Từ thời cổ xưa, kiến trúc Trung Quốc đã phân đẳng cấp, Tây Hạ cũng không ngoại lệ. Mỗi một kiến trúc, bao gồm cả kiến trúc lẫn núi non sông nước quanh đó, đều được phân chia đẳng cấp. Có kiến trúc ở vị trí tôn nghiêm, có kiến trúc ở vị trí thứ yếu, có kiến trúc lại ở vị trí thấp kém. Sự phân đẳng cấp này được qưy định rất nghiêm ngặt, không thề đánh đồng với nhau được.
Tiếng động kì dị phía sau cổng vòm đã tắt ngấm, nhưng chưa được bao lâu sau đó lại vang lên, hơn nữa lại còn càng lúc càng to, càng lúc càng dồn dập. Đường Phong, Hàn Giang và Makarov đều lắng nghe nhưng không biết được đây ià âm thanh gì; ba người nhìn nhau, và cũng không dám hạ súng xuống. Tiếng động này rất không có quy luật, lúc thì vang lên, lúc lại biến mất.
“Có người bên ngoài đang đục cánh cổng vòm này!”, Makarov phong phú kinh nghiệm phán đoán trước tiên.
Có người? Phán đoán của Makarov khiến Đường Phong và Hàn Giang càng thêm căng thẳng, họ nắm thật chặt súng. Tiếng động đó cứ vang lên ngắt quãng, kéo dài trong bảy tám phút, đúng lúc ba người bắt đầu tê mỏi thì cánh cổng vòm bỗng mở tung ra. Bụi bay mù mịt, ánh sáng chói lóa từ bên ngoài cổng vòm xuyên qua lớp bụi dày cộm chiếu vào.
Ba người chờ đợi trong thế giới bóng tối quá lâu, nhất thời khó mà thích ứng được với ánh sáng bên ngoài. Đường Phong vội vàng bịt mắt lại, Hàn Giang cũng vội vàng che mắt, nhưng theo phản xạ, anh vẫn bắn hai phát súng về phía cổng vòm.
“Pằng! Pằng!”, sau hai tiếng súng vang lên thì chẳng có tiếng rên la nào cả, mà là những tiếng chim kêu choe chóe. Ba người giật thót tim, khi mắt dần thích nghi với ánh sáng bên ngoài, họ bồng nhìn thấy một con kền kền khổng lồ đang đậu ngoài cổng vòm.
Đường Phong bắt đầu hiểu ra, âm thanh gõ cửa ngắt quãng ban năy chính là tiếng kền kền mổ vào cổng. “Tại sao… tại sao trong này lại có kền kền?”
“Có thể đây chính là hang ổ của bọn chúng!”, Makarov lẩm bẩm.
“Hang ổ của kền kền?!”, câu nói vu vơ của Makarov khiến Đường Phong và Hàn Giang đều run cầm cập,
“Mọi người xem, trên thân kền kền chảy máu kìa.. Makarov nói.
“Đó là do Hàn Giang bắn đó!”, Đường Phong hét lên.
Cậu bé mồm cho tôi một chút đi! Đó không phải do tôi bắn,… con kền kền này định làm gì vậy?”, Hàn Giang cũng bắt đầu trở nên nhát gan.
Tìm anh báo thù!”, Đường Phong châm chọc.
“Lúc này mà cậu còn đùa với tôi à?”, Hàn Giang bất mãn kêu lên.
“Ai đùa với anh! Anh xem kền kền vào trong này rồi kìa!’
Vừa nói, ba người không hẹn mà gặp cùng lùi về phía lối đi. Con kền kền bị thương không hề tiến lại gần phía hội Đường Phong, ba người ngỡ ngàng nhìn kền kền từng bước tiến lại gần Stephen. Kền kền đứng lại bên cạnh Stephen, dang rộng đôi cánh khổng lồ ra rồi quay mình bước ra ngoài cổng vòm.
Kền kền bước ra khỏi cổng rồi thoắt cái đã biến mất.
Cả hội Đường Phong sững sờ nhìn một lúc lâu mới kịp phản xạ, cùng lao ra ngoài cổng vòm. Bên ngoài cống vòm, ba người lại được tắm táp dưới ánh nắng ấm áp, còn con kền kền đó đã biến mất..
Đường Phong nhìn xung quanh, phát hiện địa hình ở đây rất kì lạ, xung quanh là những vách núi cao vút, họ đang ở trong một “đáy chảo” lõm xuống.
“Nơi này thần kì quá, hóa ra chúng ta đang ở dưới đáy chảo!”, Đường Phong ngạc nhiên nói.
“Đây giống như một cái hố trời, chỉ có điều là một cái hố trời cỡ nhỏ mà thôi!”, Hàn Giang phán đoán.
“Đừng tán nữa, hố trời thường chỉ xuất hiện trong địa hình giữa đất liền và biển ở khu vực núi Tây Nam, ở đây làm sao mà có được? Hơn nữa làm sao hố trời lại xuất hiện trên núi cao thế này được? Theo như tôi thấy thì đây giống một hố thiên thạch hơn!”, Đường Phong phủ định phán đoán của Hàn Giang.
“Hố thiên thạch? Cũng không biết đây là vị trí nào của đỉnh núi phía bắc, chúng ta đang bị kẹt trong cái đáy chảo này”, Hàn Giang nói.
“Thử xem có đường nào leo được lên không!”, Makarov đề nghị.
Vậy là, ba người bắt đầu men theo quanh vách núi, đi một vòng, nhưng không phát hiện thấy gì, chỉ phát hiện thấy một cái khe nhỏỄ Đi xuyên qua khe này thì họ tới một cái “đáy chảo” khác, xung quanh vẫn là vách đá cao cao, hon nữa địa hình ở đây còn trở nên phức tạp hon, vách núi xung quanh hiện lên hình vòng cung rối rắm. Cả ba tuy rất thán phục sự sáng tạo của tự nhiên, nhưng không quên tìm đường đi. Đột nhiên, Đường Phong ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
2
Vòng qua vách đá nhô ra, mùi máu càng lúc càng nồng nặc, còn có cả mùi phân hủy. Chẳng mấy chốc một vùng cỏ dại đã hiện lên trước mắt mọi người, bên cạnh bãi 486 I cỏ là một đống xương trắng.
“Đây… đây quả nhiên là hang ổ của kền kền!
Đường Phong kinh ngạc nhìn hàng đống xương trắng trước mắt.
Hàn Giang bịt mũi, bước tới gần đống xương. “Đây đều là xương của dê, bò, còn một số khác tôi cũng không biết..Hàn Giang nói tới đây bỗng im bặt, bởi trong đống xương trắng anh đã phát hiện thấy vài chiếc đầu lâu rải rác.
“Xem ra kền kồn ở đây bắt người thật!”, Đường Phong bỗng nhớ lại cơn ác mộng ám ảnh mình. Ác mộng?
Đường Phong run bắn lên. “Chúng ta ở trong động bao lâu rồi?”, Đường Phong bỗng hỏi.
Makarov ngửa lên nhìn trời, ông đoán: “Bây giờ chắc là buổi sáng, cho thấy chúng ta đã ở trong huyền cung gần một ngày rồi.”
“Không biết Yelena và tiến sỹ Từ ra sao rồi?”, Đường Phong không khỏi lo lắng.
“Nhìn xem! Chỗ này lại xuất hiện kí hiệu đánh dấu đó!”, Hàn Giang bỗng kêu lên.
Đường Phong và Makarov vội vàng ngó sang, quả nhiên trên vách đá màu đen xuất hiện một kí hiệu hình tam giác bắt mắt, ba vết khắc sâu hoắm khiến mọi người đều ấn tượng. “Theo như những gì Stephen vừa kể lại, thì tôi nghi ngờ cái gã sát thủ trọc đầu đó chính là Stechkin!”, Hàn Giang suy đoán.
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Tuổi tác, quốc tịch, thủ đoạn đều trùng khớp, vậy còn có thể là ai chứ?”, Hàn Giang hỏi lại.
“Stechkin, White, Tướng quân…”, Makarov suy ngẫm, “Nhưng tôi vẫn không hiểu mối liên quan giữa ba người họ.”
“Tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa. Kí hiệu hình tam giác này lại xuất hiện cho thấy Stechkin đang ở quanh đây, hoặc ít nhất là hắn ta cũng đã từng đi qua đây!”, Hàn Giang phán đoán.
“Đợi đã! Hàn Giang, anh nhìn chồ này đi!”, Đường Phong bồng chỉ vào một vách đá cách kí hiệu hình tam giác không xa hét lên.
Ba người phát hiện trên vách đá màu đen lại xuất hiện một kí hiệu hình thang. “Sao… sao lại như vậy được?”, Hàn Giang vô cùng kinh ngạc nói.
“Đây chính là kí hiệu mà chúng ta giao ước tại lều trại trước khi xuất phát!”, Makarov cũng giật mình.
“Không thể nào là ba chúng ta khắc được, vậy… vậy thì chính là…”, Đường Phong bất ngờ trước phát hiện này tới nỗi không thốt nên lời.
“Vậy đó chỉ có thể là Ye… Yelena và tiến sỹ Từ!”, giọng Makarov run rẩy.
“Có lẽ họ cũng đã vào trong huyền cung rồi, lại còn tới cả đây nữa!”, Đường Phong nói.
“Không đúng!”, Hàn Giang bỗng hét lên. “Nếu như là Yelena để lại, thì tại sao trong cả lối đi chúng ta không phát hiện thấy kí hiệu này, kể cả ngay từ ban đầu chúng ta đi sai đường đi chăng nữa, nhưng từ tiền điện tới đây, cả
quãng đường đó chúng ta cũng không phát hiện thấy kí hiệu hình thang này.”
“Lỡ anh không để ý thì sao?”, Đường Phong hỏi.
“Không thể, cả quãng đường đi tôi đều rất cẩn thận, chẳng phát hiện thấy một kí hiệu hình thang nào cả!”, Hàn Giang khẳng định chắc chắn.
“Được rồi, tiếp tục tìm kiếm phía trước xem sao, nhìn xem có còn kí hiệu đánh dấu nào không!”, Makarov nói.
Đường Phong và Makarov lại tiếp tục men theo vách đá tiến lên phía trước, nhưng quay đầu lại thì vẫn thấy Hàn Giang thẫn thờ nhìn chằm chằm kí hiệu hình thang trên vách đá. “Anh vẫn đang nghĩ gì vậy?”, Đường Phong thúc giụcỄ
Hàn Giang lại ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời và bốn vách đá cao cao xung quanh. Mãi lâu sau anh mới lẩm bẩm thốt ra một câu: “Thật là muốn mọc ra đôi cánh, bay ra bên ngoài xem xem rốt cuộc đây là nơi nào.”
“Đừng mơ mộng hão huyền nữa, cả đời anh cũng không mọc cánh được đâu! cẩn thận một lúc nữa kền kền lại bay về đấy!”, Đường Phong thúc giục Hàn Giang mau đi.
Kền kền?! Vừa nghĩ tới con kền kền đến rồi lại đi trong chớp nhoáng mà lòng Hàn Giang nặng trĩu, anh vội vàng đuổi theo Đường Phong và Makarov, tiếp tục tiến lên phía trước.
3
Vách đá lại tới một chỗ ngoặt, cả kí hiệu hình tam giác và hĩnh thang đều không xuất hiện. Hàng loạt những hôc đá và vách đá đen sì nối liền nhau khiến Đường Phong tin tưởmg vào phán đoán của mình. “Đây chính là một chuỗi những hố thiên thạch! Mấy chục vạn năm trước, trong quá trình hình thành cấu tạo địa chất, nó đã bị những thien thạch rơi xuống tạo thành hố thiên thạch, bởi vậy nó mà có hố to hố nhỏ, vòng vòng chuỗi chuỗi như thế này.”
“Nhưng sao ở đây lại là Tàng kinh lầu của Thượng tự được?”, Hàn Giang không hiểu hỏi.
Câu hỏi của Hàn Giang cũng khiến Đường Phong ngớ ra.“Có lẽ. có lẽ thạch thất đó chính là Tàng Kinh Lầu!” Đường Phong chỉ có thể giải thích như vậy.
Hàn Giang không nói thêm gì nữa, lúc này, ba người đã kịch đường, là một hố thiên thạch khổng lồ, không khe hở Đường Phong nhìn một vòng, trên vách đá đenkịt xuất hiện một cửa hang.
“Lại là một cửa hang””, sự xuất hiện của cửa hang này khiến Hàn Giang, vốn đang chán ngán bóng tối, cảm thấy bất ngờ.
“Đúng vậy! Tôi tưởng rằng vất vả lắm mới trông thấy ánh mặt trời, không cần phải chui vào hang núi nữa cơ!” Đường Phong cũng thấy khó hiểu.
Nhưng Makarov lại nói: “Hàn Giang, Đường Phong, ban nãy chúng ta đã đi qua hết những hố thiên thạch chưa?”
“Đi qua rồi!”, Đường Phong và Hàn Giang không hiểu ý lão Mã.
“Tôi mong rằng ngoài cửa hang ban nãy chúng ta chui ra và cửa hang trước mặt thì đừng còn hang nào khác nữa. Và nếu đúng như vậy thì khả năng chúng ta đi sai đường rồi!”, Makarov nói ra nỗi lo lắng trong lòng.
“Đúng thế! Nếu thể thì coi như toi!”, Đường Phong cũng lo lắng không biết ban nãy có sai sót gì không.
Đứng trước cửa hang, Đường Phong và Makarov cân nhắc hồi lâu. Đột nhiên Hàn Giang nói: “Đừng nghĩ nữa! Hai người xem này, ở đây lại xuất hiện kí hiệu hình tam giác!”
Đường Phong và Makarov ngó sang, trên vách đá nơi cửa hang quả nhiên lại xuất hiện một kí hiệu hình thang.
Ba người vội vàng kiểm tra xung quanh kí hiệu này, hi vọng sẽ phát hiện thêm kí hiệu hình thang đó, nhưng lần này họ lại không thấy gì.
“Kì lạ, kí hiệu hình thang đó biến mất rồi!”, Hàn Giang cảm thấy thật khó hiểu.
“Bên trong chắc chắn cỏ vấn đề!”, Đường Phong nói.
“Mọi người có để ý thấy lời Stephen nói ban nãy không? Anh ta nói rằng tại Tiền điện đã xảy ra chuyện!”, Makarov đột nhiên nói.
“Xảy ra chuyện? Đúng! Stephen nói như vậy, nhưng anh ta chưa nói xong thì đã hôn mê rồi!”, Đường Phong không khỏi thất vọng.
“Tôi nghĩ kí hiệu hình thang có liên quan tới chuyện bất ngờ xảy ra đó! Còn cái gã đầu trọc cướp mất hai tấm bản đồ kho báu của Stephen, chắc chắn đã tới đây từ lối đi bên ngoài cổng phía đông của Tiền điện. Hắn không tới Hậu điện để tìm kho báu của Hắc Lạt ma, mà đi về hướng này, tôi nghĩ rằng… hay là hắn đã biết nơi cất giấu kệ tranh ngọc rồi?”, Makarov suy đoán.
Suy đoán của Makarov khiến Đường Phong và Hàn Giang đều chìm trong suy tư. “Đây quả thực là vấn đề quan trọng. Nhưng theo như những gĩ Stephen kể lại thì Hắc Lạt ma và ông nội anh ta đã vì kệ tranh ngọc mà tới đây, nhưng không hề tìm thấy nó, mà chỉ coi đây là nơi cất giữ kho báu và tránh nạn của họ mà thôi!”, Đường Phong nói.
“Như vậy nghĩa là, cho dù gã đầu trọc có lấy được hai tấm bản đồ đi chăng nữa thì cũng không thể biết được nơi cất giấu “kệ tranh ngọc; nhưng sao hắn ta lại không vào trong Hậu điện mà đi thẳng tới đây?”, Hàn Giang rối bời nói.
“Sao hai cậu lại trở nên ngốc vậy!”, Makarov bỗng nghiêm giọng, “Các cậu có thể nghĩ đến khả năng đó, lẽ nào Stephen và gã đầu trọc không nghĩ được như vậy sao?”
“Ồ! Tôi hiểu rồi. Stephen xem bản đồ, biết rằng kệ tranh ngọc chắc chắn không có trong Hậu điện; nên bọn họ
đã từ cổng phía đông tới thẳng đây. Quả thực là chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian trong đó.”
Đường Phong bỗng lập tức sáng tỏ. Anh thấy Hàn Giang hình như vẫn chưa hiểu ra; nên kéo áo Hàn Giang và nói: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta mau đi thôi. Neu tôi đoán không lầm thì cái động đó không sâu lắm!”
“Sao cậu biết?”, Hàn Giang không hiểu hỏi.
Đường Phong không trả lời mà bật đèn pin lên, chui luôn vào trong hang.
4
Tiến vào trong cửa hang, Đường Phong mới phát hiện thấy lối đi này giống hệt như lối đi trước đó, cũng uốn theo hình xoắn ốc vòng lên trên. Đi được khoảng hơn ba chục bước thì trên vách đá lại xuất hiện kí hiệu hình tam giác, nhưng cũng không có kí hiệu hình thang.
Tình hình sau đó cũng đại loại như thể. Sau khi ba người hội Đường Phong nhìn thấy kí hiệu hình tam giác thứ 10 thì rốt cuộc phía trước mặt cũng lóe lên tia sáng. “Cuối cùng cũng đến cuối đường rồi!”, Hàn Giang than thở.
“Hi vọng không phải là hố thiên thạch đáng ghét nữa!”, Makarov nói.
Rốt cuộc ba người đã đi hết lối đi, mọi thứ đều rộng mở thênh thang. Đây vốn không phải là hố thiên thạch mà là đỉnh của quần thể núi. Đường Phong giật mình nhìn
ngắm cảnh vật hùng vĩ diễm lệ phía dưới, nhất thời kích động đến nỗi không thốt nên lời.
Hàn Giang cũng thẫn thờ vì cảnh đẹp trước mắt, bất giác tiến lên phía trước vài bước, bước tới cạnh bên vực núi phía tây, nhìn xuống dưới. Anh nhìn thấy hơn chục hố thiên thạch lớn nhỏ thấp thoáng trong những bụi rậm, cỏ hoang um tùm, liền nói: “Chính là đống hố thiên thạch mà ban nãy chúng ta đã đi qua!”.
Hàn Giang vừa nói dứt lời thì hai bóng đen khổng lồ đã xuất hiện, bao trùm cả khoảng không phía trên đầu, ba người vội ngẩng đầu nhìn. Hai con kền kền khổng lồ đang dang cánh bay lượn trên đầu họ, lao xuống những hố thiên thạch phía dưới, rồi sau đó đậu xuống một hố thiên thạch.
“Quả nhiên đó… đó là hang ổ của kền kền!”, Đường Phong nghĩ tới việc lại phải đi qua đó để quay về mà không khỏi hoảng sợ.
“Không! Hang ổ của bọn chúng không chỉ ở đây đâu, cả đỉnh núi này đều là hang ổ của chúng!”, Hàn Giang hồi tưởng lại cảnh tượng kền kền quắp cừu hoang đáng sợ mà anh trông thấy dưới núi.
“Cả đỉnh núi? Vậy thì chúng ta ở đây sẽ quá nguy hiểm rồi!”, Đường Phong hoảng hốt nói.
“Dĩ nhiên, kền kền có thể tấn công chúng ta bất cứ lúc nào!”, Hàn Giang quay lại nhìn xung quanh, “Mà cũng phải cẩn thận cái gã bí ẩn đó”.
Đường Phong cũng ngó nghiêng xem xét tình hình trên đỉnh núi, cửa hang mà ba người họ đi ra nằm ở phía đông của đỉnh núi. Toàn bộ phần phíạ đông và phía nam
của đỉnh núi địa hình bằng phẳng, còn phía tây và phía bắc địa hình lại cao vút lên, đó cũng chính là nơi cao nhất của ngọn núi phía bắc.
Trên phần phía bắc và phía tây của ngọn núi có vài ngọn cây mọc thưa thớt. Đường Phong rất ngạc nhiên khi thấy trên ngọn núi cao như vậy mà cây cối vẫn có thế sinh trưởng được, còn những chỗ khác trên đỉnh núi lại là những bụi cây và cỏ hoang rậm rạp.
Hàn Giang cũng đang quan sát địa hình trên đỉnh núi:
“Sao không trông thấy gã đó nhỉ?”
“Có lẽ gã đó đang nấp trong một góc nào đó!”, Makarov nói.
“Cũng không nhìn ra trên đỉnh núi có nơi nào cất giấu được kệ tranh ngọc, ở đây cũng không trông thấy bất kì di vật nào của thời Tây Hạ?”, Hàn Giang không khỏi nghi ngờ.
“Đúng vậy! Để trên đỉnh núi rất không an toàn, sấm chớp đùng đoàng, gió thổi mưa rơi, thật sự không sao hiểu nổi!”, Makarov cũng thấy khó hiểu.
“Chúng ta nên tư duy ngược lại một chút đi. Năm đó, hội Hắc Lạt ma và Mã Viễn tới đây đều không tìm thấy kệ tranh ngọc. Tôi nghĩ, kệ tranh ngọc trong núi Hạ Lan này chắc chắn được cất giấu tại một nơi nào đó bí mật, không dễ phát hiện đâu.”
Đường Phong nói xong, bắt đầu đi men vách đá theo chiều kim đồng hồ để tìm kiếm. Bước thấp bước cao, vì dưới chân anh vốn không có đường đi, Đường Phong chỉ nhìn thấy toàn cỏ dại và bụi rậm. Khi hội Đường Phong đi tới vực núi phía nam, thì trên trời bồng dày đặc mây đen, rồi trong chớp mắt mây đã che kín ánh mặt trời, sương mù từ trong khe núi bắt đầu bay ra. Anh lại nhìn xuống dưới núi, dưới đó đã là một vùng trắng xóa, không thấy bất cứ cảnh vật nào.
Sương càng lúc càng dày đặc, toàn bộ đỉnh núi bị bao trùm trong sương khói. “Thời tiết thật kì lạ!”, dường như sương mù cũng đang bao phủ tâm trạng của Đường Phong.
Hàn Giang và Makarov cũng im lặng, ba người tiếp tục tiến lên phía trước. Chẳng mấy chốc, họ đã đi vòng qua phía tây của ngọn núi nhỏ. Đường Phong nhìn ngọn núi này, rồi lại nhìn về phía đỉnh núi nhỏ nhô lên ở phía bắc, hai ngọn núi xem chừng cao gần bằng nhau, nên rất khó phán đoán đỉnh núi nào mới là đỉnh cao nhất của ngọn núi phía bắc.
“Có cần leo lên không?”, Makarov hỏi Đường Phong và Hàn Giang.
“Đã tới đây rồi thì chắc chắn không thể bỏ qua!”, trong lòng Đường Phong càng lúc càng cảm thấy kì lạ. Cái gã bí ấn đó đi đâu rồi nhỉ, sao đột nhiên hắn lại biến mất? Còn kệ tranh ngọc thì ở đâu đây? Có lẽ phải đứng trên đỉnh núi thì mới có thể phát hiện ra manh mối nào đó.
Đường Phong, Hàn Giang và Makarov leo lên đỉnh núi phía tây trước và nhìn xuống phía dưới, mây khói dày đặc khiến họ chẳng thể trông thấy cảnh vật gì. Ba người thất vọng leo xuống rồi lại leo lên đỉnh núi phía bắc, vẫn là sương khói mịt mù, không trông thấy điều gì khác thường.
Đám mây đen trong lòng Đường Phong càng lúc càng dày dặc. Trải qua bao khó khăn vất vả như vậy, đã Ị gần đến được cuối đường mà lại chẳng phát hiện được gì.
Kệ tranh ngọc, gã bí ẩn đều chẳng thấy đâu, lẽ nào mọi thứ u đều kết thúc không có kết quả? Rõ ràng kí hiệu hình tam giác chỉ hướng này, nhưng… nhưng ở đây ngoài mây khói và cỏ dại ra đều chẳng có gì cả. Hàng nghìn năm trước, có lẽ người Đảng Hạng cũng chẳng để lại thứ gì ở đây, mọi — thứ đều do mình tự suy diễn, tưởng tượng ra mà thôi!
5
Một cơn cuồng phong thổi qua, cỏ hoang trên đỉnh núi uốn lượn như những cơn sóng, Đường Phong cảm thấy ớn lạnh thực sự. “Trên này không có gì đâu, xuống dưới đi!”, Hàn Giang giục.
Đúng lúc ba người chuẩn bị đi xuống thì một cơn cuồng phong khác lại kéo tới, cỏ hoang bị cuồng phong thổi rạp xuống đất. Đột nhiên, mắt Đường Phong sáng lên, aríh phát hiện trong bụi cỏ thấp thoáng hiện lên một vật gì đó. “Đợi đã!”, Đường Phong hét lên.
Hàn Giang và Makarov đều ngây người ra nhìn anh. Đường Phong vẫn chưa nhìn rõ đó là thứ gì, anh bước nhanh vài bước, chắc chắn mình đang đứng ở chỗ cao nhất, rồi nhìn xuống dưới, vị trí phát hiện ban nãy nằm ở chính giữa đỉnh núi. Đường Phong càng nhìn càng cảm thấy ở đó chắc chắn có vấn đề.
Hàn Giang và Makarov không biết Đường Phong phát hiện thấy gì, đều sững sờ nhìn anh. Đường Phong đứng ở nơi cao nhất trên đỉnh núi, nhìn chằm chằm vào giữa bụi cỏ. Anh chờ đợi, chờ đợi ông trời lại ban phát cho anh thêm một trận cuồng phong.
Vài phút sau, một cơn cuồng phong còn lớn hơn lại ào tới, cỏ hoang trên đỉnh núi bị gió thổi bạt, tất cả đều nàm rạp xuống. Đường Phong mở to mắt, không sai! Chính là vị trí đó, anh phát hiện chính giữa bãi cỏ hoang, chính giữa đinh núi thấp thoáng hiện lên một gò đất hình tròn.
Gò đất không cao, phía trên rất bằng phẳng, nhưng diện tích không hề nhỏ. Đường Phong phấn khởi hét toáng lên: “Tôi thấy rồi!”, sau đó lập tức lao xuống dốc núi.
Hàn Giang và Makarov vẫn ngây ra chưa hiểu Đường Phong định làm gì, rồi hai người đành vội vàng chạy theo anh, ba người cùng tới chính giữa đỉnh núi.
“Cậu hớt hơ hớt hải, gào thét loạn lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hàn Giang hỏi Đường Phong.
“Nhìn này! Đây là cái gì?”, Đường Phong cuống cuồng đào bới trong bụi cỏ một lúc, sau đó nhặt một hòn đất đen sì lên.
“Cái này là cái gì? Không phải chỉ là hòn đất thôi sao?”, Hàn Giang không hiểu.
“Anh nhìn kĩ lại xem!”
Hàn Giang vẫn chưa nhìn ra gì cả. Makarov bóc lớp đất bên ngoài đi, ông đã nhìn ra manh mối: “Đây giống một viên gạch, hơn nữa chắc là gạch cổ.”
“Đúng! Lão Mã, bác nói đúng đó, đây là một hòn gạch thời Tây Hạ!”, giọng Đường Phong đầy hưng phấn.
“Trời! Cậu thành thần nhân rồi đấy, cậu đứng trên đó mà vẫn nhìn ra được một viên gạch của thời kì Tây Hạ sao?”, Hàn Giang làu bàu.
“Sao anh vẫn chưa hiểu nhỉ! Không phải tôi đứng trên đó nhìn ra hòn gạch này là của thời Tây Hạ, mà là… mà là tôi nhìn ra ở đây có một di chỉ kiến trúc.”
“Di chỉ kiến trúc?”, Hàn Giang và Makarov vô cùng kinh ngạc.
“Bởi vậy tôi mới chạy xuống và quả nhiên đã đào được viên gạch Tây Hạ ở đây!”, Đường Phong phấn khởi nhìn Hàn Giang và Makarov, “Nghĩ mà xem, nhớ lại dòng chữ Tây Hạ mà chúng ta thấy trên cổng vòm…”
“Thượng tự Tàng kinh lầu?!”, Hàn Giang và Makarov đều ngạc nhiên.
“Kể từ khi trông thấy cổng vòm đó và dòng chữ trên bậu cửa, tôi luôn nghĩ về cái nơi gọi là Tàng kinh lầu. Thông thường thì những đền chùa thời Tây Hạ, ngoài đại điện rộng lớn nằm ngang trên trục chính ra, thì xung quanh còn xây dựng thêm Phật tháp và Tàng kinh lầu. Tại Hạ tự chúng ta đã phát hiện thấy di chỉ đại điện và Phật tháp, ở giữa núi lại phát hiện thấy Tiền điện, Trung điện và Hậu điện của Thượng tự; vậy thì ở đây vẫn còn thiếu một tòa Tàng kinh lầu. Phải cộng thêm Tàng kinh lầu mới có thể cấu thành một ngôi chùa hùng vĩ hoàn chình!”, Đường Phong càng nói càng hưng phấn.
“Ý cậu thì đây chính là di chỉ Tàng kinh lầu?”, Hàn Giang hỏi.
“Còn có thể là thứ khác sao? Đứng bên trên, tôi đã ước lượng qua, ban nãy đứng đây.qũng lại ước lượng lại lần nữa, dưới chân chúng ta là một di chỉ gò đồi có đường kính tới mười bảy, mười tám mét”, Đường Phong suy đoán.
“Lớn vậy sao?”, Makarov ngạc nhiên.
“Như vậy xem ra Tàng kinh lầu là một kiến trúc hình tròn?”, Hàn Giang hỏi.
“ừm, Tàng kinh lầu chắc là một kiến trúc hình tròn, nhưng chưa từng được khai quật khảo cổ, nên hình dáng kiến trúc cụ thể phía trên thế nào vẫn chưa biết được.”
“Xây dựng một tàng kinh lầu hoành tráng như vậy trên đỉnh núi? Thật không thể tin được!”, Makarov không khỏi trầm trồ.
“Lão Mã, bác đã tới núi Võ Đang chưa? Trên đỉnh núi Võ Đang có một Kim điện, bên trong thờ Trấn Vũ đại đế. Hoàng đế Vĩnh Lạc đời Minh cho rằng, Trấn Vũ đại đế chính là thần hộ mệnh của triều Minh”, Đường Phong hỏi lại Makarov.
“Núi Võ Đang à?”, Makarov lắc lắc đầu.
“Tôi cho rằng kiến trúc ở đây khá giống với kiến trúc ở núi Võ Đang, thậm chí kiến trúc trên này còn hùng vĩ hơn cả Kim điện. Tôi không biết, kiến trúc này là do Nguyên Hạo xây dựng, hay là gia tộc Một Tạng xây dựng lúc điều hành triều chính. Nhưng hãy nghĩ mà xem, trên
đỉnh núi cao lại có một đại điện hoành tráng như vậy, thì nó chắc chắn là kiến trúc quan trọng nhất của Tây Hạ rồi”,
Đường Phong ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Mọi người nghĩ xem, kệ tranh ngọc trong núi Hạ Lan có khả năng lớn nhất sẽ được đặt ở vị trí nào?”
‘Ý cậu là ở đây?!”, Hàn Giang và Makarov giật mình nhìn Đường Phong.
“Còn có chỗ nào hợp lý hơn chỗ này nữa? Chỗ này nằm trên đỉnh núi cao nhất, người ngoài khó tới nhất, còn… còn có cả kền kền nữa! Tôi bồng có ý nghĩ rằng, có lẽ người Đảng Hạng thời Tây Hạ cố ý nuôi kền kền ở đây cũng nên!”, Đường Phong mạnh dạn suy đoán.
“Đường Phong, cậu nói như vậy khiến tôi nghĩ ra, tuy tên gọi chính thức ở đây vào thời Tây Hạ là chùa Giới Đàn, nhưng bởi vì cách đây rất lâu người Đảng Hạng đã cố ý nuôi kền kền ở đây, nên người dân xung quanh trông thấy kền kền mới gọi nơi này là ‘chùa Hắc Thứu” đấy!”, Hàn Giang nói.
“Không sai! Chắc chắn là như vậy, hai con kền kền mà chúng ta nhìn thấy có lẽ chính là hậu duệ của những con kền kền canh chùa trước kia!”, Đường Phong vừa nói vừa cảnh giác nhìn lên không trung, lo sợ hai con kền kền đó đột ngột xuất hiện lao xuống quắp lấy mình. Nhưng lúc này trên tròi chỉ có mây mù.
1. Hắc Thứu: trong tiếng Hán, Thứu có nghĩa là chim kền kền. Hắc Thửu là chi loài kền kền đen.
6
Makarov nghe Đường Phong và Hàn Giang nói vậy liền nghĩ ngay rằng: “Nếu người Đảng Hạng nuôi kền kền thì chắc chắn họ cùng sẽ nuôi chim ưng.”
“Ùm, rất có khả năng đó. Lão Mã, bác lại nghĩ tới hình tô-tem…”, Đường Phong hỏi.
“Không thể không nghĩ tới! Hình tô-tem dáng sợ đó..Makarov lẩm bẩm.
Hàn Giang lại đào bới được vài viên gạch thời Tây Hạ trong đống đất, thậm chí còn có cả một mảnh gạch hoa văn. Nhưng chẳng mấy chốc, Hàn Giang từ trong nỗi vui mừng đã rơi tõm xuống sự thất vọng, anh nói: “Đường Phong, cậu đúng là biết ăn biết nói. Cứ cho rằng cậu nói đúng hết đi, đây chính là di chỉ của Tàng kinh lầu của Thượng tự, chỗ này quả thực rất quan trọng, nhưng còn kệ tranh ngọc đâu? Tôi chẳng quan tâm nhiều như thế, tôi chỉ cần nhìn thấy kệ tranh ngọc.”
Hàn Giang nói một hồi như vậy cũng khiến Đường Phong tỉnh táo ra. Đúng vậy! Đã thấy Tàng kinh lầu rồi, những chỗ quan trọng trong chùa Hắc Thứu cũng thấy rồi. Họ đã tới đỉnh núi, nhưng vẫn chưa phát hiện thấy dấu tích của kệ tranh ngọc. Đường Phong không khỏi hụt hẫng trong lòng: “Theo nhừng gì tôi nghĩ ban đầu thì kệ tranh ngọc chắc là được cất giấu trong Tàns kinh lầu.”
“Nhưng Tàng kinh lầu đã bị phá hủy rồi, chỉ còn lại di chỉ. Từ di chỉ cũng có thể nhìn ra, ở đây nằm trên đỉnh núi cao, rất dễ bị sét đánh trúng. Nhìn tiếp những viên gạch này, phía trên đều có dấu vết bị lửa thiêu, rõ ràng ở đây đã từng bị hỏa hoạn. Tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân mà Tàng kinh lầu bị phá hủy!”. Hàn Giang ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Nếu như kệ tranh ngọc được cất giấu trong Tàng kinh lâu, thì rât có thẻ nó đã bị thiêu hủy cùng với Tàng kinh lầu rồi!”.
“Gì cơ? Bị thiêu hủy rồi sao?”, Makarov và Đường Phong đồng thanh kinh ngạc.
“Vậy nên hội Hắc Lạt ma và Mã Viễn đã đóng quân nhiều ngày ở đây, mà vẫn không tìm thấy kệ tranh ngọc”, Hàn Giang nói.
“Còn một khả năng nữa là kệ tranh ngọc đã bị gã bí ẩn đó lấy mất rồi!”, Makarov thốt ra điều mà không ai muốn nghĩ đến.
“Không! Không thể như vậy! Chỉ có một con đường duy nhất có thể tới đây, kể cả gã bí ẩn có thể lấy được kệ tranh ngọc đi chăng nữa, thì cũng vẫn phải theo đương cũ quay về. Nhưng chúng ta không hề gặp gã, lẽ nào hắn ta tàng hình?”, bất luận thế nào Đường Phong cũng không thể chấp nhận sự thực này.
“Nếu như vậy thì chắc kệ tranh ngọc đã bị thiêu hủy từ lâu rồi!”, Hàn Giang lại bới thêm được vài viên gạch ngói cháy đen.
Kệ tranh ngọc bị thiêu hủy rồi? Lẽ nào những nỗ lực của chúng ta đều là công cốc? Đường Phong lo lắng đi đi
lại lại kiểm tra di chỉ gò đất, anh vẫn hi vọng có thế phát hiện thấy chút dấu tích nào ở đây. Anh tính toán một hồi, nếu như tiến hành khai quật khảo cổ toàn bộ diện tích này thì cả thời gian và kinh phí đều vô cùng tốn kém. Hơn nữa, rất có khả năng là sau khi khai quật vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Lại một cơn cuồng phong nữa ập tới, Đường Phong thất vọng đến đỉnh điểm. Anh chậm rãi bước xuống gò đất, đi vài bước về phía nam, nhìn gò đất phía bắc phía sau đỉnh núiề Đây là một đường trục thẳng, nếu như vẫn còn phát hiện gì đó, thì chắc chắn sẽ là ở đây – trên đường trục thẳng này.
Đường Phong không tin mình sẽ tiến công để rồi uổng công. Anh nghi ngờ chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó. Tàng kinh lầu đã bị cháy rụi, lẽ nào cổ nhân lại đặt kệ tranh ngọc quý giá trong Tàng kinh lầu dễ bị sét đánh trúng đó? Không! Khòng thể! cổ nhân chẳng thể kém thông minh hơn người hiện đại, điều này đã được chứng minh trong vô số những cuộc thám hiểm khảo cổ trước đó của Đường Phong.
Đường Phong vừa nghĩ ngợi mông lung vừa lùi vài bước về phía nam. Đột nhiên, chân anh bị vấp một cái, anh lảo đảo rồi ngã nhào xuống bụi cỏ. Hàn Giang và Makarov thấy Đường Phong chớp mắt một cái đã biến mất liền vội vàng lao tới. Đến nơi, họ đã thấy Đường Phong nằm ngửa.mặt lên trời, giữa một bụi cỏ.
Hàn Giang và Makarov đỡ Đường Phong dậy, hỏi han: “Cậu sao thế? Đến đi cũng không vững nữa à?”
“Hừm!”, nói xong, Đường Phong ngồi dậy, “Ban nãy trên mặt đất có cái hố, tôi thụt chân xuống đó.”
“Hố?”, Hàn Giang và Makarov vội vàng lùng sục trong bụi cỏ, nhổ một đám cỏ lên, quả nhiên, bên cạnh chân Đường Phong là một cái hố nhỏ bị cỏ dại phủ kín.
Đường Phong bốc một ít đất bên trong lên, quan sát một
lúc, rồi lại bới một ít đất bên cạnh lên xem. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng như vậy, Đường Phong chỉ vào cái hố dưới chân, nói bằng giọng ra lệnh: “Đào!” đều
“Đào?”, Hàn Giang và vừa Makarov ngớ người ra.
“Cậu thành chỉ huy của bọn tôi từ lúc nào vậy?”, Hàn Giang vừa vỗ đầu Đường Phong nói.
“Ai nói có lý thì nghe người đó. Hơn nữa chân tôi bị trật khớp rồi, coi như là bị thương do làm nhiệm vụ!”, Đường Phong kêu lên.
“Cậu nói có lý ư? Đào cái hố này lên thì có lý ở chỗ nào?”, Hàn Giang hỏi.
“Đúng vậy! Cậu nhìn thẩy manh mối gì vậy?”, Makarov cũng hỏi.
“Hai người đừng hỏi nhiều như vậy nữa, chỉ cần đào thôi, một lúc nữa hai người sẽ biết!”, xem ra Đường Phong cũng có vài phần tự tin.
Hàn Giang bó tay, đành phải lôi chiếc xẻng sắt công binh trong ba lô ra, bắt đầu đào đúng chỗ mà Đường Phong chỉ. Hàn Giang chỉ đào vài nhát mà đã thấy có chút khác thường, anh nhìn lại Đường Phong. “Cứ tập trung đào đi!”, Đường Phong ra lệnh.
Hàn Giang nổi cáu, ra sức đào thật nhanh, bỗng anh mất thăng bằng, ngã chúi về phía trước, đầu dốc xuống dưới hố đất.
“Mẹ kiếp! Cậu chơi tôi đấy à?”, Hàn Giang điên tiết gào lên.
“Anh chửi gì thế! Lý lẽ của tôi anh vẫn chưa lĩnh hội được ư?”, giọng Đường Phong đầy phấn khởi.
Hàn Giang lồm cồm bò dậy, nhìn lại thì cái hố đó quả thực nó đã lõm xuống khá sâu, chiếc xẻng sắt cũng rơi vào trong rãnh. “Ở đây có hang?!”, Hàn Giang ngạc nhiên kêu lên.
Lần này không đợi Đường Phong ra lệnh, tự Hàn Giang đã rút xẻng ra, bắt đầu đào đất trên cửa hang. Chẳng mấy chốc, miệng hang mới bé bằng chiếc bát đã biến thành một miệng giếng rộng hơn nửa mét.
7
Hàn Giang thò đầu ra nhìn xuống dưới, anh chỉ nhìn thấy chút đất, nhưng khi soi đèn pin sang bên cạnh thì anh ngạc nhiên phát hiện ra xung quanh vách hang đều được xây bằng những viên gạch xanh ngay ngắn.
“Đây… đây là cái gì? Một kho báu?”, Hàn Giang nghi ngờ nhìn Đường Phong.
“Đây là một miệng giếng! Chỉ có điều đã hoang phế nhiều năm, bên trên bị đất cát che kín. Ban nãy, lúc tôi thụt
chân xuống, liền nghĩ ngay rằng phía dưới nhất định có thứ gì đó!”, Đường Phong phán đoán.
“Giếng?”, Hàn Giang và Makarov đều ngạc nhiên.
Hàn Giang lại thò đầu nhìn xuống dưới, đây quả thực là một miệng giếng. Thành giếng hình tròn, được xây từ những viên gạch xanh, giống hệt như giếng cổ trước đây anh đã từng trông thấy. Nhưng miệng giếng này lại khiến Hàn Giang không hiểu: “Trên đỉnh núi không có nước, vậy thì đào giếng để làm gì?”
“Vấn đề chính là ở chỗ đó!”, Đường Phong cố ý lấp lửng.
“Nói mau, tại sao ở đây lại có miệng giếng?”, Hàn Giang thúc giục.
Đường Phong đứng lên, rồi lại dùng mắt xem xét địa hình trên đỉnh núi, sau đó mới nói: “Tôi đã kiểm tra kĩ lưỡng địa hình trên đỉnh núi, ban nãy trên núi tôi đã áng chừng sai, thật ra gò đất vốn không nằm chính giữa đỉnh núi”.
“Ồ! Không nằm chính giữa đỉnh núi?”, Hàn Giang và Makarov đều ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Gò đất nằm hơi chếch về phía bắc, còn cái giếng này mới chính xác là nằm chính giữa đỉnh núi!”
Kết luận của Đường Phong khiến Hàn Giang và Makarov vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Miệng giếng này nằm chính giữa đỉnh núi?”, Hàn Giang và Makarov cũng dùng mắt ước lượng lại một lượt, “Cũng gần đúng, nhưng như vậy nói lên điều gì?”
“Vị trí hiện giờ chúng ta đang đứng, vừa vặn nằm trên trục nam bắc. Kiến trúc của Trung Quốc từ cổ xưa đã chú trọng sự đối xứng, càng là những kiến trúc quan trọng, thì càng phải nằm trên đường trục. Hiện giờ chúng ta đang nhìn về phía bấc, miệng giếng này, gò đất và đỉnh núi phía bắc, cả ba thứ vừa vặn đều nằm trên một trục thẳng nam bắc. Đây là một cách phân bố rất ý nghĩa, được quy hoạch ngay từ lúc xây dựng Tàng kinh lầu!”, Đường Phong giải thích.
Hàn Giang và Makarov nhìn về hướng bắc, cả ba thứ quả thực đều phân bố trên trục thắng nam bắc. Đường Phong lại nói tiếp: “Nếu tôi nhìn không lầm thì đỉnh núi phía bắc sẽ cao hơn đỉnh núi phía tây và là đỉnh cao nhất trong toàn bộ rặng núi này, bởi vậy năm đó, người Đảng Hạng đã xây Tàng kinh lầu ở đây, xây dựng Tàng kinh lầu trên đường trục nam bắc. Vậy thì, việc xuất hiện miệng giếng này trên đường trục nam bắc, không phải đã cho thấy ý nghĩa trọng đại của nó rồi sao? Huống hồ, miệng giếng này còn nằm ở vị trí chính giữa, địa vị thậm chí còn ngang hàng với đỉnh núi phía bắc và Tàng kinh lầu.”
“Một cái giếng vớ vẩn mà địa vị còn cao hơn Tàng kinh lầu và đỉnh núi?”, Hàn Giang không sao tin được.
“Từ thời cổ xưa kiến trúc Trung Quốc đã phân đẳng cấp, Tây Hạ cũng không ngoại lệ. Mỗi một kiến trúc, bao gồm cả kiến trúc lần núi non sông nước quanh đó, đều được phân biệt đẳng cấp; có kiến trúc ở vị trí tôn nghiêm, có kiến trúc ở vị trí thứ yếu, có kiến trúc lại ở vị trí thấp
kém. Đẳng cấp được phân rất nghiêm ngặt, không thể đánh đồng với nhau được. Bởi vậy, có những lúc chúng ta có thể căn cứ vào vị trí của một kiến trúc cổ để phán đoán tầm quan trọng của nó, từ đó suy đoán ra kích cỡ và hình dáng của kiến trúc đó, vân vân”, Đường Phong giải thích một tràng.
“Phức tạp như vậy thì cậu không cần dài dòng nữa, làm tôi nhức cả đầu. Ý cậu tôi cũng hiểu rồi, tức là cái giếng này rất quan trọng, nhưng nó có liên quan gì tới kệ tranh ngọc?”, Hàn Giang hỏi Đường Phong.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì trong miệng giếng này có thứ gì đó. Anh không tin thì xuống đấy mò đi!”
“Không phải cậu định nói kệ tranh ngọc ở dưới giếng chứ?”, Hàn Giang nhìn xuống dưới giếng nghi ngờ.
“Anh thử đào xem! Hiện giờ cái giếng này bị bùn đất đọng khô cứng rồi, phải đào giếng mới nhìn thấy được phía dưới!”, Đường Phong ra vẻ bí hiểm.
“Dưới giếng này lẽ nào không có nước sao?”, mặt Hàn Giang lộ rõ vẻ ưu tư.
“Chẳng phải ban nãy anh đã mạnh dạn phán đoán rằng trên đỉnh núi cao thế này thì lấy đâu ra nước? Sao bây giờ bảo anh xuống, anh lại lo bên dưới có nước?”, Đường Phong châm chọc Hàn Giang.
“Mẹ kiếp, sao bây giờ cứ việc nặng việc nhọc, việc bẩn thỉu là tới lượt tôi làm vậy, dù gì thì tôi cũng là cán bộ lãnh đạo!?”, Hàn Giang tức giận gào lên.
“Thì chính bởi vì anh là lãnh đạo nên lúc vất vả anh phải tiên phong, ở đâu có vất vả, ở đâu có nguy hiểm thì anh phải xông vào đó, như vậy mới ra dáng lãnh đạo chứ! Anh yên tâm, dưới giếng không có nước, không có cóc nhái, cũng không có rắn độc dã thú, siêu nhân, quái vật gì đâu!”
“Đúng vậy! Trên núi cao thế này không thể có những thứ đó được!”, Makarov cũng phụ họa theo.
“Được rồi! Tôi xuống, tôi sẽ tin cậu thêm lần nữa!”,- Hàn Giang vừa nói, vừa chuẩn bị dụng cụ xong xuôi để xuống giếng.
Nói là xuống giếng nhưng giếng không hề sâu, người Hàn Giang lọt vào trong giếng gần như đã bịt kín cả miệng giếng, anh không thể xoay người trong đó.
8
Hàn Giang khó nhọc đào vài nhát xẻng sắt, nhưng chỉ đào lên được chút bùn đất và sỏi đá, chẳng có gì cả. Đường Phong xem kĩ từng chút đất đá mà Hàn Giang đào được. Hàn Giang đào được khoảng hai mét thì người đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển; nhưng không phải do đào đất mà mệt, chủ yếu là do không gian chật hẹp trong giếng làm anh ngộp thở.
“Để Hàn Giang lên nghỉ một lúc đi, tôi sẽ xuống thay!” Makarov đề nghị với Đường Phong.
Đường Phong xua xua tay: “Không cần, sắp xong rồi bác!”
“Cậu điều khiển cái gì đấy hả cậu nhóc! Tôi đào sâu như vậy rồi, chẳng có cái quái gì cả!”, Hàn Giang dưới ^; giếng oán thán.
“Đừng nóng vội, anh là cán bộ lãnh đạo, phải cần cù chăm chỉ, đừng có mới làm có chút việc đã kêu mệt như thế!”, Đường Phong châm chọc Hàn Giang.
“Cái này mà gọi là làm chút việc à?”
“Cẩn thận! cẩn thận đấy!”
“Cậu cũng có chút lương tâm quá nhỉ, vẫn còn biết quan tâm tôi cơ à?”
“Không phải tôi bảo anh cẩn thận, mà là bảo anh đào cẩn thận. Ngộ nhỡ có báu vật gì đó bị anh làm hỏng thì anh không gánh được trách nhiệm đâu!”
Hàn Giang hậm hực lườm Đường Phong một cái, cắm mạnh xẻng xuống đất. Một tiếng “Cạch…” lanh lảnh vang lên, khiến dây thần kinh trong đầu ba người rung mạnh, có thứ gì đó thật sao?! Hàn Giang vội vàng cúi người xuống, khẽ vuốt lớp đất dưới chân, một vật bằng ngọc lộ ra. “Là ngọc! Là một vật bằng ngọc!”, anh mừng rỡ reo lên.
“Thứ gì bằng ngọc vậy?”, Đường Phong bên trên quan tâm hỏi.
“Tôi không biết, nhưng không phải là kệ tranh ngọc.
Một miếng ngọc dài dài, đầụ nhọn nhọn”, Hàn Giang dưới giếng nói vọng lên oang oang.
“Đưa nó lên đây!”, tuy Đường Phong đã chắc mẩm trong lòng, nhưng vẫn nóng lòng muốn nhìn thấy vật đó. Hàn Giang cầm vật đó leo lên.
Đường Phong cầm vật bằng ngọc, nói: “Ai bảo anh lên đây?”
“Không phải cậu bảo tôi lên sao?”
“Tôi bảo anh đưa vật này lên chứ có gọi anh lên đâu!”
“Này, cậu tưởng mình thành đội trưởng rồi chắc, giờ cậu lập tức xuống dưới đào đi!”, Hàn Giang cáu tiết.
Đường Phong thấy Hàn Giang có vẻ nổi nóng thật liền vội vàng đổi sang tươi cười: “Cán bộ lãnh đạo, không nên mới có chút thành tích đã ngạo mạn như vậy!”
“Đừng lắm lời, đây là thứ bằng ngọc, nhưng cũng đâu có phải là kệ tranh ngọc đâu!”
Đường Phong tỉ mẩn mân mê vật bằng ngọc trên tay, vật đó mát lạnh trơn bóng, lôi cuốn, hấp dẫn người xem. Chỉ có điều, đối với Đường Phong sức cuốn hút của nó kém xa kệ tranh ngọc. Đây là cảm giác mà Đường Phong tôi luyện được sau nhiều năm nghiên cứu văn vật. Anh ngắm nghía hồi lâu mới giải thích: “Cái này cũng được làm thành từ bạch ngọc Nephrite vùng Hòa Điền Tân Cương, nhưng chất ngọc không tốt bằng kệ tranh ngọc chúng ta thấy trước đây. Trong phân loại của bạch ngọc Hòa Điền, thì nó chỉ thuộc hạng trung, nhưng trong thời Tây Hạ thì đây cũng là loại ngọc rất tốt rồi. Vật bằng ngọc này chắc gọi là ngọc bội, là miếng ngọc tế lễ của đế vương thời cổ đại. Đế vương thời cồ đại, trong lúc tế lễ sẽ
khắc những lời muốn nói với thần linh trên trời hoặc liệt tổ liệt tông lên trên đó, sau đó chôn xuống đất hoặc là ném xuống nước để đạt được mục đích nói chuyện với thần linh hay liệt tổ liệt tông.
“Có phải cậu đoán trước được dưới giếng sẽ có ngọc bội phải không?”, Hàn Giang hỏi.
“Ban nãy tôi đã giải thích qua với mọi người về tầm quan trọng của miệng giếng này. Địa vị của miệng giếng này còn cao hơn cả Tàng kinh lầu và đỉnh núi cao nhất, vậy thì sẽ là gì đây? Tôi liên tưởng tới nghi lễ tế lễ trong lịch sử Trung Quốc, nên đã nghĩ tới miệng giếng này. Đây thực ra là một cái giếng vàng, nơi được gọi là Tàng kinh lầu, thực ra là nơi tế lễ của đế vương Tây Hạ. Đế vương Tây Hạ tế lễ ở đây, khắc những lời muốn nói với thần linh trên trời và liệt tổ liệt tông lên ngọc bội, sau đó ném xuống giếng”, Đường Phong giải thích.
“Đường Phong, trên này hình như có chữ!”, Makarov phát hiện thấy manh mối trên ngọc bội.
“Cháu cũng trông thấy rồi, toàn là chữ Tây Hạ. Tổng cộng ba mươi bảy chữ: Bạch cao Đại Hạ quốc hoàng đế Ngôi Danh Lượng Tộ phục cai trưởng sinh thiên, sơn xuyên hà khứu, liệt tổ liệt tông, bảo hộ ngã quốc gia thiên thu vạn đại, quốc tộ vĩnh xướng”, Đường Phong đọc những chữ trên ngọc bội lên.
“Nghĩa là gì?”, Hàn Giang hỏi.
“Đều là những lời cát tường, hoàng đế đời thứ hai của Tây Hạ là Lượng Tộ, cầu mong ông trời và liệt tổ liệt tông phù hộ cho vương triều Tây Hạ thiên thu vạn đại, đất.
nước của Lượng Tộ mãi mãi vĩnh hằng! Anh tiếp tục xuống dưới xem có còn món đồ ngọc nào nữa không?”, Đường Phong thúc giục Hàn Giang xuống giếng.
Lúc này Hàn Giang đã bị cuốn hút bởi khám phá mới nên cũng không buồn đôi co với Đường Phong nữa, anh nhảy nsay xuống giếng. Chẳng mấy chốc, anh lại đào thêm được một vật bằng ngọc giống hệt, rồi ngay sau đó là miếng ngọc bội thứ ba.
9
Đường Phong kiểm tra kĩ mấy miếng ngọc bội, hai miếng được đào lên sau đó cùng một loại ngọc với miếng thứ nhất, thậm chí hoa văn còn khá giống nhau, từ đó có thể suy đoán: mấy miếng ngọc bội này được xẻ ra từ cùng một tảng ngọc. Nhìn tiếp văn tự khắc ở đó, trên miếng ngọc bội thứ hai viết: Bạch cao Đại Hạ quốc hoàng thái hậu phục cai trường sinh thiên, sơn xuyên hà khứu, liệt tổ liệt tông, bảo hộ ngã quốc gia thiên thu vạn đại, quốc tộ vĩnh xướng, Một Tạng Thị nhân đinh hưng vương, lục súc phồn thịnh.
“Trên miếng ngọc bội này tuy không viết rõ là làm cho vị hoàng hậu Tây Hạ nào, nhưng những dòng phù khấn cho Một Tạng Thị sau đó có thể thấy, người cho chế tác miếng ngọc bội này chắc là hoàng hậu Một Tạng”, Đường Phong suy đoán.
“Chỉ từ miếng ngọc bội này cho thấy, vị hoàng hậur” Một Tạng này không chuyên quyền như trước đây chúng ta từng suy đoán! Bà chỉ cầu khấn trên đó rằng: mong thần linh, tổ tiên phù hộ cho gia tộc Một Tạng hưng thịnh, gia súc sinh sôi đầy đàn, lời cầu khấn này cũng chẳng có gì là không hợọp lý cả!”, Makarov không hiểu nên hỏi lại.
“Đúng vậy! Theo lý thì miếng ngọc bội này được ném xuống giếng, người ngoài vốn không trông thấy được.
Nếu như hoàng hậu Một Tạng Thị chuyên quyền, thì bà còn có thể viết thẳng thắn hơn trên đó, nhưng bà lại không làm vậy!”, Đường Phong cũng thấy thật khó hiểu.
“Mau xem trên miếng ngọc bội thứ ba viết gì vậy?”,
Hàn Giang nói.
“Trên miếng ngọc bội thứ ba viết rằng: Bạch cao Đại Hạ quốc hoàng đế Ngôi Danh Lượng Tộ phục cai trường sinh thiên, sơn xuyên hà khứu, liệt tô liệt tông, bảo hộ ngã quốc gia thiên thu vạn đại, quốc tộ vĩnh xướng, sát hại Một Tạng Thị”. Sau khi Đường Phong đọc xong mấy chữ cuối, người anh run bắn lên, “Sát hại Một Tạng Thị! Xem ra trước khi Lượng Tộ hạ quyết tâm sát hại Một Tạng Thị thì ông đã từng tới đây, cầu khấn trời đất, núi non sông nước, liệt tổ liệt tông ở đây rồi ném miếng ngọc bội đã viết xuống giếng vàng”.
“Sau này Lượng Tộ quả nhiên đã sát hại thành công hoàng hậu Một Tạng, giành lại quyền lực”, Hàn Giang nói.
“Gần như mỗi vị hoàng đế Tây Hạ khi lên ngôi đều mang theo cả sự đổ máu, chém giết vô tình! Hoàng hậu Một Tạng, một người đàn bà bí ẩn như câu đố này, rốt cuộc là người thế nào? Là loại hoàng hậu yêu quái được sủng ái mà trở nên ngạo mạn, dâm loạn chốn hậu cung, nắm quyền làm loạn triều chính, hay chỉ là một người mẹ bình thường?”, Đường Phong lại nhớ tới chiếc xương sọ bị mất.
“Đường Phong, tạm thời đừng quan tâm tới hoàng hậu Một Tạng nữa, chỉ đào được ba miếng ngọc bội đó lên còn chẳng thấy kệ tranh ngọc đâu cả!”, Hàn Giang đã bắt đầu sốt ruột.
“Được rồi! Tôi sẽ nói cho anh biết suy nghĩ của tôi. Khi tôi phát hiện ra cái giếng này, tôi nghĩ đây không chỉ là nơi cao quý nhất trên đỉnh núi, mà là nơi quan trọng nhất, cao quý nhất của chùa Hắc Thứu. Bởi vậy, rất có thể cái giếng này chính là nơi để vương Tây Hạ cất giấu kệ tranh ngọc. Mọi người có còn nhớ lúc ở Thất sắc cẩm Hải, Đại Lạt ma đã kể cho chúng ta nghe về tung tích sau này của kệ tranh ngọc không?”. Đường Phong không đợi Hàn Giang kịp mờ lời liền nói tiếp: “Đại Lạt ma kể về bốn kệ tranh ngọc, trong lúc Tây Hạ vong quốc đã ra lệnh cho các dũng sỹ Đảng Hạng đưa bốn kệ tranh ngọc tới bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Vậy thì, mọi người thử nghĩ mà xem, kệ tranh ngọc được đưa tới núi Hạ Lan sẽ được cất ở đâu đây? Chắc chắn sẽ phải chọn một nơi nguy hiểm nhất, không dễ phát hiện nhất. Nếu như dũng sỹ Đảng Hạng đó biết về sự tồn tại của giếng vàng, thì việc cất giấu nó tại đây chẳng có gì để nghi ngờ cả.”
“Vậy tại sao không phải là trong Tàng kinh lầu?”, Hàn Giang hỏi.
“Bởi vì Tàng kinh lầu được xây trên đỉnh núi, dễ bị sét đánh trúng; không biết chừng trong thời kì Tây Hạ vong quốc Tàng kinh lầu đã bị sét đánh thiêu hủy.”
Hàn Giang còn định nói thêm gì đó, nhưng Đường Phong không đợi liền nói tiếp một hơi: “Tôi còn có thể giải thích tại sao lại không cất giấu trong Hậu điện. Bởi vì tuy ở đó bí mật, nhưng lại không phải không thể,đến được. Hơn nữa, nếu như có người vào được trong Tiền điện thì chắc chắn người đó sẽ vào thẳng Hậu điện, mà không ngờ rằng kệ tranh ngọc lại cất giấu dưới giếng vàng. Tại sao lại không tìm chồ nào đó để chôn? Bởi vì cất giữ báu vật là để người đời sau tìm thấy, bởi vậy nhất định phải cất giấu ở một nơi đặc biệt, chứ không thể tùy tiện chôn kệ tranh ngọc ở nơi nào đó. cất giấu kệ tranh ngọc dưới giếng vàng vừa khiến người ta không thể ngờ tới, lại không dễ dàng đoạt được. Ngoài những điều đó ra, còn có kền kền bảo vệ.
Đồng thời làm như vậy lại vừa có thể để lại dấu vết cho những người có tâm muốn tìm kiếm.”
“Đúng! Cậu nói có lý. Nhưng còn kệ tranh ngọc thì sao? Theo lý thì ba miếng ngọc bội đó được ném xuống giếng từ đầu những năm Tây Hạ, còn kệ tranh ngọc lại được dưa tới đây vào những năm Tây Hạ suy vong, nếu vậy thì kệ tranh ngọc phải nằm trên những ngọc bội này mới đúng chứ!”, Hàn Giang nói ra nghi ngờ của mình.
“Theo lý mà nói thì là như vậy, nhưng có lẽ người cất giấu báu vật năm đó đã cố ý trêu chọc chúng ta!”, Đường Phong vẫn ra vẻ đã khám phá ra thành quả.
“Ý cậu là kệ tranh ngọc vẫn ở dưới đó?”
“Dũng sỹ Đảng Hạng này chắc chắn là một người hữu dũng hữu mưu. Nghĩ mà xem, sau khi Một Tạng Thị thất thế, Lượng Tộ hạ lệnh đóng cửa Thượng tự, phá bỏ lối đi để không cho người bên ngoài nhòm ngó. Vị dũng sỹ Đảng Hạng này chắc hẳn phải rất vất vả mới đặt được kệ tranh ngọc vào trong giếng vàng, bởi vậy chắc chắn anh ta sẽ cố gắng hết sức để cho người đời sau không dễ dàng tìm thấy kệ tranh ngọc.”
“Tôi hiểu rồi, nhất định là dũng sỹ Đảng Hạng đó đã lấy ngọc bội lên, sau đó chôn kệ tranh ngọc thật sâu rồi để những ngọc bội đó lên trên. Như vậy những kẻ trộm cắp không rõ về nơi này, cơ bản sẽ không ngờ rằng kệ tranh ngọc ở phía dưới những miếng ngọc bội!”, Hàn Giang gần như đã thông suốt, anh lại vung chiếc xẻng trong tay, chỉ có điều, lần này anh lại rất nhẹ nhàng, cẩn thận.