Có lẽ trong cung điện mùa đông đúng là có u hồn tồn tại, thậm chí còn chính là u hồn của hoàng hậu Một Tạng. Hàng ngày, bà từ trong chìếc tủ trưng bày thoát ra, rồi giống như cô hồn dã quỷ, bay lượn khắp cung điện để tìm kiếm cơ thể đã mất của mình, nhưng vẫn không sao tìm lại được. Bà đã tuyệt vọng mê man ở đây gần cả trăm năm…
1
Đường Phong và Lương Viện trải qua vài tiếng đồng hồ khó nhọc trong văn phòng của Tymoshenko.
Khi trời sắp sáng, hai người mới mệt mỏi thiếp đi, nhưng chưa chợp mắt được bao lâu thì điện thoại của Đường Phong đã đột nhiên đổ chuông, Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh bỗng trở nên vô cùng chói tai. Đường Phong tỉnh giấc vội vàng cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiện lên số điện thoại hoàn toàn xa lạ, chắc chắn không phải số Trung Quốc, mà giống như số điện thoại cố định tại Saint Petersburg.
Đường Phong đang định nghe máy thì Lương Viện đột nhiên hét lên với anh: “Anh điên rồi, đó là điện thoại của Ilyushin hoặc là do bọn áo đen gọi tới, anh mà nghe thì chúng ta sẽ lộ ngay đấy!”.
Đường Phong nghe thấy vậy cũng giật mình. Đúng vậy, họ may mắn mới gặp được Tymoshenko tốt bụng, nếu không thì giờ này cũng không chốn nương thân! Ngộ nhỡ bại lộ một cái, không những bản thân kết thúc mà còn liên lụy cả Tymoshenko. Đường Phong ngây người ra đó, anh đặt điện thoại lên bàn làm việc của Tymoshenko, không nghe điện thoại, cũng không từ chối cuộc gọi, cứ như vậy, mặc cho tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang vọng trong phòng làm việc tĩnh mịch. Đôi mắt Đường Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang nhấp nháy, và anh đột nhiên cảm thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc này trở nên khủng khiếp vô cùng. Tiếng chuông đã tắt, nhưng chỉ trong chốc lát, tiếng chuông lại vang lèn. Đường Phong không chịu đựng được nữa, anh muốn tiếng chuông này im đi. Anh đột nhiên vồ lấy chiếc điện thoại trên bàn, hai tay run lẩy bẩy, tìm thấy nút tắt, rồi càng run rẩy hơn nữa, anh bấm nút tắt, tiếng chuông rút cuộc đã dừng lại.
Tắt điện thoại xong, Đường Phong vào buồng vệ sinh rửa mặt rồi quay trở lại bàn làm việc của Tymoshenko. Lương Viện thấy sắc mặt Đường Phong vô cùng khó coi liền lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Đường Phong xua tay, nói: “Không sao, mấy hôm nay anh căng thẳng quá, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
“Mấy tiếng đồng hồ chúng ta bị truy sát cũng đâu thấy anh như vậy?”
“Hiện giờ khác, đây là môi trường hoàn toàn xa lạ với chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không có bất cứ sự trợ giúp nào ở đây cả.”
“Giờ thì không phải anh đang nhận được sự trợ giúp của đồng nghiệp người Nga đó sao?”
“Tymoshenko? Không, kể cả Tymoshenko tốt bụng có giúp chúng ta đi chăng nữa, thì chúng ta cũng không thể ở lại đây lâu, như vậy sẽ liên lụy đến anh ấy. Trong vòng ba ngày, chúng ta bắt buộc phải nghĩ ra cách, nếu không thi chỉ còn cách đến lãnh sự quán Trung Quốc thôi, nhưng nếu như vậy thi nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn toàn đi tong!” – Đường Phong lòng trĩu nặng ưu tư nói.
“Cũng không biết Hàn Giang và tiến sỹ Từ giờ sao rồi?” – Lương Viện lo lắng.
“Chắc chắn lành ít dữ nhiều, nhưng nếu như họ có được sự giúp đỡ của Yelena và lão Mã thì có lẽ vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng!”
“Nhưng khi chúng ta tới chung cư của Yelena thì người của Ilyushin đã ở đó rồi, lẽ nào Hàn Giang và tiến sỹ Từ đi tìm Yelena, kết quả bị Ilyushin tóm cả mẻ?”
Đây cũng là điều mà Đường Phong lo lắng, cái cách mà anh gọi là nghĩ ra trong ba ngày, chẳng qua cũng chỉ là nghĩ cách nhanh nhất để tìm ra Hàn Giang. Bởi Đường Phong biết rằng: nếu chỉ dựa vào sức của anh và Lương Viện thì có thể tự bảo toàn được tính mạng cũng là khá lắm rồi, còn muốn chuyển bại thành thắng thì chỉ có cách nhanh chóng tìm thấy Hàn Giang. Nhưng nếu như đã xảy ra tình huống xấu nhất, như Lương Viện nói, thì phải làm thế nào đây? Đường Phong không dám nghĩ tiếp nữa. Anh lắc đầu, nói với Lương Viện: “Nếu quả thật Yelena tin cậy được thì anh nghĩ: với năng lực của Hàn Giang và Yelena, người của Ilyushin không dễ tóm được anh ấy đâu.”
“Mong là như vậy!” – Lương Viện âm thầm cầu nguyện trong lòng.
2
Đường Phong hoàn toàn trấn tĩnh lại, anh cảm thấy bụng đói cồn cào. Anh vén một góc tấm rèm cửa dày cộm ngó xem bên ngoài, trời đã sáng, nhìn đồng hồ, chắc là đã quá giờ đi làm từ lâu, nhưng Tymoshenko vẫn chưa tới. Nhưng điều này cũng không có gì lạ, những học giả chuyên nghiên cứu như anh ấy vốn không có thời gian đi làm cố định. Đường Phong vừa ngẫm nghĩ, vừa vô tình lật giở đống sách vở và tài liệu nghiên cứu chất đống trên bàn làm việc của Tymoshenko, có tiếng Nga, có tiếng Anh, tiếng Pháp, dĩ nhiên còn có không ít tài liệu tiếng Trung. Đường Phong vừa xem những tài liệu này, vừa giúp Tymoshenko thu dọn bàn làm việc. Anh sắp xếp các loại sách vào một chỗ. Sau đó sắp xếp tài liệu và giấy loại vào một chỗ, Lương Viện tò mò nhìn Đường Phong: “Anh đang làm gì vậy?”
“Chẳng phải không có gì để xem sao? Xem qua sách của Tymoshenko.”
“Anh vẫn chưa kể cho em biết anh quen anh ấy thế nào?”
“Anh quen anh ấy hôm tới cung điện Mùa Đông tham quan, chuyên ngành của anh ấy gần giống của anh, thậm chí còn chuyên sâu hơn anh một chút.
“Ồ, nói như vậy thì bọn anh rất có tiếng nói chung rồi!” – Lương Viện cười nói.
Đường Phong lắc đầu: “Anh đến Saint Petersburg mang theo nhiệm vụ bên mình, bởi vậy không tiện tiết lộ thân phận thật của mình cho anh ấy, nhưng hôm đó anh vẫn sơ hở để lộ chút thông tin trước mặt anh ấy.”
“Khà khà, anh đúng là không có tố chất làm đặc công!
“Đúng vậy, anh đang nghĩ: đợi việc này kết thúc anh sẽ quay về trường đại học làm công việc nghiên cứu cho rồi. Đây đúng là những ngày sóng chẳng ra người!”
– Đường Phong oán thán.
“Ngược lại em thấy cuộc sống thế này thật thú vị, chắc là do từ nhỏ em đã bị cha và ông quản chặt quá, không còn chút tự do nào cả, mãi cho tói khi đi Mỹ du học em mới thoát khỏi sự quản lý của cha.” – Lương Viện chán nản nói.
Đường Phong tò mò hỏi: “Hai chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, em vẫn chưa kể rõ cho anh nghe về cha và ông em. Dù anh biết trong lúc này nhắc đến ông em, là một việc rất đau khổ với em.”
Lương Viện lắc đầu đáp: “Không sao, thật ra cha em chẳng có gì để nói cả, ông rất yêu em, cũng rất nghiêm khắc với em, nhưng sau đó em đã tìm ra bí quyết để đối phó với cha. Ông chỉ có mình em, bởi vậy chỉ cần em với ông tranh cãi là em liền ra sức làm nũng trước mặt ông,. chắc chắn ông sẽ thua thôi.”
“Giống như lần này em nhất định đòi đi cùng bọn anh chứ gì?”
“Đúng vậy, nếu so sánh thi tuy ông nội rất nghiêm khắc với em, nhưng sự nghiêm khắc đó lại không giống như của cha đối với em. Cha em nói năng, làm việc đều rất kiên quyết dứt khoát, thường không màng tình cảm, bởi vậy lúc em và cha giận nhau, em thường nói ông là động vật máu lạnh. Còn ông nội em lại rất hiền tò, ông dạy dỗ em giống như vị giáo sư già nhân hậu có học thức uyên bác dạy học trò vậy. Trong ấn tượng của em, hầu như không có điều gì là ông không biết, bởi vậy em thích được ở bên cạnh ông.”
“Vậy việc làm ăn buôn bán của gia đình em thì sao? Có phải giống như những lời đồn đại bên ngoài, trong thập niên 70 của thế kỷ trước: đầu tiên, ông nội em đột nhiên kiếm được thùng vàng, sau đó công việc làm ăn của gia đình em càng ngày càng lớn, rồi truyền lại cho cha em và mới có quy mô như ngày hôm nay phải không?” – Đường Phong lại hỏi.
Lương Viện lắc đầu: “Em đã nói rồi, em không quan tâm công việc làm ăn của gia đình, em cũng không. Cha em khởi nghiệp như thế nào, phải chăng vì lúc em ra đời thì công việc làm ăn của gia đình đã khá lớn rồi!”
Lúc nghe Lương Viện nói chuyện, Đường Phong phát hiện thấy trước ngực cô lộ ra một sợi dây chuyền. Đó là một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim, mạ vàng, đẹp thì có đẹp, chỉ có điều kiểu hơi cổ mà thôi, Đường Phong trước đây cũng thấy Lương Viện từng đeo chiếc dây chuyền này, nhưng mãi vẫn chưa kịp hỏi về nguồn gốc của nó. Đường Phong chỉ vào sợi dây chuyền trước ngực Lương Viện, hỏi: “Em vốn trẻ trung sành điệu, sao lại đeo sợi dây chuyền cổ lỗ vậy?”
“Sao cơ? Anh thấy không đẹp sao?” – Lương Viện hỏi lại.
“Không, rất đẹp, anh chỉ thấy lạ, nên hỏi thôi.”
Lương Viện tháo sợi dây chuyền xuống, mở nắp mặt dây chuyền ra. Lúc này Đường Phong mới nhìn thấy bên trong mặt dây chuyền có một bức ảnh cũ. Lương Viện chỉ vào bức ảnh nói với Đường Phong: “Đây là sợi dây chuyền do mẹ em để lại. Từ sau khi mẹ qua đời, em đã luôn đeo nó bên mình.”
Lương Viện đưa sợi dây chuyền cho Đường Phong.
Đường Phong nhìn kỹ tấm ảnh đen trắng bị nhòe. Trong ảnh là gương mặt thanh tú của một người phụ nữ. Người phụ nữ đó toát lên vẻ đoan ữang cao quý, miệng bà mỉm cười, nhưng Đường Phong cảm thấy nụ cười này có chút gì đó miễn cưỡng, không tự nhiên.
“Đây chính là mẹ của Lương Viện?” – Đường Phong nghĩ mông lung. Anh trả lại dây chuyền cho Lương Viện rồi hỏi cô: “Sao anh không thấy em kể gì về mẹ em?”
“Bởi vì năm em lên bảy tuổi thì mẹ em đã mất rồi, vậy nên kí ức của em về mẹ rất ít, nếu không thường xuyên nhìn tấm ảnh này thì kí ức đó còn mơ hồ hơn.” – Nói xong, mắt Lương Viện bắt đầu ươn ướt.
Đường Phong nhìn Lương Viện, không biết nên an ủi cô thế nào. Đúng lúc không biết nên làm thế nào thì anh bỗng nhìn thấy một tập tài liệu mỏng trên bàn làm việc của Tymoshenko. Tài liệu là tập ảnh phô tô, xem ra cũng cũ lắm rồi. Đường Phong tò mò cầm tập tài liệu này lên.
3
Đây là một phần tư liệu từ thời Sa hoàng của Nga, do niên đại lâu đời, có lẽ ảnh gốc cũng đã ngả vàng, nên những bức ảnh phô tô này cũng không rõ nét nữa. Trên bìa tập tài liệu là những từ bằng tiếng Nga, Đường Phong đánh vần một hồi mới lắp bắp đọc được: Ngọn… tháp… vĩ… đại.
Ngọn tháp vĩ đại? Hình như Đường Phong đã nghe thấy từ này ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra, dưới dòng chữ “Ngọn tháp vĩ đại” lại là một hàng chữ tiếng Nga, Đường Phong nhận ra ngay, đây là tên của một người Nga – Alexei Pavlov Ivanovic. Đường Phong luôn toát mồ hôi với những cái tên dài dòng của người Nga, anh cũng không nghĩ lâu, liền lật giở tập tài liệu. Tài liệu duy nhất rất ngắn gọn, nhưng trình độ tiếng Nga của Phong quá xoàng, nên đọc nửa ngày anh mới hết đại khái nội dung của nó. Phần tài liệu này chủ yếu là giới thiệu tình hình hai lần khai quật trộm Hắc Thủy Thành Tây Hạ của nhà thám hiểm người Nga Kozlov vào năm 1908 và 1909. Đây chính là điều mà Đường Phong hứng thú, nhưng khi anh định đọc kĩ lại thì bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Đường Phong và Lương Viện đều trở nên căng thẳng, ngoài Tymoshenko ra thì còn có thể là ai khác đây? Cánh cửa giống như cửa cung điện rút cuộc cũng đã mở ra, nhưng chỉ hé ra một khe nhỏ, một bóng người cao gày lẻn vào trong phòng rồi lập tức đóng chặt cửa lại. Đường Phong chăm chú nhìn, người này chính là Tymoshenko, lúc này tim anh như đang treo ngược lên mới được hạ xuống.
“Cửa này có mấy chiếc chìa khóa vậy?” – Đường Phong vừa nhìn thấy Tymoshenko liền căng thẳng hỏi.
Tymoshenko có chút ngỡ ngàng, nhưng anh lập tức hiểu ý Đường Phong. Anh cầm chìa khóa giải thích với Đường Phong: “Vốn dĩ tổng cộng có ba chìa, tôi một chìa, vị giáo sư già cùng phòng một chìa, còn một chìa để ở chỗ bảo vệ. Bao năm vậy rồi, khả năng người của họ cũng không biết chiếc chìa khóa đó ở đâu nữa.” – Tymoshenko giải thích.
“Như vậy thì tốt, tôi quên không hỏi anh, hôm đó tại cung điện Hermitage nhỏ, sao anh lại đột nhiên biến mất vậy?”
“Ồ, hôm đó vì giám đốc triển lãm đột nhiên có việc quan trọng cần tìm tôi. Tôi thấy anh đang chăm chú xem con công máy đó xòe cánh nên không làm phiền anh mà đi trước.” – Lời giải thích của Tymoshenko nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
“Con công máy đó quả thật quá kỳ công, tinh xảo!” – Đường Phong thán phục nói.
“Đúng rồi, tôi cũng có câu hỏi muốn hỏi, anh nói rằng các bạn đang bị người ta truy đuổi, vậy rút cuộc họ là ai? Nếu cần thiết tôi có thể giúp các bạn báo cảnh sát.” – Tymoshenko quan tâm hỏi.
“Đừng, tuyệt đối đừng báo cảnh sát!” – Điệu bộ của Đường Phong như vẻ có điều ngập ngừng muốn nói, ấp úng hồi lâu, anh mới lẩm bẩm: “Việc này rất phức tạp, nếu như báo cảnh sát thì càng phức tạp hơn, thế nên… mong anh hãy tin chúng tôi, chúng tôi không phải là người xấu. Anh yên tâm, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ ở đây ba hôm nữa thôi.”
“Không… không! Đường Phong, không phải tôi muốn đuổi anh đi, chỉ là tôi tò mò, nếu anh không muốn nói thì thôi!” – Tymoshenko rất rộng lượng nói.
“Làm phiền anh quá, sau này có cơ hội, tôi sẽ nói hết với anh!”
“Hy vọng có ngày đó. Chắc hai người đói lắm rồi, tôi có mang một ít thức ăn cho các bạn đây!” – Tymoshenko nói xong, Đường Phong mới để ý thấy Tymoshenko mang đến cho hai người rất nhiều đồ ăn nhanh.
Tuy Đường Phong vả Lương Viện đều không thích ăn đồ ăn nhanh kiểu tây, nhưng ừong lúc hoạn nạn thế này, có được những thứ này đê ăn cũng là tôt lăm rồi. Trong lúc hai người ăn, Tymoshenko liếc thấy phần tư liệu trên bàn. Anh cầm tài liệu lên, nghi ngờ lật qua lật lại.
“Tại tôi ở đây nhàn chán quá nên tiện mở ra xem!” – Đường Phong có chút bối rối giải thích.
“Xem ra quả thật anh rất hứng thú với Tây Hạ. Sao rồi, tư liệu này đọc có hiểu không?” – Tymoshenko hỏi.
“Hiểu đại khái thôi, trong tư liệu chủ yếu ghi chép lại những gì mà Kozlov tài qua khi phát hiện thấy Hắc Thủy Thành, nhưng trình độ tiếng Nga của tôi quả thực chẳng ra sao cả, nên trong đó còn rất nhiều thứ không hiểu.”
“Vậy được thôi, tôi sẽ nói cho anh biết về tập tài liệu này, cũng có nghĩa là nói về ‘Tòa tháp vĩ đại’ mà trong đó nói đến.” – Tymoshenko chậm rãi nói.
4
Đường Phong và Lương Viện liền nhoài đến, cả hai đều tò mò nhìn tập tài liệu trong tay Tymoshenko. Tymoshenko chỉ vào cái tên Alexei Pavlov Ivanovic trên bia, giới thiệu: “Tập tài liệu này tuy đơn giản nhưng rất quan trọng, Người này chính là tác giả của nó. Đường Phong, cái tên tiếng Nga này có thể anh không thấy quen, nhưng nhắc tới tên Trung Quốc của ông ấy thì nhất định anh cũng đã từng nghe qua. Người này chính là nhà Hán học, Đông Phương học nổi tiếng của nước Nga chúng tôi, đồng thời cũng là người khai sáng ra Tây Hạ học, Y Phụng Các.”
“Y Phụng Các ư? Thảo nào ban nãy tôi thấy cái tên Nga này nghe có chút quen quen, hóa ra là Y Phụng Các lừng danh!” – Đường Phong quá quen thuộc với cái tên này rồi, nhưng ban nãy anh đã không liên tưởng tới mối liên quan giữa cái tên tiếng Nga dài dòng với đại danh Y Phụng Các.
“Đúng vậy, bởi trong giới Tây Hạ học, bao gồm cả giới Đông Phương học, đại danh của Y Phụng Các không ai là không biết, mọi người còn quên cả tên tiếng Nga vốn có của ông. Y Phụng Các tốt nghiệp chuyên ngành Mãn Hán ngữ – Khoa Ngôn ngữ Đông Phương của Đại học Saint Petersburg năm 1901. Ông có tư chất thông minh, thậm chí có thể không hề khoa trương khi nói rằng ông là một thiên tài. Ông vô cùng có năng khiếu với lịch sử, ngôn ngữ và văn hóa Phương Đông. Vào một ngày năm 1909, trong căn phòng của Hội địa lý học, Y Phụng Các mở một tập tài liệu dày về Tây Hạ mà Kozlov đem về từ Hắc Thủy Thành. Trong đống tài liệu lộn xộn này, Y Phụng Các đã phát hiện ra một loại văn tự mà mình chưa từng nhìn thấy, văn tự này chính là chữ Tây Hạ. Lúc này Y Phụng Các mới vỡ lẽ: những gì mà Kozlov đã hai lần dùng lạc đà vận chuyển về, hóa ra là lịch sử của một vương triều xa xôi hơn tám trăm năm trước. Kể từ đó, một bức màn lịch sử bao năm bụi phủ từ từ được vén mở, và một ngành học thuật hoàn toàn mới đã ra đời, đó chính là Tây Hạ học”.
Tymoshenko ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Phần tài liệu ngắn gọn này chính là phần tư liệu báo cáo được tập hợp lại từ những trải nghiệm mà Kozlov kể lại, cùng với những bức ảnh mà đội thám hiểm chụp lại.
Các bạn có biết mục đích mà năm đó Kozlov đến Trung Quốc thám hiểm là gì không? Nhưng phải nhớ rằng, ông không hề hay biết chuyến đi tới Trung Quốc của mình lại có những phát hiện kinh động thế giới đến vậy.”
“Mục đích? Tôi chỉ biết lúc đó có rất nhiều nhà thám hiểm, vì nhiều mục đích khác nhau, đã đến miền Tây Trung Quốc, ví dụ như Stein của nước Anh, Pelliot của Pháp…” – Đường Phong còn chưa kịp nói gì thì Lương Viện đã cướp lời.
“Đúng vậy, năm đó có rất nhiều nhà thám hiểm đã tới thám hiểm miền Tây Trung Quốc, nhưng Kozlov đến Trung Quốc chỉ vì một truyền thuyết duy nhất!”
“Một truyền thuyết?” – Đường Phong và Lương Viện không hẹn mà gặp, cùng lúc nghĩ tới truyền thuyết kệ tranh ngọc.
Dĩ nhiên, lúc đó Kozlov không hay biết gì về kệ tranh ngọc, bởi vì hồi đó rất nhiều học giả cũng đều chưa từng nghe về vương triều Tây Hạ. Lịch sử Tây Hạ kết thúc sớm, văn tự Tây Hạ cũng thất truyền. Đây là một vương triều đã bị lích sử chôn vùi hoàn toàn, thậm chí đến cả bản thân Kozlov cũng không biết năm đó ông đã đào lên được gì.
Tymoshenko chậm rãi giải thích: “Một truyền thuyết! Cuối thế kỷ XIX, nhà lữ hành lừng danh người Nga Potanin, trong cuốn truyền kỳ của mình đã ghi chép lại một truyền thuyết mà mình ông được nghe ở một địa danh nào đó của vùng Tây Bắc Trung Quốc, nói rằng: ở trong sa mạc có một thành phố, thành phố này có cất giấu rất nhiều báu vật. Vậy là, để kiểm chứng truyền thuyết này, Kozlov sau khi được Hội Địa lý học trợ giúp, đã tới Trung Quốc.”
“Năm đó Kozlov đã vì một truyền thuyết mơ hồ mà vượt vạn dặm xa xôi lặn lội tới Trung Quốc, còn ngày nay, bản thân mình cũng vì cái truyền thuyết liên quan tới Hạn Hải Mật Thành mà thân rơi vào chốn hiểm nguy!” – Đường Phong bỗng cảm thấy anh và Hàn Giang cùng chung mục đích với Kozlov của hàng trăm năm trước, nhưng chẳng mấy chốc anh đã phủ định suy nghĩ ngu ngốc này: “Năm đó Kozlov đến Trung Quốc là để lấy trộm báu vật, còn chúng ta lại không phải vậy. Nhưng cái truyền thuyết mà Potanin nghe được đó có khi nào chính là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta phải khổ sở tìm kiếm không nhỉ? Kozlov chẳng qua cũng chỉ là gặp may nên ông ta đã gặp đúng Hắc Thủy Thành, và Hắc Thủy Thành vốn không có báu vật nào trong truyền thuyết, mà chỉ có vô số những báu vật của văn hiến Tây Hạ, có lẽ đây chính là do số phận an bài.”
5
Trong lúc đầu óc Đường Phong đang suy nghĩ rối bời thì Tymoshenko lại bắt đầu giới thiệu về chuyến thám hiểm của Kozlov: “Khoảng tháng tư năm 1908, Koxlov đã vào sâu trong sa mạc Badan Jaran, nhưng ông không tìm thấy thành phố trong truyền thuyết. Hết lần này đến lần khác, ông đã mời những người dân bản địa dẫn dường nhưng đều bị những người Torghut Mông cổ từ chối. Cuối cùng, Kozlov đã mang theo lễ vật hậu hĩnh, gặp gỡ đức vua Mông cổ Đạt Tây đang thống trị nơi này.
Đức vua Mông cổ xao lòng trước lễ vật của Kozlov, nên đã phái hai người bản địa thông thạo địa hình dẫn đường, đưa đoàn thám hiểm của Kozlov vào trong sa mạc để tìm kiếm thành phố mất tích đó. Vậy là, dưới sự dẫn dắt của dân bản địa, Kozlov đã tìm thấy Hắc Thủy Thành trong sa mạc. Kozlov sau này từng hồi tưởng lại và nói rằng:
“Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác vui sướng khôn cùng trong giây phút đó.. Trước mắt Đường Phong và Lương Viện dường như hiện lên cảnh tượng khi Kozlov tìm thấy Hắc Thủy Thành.
Tymoshenko tiếp tục nói: “Sau đó, Kozlov đã tìm thấy gần chục thùng kinh phật, cùng những vật dụng hàng ngày của người dân thời đó, trong những di tích đường phố và nhà cửa của thành phố Hắc Thủy Thành.
Nhưng rõ ràng Kozlov đã không hài lòng với những thành quả đó, bởi vì ở đây không phát hiện thấy kho báu như trong truyền thuyết. Vậy là Kozlov sai người chuyển gần chục thùng kinh về Saint Petersburg, còn mình tiếp tục dẫn đoàn thám hiểm tiến về Tứ Xuyên. Ông tin rằng, trên tuyến đường từ Nội Mông cổ, đi qua Ninh Hạ, Cam Túc và Thanh Hải, nhất định sẽ có những phát hiện quan trọng hơn. Nhưng khi tới Thanh Hải thì đột nhiên ông nhận được thư của Hội Địa lý học Hoàng gia, trong thư yêu cầu ông lập tức quay trở lại Hắc Thủy Thành để tiến hành khai quật sâu hơn nữa.”
“Tại sao lại như vậy?” – Lương Viện tò mò hỏi. Không đợi Tymoshenko trả lời, Đường Phong liền giải thích cho Lương Viện: “Bởi vì sau khi những thùng kinh đó được chở về Saint Petersburg, những chuyên gia của Hội Địa lý học không một ai hiểu được văn tự Tây Hạ trên đó, nhưng họ cảm thấy những gì mà Kozlov khai quật được không thường chút nào, Hắc Thủy Thành nhất định còn có phát hiện quan trọng hơn. Vậy là, Hội Địa lý học yêu cầu Kozlov từ bỏ dự định đến Tứ Xuyên, quay lại Hắc Thủy Thành để dốc sức khai quật.”
“Đúng! Đường Phong nói rất đúng, chính vì như vậy. Kozlov lúc đó cũng hưng phấn lạ thường, sau khi nhận được thư, chỉ trong vòng chín ngày, ông đã từ Thanh Hải về tới Hắc Thủy Thành, đó là vào tháng sáu năm 1909. Lần này, những gì mà Kozlov khai quật được ở Hắc Thủy Thành không lớn, vậy là ông đã di chuyển tới một số phật tháp ngoài thành phố để khai quật, trong đó có một tòa phật tháp lớn nằm tại phía tây thành phố, cách bờ sông cạn 400 mét tháp này có dáng vẻ hùng vĩ, nổi bật sừng sững giữa quần thể tháp, nhìn vô cùng bắt mắt. Tòa tháp này chính là mục tiêu khai quật đầu tiên ma Kozlov. Khi khai quật tòa tháp này, ông đã vô cùng kinh ngạc, bởi trong tòa tháp để chất đống những pho tượng phật đủ hình đủ dạng và các cuốn kinh được viết bằng chữ Tây Hạ, chữ Hán, chữ Phạn.”
“Đó chính là tòa tháp vĩ đại?” – Lương Viện hỏi.
“Đúng vậy, đó chính là phật tháp được Kozlov gọi là ‘Tòa tháp vĩ đại’. Các bạn xem ảnh trên này!” – Nói xong, Tymoshenko chỉ một bức ảnh nhòe nhoẹt trên tập tài liệu cho Đường Phong và Lương Viện xem.
Đường Phong và Lương Viện nhìn tòa phật tháp bị Kozlov khai quật bằng phương pháp thô bạo trên bức ảnh. Trong tòa tháp chất kín những cuốn kinh phật và tượng phật. Tymoshenko chỉ bức ảnh nói: “Lần phát hiện này không những vượt hẳn lần trước về số lượng, thậm chí chất lượng cũng hơn hẳn. Văn vật mà Tymoshenko phát hiện lần trước đa số đều là vật dụng dừng trong dân gian, còn làn này đa số đều là vật dụng của quý tộc, nhất là tòa phật tháp này, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều báu vật của hoàng gia. Rất nhiều thứ sau này được các nhà Tây Hạ học gọi là vãn hiến kinh điển, cũng đều xuất thân từ đây mà ra. Ví dụ như tác phẩm địa lý Tây Hạ học nổi tiếng: ‘Thánh lập nghĩa hải’, mà anh nhìn thấy, và cả từ điên Tây Hạ – Hán ngữ nổi tiếng: ‘Phiên Hán Hợp Thời Chưởng Trung Châu”… Thậm chí, có thể không chút khoa trương mà nói rằng, nhờ phát hiện ra tòa tháp này mà mới có Tây Hạ học sau này.”
“Nói như vậy thi đúng quả thật là ‘tòa tháp vĩ đại’ rồi!” – Lương Viện kinh ngạc thốt lên.
Nhưng Đường Phong lại cúi đầu im lặng. Những gì Tymoshenko nói, hầu hết trước đây anh đã từng biết đến, bởi vậy anh không hứng thú lắm. Anh thuận tay lật mở mấy trang tài liệu tiếng Nga mỏng tang, đột nhiên, anh chỉ lên hình vẽ một pho tượng phật trên tài liệu, hỏi Tymoshenko: “Pho tượng phật này hình như tôi đã từng trông thấy ở đâu đó rồi thì phải?”
“Đương nhiên anh từng trông thấy rồi, mấy hôm trước anh vừa nhìn thấy ở đây đấy!”- Tymoshenko nói vậy khiến Đường Phong nhớ ra mình đã trông thấy pho tượng này ở gian triển lãm Trung Quốc trong cung điện Mùa Đông.
6
Đường Phong lại hỏi: “Nhưng pho tượng mà tôi nhìn thấy chỗ các anh chỉ là hình đầu phật, nhưng trên bức ảnh này pho tượng còn có cả toàn thân hoàn chỉnh, nhìn trên ảnh hình như còn khoanh chân ngồi thiền thì phải. Lẽ nào phần thân của pho tượng mất rồi?”
Tymoshenko có vẻ như không vội trả lời câu hỏi của Đường Phong, mà để Đường Phong xem kĩ lại pho tượng trên bức ảnh. Đường Phong lại tỉ mẩn xem lại bức ánh lần nữa. Tượng phật trong ảnh: đầu tượng phật vẫn là đầu tượng đó, nhưng có phần thân hoàn chỉnh. Đó là thân thể nữ giới. Điều này không có gì lạ, trong điêu khắc tượng phật của Phật giáo, đặc biệt là trong Phật giáo Tạng Truyền, rất nhiều tượng phật đều là hình tượng nữ giới hoặc là hợp thể nam nữ, vừa có đặc tính của nữ giới, lại vừa có đặc tính của nam giới, nhưng tượng phật trong bức ảnh hoàn toàn là hình dạng nữ giới, chỉ… chỉ có điều, Đường Phong đột nhiên để ý thấy thân thể của pho tượng này hình như toàn thân sứt sẹo, trên người toàn những vết rạn nứt. Xem tới đây, Đường Phong hỏi lại Tymoshenko: “Phần thân của tượng phật hình như sắp nứt ra?”
Tymoshenko cười nói: “Anh quan sát rất kĩ, nhưng không phải là sắp nứt mà là lúc chụp bức ảnh này, nó đã bị nứt rồi. Tôi không hiểu nguyên nhân là do Kozlov lúc khai quật tòa phật tháp đã làm nó bị tổn hại, hay là do vật liệu chế tác pho tượng năm đó có vấn đề, cộng với bao năm tháng đã trôi qua; chỉ biết lúc chụp bức ảnh này thì phần thân của bức tượng đã nứt ra rồi. Trong phật tháp pho tượng này cao lớn khác thường, nó là pho tượng to nhất trong số các pho tượng phật, hơn nữa, vị trí của nó cũng ở chính giữa phật tháp. Điều này cho thấy bức tượng phật này vô cùng quan trọng.”
“Đúng vậy, tôi nhận ra rồi, pho tượng phật này nằm ở vị trí chính giữa kề sát phía sau đại phật tháp. Trong truyền thống của Trung Quốc cổ đại, thì đây là vị trí của người được tôn trọng, còn những pho tượng khác đứng đối xứng xung quanh nó, càng cho thấy địa vị cao quý của pho tượng này”.
“Anh có biết tại sao không? Bởi vì trong pho tượng này có bọc một hài cốt!” – Tymoshenko không đợi Đường Phong mở miệng, liền nói thẳng ra câu trả lời.
“Hài cốt trong tượng phật!” – Lương Viện ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, ngược lại Đường Phong vẫn có vẻ trấn tĩnh.
“Lúc Kozlov phát hiện ra pho tượng phật này thì thân tượng đã nứt ra, trên đầu tượng phật cũng nứt một đường, nên Kozlov đã phát hiện ra hài cốt qua khe nứt trên tượng. Lúc đó ông đã vô cùng hoảng sợ, chỉ biết nhanh chóng gói ghém phần xương đó lại rồi gửi về Saint Petersburg để chuyên gia kiểm nghiệm. Sau khi chuyên gia kiểm nghiệm xong, đoán định bộ xương này là của một người phụ nữ xấp xỉ 30 tuổi hoặc nhiều tuổi hơn một chút, là chủng người Tây Tạng – Aryan – Mông Cổ. Ngoài ra, trên kinh phật và một số văn hiến phát hiện được gần pho tượng, đều xuất hiện dấu ấn của hoàng thái hậu Một Tạng. Vậy là, có học giả đã cho rằng bộ xương của Một Tạng – hoàng hậu cuối cùng của Nguyên Hạo, cũng chính là mẹ của vị hoàng đế Tây Hạ thứ hai Lượng Tộ.”
“Sao cơ? Anh nói là bộ xương đó chính là hoàng hụu Một Tạng?” – Đường Phong cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Tymoshenko gật gù. “Nhưng… nhưng lăng mộ của Một Tạng ở trong vương lăng Tây Hạ dưới núi Hạ Lan chứ sao lại ở trong ngọn tháp của Hắc Thủy Thành được nhỉ?” – Đường Phong vẫn không sao tin được.
“Đừng quên, Trung Quốc thời cổ đại có rất nhiều tháp mộ, hơn nữa cũng đã từng có trường hợp đem xác chết sau khi xử lý tạo thành tượng phật.” – Tymoshenko nhắc nhở Đường Phong.
“Không sai, Trung Quốc cổ đại có rất nhiều cao tăng sau khi chết đã được chôn cất dưới tháp, hoặc trong tháp, cũng có một số cao tăng sau khi viên tịch đã được tạo thành những xác khô giống như xác ướp vậy, rồi sau đó tạc thành tượng phật, đặt vào trong tháp. Nhưng đó đều là hòa thượng, còn người Trung Quốc thông thường vẫn tín ngưỡng theo tục an táng dưới lòng đất!” – Đường Phong phản bác lại.
Tymoshenko lại cười: “Đường Phong, anh đừng quên Một Tạng là người Đảng Hạng, không phải người Hán, bởi vậy khái niệm an táng dưới lòng đất không có tác dụng mấy trong tâm trí của người Đảng Hạng. Điều này có thể nhận ra trong cách an táng ngoài lòng đất của người Đảng Hạng. Rất nhiều người Đảng Hạng đều dùng cách hỏa táng, chứ không phải là chôn cất. Còn nữa, đây cũng là một điều hết sức quan trọng, Một Tạng Thị một đời hết lòng tín ngưỡng phật giáo, hiện nay Thừa Thiên Tự Tháp sừng sững trong thành phố Ngân Xuyên Ninh Hạ cũng chính là kiệt tác của bà, hơn nữa, Một Tạng cũng từng xuất gia. Chính trong tự viện bà đã sinh hạ ra vị hoàng đế Tây Hạ thứ hai Lượng Tộ.”
Đường Phong không thể không chịu thua, anh không ngờ vị học giả trẻ tuổi người Nga này lại hiểu rõ về Trung Quốc đến vậy. Anh cũng nắm rõ như lòng bàn tay lịch sử, văn hóa, dân tộc của Trung Quốc. Đúng như Tymoshenko nói, Một Tạng từng xuất gia và đã sinh hạ ra hoàng đế tương lai Lượng Tộ trong tự viện. Không hiểu sao, lúc này trước mắt Đường Phong lại hiện lên bóng dáng của đại Lạt ma bên Thất sắc cẩm Hải.
7
Đường Phong bó tay lắc lắc đầu, nói: “Tôi thật sự bái phục anh đấy, anh hiểu biết toàn diện quá, nhưng hiện thời thì tôi vẫn chưa thể chấp nhận suy đoán này.” Tymoshenko ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp: “Ngoài ra, còn một điều cũng không thể bỏ sót, tuy hiện giờ chúng ta nắm bắt được rất ít tư liệu lịch sử Tây Hạ, nhưng có một điều có thể khẳng định, Một Tạng hoàng hậu và anh trai bà – Một Tạng Ngoa Bành, đã cầm quyền hơn chục năm ở Tây Hạ. Sau này khi tiểu hoàng đế lớn lên, đã rất bất mãn với việc gia tộc Một Tạng độc nắm giữ cương triều. Vậy là Lượng Tộ đã phát động chính biến, giải trừ quyền lực của gia tộc Một Tạng. Anh nghĩ xem, gia tộc bị giải trừ quyền lực Một Tạng sẽ bại hoại thế nào? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì sau khi gia tộc Một Tạng thất thế, hoàng thái hậu Một Tạng hình như vẫn còn sống. Vậy anh nghĩ xem, con trai ruột của bà, hoàng đế Tây Hạ Lượng Tộ sễ xử lý mẹ ông như thế nào?”
“Để mẹ ông quay trở về chùa, đồng thời đưa tới Hắc Thủy Thành xa xôi?” – Đường Phong run rẩy nói ra kết cục mà anh cho rằng có khả năng xảy ra nhất.
“Đúng vậy, Đường Phong, anh rất thông minh, tôi cũng nghĩ như vậy. Như vậy vừa có thể hạn chế được quyền lực của gia tộc Một Tạng, đồng thời cũng không đến nỗi phải gánh tội “bất hiếu”. Với phán đoán trên, tôi cho rằng hài cốt trong pho tượng phật chính là của hoàng hậu Một Tạng của hoàng đế Nguyên Hạo khai quốc Tây Hạ” – Tymoshenko khẳng định.
“Vậy thì bộ hài cốt quan trọng như vậy giờ ở đâu?” – Đường Phong hỏi.
Tymosnenko ngửa hai tay, đáp: “Rất đáng tiếc, bộ hài cốt này sau đó đã bị mất tích, nhưng không thể trách chúng tôi được, chỉ có thể trách Hitler, trách Đức, trách Pháp. Anh nên hiểu rằng, trong chiến tranh vệ quốc vĩ đại, cái thành phố này bị người Đức bủa vây gần ba năm. Mỗi đường phố ở đây hầu hết đều từng xảy ra các trận chiến đấu ác liệt. Bom đạn và thuốc nổ đã khiến thành phố này gàn như hoang phế. Chính trong cuộc chiến tranh đáng sợ này, bộ xương thần bí đó đã bị mất tích. Đây cũng là điều đáng tiếc của những học giả như chúng tôi. Nhưng đáng ngạc nhiên ở chỗ, sau khi thế chiến lần thứ hai kết thúc, có người đã tìm thấy phần đầu pho tượng này trong kho của cung điện Mùa Đông.”
“Chỉ còn lại phần đầu thôi sao?” – Lương Viện hỏi. “ừm, những phần còn lại không sao tìm thấy được. Khi Kozlov đem pho tượng này về, trên đó cũng đã xuất hiện một kẽ nứt, nhưng không nứt toác hoàn toàn như ở phần thân. Sau đó, vì nhu cầu nghiên cứu nên phần đầu pho tượng cũng đã được tách ra, bên trong quả nhiên có một xương sọ nữ giới. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, khi người ta tìm thấy lại đầu pho tượng này thì nó lại liền lại hoàn chỉnh.”
“Có thể nó đã được người ta trùng tu lại, nhưng… nhưng xương sọ bên trong có còn không?” – Đường Phong hỏi.
“Không biết, đến giờ vẫn không hiểu ra làm sao. Phần đầu pho tượng do ai trùng tu lại? Bên trong có còn xương sọ hay không?”
Đường Phong tư lự gật gù, Lương Viện lại đột nhiên than thở: “Nếu như bên trong phần đầu pho tượng ở cung điện Mùa Đông vẫn còn xương sọ của hoàng hậu Một Tạng, vậy thì không phải linh hồn của bà vẫn đang tha hương nơi xứ người đó sao? Ôi, đúng là một người đàn bà khốn khổ!”
“Linh hồn? Ý cô nói u hồn phải không?”, Tymoshenko cười nói.
Khi Tymoshenko thốt ra hai từ “u hồn”, cả Đường Phong và Lương Viện đều bất giác rùng mình. Hai người họ lập tức nghĩ tới ánh sáng âm u nhấp nháy trong cung điện Mùa Đông ban tối. Lẽ nào đó chính là u hồn của hoàng hậu Một Tạng? Đường Phong định hỏi thêm lymoshenko nhưng vừa định cất lời anh đã vội nuốt lại.
Đường Phong liếc nhìn đồng hồ, bất ngờ vì đã tới chiều rồi. Tymoshenko cũng vẫn chưa ăn gì, vậy là ba người xử lý nốt chỗ thức ăn nhanh còn lại. Tymoshenko lại ra ngoài mua thêm ít đồ ăn để lại cho Đường Phong, sau đó nói thêm dăm ba câu với anh thì trời đã tối hẳn.
Tymoshenko đứng dậy, Đường Phong vẫn như vẻ tâm sự rối bời. Tymoshenko quan tâm hỏi: “Sao thế, còn có chuyện gì không?”
“Không, không có. Nhưng…” – Đường Phong ấp a ấp úng, ngập ngừng hồi lâu mới thốt nên lời: “Nhưng tôi vẫn lo rằng ở đây có người khác vào, nhất là câu chuyện về hoàng hậu Một Tạng mà hôm nay anh kể cho tôi nghe.”
“Anh sợ u hồn vào đây sao? Khà khà! ” – Tymoshenko cười nói.
“Không! Tôi cũng không rõ nữa!”
“Được rồi, Đường Phong, anh không phải lo, buổi tối cứ ở đây, đừng đi đâu cả, không có ai vào đây đâu!” – Tymoshenko nói tới đây, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Anh nhanh chóng tách một chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa của mình ra, đưa cho Đường Phong: “Đây là chiếc chìa khóa mà vị giáo sư già về hưu để lại cho tôi. Tuy các bạn không dùng tới cái này, nhưng để đề phòng, tôi vẫn để lại cho anh một chiếc.”
Đường Phong cầm lấy chìa khóa, Tymoshenko lại dặn dò lần nữa: “Nhớ là buổi tối đừng ra ngoài, nhất là đừng đi đến phía cánh cửa thông tới cung điện Mùa Đông, ở đó có thiết bị cảnh báo, chỉ cần có người chạm vào cánh cửa đó thì thiết bị cảnh báo sẽ kêu lên, nhớ đấy nhé!”
Sau khi dặn dò một hồi, Tymoshenko rời khỏi văn phòng. Trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại Đường Phong và Lương Viện, hai người nhìn nhau, không biết sẽ trải qua đêm dài khó nhọc này thế nào đây.
8
Mùa đông lạnh giá, ban ngày tại Saint Petersburg trở nên ngắn ngủi và xa xỉ. Sau khi Tymoshenko đi rồi, chẳng mấy chốc trời đã tối mịt. Đường Phong và Lương Viện không có việc gì làm, hai người tựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Lương Viện mơ thấy mẹ mình, khuôn mặt mỉm cười của người mẹ dần dần rõ nét. Trong mơ, cô và mẹ lặng lẽ nhìn nhau… mãi cho tới khi cô bị một tiếng động làm cho tỉnh giấc. Trong bóng tối, Lương Viện dỏng tai nghe ngóng, xung quanh yên ắng tĩnh mịch, không có bất cứ âm thanh nào, nhưng Lương Viện nhát gan vẫn đánh thức Đường Phong bên cạnh: “Hình như ban nãy Iem nghe thấy một âm thanh”.
“Âm thanh gì?” – Đường Phong dụi dụi mắt hỏi. “Em cũng không biết, hình như là ở bên ngoài.”
Đường Phong nhờ ánh sáng bên ngoài rọi vào nhìn đồng hồ, đã sang ngày hôm sau. Anh dỏng tai nghe ngóng bên ngoài, tất cả vẫn im ắng, không có động tĩnh gì. “Anh có nghe thấy âm thanh gì đâu!” – Đường Phong trả lời Lương Viện.
“Ban nãy em đang ngủ say thì bị tiêng động đó đánh thức, thật mà!” – Lương Viện rất thật thà nói.
“Có lẽ đó là âm thanh em nghe thấy trong mơ đấy!” – Đường Phong cười nói.
Lương Viện lại nghe ngóng lần nữa, bên ngoài quả thực không có âm thanh gì. “Lẽ nào đúng là tiếng động em nghe thấy trong mơ?” – Bản thân Lương Viện cũng bắt đầu bị dao động.
“Được rồi, đừng có thần hồn nát thần tính nữa!” – Đường Phong khuyên giải.
Lương Viện không nói gì, giống như đang suy ngẫm điều gì đó, cũng giống như đang lắng nghe âm thanh bên ngoài, một lúc lâu sau, cô lại đột nhiên hỏi Đường Phong: “Anh có tin những gì Tymoshenko kể với chúng ta hôm nay không?”
“Kể gì cơ? Tòa tháp vĩ đại à?”
“Không, cái em muốn nói là u hồn của hoàng hậu Một Tạng!” – Lương Viện nghiêm túc nói.
“Đừng đùa, cứ cho rằng người đàn bà bị nhốt trong pho tượng phật là hoàng hậu Một Tạng đi chăng nữa thì cũng không thể có u hồn được.” – Đường Phong khịt mũi chế nhạo suy đoán lung tung của Lương Viện.
“Anh đừng có không tin, trước đây em đã từng nghe người già nói rằng, con người sau khi chết đi, nếu không được an táng đúng như ý nguyện lúc còn sống, thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, vật vờ trong nhân gian, đó chính là hồn ma mà chúng ta thường nói. Người phương Tây gọi đó là u hồn.”
“Không ngờ em còn ít tuổi mà lại mê tín như vậy. Những điều này do ai nói với em thế? Nếu như vậy thì cô hồn dã quỷ trên đời này quá nhiều đấy!”
“Nhưng mà em vẫn nghĩ như vậy đấy. Hoàng hậu Một Tạng vốn bình yên ở trong tháp, kết quả lại bị Kozlov đưa đến Saint Petersburg xa xôi, hơn nữa còn không thấy thân xác đâu, chỉ còn lại mỗi xương sọ, thật đáng thương! Anh nghĩ bà ấy có can tâm không?” – Lương Viện càng nói càng hăng.
“Em đúng là còn lo cho cả người chết nữa! Nếu em đã hứng thú với chuyện này như vậy, thì anh sẽ nói cho em nghe phân tích của anh. Trước tiên, bộ hài cốt đó có phải là hoàng hậu Một Tạng hay không, vẫn là một dấu hỏi lớn. Em nghĩ xem, hoàng hậu Một Tạng là mẫu hậu của một quốc gia, sao lại có thể chôn cất qua loa trong tòa tháp ở Hắc Thủy Thành được? Em phải hiểu rằng, Hắc Thủy Thành là thị trấn biên phòng của Tây Hạ, trong mắt người Đảng Hạng lúc đó cũng chỉ là một nơi vô cùng hoang vu hẻo lánh!”
“Không phải Tymoshenko đã giải thích những điều này rồi đó sao?”
“Đó chỉ là quan điểm cá nhân của anh ấy và một số học giả nước ngoài, vốn không nói lên điều gì. Nghiêm túc mà nói, đó chỉ có thể là suy đoán của họ, thiếu chứng cứ luận chứng. Thái độ học thức nghiên cứu của những ông Tây này có lúc rất cẩn trọng chắc chắn, nhưng cũng có những lúc tưởng tượng rất phong phú, hoàn toàn có thể gắn kết hoàng hậu Một Tạng với bộ hài cốt trong tháp được sao? Cứ cho là Lượng Tộ hóa giải quyền lực của gia tộc Một Tạng, đưa mẹ ông vào chùa đi chăng nữa thì cũng phải là chùa ở trong Hưng Khánh Phủ. Như vậy vừa tiện cho việc khống chế, vừa giảm được việc mang danh bất hiếu. Bởi vậy, dựa trên tính logic mà nói, những suy đoán giải thích của nhóm Tymoshenko cơ bản không hợp lý. Còn nữa, vương lăng Tây Hạ dưới núi Hạ Lan vẫn sừng sững đứng đó, điều đó nói lên rằng: tuy người Đảng Hạng thân phận không cao quý như người Hán, nhưng quý tộc cao cấp Đảng Hạng lại đều được chôn cất dưới đất. Bởi vậy Một Tạng là hoàng hậu của Nguyên Hạo, thân phận cao quý nên không có lý do gì lại được tạc thành tượng phật đặt trong tháp.”
“Vậy theo anh thì người phụ nữ trong tượng phật là ai?”
“Anh không biết, điều này quả thật rất kỳ lạ, người phụ nữ trong tượng phật, một người phụ nữ kỳ lạ. Nhưng em yên tâm, bất luận người phụ nữ trong tượng phật có phải là Một Tạng hay không, thì bà ấy cững không thể biến thành u hồn. Trong phần đầu tượng phật ở gian triển lãm Trung Quốc, cũng chưa chắc vẫn còn xương sọ của người phụ nữ đó. Không phải Tymoshenko đã nói rồi đấy thôi, năm đó, khi kiểm nghiệm bộ xương này, các học giả cũng đã từng mở phần đầu tượng phật ra, nhưng sau đó phần đầu pho tượng đã được người ta trùng tu lại. Anh nghĩ chắc là sau thế chiến thứ hai, nhân viên của viện bảo tàng đã trùng tu lại nó. Khi trùng tu, chắc là xương sọ và bộ hài cốt đã cùng bị mất tích, không thể có khả năng lại đặt xương sọ vào phần đầu tượng phật đã được trùng tu lại.”
“Hy vọng là như vậy, nhưng em vẫn cảm giác trong cung điện Mùa Đông có u hồn bay lượn, không phải là của hoàng hậu Một Tạng thì cũng có khả năng là của Sa hoàng… Anh nghe đi, âm thanh ban nãy em nghe thấy chính là âm thanh này!” – Lương Viện đột nhiên hoảng hốt nói.
Một âm thanh kỳ lạ từ ngoài cửa vọng lại. Đường Phong giật thót tim. Âm thanh này không to, Đường Phong và Lương Viện đưa mắt nhìn nhau, không ai biết đây là âm thanh phát ra từ cái gì.
“Hình như trong hành lang!” – Lương Viện khẽ nói. Đường Phong vẫn đang dỏng tai nghe ngóng, nhưng âm thanh đó chẳng mấy chốc đã biến mất, bên ngoài lại trở nên yên ắng.
9
Đường Phong và Lương Viện chờ đợi trong bóng tối, chờ đợi âm thanh quái dị đó vang lên lần nữa, nhưng âm thanh đó đã không vang lên. “Không được, em phải ra ngoài xem sao!” – Lương Viện đột nhiên đề nghị.
“Không! Chúng ta tuyệt đối không thể rời khỏi đây!” – Đường Phong cảnh cáo Lương Viện.
“Em ở trong này ngột ngạt sắp chết đến nơi rồi. Chúng ta đến Saint Petersburg không phải để tránh nạn, chúng ta nên ra ngoài thử xem, ít nhất cũng có thể thông thoáng một chút.”
“Không được! Ngộ nhỡ…” – Đường Phong chưa nói dứt lời thì Lương Viện đã thoát khỏi anh, mở cửa ra.
Đường Phong thấy không ngăn được Lương Viện nên liền vội vàng đứng dậy tìm đèn pin trên bàn làm việc của Tymoshenko. Trong lúc cuống quýt, Đường Phong mở một chiếc ngăn kéo trong bàn làm việc ra, trong đó có một đống tài liệu lộn xộn và cả một chiếc đèn pin to.
Đường Phong không biết đây có phải là chiếc đèn pin ban sáng mình nhìn thấy hay không, cũng không biết trong đèn còn pin hay không. Anh vớ lấy chiếc đèn pin trong ngăn kéo thử bật, đèn vẫn sáng, nhưng tới khi anh ra đến cửa thì Lương Viện đã không thấy đâu nữa.
Đường Phong lao ra cửa, ngoài hành lang rộng thênh thang không một bóng người. “Đang trong lúc này Lương Viện chạy đâu mất nhỉ?” – Đường Phong nghi ngờ đi về cuối hành lang, rẽ một cái, lại là một hành lang rộng thênh thang. Đường Phong run rẩy bật đèn pin lên, soi về phía hành lang, chùm ánh sáng chao đảo rọi trên hành lang, Đường Phong phát hiện hai bên hành lang là những cánh cửa to, rồi cuối hành lang vẫn còn một cánh cửa to. Đường Phong khẽ đẩy từng cánh cửa bên cạnh hành lang, anh sợ rằng Lương Viện chạy vào trong những cánh cửa này, nhưng những cánh cửa đều đóng im ỉm. Anh không dám gọi tên Lương Viện, thậm chí không dám ho he. Đường Phong cẩn thận rón rén từng bước từng bước đi tới cuối hành lang, ở đây lại là một cánh cửa, một cánh cửa cao lớn và hào nhoáng.
Đường Phong lấy đèn pin soi về phía cánh cửa, trên cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo, thậm chí có chỗ còn gắn vàng, lấp lánh trong bóng tối. Đường Phong không biết cánh cửa này thông tới đâu. Anh lấy tay khẽ đẩy cánh cửa tinh xảo này, và ngoài sự tưởng tượng của anh, cánh cửa tưởng chừng to nặng, hóa ra chỉ đẩy nhẹ một cái là đã mở. Đường Phong đẩy hé một khe, lách người chui vào bên trong.
Trong bóng tối, Đường Phong cảm thấy bên trong cánh cửa là một không gian rất lớn. Anh dùng đèn pin soi vào trong đó, trong căn phòng thênh thang là từng dãy kệ tranh xếp ngay ngắn. Đường Phong lại gần một dãy kệ tranh, anh phát hiện ngay ra trên kệ tranh hóa ra đang ừeo tác phẩm nổi tiếng “Chân dung của Anton Antonia” của đại danh họa Tây Ban Nha Goya. Đường Phong vội vàng nhìn những kệ tranh khác, từng bức tranh đều là tác phẩm hội họa kinh điển của thế giới. Đây là đâu? Đường Phong âm thầm suy ngẫm, đột nhiên, anh mở trừng mắt, kêu lên thất thanh: “Lẽ nào mình đã chui vào cung điện Mùa Đông?” – Dường Phong nhìn xung quanh, rút cuộc anh đã xác định được mình quả thực đang ở trong cung điện Mùa Đông, hơn nữa lại còn ở trong cung điện Mùa Đông ban đêm không một bóng người.
Đường Phong nhớ lại Tymoshenko đã từng nói với anh, trên hành lang tầng hai có một cánh cửa có thể thông tới sảnh triển lãm của cung điện Mùa Đông, lẽ nào ban nãy mình đã mở cánh cửa đó ra? Nhưng Đường Phong cũng nhớ rõ ràng là Tymoshenko từng bảo rằng, buổi tối cánh cửa đó bị khóa lại, hơn nữa anh ấy còn đặc biệt dặn dò không được lại gần nó, ở đây buổi tối có lắp thiết bị cảnh báo, nhưng… nhưng mình lại vào trong cung điện Mùa Đông dễ dàng đến vậy, thật là không thể tưởng tượng được.
Đường Phong quay lại cánh cửa tinh xảo đó rồi dùng đèn pin soi lên cửa. Lần này, anh đã nhìn rõ bên cạnh cửa có lắp hai thiết bị cảnh báo, nhưng sao lúc anh vào nó lại không kêu lên? Đường Phong nghi ngờ soi đèn pin lên đỉnh gian triển lãm. Trên trần nhà vàng ngọc lấp lánh, chạm khắc nhân vật trong thần thoại. Trên đỉnh cột dát vàng, trên trần vẽ một bức tranh sơn dầu lớn, nhưng Đường Phong không nhìn thấy camera vẫn thường có trong các viện bảo tàng. “Có lẽ là để bảo tồn kiến trúc cổ!” – Đường Phong nghĩ như vậy, rồi lui ra khỏi cánh cửa tinh xảo. Anh muốn nhanh chóng quay về, có lẽ Lương Viện cũng đã về rồi. Tự mình xông vào cung điện Mùa Đông đã là một sai lầm lớn, không thể tiếp tục
đi tiếp nữa, nhưng Đường Phong bỗng nhiên cảm thấy bước chân mình không sao điều khiển được nữa, anh lại đứng im trước cửa rồi quay người đi về hướng ngược lại. Một sức mạnh bí ẩn nào đó đã đẩy ành ra khỏi gian triển lãm này, có lẽ là do bản thân mình không thể cưỡng được sức hấp dẫn của việc có thể một mình chiêm ngưỡng bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật, nhưng cũng có thể là…
10
Đường Phong không hiểu rốt cuộc là vì sao anh lại đi vào gian triển lãm. Đường Phong dừng chân thưởng thức những tác phẩm hội họa ừong gian triển lãm này, Da Vinci, Titian… Đột nhiên, khi Đường Phong chuyển tới một kệ tranh khác, anh bỗng đâm sầm vào một bóng đen, chiếc đèn pin trong tay Đường Phong cũng rơi xuống nền nhà. Đây là ai? u hồn? Mình đã đâm vào u hồn? Không, không phải u hồn, bởi Đường Phong ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đó là mùi hương của Lương Viện.
Bóng đen đó cũng nhận ra Đường Phong trước mặt, nũng nịu nói: “Anh đâm vào em đau quá!”
“Lương Viện, là em sao?” – Đường Phong ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Lương Viện, cảm nhận hơi thở của cô.
Hai người cứ như vậy ôm nhau trong bóng tối, mãi một lúc sau, Lương Viện mới khẽ nói: “Đương nhiên là em rồi, ngoài em ra thì ở đây còn có ai nữa?”
Đường Phong buông Lương Viện ra, nói: “Em làm anh sợ gần chết, anh… anh cứ tưởng là…”
“Khà khà, anh tưởng em là u hồn của hoàng hậu Một Tlạng sao? – Lương Viện cười hinh hích.
“Nói nhỏ thôi, ban nãy em chạy đi đâu đấy? Anh còn tưởng em bị…” – Đường Phong không nói nữa.
Lương Viện lúc này lại không sợ chút nào. Cô giải thích với Đường Phong: “Lúc em chạy ra lại nghe thấy âm thanh kỳ quái đó. Em phán đoán âm thanh này phát ra từ dãy hành lang. Vậy là em đến chỗ hành lang, nhưng khi em đến thì âm thanh đó lại biến mất. Em thu hết can đảm đi một đoạn trong hành lang, định quay lại tìm anh, nhưng không hiểu sao hình như có một sức mạnh thần bí nào đó đã hấp dẫn em, đẩy em đi đến cuối hành lang. Sau đó em khẽ đẩy cánh cửa đó ra và tiến vào trong này.”
“Sức mạnh thần bí?” – Đường Phong nhớ lại ban nãy mình cũng bị một sức mạnh kỳ quái đẩy đi nên mới tới đây. Đường Phong ra sức lấy lại bình tĩnh, anh không tin trên thế giới này còn có sức mạnh vượt tự nhiên. Anh định thần lại, nhặt đèn pin dưới đất lên, hỏi Lương Viện:
“Em có biết đây là đâu không?”
“Đây là đâu? Em nghĩ hiện giờ chúng ta chắc là đang ở trong cung điện Mùa Đông rồi!” – Lương Viện nhìn xung quanh và suy đoán.
“Đúng vậy, chúng ta đã vào gian triển lãm của cung điện Mùa Đông, hơn nữa thiết bị cảnh báo lại không hề phát tín hiệu, điều này kỳ lạ thật. Rõ ràng Tymoshenko
đã nói rằng cánh cửa này buổi tối bị khóa lại, còn có cả thiết bị cảnh báo, nhưng chúng ta lại vào trong dễ dàng như vậy.”
“Đúng là kỳ lạ thật, nhưng em thấy như vậy rất thú vị!”
“Chúng ta mau quay lại thôi!”
“Sao phải quay lại? Dù sao chúng ta cũng vào đây rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta, tốt biết bao, em còn chưa tham quan nữa đấy, hay là chúng ta làm một chuyến ngao du cung điện Mùa Đông về đêm đi!”
“Em điên rồi, ở đây chúng ta lúc nào cũng có thể động chạm tới thiết bị cảnh báo đấy!”
“Dù thế nào thì em cũng không quay lại đó đâu, nếu anh sợ thì về trước đi!” – Lương Viện lúc này bỗng trở nên to gan như vậy.
Đường Phong chán nản lắc đầu, rồi đành phải theo Lương Viện đi tiếp. Hai người đi qua từng gian từng gian triển lãm, đại sảnh công máy, đại sảnh lục quân nguyên soái, đại sảnh diện kiến Peter, đại sảnh quốc huy. Hai người đi lên tầng ba, ở đây vẫn là từng gian từng gian triển lãm, hình như mãi mãi không có điểm kết thúc. Lúc lên cầu thang, Đường Phong nhìn thấy hai bộ thiết bị cảnh báo, nhưng chúng vẫn không hề kêu. Đường Phong bụng đầy nghi ngờ, nhưng vẫn cùng Lương Viện ngao du từng gian triển lãm, họ đã quẳng truyền thuyết về u hồn gì đó ra khỏi đầu từ lúc nào.
“Í? Sao chúng ta lại đi đến đây?” – Đường Phong ngạc nhiên khẽ nói.
“Sao thế?”
“Đây là gian triển lãm Trung Quốc!”
“Gian triển lãm Trung Quốc, bên trong có văn vật Tây Hạ?” – Lương Viện tò mò hỏi.
“Ừm, lần trước anh đến tham quan thì nhìn thấy ở đây có trưng bày vài văn vật Tây Hạ mà Kozlov mang về từ Hắc Thủy Thành, trong đó có cả đầu tượng phật mà Tymoshenko nói!”
“Ồ! Xương sọ của hàng hậu Một Tạng?”
Đường Phong vẫn chưa trả lời, Lương Viện đã bước vào gian triển lãm Trung Quốc. Trong này tối đen.
Lương Viện không biết từ lúc nào đã ở chính giữa gian triển lãm. Cô nhìn xung quanh, không trông thấy gì cả.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng rọi vào, Lương Viện quay lại nhìn, là chiếc đèn pin trong tay Đường Phong. Cô khẽ thúc giục: “Anh mau lên nào! Để em còn xem đầu pho tượng đó!”
Đường Phong đến bên cạnh Lương Viện, dùng đèn pin soi lên một tủ trưng bày gần họ nhất, bên trong là mấy bức tranh non nước. Tuy Đường Phong đã từng đến đây, nhưng trong bóng tối anh cũng không nhận ra phương hướng. Anh kéo Lương Viện, cẩn thận rón rén đi men theo tủ triển lãm tiến về phía trước….
11
Đường Phong nắm chặt chiếc đèn pin trong tay, ánh sáng đèn pin rọi vào tủ trưng bày, anh nhìn thấy từng văn vật đến tò Trung Quốc. Bỗng nhiên, anh trông thấy bản kinh phật đến từ Hắc Thủy Thành, còn cả “Thánh lập nghĩa hải” không còn nguyên vẹn. Đường Phong khẽ giới thiệu với Lương Viện: “Mấy văn vật Tây Hạ đó ở chỗ này…”, nhưng khi ánh sáng đèn pin tiếp tục soi về phía trước, bỗng chốc Đường Phong ngây người ra, bởi vì… bởi vì anh kinh ngạc phát hiện ra, bức tượng đầu phật Lư Xá vốn bày chính giữa trung tâm gian triển lãm trước đây, giờ không thấy đâu nữa.
“Đường Phong, anh… anh sao thế?” – Lương Viện hỏi.
Đường Phong thẫn thờ nhìn chằm chằm tủ trưng bày đó một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Bức đầu tượng phật… tượng phật đó mất rồi!”
“Sao cơ? Bức đầu tượng phật đó? Tượng của hoàng hậu Một Tạng?” – Lương Viện lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, mấy hôm trước anh còn thấy bức tượng đó bày ở đây, chính vị trí này!” – Đường Phong chỉ vào vị trí trống trong tủ trưng bày, nói với Lương Viện.
“Sao… sao lại thế được!” – Lương Viện giật mình nhìn Đường Phong rồi lại nhìn tủ trưng bày.
“Chính xác tuyệt đối, lẽ nào nó bị ai đó lấy trộm rồi?” – Đường Phong nghi ngờ kiểm tra kĩ lại tủ trưng bày lần nữa, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Anh bỗng nhiên thấy đầu mình ong ong, trời đất quay cuồng. “Sao thế này nhỉ?” – Đường Phong vịn vào tủ trưng bày, thở hổn hển.
Lương Viện vẫn đờ đẫn đứng trước tà trưng bày, miệng ngây ngô thốt ra những từ ngữ khiến Đường Phong kinh ngạc: “Có lẽ cung điện Mùa Đông quả thật có u hồn tồn tại, hơn nữa còn là u hồn của hoàng hậu Một Tạng. Mỗi đêm bà lại biến hóa chui ra khỏi tủ trưng bày, giống như cô hồn dã quỷ bay lượn trong không gian của cung điện để tìm kiếm một phần cơ thể của mình bị mất, nhưng bà không sao tìm thấy nó, bà đã tuyệt vọng mông lung ở đây gần team năm…
Đường Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lương Viện, cô ấy sao vậy? Đúng lúc Đường Phong đang hoài nghi thì bên ngoài cửa của gian triển lãm Trung Quốc “Soạt!” một tiếng – một bóng trắng loáng lướt qua.
Đường Phong sợ tới nỗi khuỵu xuống đất. Thần kinh vốn cứng rắn của anh giây phút này đã đứng bên bờ sụp đổ. Anh cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể mình đều giãn nở ra hết. Anh thở hổn hển, tuyệt vọng nhìn về phía cửa. Lúc này, ngoài đó hình như đã trở lại bình thường, một vùng tối đen. Lương Viện đang chăm chú nhìn tủ trưng bày thấy bộ dạng Đường Phong như vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Anh sao thế?”
“Anh nhìn thấy u hồn!” – Đường Phong run rẩy nói.
“Ha ha, không phải anh không tin có u hồn tồn tại sao? Sao giờ anh lại sợ đến như vậy?”
“Nó thực sự tồn tại! Em xem…
Đường Phong vừa nói dứt lời thì Lương Viện đã đi về phía cửa bóng trắng đó lại lóa lên lần nữa, đồng thời
còn có cả một luồng ánh sáng đi theo bóng trắng đó. Ánh sáng chói mắt khiến Đường Phong và Lương Viện không sao nhìn rõ hình dáng của u hồn. Trông thấy vậy, Lương Viện ban nãy còn trấn tĩnh bỗng òa lên một tiếng, lao vào lòng Đường Phong. Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai dám nhìn lại về phía cửa… mãi một lúc sau, Đường Phong mới thu hết can đảm, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Giờ thì ngoài đó đã trở lại bình thường, Đường Phong khẽ nói với Lương Viện: “Xem ra u hồn của hoàng hậu Một Tạng quả thực bay lượn về đêm. Em có còn nhớ ánh sáng của u hồn mà chúng ta nhìn thấy ở cung điện Mùa Đông buổi tối hai hôm trước không?”
“Đúng thế! Em nhớ hôm đó chúng ta nhìn thấy quầng sáng đó ở trên tầng ba.” – Lương Viện run rẩy nói, đột nhiên, cô lại nhớ ra điều gì đó: “Ban nãy anh có nhìn rõ u hồn không? Có phải là hoàng hậu Một Tạng không?” “Anh nào dám nhìn? Ánh sáng đó chói mắt quá, anh không tài nào thấy rõ hình dáng u hồn, nhưng anh loáng thoáng trông thấy trên người u hồn đó khoác áo choàng trắng.”
“Áo choàng trắng? Không phải anh đã từng nói với em rằng người Đảng Hạng sùng bái màu trắng, thích mặc áo choàng trắng sao?”
“Đúng là anh từng nói vậy, nhưng… thôi, hay là chúng ta nhanh chóng quay về đi!”
Đường Phong nói xong, run lập cập đỡ Lương Viện đứng dậy. Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn ra phía cửa tối đen, bên ngoài đó rốt cuộc có gì vậy? Là một vùng tối đen hay là thế giới của u hồn?”
12
Đường Phong và Lương Viện thu hết can đảm bước ra khỏi gian triển lãm Trung Quốc. Ngoài cửa không phải là thế giới của u hồn mà là một gian triển lãm rộng rãi, vẫn tối om om. Hai người không dám dừng lại lâu, Đường Phong kéo Lương Viện tiến về phía trước. Anh nhớ là phía trước có một cầu thang có thể xuống dưới tầng hai.
Đường Phong và Lương Viện bước nhanh qua từng gian trưng bày, nhưng cầu thang trong trí nhớ của Đường Phong mãi mà vẫn chưa thấy xuất hiện. Trong lòng Đường Phong vừa sốt ruột, bước chân càng bước càng loạn nhịp.
“Sao chúng ta lại quay lại gian triển lãm Trung Quốc thế này?” – Lương Vỉện bỗng ngạc nhiên hỏi.
Đường Phong dừng lại, nhìn nhìn xung quanh, đúng vậy, hóa ra họ lại quay về khu triển lãm Trung Quốc. “Lẽ nào chúng ta lạc đường rồi?” – Đường Phong lẩm bẩm, bỗng chốc không biết làm thế nào.
Đúng lúc này, u hồn màu trắng đó lại xuất hiện.
Cùng với một chùm ánh sáng trắng, u hồn màu trắng đó từ từ lướt qua cửa gian triển lãm Trang Quốc. Đường Phong và Lương Viện trợn tròn mắt chứng kiến cảnh tượng này, hai người hoàn toàn suy sụp. Đường Phong ôm chặt lấy Lương Viện, bất chấp tất cả lao ra khỏi gian triển lãm, u hồn màu trắng đó cũng theo sau. “U hồn đuổi theo rồi!” – Lương Viện hoảng sợ hét lên. Đường Phong không dám quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại, anh kéo Lương Viện chạy thục mạng lao về phía trước. Anh cũng không biết xuống dưới bằng cầu thang nào, anh cảm giác mình như sắp mất đi tri giác, chỉ có… tay trái, tay trái vẫn còn cảm giác, bởi bàn tay trái của anh đang nắm chặt lấy bàn tay phải lạnh ngắt của Lương Viện.
Xuống dưới tầng hai là một dãy hành lang rộng, hai bên tường hành lang treo rất nhiều tranh chân dung. Đường Phong vẫn kéo Lương Viện lao như bay về phía trước. Đường Phong nhìn tranh trên tường, anh đã không thể nào nhận biết được đó là những bức tranh gì, hình như là chân dung của một số nhân vật, lại hình như là… Lúc này, trong mắt anh, những bức tranh đó đều biến thành những hung thần bặm trợn, mặt mũi hung tợn đang trợn mắt dữ dằn nhìn anh và Lương Viện.
Hành lang sâu hun hút, cung điện Mùa Đông sâu hun hút, đèn pin cũng không biết rơi mất ở đâu, không biết u hồn có đeo bám phía sau hay không, Đường Phong đã hoàn toàn không nhận ra phương hướng, chỉ biết rằng Lương Viện vẫn còn đây. Khi hai người xuyên qua một cung điện rộng lớn thì thiết bị cảnh báo của cung điện Mùa Đông đột nhiên phát huy tác dụng. Lòng Đường Phong lại trĩu nặng, tiêu rồi, cảnh báo kêu lên rồi, không biết do mình chạm vào hay là u hồn đó chạm vào thiết bị cảnh báo đó đây.
Lại là một gian triển lãm rộng lớn, Đường Phong kéo Lương Viện bước nhanh tới đầu cuối cùng của gian triển lãm, nhưng đường đi ở đây lại bị một cánh cửa lớn chặn đứng. “Lẽ nào không còn đường nào để đi sao?” – Đường Phong lẩm bẩm.
“Đây chính là cánh cửa mà chúng ta đi vào!” – Lời của Lương Viện cảnh tỉnh Đường Phong. Đúng vậy, cánh cửa to lớn tinh xảo, chính là cánh cửa lúc họ đến. Tiếng còi báo động chói tai vẫn đang vang lên, rất nhiều gian triển lãm đều đã sáng đèn. Tầng một vọng lên những tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu thét. Đường Phong chỉ cảm thấy toàn thân bải hoải không chút sức lực, hai chân mềm nhũn ra, nhưng anh vẫn nghiến răng kiên trì, bởi vì… bởi vì anh cảm thấy u hồn… u hồn màu trắng đó vẫn đang đuổi theo!
Đường Phong bất chấp tất cả, dồn hết sức lực, đẩy cánh cửa lớn trước mặt. Anh và Lương Viện lại quay trở lại dãy hành lang rộng lớn. Hai người tức tốc tới cửa văn phòng của Tymoshenko. Đường Phong đẩy mạnh một cái, nhưng cửa văn phòng không hề nhúc nhích. Lòng Đường Phong lo lắng, hết đẩy lại đẩy, cánh cửa vẫn bất động. Lương Viện đứng bên cạnh sốt ruột hỏi: “Hay là lúc ra ngoài anh đã khóa cửa rồi?”
“Không có! Tuyệt đối không, lúc đó vì đuổi theo em nên anh đâu kịp khóa cửa.”
“Vậy chìa khóa Tymoshenko đưa cho anh đâu?” “Đợi anh tìm xem, đợi anh tìm xem, chắc là ở trên người, ở trong túi áo…” – Đường Phong lục tìm khắp người, rốt cuộc cũng mò ra chiếc chìa khóa Tymoshenko đưa cho anh để trong túi quần.
Đường Phong run rẩy tra chìa khóa vào ừong ổ, nhưng ổ khóa của chiếc cửa cổ lỗ này lại rất đặc biệt. Từ trước tới giờ Đường Phong chưa từng mở ổ khóa nào thế này, anh ra sức chọc ngoáy một hồi cũng vẫn chưa mở được cửa, càng cuống, tay càng run rẩy hơn.
“Nhanh lên, u hồn đó đuổi đến nơi rồi!” – Lương Viện nghe thấy âm thanh phía sau càng lúc càng to, cô cũng không biết đó là u hồn hay là cảnh vệ của cung điện Mùa Đông.
Tay Đường Phong đã run tới nỗi không sao điều khiển nổi. Lương Viện thấy vậy liền nắm chặt lấy tay Đường Phong. Đường Phong lại dốc sức, “rắc” một tiếng, cửa văn phòng cuối cùng cũng đã mở ra.
Đường Phong và Lương Viện chạy vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại. Hai người tựa lưng vào cửa, thở hổn hển. Đột nhiên, bên ngoài cánh cửa không hiểu bị một luồng sức mạnh nào, bỗng nhiên đập mạnh một cái. Đường Phong và Lương Viện hốt hoảng thất sắc, hai người lại ôm chặt lấy nhau. Ngay sau đó, ngoài cửa lại đập mạnh một cái. Đường Phong ôm Lương Viện thật chặt, anh dùng chút sức lực cuối cùng áp chặt người vào cửa. Anh không biết điều gì đang chờ đợi anh và Lương Viện. Họ đã không còn đường nào để thoát, chỉ biết bình tĩnh đứng đây đón nhận số phận an bài. Họ đã thoát được khỏi bọn áo đen, thoát khỏi Ilyushin nhưng lại không thoát được u hồn, u hồn của hoàng hậu Một Tạng!