúng! Chính là bọn áo đen đó, theo như phán đoán của tôi, bọn áo đen đó không giống như đám ô hợp mà chúng ta gặp ở Hồng Kông và Khương Trại, bởi rõ ràng là chúng chuyên nghiệp hơn, chắc chắn là đã từng qua huấn luyện tác chiến đặc chủng trong một thời gian dài và nghiêm khắc. Vì vậy, tôi ban đầu đã nhầm lẫn chúng là người của Lão Mã và Yelena, nhưng bây giờ xem ra, thân thế của chúng còn phức tạp hơn nhiều.”

9

Đường Phong không hiểu hỏi: “Bọn áo đen đó phức tạp thế nào? Anh nói nghe xem!”

Hàn Giang nói ra quan điểm của mình: “Tôi cảm thấy thực lực của bọn chúng rõ ràng vượt qua những tập đoàn tội phạm thông thường, nhưng cũng không giống bộ đội đặc chủng của quốc gia nào đó. Tại sao lại nói như vậy? Thứ nhất là dựa vào kinh nghiệm bao năm qua của tôi, thứ hai, mạng lưới tình báo của chúng ta cho biết gần đây nhất không có bộ đội đặc chủng của quốc gia nào có hành động tương tự như vậy, thế nên, tôi phán đoán đám người này là một nhóm người có tố chất đã qua huấn luyện, nhưng lại không lệ thuộc vào bất cứ tổ chức bí ẩn của bất cứ quốc gia nào. Chắc rằng rất nhiều người trong số họ đều có kinh nghiệm phục vụ trong bộ đội đặc chủng và cục tình báo, chỉ có điều… chỉ có điều chúng ta không biết bất cứ điều gì về một tổ chức như thế này.”

Đường Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên nói: “Anh nói như vậy thì tôi cũng nhớ ra rồi, vết xăm trên người tên sát thủ đâm chết Lương Vân Kiệt tại Quảng Châu giống hệt như vết xăm trên xác chết mà chúng ta phát hiện thấy dưới thác nước trong hang động, cũng là hình một con chim ưng đứng trên mình con sói, vị trí giống hệt, đều là phía cổ sau dái tai, điều này nói lên…”

“Nói lên rằng giữa bọn chúng nhất định liên quan đến thậm chí… thậm chí có thể đoán định chúng là một hội. Tôi đã kiểm tra qua tử thi của mấy tên cướp bị chúng ta bắn chết tại Hồng Kông, trên người chúng không có hình xăm như vậy. Điều đó càng chứng minh cho phán đoán phía trước của chúng ta, bọn áo đen hiện đang truy sát chúng ta tuyệt đối không hề tầm thường, trên người bọn chúng đều có hình xăm thống nhất, có thể thấy tổ chức của bọn chúng khá nghiêm ngặt, phương pháp sử dụng súng của chúng rất chuẩn xác, năng lực không thường, trang bị hoàn hảo, cho thấy thực lực của tổ chức bọn chúng rất ổn. Đây rút cuộc là bọn người nào nhỉ?”

“Anh có còn nhớ biểu hiện không bình thường của Makarov lúc nhìn thấy hình xăm đó trong hang động không?” Câu nói của Đường Phong lại nhắc nhở Hàn Giang.

Hàn Giang gật gật đầu: “Điều đó nói lên rằng chắc là trước đây Makarov đã từng nhìn thấy hình xăm như vậy, khả năng là trên người một ai đó, cũng có khả năng là ở nơi nào đó, nhưng ông ấy luôn miệng phủ nhận, xem ra bên trong nhất định có vấn đề; tìm cơ hội, tôi nhất định phải hỏi Lão Mã cho bằng được.”

“Ngoài ra, tôi còn nhớ ra một chuyện, liên quan tới hình xăm đó; anh có còn nhớ lúc chúng ta bị trói chặt vào thân cây ở Thất Sắc Cẩm Hải, vị thủ lĩnh đó đã từng nói chúng ta là mấy gã ưng sói không dám ăn.”

“Đúng, cậu nghĩ tới điều gì vậy?”

“Tôi nghĩ hình xăm đó chắc là liên quan tới Tây Hạ, chỉ có điều tôi không biết rút cuộc là có hàm ý gì đặc biệt.”

Hàn Giang nghĩ một hồi, nói: “Có lẽ chẳng có hàm ý gì đặc biệt cả, chỉ là để thống nhất đánh dấu nên đã tìm hình thù đó. Tôi nói tiếp về đối thủ của chúng ta, bọn áo đen này thực lực không tầm thường, quân số của chúng vốn không đông, chỉ khoảng trên dưới chục người. Tôi đoán lần này có thể chúng cũng sẽ tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh; còn tại sao chúng lại nhận được tình báo về Hắc Đầu Thạch Thất, hiện giờ tôi không thể giải thích được. Tóm lại, theo như kinh nghiệm từ trước đến nay, chúng chắc chắn sẽ không vắng mặt, bởi vậy chúng ta phải chuẩn bị chu đáo. Tôi đoán quân số lần này của chúng không thể vượt quá năm người. Chúng cũng cần bảo mật, kẻ cầm đầu thực sự đứng đằng sau chắc chắn không hy vọng có thêm nhiều người biết về bí mật của kệ tranh ngọc, bởi vậy chúng sẽ không phái nhiều người đi, nhưng mấy người này nhất định là những tay xuất sắc nhất của bọn chúng.”

Đường Phong nghe Hàn Giang phân tích, cảm thấy rất có lý: “Vậy thì chúng ta nên có mấy người tới đó?”

“Theo như phán đoán phía trên của tôi, tôi cho rằng chúng ta cũng không nên đi đông người. Đầu tiên, chúng ta cũng cần phải bảo mật; tiếp đó, ở vùng núi lạnh giá như thế, người dân thưa thớt, nếu đi nhiều người thì sẽ rất dễ bị bại lộ, thế nên ít nhưng chất là tốt nhất. Điều luôn khiến tôi suy nghĩ là ở chỗ phái mấy người đi thì tốt hơn đây. Nếu như Triệu Vĩnh có thể đi thì tốt quá. Với năng lực của cậu ấy, một chọi được mười, tôi có thể giảm được rất nhiều việc.” Hàn Giang lại than thở lần nữa.

“Anh hãy thực tế chút đi, hiện giờ chỉ có mấy người chúng ta, được hay không được thì cứ thế này đi.”

“Trước tiên là hai chúng ta, tiếp theo chỉ có thể là Từ Nhân Vũ, năng lực của anh ta cũng tàm tạm, còn lại là Lão Mã tuy kinh nghiệm phong phú nhưng lớn tuổi rồi, đến vùng cao lạnh giá, ông chắc chắn không chịu nổi. Ngoài ra, còn hai cô gái tôi vốn không suy nghĩ tới.”

“Vậy thì có ba người thôi hả!”

Hàn Giang bó tay lắc lắc đầu: “Lực lượng có phần mỏng manh, nhưng chỉ có thể như vậy thôi!” Nói tới đây, trong lòng Hàn Giang đột nhiên hiện lên tên một người, nhưng chẳng mấy chốc anh đã tỉnh táo lại.

10

Đường Phong phủi phủi cỏ rặm trên người, đứng dậy, nói với Hàn Giang: “Được rồi, tất cả mọi người chúng ta đều đã phân tích một lượt, ai đi thi hành nhiệm vụ lần này cũng đã xác định rồi, còn vấn đề gì nữa không?”

Hàn Giang cười đau khổ đáp: “Còn vấn đề gì nữa? Chúng ta quay về tuyên bố, bảo đảm có người khóc, có người nổi loạn, khà khà!”

“Anh nói Lương Viện và cả Lão Mã, họ cũng muốn đi? Lần này thì không thể theo ý họ được!” Đường Phong ngược lại không chút bận tâm.

Hàn Giang đứng dậy, vỗ vỗ vai Đường Phong, nói: “Vậy được! Nếu họ có tâm trạng, cậu phụ trách đại tiểu thư Lương, tôi phụ trách Lão Mã, nhất định phải bịt miệng họ lại.”

Hai người trở về huyện, ăn cơm trưa xong, Hàn Giang tuyên bố quyết định của mình với mọi người. Quả đúng như dự đoán, Lương Viện và Makarov phản ứng rất hăng, nói rằng thế nào cũng phải đi theo. Hàn Giang và Đường Phong nhìn nhau cười, vẫn tiến hành như kế hoạch ban đầu, Hàn Giang phụ trách thuyết phục Makarov, Đường Phong phụ trách thuyết phục Lương Viện. Đường Phong dốc hết chân tình với Lương Viện để cô ấy hiểu ra vấn đề, mất hai tiếng đồng hồ để tâm sự khuyên giải mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được đại tiểu thư Lương.

Nhưng bên chỗ Hàn Giang thì lại không dễ dàng như vậy, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ thay phiên nhau mất cả một buổi chiều, mãi cho tới tận khi mặt trời lặn cũng không lay động được Makarov. Makarov cố chấp vẫn muốn đi cùng, với ba lí do sau: vì con trai đã mất, để hóa giải bí mật của kệ tranh ngọc, vì Yelena chưa biết sống chết ra sao. Ba lí do quan trọng sấm đánh không lay chuyển, bất luận Hàn Giang khuyên giải thế nào, Makarov cũng không chịu thỏa hiệp mà còn nói: nếu Hàn Giang không đưa ông đi cùng, thì ông sẽ tự đi tìm bọn áo đen để cứu Yelena, ép cho Hàn Giang không còn cách nào khác, phải đập cửa bỏ đi.

Hàn Giang trở về phòng mình, lớn tiếng quát mắng với Đường Phong: “Lão già cứng đầu, cố chấp không chịu nổi.”

Đường Phong cười nói: “Xem ra đội trưởng bại trận rồi, khà khà.”

“Cậu đừng có mà cười trên nỗi đau khổ của người khác, tôi nói không dẫn theo ông ấy thì sẽ không dẫn theo ông ấy!” Hàn Giang nổi cáu.

Đường Phong ngẫm nghĩ, thay đổi chủ ý, ngược lại khuyên Hàn Giang: “Hay là đưa ông ấy đi cùng, dù sao thì Lão Mã cũng đầy kinh nghiệm hữu ích, trong những lúc quan trọng vẫn có tác dụng đấy.”

“Đưa ông ấy đi cùng tôi sợ sức khỏe ông ấy không ổn làm chúng ta mệt thêm…” Hàn Giang nói tới đây, Makarov đột nhiên đá cửa xông vào, hét lên với anh: “Hàn! Tôi khiến các anh mệt thêm lúc nào chưa? Tôi tuy già thật, nhưng bộ xương già này vẫn ổn, tôi không cần cậu thương xót!”

Hàn Giang và Đường Phong bị Lão Mã “tấn công” đột ngột nên sững cả người. Hàn Giang chống nạnh, bó tay nhìn ông lão cứng đầu trước mặt, lặng thinh hồi lâu mới lên tiếng: “Được! Coi như ông ghê gớm, tôi đồng ý đưa ông đi theo, nhưng ông… hậu quả ông tự chịu! Nếu như ông quẳng bộ xương già lại trên núi thì đừng có trách tôi!”

Lão Mã nhất thời nghe không hiểu câu “quẳng bộ xương già lại trên núi” của Hàn Giang nghĩa là gì, nên đứng ngây ra đó. Lúc này, vừa vặn Từ Nhân Vũ bước vào, dịch câu nói này cho Lão Mã nghe. Vốn tưởng rằng Lão Mã sau khi nghe xong nghĩa của câu nói này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ, Lão Mã lại bật cười ha hả, sau đó ôm ngay lấy Hàn Giang, hôn lên má Hàn Giang theo kiểu truyền thống của người Nga. Ông nói: “Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này. tôi sẽ không để các cậu thất vọng đâu.” Nói xong, còn làm một nghi lễ quân sự để tỏ sự kính trọng với Hàn Giang khiến mọi người dở khóc dở cười.

Hàn Giang bị nụ hôn bất ngờ của Makarov làm cho đờ đẫn cả người. Đợi Makarov đi rồi, Hàn Giang đã không còn chút cáu giận nào, lắc lắc đầu nói: “Ông lão này sao bây giờ lại giống như trẻ con vậy, thật không sao hiểu nổi!”

Đường Phong lại cười đáp: “Anh khỏi mắng ông ấy, thực ra tôi thấy hai người rất giống nhau đấy!”

“Tôi giống ông ấy? Giống kiểu điên điên khùng khùng của ông ấy ư, không sao hiểu nổi?” Hàn Giang không phục.

Đường Phong giải thích: “Lẽ nào không phải sao? Hai người đều cứng đầu, gì cũng thẳng một mạch không vòng vo.”

Nghe câu này của Đường Phong, Hàn Giang hồi tưởng lại, bỗng thấy Đường Phong nói cũng có phần đúng, trong lòng bất giác tăng thêm vài phần thiện cảm với Makarov.

11

9 giờ tối, theo như lời hẹn ban sáng, Hàn Giang lại tiến hành kết nối với Triệu Vĩnh. Trước tiên Hàn Giang xác nhận quân số tới tuyết sơn A Ni Mã Khanh: “Chuẩn bị cho chúng tôi bốn bộ thiết bị leo núi và cả những thiết bị khác.”

“Bốn bộ?” Triệu Vĩnh cũng ngạc nhiên: “Bốn vị nào vậy?”

“Tôi, Đường Phong, Từ Nhân Vũ và cả Lão Mã.”

“Cái gì? Anh còn đưa cả Makarov đi cùng?”

“Tôi không muốn đưa ông ấy theo, nhưng hết cách, ông ấy quấy nhiễu sống chết đòi đi.”

Triệu Vĩnh nghe xong cũng không biết phải làm thế nào, đành lắc đầu: “Vậy được! Tôi lập tức chuẩn bị cho anh, ngày mai các anh sẽ nhận được trang thiết bị, tài liệu địa chất khu vực phía đông tuyết sơn A Ni Mã Khanh mà anh cần, tôi cũng lấy cho anh rồi.”

“Vậy thì tốt quá, tài liệu cụ thể không?” Hàn Giang vẫn chưa yên tâm.

“Cái này thì anh yên tâm, hiện giờ đây là tài liệu cụ thể nhất, toàn diện nhất mà tôi có được. Ngoài một phim tài liệu mà tôi lấy từ Ủy ban Lãnh thổ Quốc gia ra thì tôi cũng đã kiểm duyệt phần tài liệu liên quan tới phía quân đội. Nếu anh vẫn chưa hài lòng thì tôi cũng hết cách rồi.”

“Được rồi, hôm nay tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng, nếu như vẫn cần tới sự giúp đỡ của cậu thì chúng ta sẽ liên lạc tiếp.”

“Ngoài ra, nếu anh còn cần thêm thiết bị gì nữa thì tiến sỹ Từ đều có thể giúp anh giải quyết.”

“Chẳng có gì cả, ngoài thiết bị leo núi thì là vũ khí.”

“Ồ! Vẫn còn một việc, lần này rút kinh nghiệm lần trước, tôi đã chuẩn bị cho mỗi người các anh một máy phát tín hiệu định vị vệ tinh. Chỉ cần có thứ này đeo trên người các anh phát tín hiệu bình thường thì tổng bộ sẽ biết phương hướng và vị trí mà các anh đang ở, để trong lúc nguy hiểm, chúng tôi sẽ kịp thời cung cấp chi viện cho các anh.” Triệu Vĩnh giới thiệu.

“Đây đúng là thứ hay đấy, tôi đang cần. Giáo sư La có ở bên cạnh cậu không? Cậu hỏi xem giáo sư La có còn gì dặn dò không?” Hàn Giang hỏi.

Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của giáo sư La: “Đường Phong, Hàn Giang, tôi bây giờ cũng không cần nói gì nữa, chỉ chúc các cậu mã đáo thành công. Tôi ở tổng bộ đợi các cậu quay về. Tôi tin rằng nếu như chúng ta có được hai kệ tranh ngọc thì nhất định có thể giải mã được càng nhiều tin tức hơn nữa.”

Đường Phong và Hàn Giang gật gật đầu, đang chuẩn bị kết thúc lần nối mạng này thì Hàn Giang đột nhiên hét gọi Triệu Vĩnh. Triệu. Vĩnh không hiểu: “Đội trưởng, còn gì dặn dò?”

Hàn Giang hỏi: “Tôi bảo cậu điều tra tình hình của Makarov và Yelena, cậu đã điều tra chưa?”

“Điều tra rồi, tình hình mà chúng tôi nắm bắt được cơ bản giống như những gì Makarov nói với các anh. Makarov là thiếu tướng nghỉ hưu của KGB, Yelena là đặc công át chủ bài, còn về mục đích hành động lần này của họ thì giống như Makarov nói, chính là để tìm kệ tranh ngọc về; còn có ý đồ gì khác không thì không thể biết được. Bởi vậy, khi các anh cùng hành động với Makarov thì vẫn phải cẩn thận hơn đấy.”

Hàn Giang trầm ngâm một hồi, rồi lại tiếp tục hỏi: “Hiện nay tổng bộ có tình báo gì liên quan tới tung tích của Yelena không?”

Triệu Vĩnh lắc lắc đầu, đáp: “Không có!”

Hàn Giang không thể không thất vọng kết thúc lần kết nối này, sau đó mở tài liệu mà Triệu Vĩnh vừa mới gửi tới, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng. Đường Phong, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cùng nhau nghiên cứu tới tận đêm khuya, rốt cuộc đã đánh dấu được ra hai khu vực khả nghi: khu vực A và khu vực B tại phía đông nam tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Căn cứ theo tài liệu của Ủy ban Lãnh thổ Quốc gia cho thấy: hai khu vực này đều nằm trong khe núi bốn bề đều có vách núi bao quanh. Khả năng có huyệt động tồn tại, càng khiến người ta sinh nghi ở chỗ: hai khu vực này tuy cách xa điểm dân cư nhưng trên mặt đất lại phát hiện thấy không ít dấu vết của kiến trúc do con người tạo nên. Tất cả những điều này đều trùng khớp với truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể.

Đường Phong dùng bút bi đỏ vẽ hai vòng tròn đậm trên bản đồ, nói với Hàn Giang và Từ Nhân Vũ: “Hai khu vực này, căn cứ theo lộ trình dài, ngắn thì chúng ta sẽ tới khu A trước, sau đó là khu B. Các anh có ý kiến gì không?”

Hàn Giang không có ý kiến, còn Từ Nhân Vũ lại chần chừ không bày tỏ. Đường Phong hỏi Từ Nhân Vũ: “Tiến sỹ, có vấn đề gì không?”

Từ Nhân Vũ nói: “Hiện giờ tôi không thấy có vấn đề gì cả, nhưng tôi… tôi lo lắng nếu như khu A và khu B đều không tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất, thì…”

Vẫn chưa kịp đợi Từ Nhân Vũ nói hết câu, Đường Phong liền ngắt lời anh: “Sự lo lắng đó của anh hiện giờ là thừa. Có thể tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất hay không thì bắt buộc phải đi mới biết được.”

Rút cuộc ba người đã thống nhất với nhau, tiến hành theo kế hoạch của Đường Phong. Chiều hôm sau, trang thiết bị mà họ cần đã được đưa tới đúng như số lượng yêu cầu, gồm những dụng cụ leo núi như: cào băng, cuốc băng, dây thừng thòng lọng, xích sắt, gậy chống tuyết, mũ bảo hiếm, dây bảo hiểm, thiết bị nâng hạ, búa đập đá, giày leo núi tuyết, ván trượt tuyết, kính mắt leo núi; còn có cả một ít vũ khí và bình ôxy, và cả thiết bị định vị tín hiệu vệ tinh mà Triệu Vĩnh đã nói.

Đêm nay, Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov không hẹn mà cùng nhau mất ngủ. Đến sau nửa đêm, bốn người đồng loạt ngồi dậy, vừa chuẩn bị trang bị cần thiết để mang theo, vừa tiếp tục nung nấu đối sách nếu như đến lúc gặp phải tình huống nguy hiểm.

Họ chờ đợi bình minh lên, nhưng bầu trời bên ngoài mãi vẫn chưa thấy ánh sáng. Đường Phong chạy ra bên ngoài khách sạn xem xét, phát hiện một đám mây đen khổng lồ từ xa bay tới, bao trùm lên thảo nguyên rộng lớn, bầu trời tối sầm nặng trĩu. Lòng Đường Phong cũng bất giác bao trùm mây đen, nhưng anh biết, bất luận thế nào cũng phải xuất phát.

Đường Phong và Hàn Giang không yên tâm về Lương Viện và Hắc Vân, vậy là họ đã giao phó hai cô gái cho cảnh sát địa phương trước. Lương Viện bịn rịn lưu luyến khiến Đường Phong không tránh khỏi chút mềm lòng, nhưng anh vẫn kìm lòng, theo Hàn Giang xuất phát. Trong không khí bất an, Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov mang theo kệ tranh ngọc, lái chiếc Jeep Cherokee lao vào lòng đại thảo nguyên ngút ngàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.