Tử Thư Tây Hạ

Quyển 4 - Chương 19: Lô cốt số 21



“Á! Ở đây có vũ khí hạt nhân? ” – Đường Phong ngạc nhiên kêu lên, khiến cả căn phòng vang ong ong. “Không, không chắc là vũ khí hạt nhân, mà chỉ cần có chát nguyên tử hoặc là những nơi có liên quan tới nguyên tử đều sẽ xuất hiện ký hiệu này!” – Hàn Giang vừa khẽ nhắc nhở Đường Phong, vừa đứng ngoài cửa lấy đèn pin soi vào bên trong.

1

ở một nơi kỳ dị thế này, Đường Phong vốn tưởng rằng buổi tối sẽ lại có ác mộng tấn công thế nhưng sáng hôm sau, lúc Đường Phong tỉnh dậy thì mới biết hóa ra mình đã ngủ rất ngon, không có ác mộng, càng không có người đàn bà đeo mặt nạ xuất hiện.

Đường Phong ngồi dậy, phát hiện Hàn Giang và Lương Viện vần đang ngủ say, còn Yelena tựa lên thành cửa hút thuốc lá như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại không thấy Makarov đâu cả. Yelena thấy Đường Phong tỉnh dậy liền dụi thuốc đi, cười nói: “Cuối cùng cũng có người tỉnh rồi. tôi đang sợ các anh ngủ say như chết quên cả dậy đấy!”

“Không phải sợ, Hàn Giang không dậy thì cô cứ đạp anh ta cật lực vào, khà khà..

“Tôi không đạp nổi anh ấy đâu, anh không trông thấy tối qua anh ấy đã tung chiêu đó với tôi à, chiêu nào cũng khiến người ta phát sợ!’”

“Đó là do anh ấy không biết đấy là cô, còn nếu biết thì anh ấy chỉ có bị đánh mà thôi! Ồ. cha cô đâu? Sao không thấy ông?”

“Ông dậy sớm ra ngoài tập thể dục rồi, đây là thói quen của ông mà!”

“Nhưng ở đây không an toàn lắm!”

“Không sao, tôi đang nhìn đây!”

Yelena chỉ về phía sa mạc Gobi gần đây, Đường Phong trông thấy Makarov đang chạy bộ trên sa mạc. “Bác già này tinh thần tốt thật đấy!”” – Đường Phong không khỏi thầm cẩm phục.

Một lúc sau, Lương Viện tỉnh dậy, còn Hàn Giang vẫn ngủ say như chết. Yelena dùng sức đá Hàn Giang một cái, lúc này Hàn Giang mới mở mắt, nhìn Yelena: “Mấy giờ rồi?”

“Thế mà anh cũng là đặc công giàu kinh nghiệm đấy, ngủ như chết vậy!” – Yelena trách mắng.

“Chẳng phải có em canh gác rồi đấy sao? Dĩ nhiên là anh có thể yên tâm ngủ rồi!” – Hàn Giang cười, nói.

Yelena và Hàn Giang đang nói chuyện, Makarov tập thể dục xong liền chạy tới cửa, nói với mọi người: “Tất cả mọi người đều dậy rồi, vậy tôi sẽ dẫn mọi người đi làm quen qua với căn cứ Tiền Tiến.”

Vậy là ba người đi theo Makarov tới chính giữa khoảnh sân nhỏ, Hàn Giang trông thấy chính giữa sân, cũng chính là nơi hôm qua phát hiện thấy vết bánh xe có một chiếc xe Jeep quân dụng cũ đang đồ ở đó. “‘Đây chính là xe của hai người?” – Hàn Giang hơi giật mình khi nhìn chiếc xe Jeep quân dụng trước mặt.

“Đúng vậy, cũng ổn đấy chứ?” – Rõ ràng là Makarov rất hài lòng về chiếc xe.

“Xời, đây là đồ cổ từ năm nào rồi, còn cổ lỗ sĩ hơn cả ‘con lừa dũng mãnh’! Thảo nào hôm qua cháu kiểm tra vết bánh xe thấy lạ vậy!” – Hàn Giang nói.

“Con lừa dũng mãnh… gì cơ… con lừa dũng mãnh?” – Makarov chẳng hiểu gì cả.

“Con lừa dũng mãnh là chiếc xe Jeep của bọn cháu, nhưng nó đã bị bão cát đen cuốn đi mất rồi!” – Đường Phong giải thích.

“Nói tới xe, tôi bỗng nhớ ra năm đó đoàn thám hiểm cũng có vài chiếc xe, còn có cả hơn chục con lạc đà. Lúc tôi và Lương Vân Kiệt quay trở lại rùng hồ dương thì không thấy người nào cả, nhưng những vật dụng đó vẫn còn, nhất là chiếc xe ca dùng để chở hàng nặng mấy chục tấn. Lần này các cậu tới rừng hồ dương không trông thấy những thứ đó sao?” – Makarov bỗng hỏi.

“Không, trong rừng hồ dương chẳng có gì cả, ở đó chúng cháu chỉ phát hiện thấy mấy chiếc đinh móc bị biến dạng nghiêm trọng, còn cả một miếng ngọc bội nữa!” – Đường Phong kể lại.

“Bão cát đen khủng khiếp như vậy rất có thể đã cuốn bay cả chiếc xe ca nặng mấy chục tấn.” – Makarov phán đoán.

“Còn cả cây hồ dương có vết khắc của Kozlov và thành viên nữ bí hiểm đó nữa, đúng rồi. lão Mã, lúc các bác ở trong rừng hồ dương có phát hiện thấy vết khắc của Kozlov trên thân cây không?” – Hàn Giang hỏi Makarov.

Makarov hồi tưòng lại một lúc. lắc đầu: “Không có, theo như tôi quan sát thì chắc là không có. Hai hôm đoàn thám hiểm ở trong rừng hồ dương không phát hiện thấy gì cả. chỉ quan tâm tới việc tìm nguồôn nước, nếu như có phát hiện gì thì cũng là do người nào đó vô tình phát hiện thấy mà thôi.”

“Ai đó vô tình phát hiện thấy?” – Đường Phong lập tức nghĩ tới thành viên nữ bí hiểm trong đoàn thám hiểm.

“Được rồi, lão Mã, chúng ta hãy nói về ông lão Jeep này của bác đi, bác lôi nó ở đâu ra vậy?” – Hàn Giang chuyên chủ đề câu chuyện sane chiếc xe Jeep cũ kĩ này.

‘”Mua tại một cái chợ gần đây!”

“Đúng vậy, cách đây năm chục cây số, rất nhộn nhịp. Chiếc xe này đã có cả mấy thập kỷ rồi, xe của những năm 80 thế kỷ 20, nhưng vừa nhìn là đã nhận ra ngay đó là trang bị mới của quân đội Liên Xô đóng quân tại Mông Cổ, chưa đi được mấy lần. Chắc là sau này quân đội rút quân, vì lười mang theo nên đã bỏ lại xe trong bãi để xe tại Mông cổ.”

“ồ! Nghe bác nói vậy thì ở Mông cổ chắc là có thể móc ra được không ít trang thiết bị như thế này đâu!” -Hàn Giang nói.

‘Đúng vậy, có rất nhiều thứ gần như còn mới nguyên, thậm chí có thứ còn bê nguyên từ bãi ra vẫn chưa từng đập hộp!”

“Vậy hai người phải dẫn chúng tôi đi mua chút trang thiết bị thôi!”

“Cậu muốn mua gì?”

“Cháu muốn mua súng!” – Hàn Giang nói dứt khoát.

“Ồ, cái này không khó, ngày mai chúng ta sẽ tới thị trấn đó, chắc chắn có thể chọn được khẩu súng mà cậu ưng ý.”

Hai người hẹn xong, Makarov dẫn ba người nhóm Đường Phong tham quan từng căn phòng bọc tôn đã hoang phế từ lâu; Makarov thậm chí vần nhớ như in mục đích sử dụng của từng căn phòng. Đợi họ tham quan xong xuôi, ăn sáng xong, Yelena liền lái xe đưa mọi người tới mấy căn phòng ốp tôn ở phía đông căn cứ..

2

Chiếc xe Jeep già cỗi đã vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trên sa mạc tĩnh mịch. Chẳng bao lâu sau, họ đã tới trước mấy căn phòng ốp tôn đó.

Yelena và ba neười nhóm Đường Phong đều đã xuống xe, nhưng lão Mã vẫn ngồi trong xe, mãi không nhúc nhích. “Cha, chúng ta tới rồi” – Yelena khẽ nhắc nhở.

Lúc này Makarov mới định thần lại. từ từ bước xuống xe, nhìn qua mấy căn phòng ốp tôn này, rồi không khỏi thở dài: “Đây chính lậ mấv căn phòng ốp tôn mà trước đây Branch xây dựng để huấn luyện học viên.”

“Ồ! Chính là căn cứ huấn luvện mà bác đã từng nhắc tới?” – Đường Phong nhìn quanh mấy căn phòng, lăc đâu nói: “Căn cứ huấn luyện này nhìn bên ngoài không có gì bắt mắt. thật sự không thề liên tưởng chỗ này với những học viên có kỹ năng điêu luyện đó.”

Nhưng Hàn Giang lại không nghĩ vậy. bởi vì anh đã nhìn ra manh mối từ mấy căn phòng ốp tôn này: “Đường Phong, đừng coi thường nhũng căn phòng này, cậu có phát hiện thấy không, mấy căn phòng này tuy bên ngoài rất cũ nát, nhưng vẫn còn rất tốt. cửa kính chưa vỡ. tường cũng không bị tổn hại. nên có thể thấy nó vô cùng kiên cố!”

Hàn Giang vừa nhắc nhở như vậy, Đường Phong cũng phát hiện ra, quả nhiên mấy căn phòng này trải qua mấy chục năm mưa nắng nhưng vẫn đứng sừng sững nguyên vẹn trên sa mạc Gobi.

Trong lúc hai người đang ngạc nhiên. thì Yelena đã giơ chân lên đạp cửa, nhưng cánh cửa phòng – tưởng chừng như không to lắm này, vẫn không hề lay động. Hàn Giang vội vàng tới giúp Yelena, dùng hết sức mình đập vào cánh cửa thì nó mới biến dạng một chút. Hàn Giang đang định tiếp tục đập cửa thì Yelena đã không

muốn chờ đợi thêm, cô rút súng ra, “pằng” một tiếng, bắn lên ổ khóa trên cửa, cuối cùng cánh cửa đã mở. Do cánh cửa này rất kiên cố, kín mít, nên khi họ bước vào căn phòng bị đóng kín mấy chục năm nay, không thấy có mấy bụi bặm, mọi thứ ớ đây đều yên tĩnh. Mất Đường Phong đã nhanh chóng thích nghi với môi trường ở đây.

Đây là một căn phòng ốp tôn không rộng lắm, bên trong chỉ có một chiếc giường và một cái bàn. “Căn phòng này trước đây dùng để làm gì vậy?” – Hàn Giang tò mò nhìn xung quanh.

Makarov nói: “‘Căn phòng ốp tôn này nằm ngoài cùng, ngay cạnh hàng rào lưới sắt bên ngoài, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là phòng trực ban.”

“Có mỗi mấy căn phòng như vậy mà cũng phải làm hẳn một phòng trực ban sao?’” – Đường Phong cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.

“Branch là một con người nghiêm chỉnh như vậy đấy, từ căn phòng này có thể nhìn ra phong cách của ông ta!” – Makarov nói rồi đi tới trước cửa một căn phòng khác. Yelena vẫn dùng súng để mở khóa cửa. Căn phòng này trống trơn, nhưng ơóc tường vẫn còn chất đống một số dụng cụ thể dục và vài bao cát để tập đấm đá, rõ ràng đây là một căn phòng dùng để luyện tập đánh nhau.

Khi chỉ còn lại căn phòng ốp tôn to nhất vẫn chưa kiểm tra, Đường Phong phát hiện căn phòng này hình như chưa từng có vết súng bắn nhau: “Lẽ nào năm đó khi căn cứ có bạo động, ở đây không xảy ra chuyện?”

“Xem ra chiến trường không ở đây. Nhưng tình hình cụ thể lúc đó e rằng hiện giờ chẳng ai biết!” – Makarov vừa nói vừa đi tới trước cửa căn phòng ốp tôn to nhất.

Đây là một cánh cửa trông rất to và nặng, Hàn Giang cũng không cần tốn sức nữa, Yelena lại băn một phát súng mở cánh cửa nặng trịch này ra. “Két” một tiếng, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào trong, rồi chang mấy chốc căn phòng đã sáng bừng ánh nắng.

Đường Phong ngạc nhiên phát hiện đây hóa ra là một phòng học, rất giống giáng đường đại học, phía trên là bục giảng, dưới bục giảng là năm sáu dãy ghế với bảy tám hàng dọc.

“Tại sao ở đây lại có căn phòng học thế này?” – Lương Viện cũng rất bất ngờ.

Makarov giải thích: “Căn phòng này vốn dĩ là một phòng làm việc. Branch thường đưa mọi người tới đây họp hành, sau đó anh ấy đã mang một số giáo trình lý luận tới đây, nên đã cải tạo căn phòng này thành phòng học. Nhưng những dãy ghế này có thể di chuyển, Branch có thế tùy ý cải tạo nơi này theo ý anh ấy. ví dụ như thành nơi hỏi cung chẳng hạn!’’

“Cháu nghĩ ra rồi, lão Mã, bác kể rằng bác từng trông thấy Branch đánh học viên không nghe lời, rồi xăm hình lên người họ, chính là ở đây sao?” – Hàn Giang nhớ lại hồi ức của Makarov.

“Đúng vậy, chính là chỗ này!” – Makarov chau mày, nhấc một chiếc ghế đầy bụi ra, tiến lên bục giảng.

Tất cả mọi người đều cảm nhận thấy không khí âm

u ở đây, không ai nói năng gì, đều cứ đứng lặng thinh

trong phòng học. Đường Phong và Lương Viện cũng đi

tới cạnh bục giảng. Đường Phong thấy Makarov đang nhìn thẫn thờ về phía chiếc bảng đen phủ đầy bụi. Anh không muốn làm phiền Makarov khi ông dang nhớ lại mọi chuyện, vậy là anh lấy tay ra hiệu cho Lương Viện, rồi kéo cô rời khói bục giảng. Nhưng Lưương Viện bỗng trông thấy một cái nút màu tím phía dưới bục giảng, đúng lúc Đường Phong kéo Lương Viện đi, sự tò mò bao trùm đã khiến Lương Viện manh động bấm vào cái nút đó.

Một âm thanh đột nhiên vang lên. Âm thanh này không giống như phát ra từ căn phòng học, mà giống như vang lên từ một nơi sâu hun hút nào đó. “Em chạm vào cái gì vậy?” – Đường Phong gào lên với Lương Viện.

“Em… em ấn cái nút màu tím phía dưới bục giảng đó!” – Lương Viện nhìn mọi người đầy vẻ vô tội.

Lúc này Đường Phong mới đế ý thấy, chiếc bàn giảng dạy được gắn cố định lên bục giảng, hơn nữa… hơn nữa chiếc bàn này không phải làm bằng gỗ, mà được xây kiên cố bằng bê tông cốt thép giống như bục giảng, chỉ có điều bên ngoài nó được cố ý sơn giống màu gỗ. “Đây…” – Đường Phong không biết nên làm thế nào, đành nhìn Lương Viện rồi lại nhìn Makarov vẫn còn

đang đứng trên bục giảng. Đây là sức mạnh gì vậy? Âm thanh vang lên từ đâu? Cuối cùng, khi Đường Phong và Hàn Giang cùng lúc ngớ người ra, thì cả bục giảng đều đã thay đổi.

Lại một tiếng động lớn vang lên, bục giảng mà Makarov đang đứng trên đó bỗng lún xuống. Đường Phong kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. bục giảng giống như một chiếc thang máy trượt xuống phía dưới.

“Phía dưới có không gian!” – Yelena phản ứng nhanh nhất.

Nhưng lúc này đã muộn, Makarov đã trượt xuống dưới. Tới khi chiếc ròng rọc khổng lồ dừng lại, Đường Phong mới bò tới miệng hố. cẩn thận nhìn xuống và phát hiện ra dưới đó là một cái giếng thẳng rộng lớn.

“Hai chúng ta xuống dưới thôi!” – Đường Phong quay nhìn Hàn Giang bên cạnh.

Hàn Giang lại nhìn Yelena và Lương Viện: “Yelena, em để ý Lương Viện, anh và Đường Phong xuống trước xem dưới đó rốt cuộc là nơi nào?”

Yelena và Lương Viện cùng nóng lòng muốn xuống dưới xem sao, tại sao trên sa mạc Gobi lại có một căn hầm như thế này? Nhưng sau khi cân nhắc, Yelena vẫn gật đầu với Hàn Giang: “Trong người cha em có súng, anh có thể lấy mà dùng, sau khi nắm rõ tình hình dưới đó thì lên ngay nhé!”

“Em yên tâm, dưới đó không rộng lắm đâu, bọn anh sẽ nhanh chóng quay lại!”

Hàn Giang nói xong liền cùng Đường Phong nhảy xuống chiếc ròng rọc tự động đó. “Rầm’” một tiếng, chiếc ròng rọc lại bắt đầu hoạt động trở lại, rơi thẳng xuống dưới đáy hầm mới dừng lại hắn.

Một luồng gió lạnh lập tức xộc vào trong chiếc ròng rọc tự động. Đường Phong nhìn ra phía ngoài tối thui, trong lòng không khôi bị mây đen bao phủ: “Hình như không gian phía dưới rất rộng”.

“Đúng vậy, xem ra phía dưới rất rộng. Lão Mã, bác có biết phía dưới có hầm không?” – Hàn Giang quay ra hỏi Makarov.

Makarov kêu lên: “Không thể tin được, từ trước tới nay tôi chưa từng biết phía dưới vẫn còn có hầm ngâm!

Ba người bước ra khỏi ròna rọc tự động, Đường Phong bật đèn pin lên, soi xung quanh, lúc này anh mới nhìn rõ, phía sau lưng họ là ròng rọc tự động ban nãy đưa họ xuống dưới này, còn phía trước là một lối đi rộng rãi dưới lòng đất. Lúc này, họ đang ở ngay đầu lối đi.

“Sao… sao lại như vậy?” – Makarov giật mình nhìn xung quanh, miệng liên tục lẩm bẩm.

“Lão Mã, nhìn chỗ này là biết đây là một công sự vĩnh cửu được xây dựng bằng bê tông cốt thép, mà sao bác lại không biết gì cả?” – Màn Giang hỏi lại Makarov.

“Tôi thật sự không biết phía dưới còn có hầm” – Makarov vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Lão Mã, một công trình lớn như vậy. chắc chắn phải khởi công xây dựng hoành tráng, vậy sao bác lại không biết?’” – Đường Phong cũng hỏi Makarov.

“Xem ra các cậu không tin tôi rồi! Bây giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào để các cậu tin. Tôi chỉ có thể đoán rằng niên đại của công sự quy mô lớn thế này không phải là những năm tháng mà tôi ở căn cứ Tiền Tiến!” – Makarov giải thích.

“””Cũng có khả năng này!” – Hàn Giang dùng đèn pin soi lên vách tường bằng phẳne xung quanh. Anh phát hiện tường xung quanh không ẩm ướt như những công trình ngầm khác, mà ngược lại còn rất khô ráo; đây có khả năng là do nó được xây dựng trong sa mạc.

Đường Phong dùng chiếc đèn sạc pin xách tay mà Yelena mua về từ thị trấn, chiếu sáng khắp khu vực họ đang đứng. Anh kinh ngạc phát hiện ra chiếc ròng rọc tự động đã đưa họ tới một đại sảnh dưới lòng đất. Phía đông đại sảnh là một lối đi rộng rãi, còn hai bên phía bắc và phía nam đại sảnh là những cánh cửa màu sắc khác nhau.

4

Đường Phong ngạc nhiên đi tới chân tường phía bắc, ở đây lần lượt xuất hiện ba cánh cửa màu đỏ, vàng, đen. Đường Phong lấv tay sờ lên cánh cửa màu đỏ, bằng sắt, trông có vẻ rất nặng, và điều càng khiến họ ngạc nhiên hơn là ở đây tuy phủ một lớp bụi dày, nhưng lại không hề trông thấy dấu tích mạng nhện nào.

Đường Phong quay lại nhìn Hàn Giang đang vô cùng ngạc nhiên, và cả Makarov cũng đang sững sờ: “Đây là đâu? Lão Mã, bác thật sự chưa từng nhìn thấy sao?”

Lão Mã lắc đầu như máy, há hốc miệng nhưng không nói gì. Hàn Giang quyết định mở cánh cửa màu dỏ ra trước để vào xem sao: “Tôi đã nhìn qua. bảy cánh cửa này đều bằng sắt nặng trịch, hơn nữa lại đều được sơn thành bảy màu đỏ, vàng, đen, tím, xanh lam, xanh lục và màu trắng khác nhau, tôi nghĩ chắc chắn nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó!”

“ừm, cánh cửa màu đò này nghĩa là gì nhỉ?” – Đường Phong hỏi.

‘‘Màu đỏ bắt mắt nhất, tôi nghĩ phía sau cánh cửa này chắc chắn là một nơi quan trọng!” – Hàn Giang nói xong liền đưa tay ra, ra sức đẩv đẩy cánh cửa to. Cửa bị khóa, đóng kín mít, “Toi rồi! Cánh cửa này khóa chắc lắm, dùng súng bắn chưa chắc đã mở được ra!”

“Hãy cứ thử dùng súng xem sao!” – Đường Phong đề nghị.

Hàn Giang vẫn chưa kịp ra tay thì phía sau đã vang lên giọng nói của Makarov: “Đừng uổng công nữa. Với kinh nghiệm nhiều năm phục vụ trong quân đội của tôi, công sự kiếu này nhìn qua đã biết là có thê đê phòng vũ khí hóa học tấn công. Các cậu nghĩ mà xem, nó còn chống được cả vũ khí nguyên tử, thì súng ngắn của các cậu làm sao có thể mở được cánh cửa sắt này!”

“Vậy chúng ta hết cách rồi sao?” – Đường Phong không cam lòng.

Makarov bước tới, chỉ nhìn qua cánh cửa màu đỏ một cái rồi nói: “Tôi thấy cánh cửa này ít nhất cũng phải dày từ bốn đến năm chục phân, kể cả dùng thuốc nổ cũng khó mà mở được ra. Nếu muốn mở nó ra, thì chỉ có hai cách, thứ nhất là dùng chìa khóa mở.

Makarov nói tới đây, cố ý dừng lại, xem chừng như muốn lấy ý kiến của Hàn Giang và Đường Phong. Hàn Giang xua tay: “Chúng ta lấy đâu ra chìa khóa, bác nói mau phương án hai đi!”

Lúc này Makarov mới nói tiếp: “Thứ hai là theo như tôi biết, thường thì trong những công sự quy mô lớn như thế này, chắc là phải có một phòng điều khiển nội bộ. để mở cửa ra trong trường hợp khóa bị hỏng hay chìa khóa bị mất.”

“Phòng điều khiển nội bộ?’” – Đường Phong và Hàn Giang cùng lúc di chuyển ánh mắt về phía những cánh cửa còn lại.

Đường Phong và Hàn Giang lại lần lượt đẩy mấy cánh cửa phía nam và phía bắc ra, cánh cửa nào cũng đóng kín, cãn bản không thể đấy được. “Lẽ nào phòng điều khiển nội bộ không ở đây?”’ – Đường Phong vừa nói vừa đi về phía lối đi tối om ở phía đông.

Makarov xua tay: ‘Thường thì phòng điều khiển nội bộ không thể ở quá xa, chắc là ở trong sảnh này thôi.” “Ở đây? Nhưng…” – sắc mặt Đường Phong lộ ra vẻ khó coi, “‘Bảy cánh cửa ở đây đều đóng kín!”

“Không phải vội, chàng thanh niên!” – Makarov nói xong liền đi tới chân bức tường phía bắc, vị trí đối

diện với cánh cửa màu trắng phía nam, “Trên mặt tường phía nam có bốn cánh cửa, còn ở phía bắc chỉ có ba cánh cửa, điều kỳ lạ có thể chính là đây!”

Makarov gõ gõ rồi lại đấy đẩy, nhưng tường ở đây cũng giống hệt như ở chỗ khác, màu đất vàng, cũng không có chỗ nào có dấu tích của khe kẽ.

Makarov cũng có chút lo lắng, xem ra căn phòng điều khiển nội bộ trong trí tưởng tượng của ông không ở

đây. Ông lần theo tường đá, cẩn thận đẩy bức tường phía bắc, nhưng không phát hiện thấy gì. Makarov đành phải chuyển sang bức tường phía nam. Bức tường phía nam cũng lần lượt có bốn cánh cửa sắt màu tím, xanh lam, xanh lục và màu trắng xếp hàng ngang. Makarov bước tới cánh cửa màu trắng ở cuối cùng, nhưng vẫn không tìm thấy phòng điều khiển nội bộ mà ông nói.

“Lão Mã, có khi bác nhầm rồi, ở đây chắc không có!” – Hàn Giang nghi ngờ nói.

“Đừng có tùy tiện nRhi ngờ tôi, tôi có kinh nghiệm hơn cậu đấy!” – Người mạnh mẽ như Makarov vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục kiểm tra đoạn tường cuối cùng.

Đột nhiên, Makarov dừng lại ở cuối bức tường phía nam, ông nhìn chằm chằm lên bức tường màu vàng trước mặt. Đường Phong và Hàn Giang lại nhìn nhau, hình như đã thấy tia hy vọng. Hai người chạy tới, và cũng nhìn chăm chú lên tường. Lát sau Đường Phong đã nhìn ra manh mối, một vạch thẳng thấp thoáng xuất hiện trên tường…

5

Nhìn bức tường trước mặt một hồi. Makarov bỗng đập mạnh lên tường một cái: “‘Chính là chỗ này rồi!”

“Đây chính là phòng điều khiển nội bộ?” – Đường Phong bán tín bán nghi.

“Thật không ngờ lúc xây dựng công trình này họ đã hao tâm như vậy. Mọi người nhìn này, nếu như không phải tôi cẩn thận, thì ai mà nhìn ra được cánh cửa có màu sắc giống hệt như màu tường.”

“Đúng vậy, một sự ngụy trang hoàn hảo!” – Hàn Giang thốt lên.

“‘Nhưng cánh cửa này cũng khóa rồi, làm thế nào mở được bây giờ?” – Đường Phong thử đẩy cánh cửa nhỏ hiện trên tường.

“Bây giờ phải trông chờ vào Hàn Giang rồi, cậu ấy không phải là cao thủ mở khóa sao?” – Makarov cười và nhìn Hàn Giang.

“Xời, cái này mà bác cũng biết sao? Cháu lại tưởng là việc gì ghê ghớm cơ!” – Hàn Giang nói xong liền lấy một que thép trong người ra, rồi chọc ngoáy một hồi vào trong lỗ khóa của cánh cửa không dễ phát hiện. Cánh cửa nhỏ trên tường quả nhiên đã mở ra.

Đường Phong trông thấy bên trong cánh cửa là một dãy máy móc thiết bị, và có hai cái cần gạt dài. Đường Phong không biết nó dùng để làm gì nên đoán, có lẽ nó chính là thứ để điều khiển cả cánh cửa lớn của toàn bộ công sự ở đây.

Không gian trong phòng điều khiển rất nhỏ hẹp, chỉ đủ ột người đi vào, nên nhiệm vụ này dĩ nhiên sẽ rơi xuống đầu Hàn Giang. Đường Phong và Makarov ở ngoài cửa. Makarov tựa vào cửa chỉ huy Hàn Giang:

“Thử hai cái cần thiết bị kia xem sao!”

“Được không vậy? Không phải cháu vừa kéo một cái là cả công sự này sẽ nổ tung đấy chứ? Cháu nghe nói là rất nhiều công sự như thế này đều có thiết bị tự phá hủy!” – Trong lòng Hàn Giang có chút do dự.

“Đừng phí lời, nghe tôi đi, tôi bảo cậu kéo xuống thì cứ kéo xuống!”

Hàn Giang đành phải nghe theo sự chỉ huy của Makarov, dốc sức ấn hai tay nắm đó xuống. “Két… ầm!” sau khi âm thanh nặng nề này vang lên, Hàn Giang lại ấn tiếp hai cần gạt thiết bị xuống tận đáy, rồi ngay sau đó, Đường Phong để ý thấy cả bảy cánh cửa trong đại sảnh đều cùng lúc vang lên tiếng kim loại va đập.

“Mở rồi ư?” – Đường Phong vẫn không tin, anh đang định đẩy cánh cửa màu trắng gần mình nhất ra thì Makarov đã kéo ngay anh lại: “Đừng nóng vội, cùng hành động!”

Đường Phong đành phải đợi Hàn Giang chui ra khỏi phòng điều khiển, rồi ba người cùng tính kế, vẫn cứ bắt đầu từ cánh cửa sắt màu đỏ bắt mắt nhất. Khóa đã mở rồi, nhưng trọng lượng của cánh cửa sắt màu đỏ vẫn vượt

qua sự tính toán của Đường Phong, nên một mình Hàn Giang không thể đấy được cánh cửa màu đỏ ra. Cuối cùng, cả Đường Phong và Hàn Giang phải cùng dốc sức mới đây được cánh cửa sắt màu đỏ mở ra. Makarov giật mình tính toán sức nặng của cánh cửa này: dày 60 phân, lâu ngày không ai mở ra, trục cửa đã có phần hoen gỉ nên khi Đường Phong và Hàn Giang đẩy ra mới tốn sức như vậy.

Đường Phong dùng đèn sạc pin cũng không soi sáng hết được cả không gian phía sau cánh cửa sắt màu đỏ. Đường Phong thầm giật mình, xem ra căn phòng này rất rộng, nên cộng cả đèn pin của Hàn Giang và Makarov mới loáng thoáng trông thấy toàn bộ không gian bên trong.

Cả căn phòng hình chừ nhật, rộng gần ba trăm mét vuông, trong phòng chất đống các loại máy móc thiết bị mà Đường Phong không biết. Lại còn có rất nhiều ghế ngồi, đổ ngả đổ nghiêng ra đất. Trên mọi đồ đạc đều phủ lớp bụi dày, rõ ràng rất lâu rồi không có người vào đây.

Đường Phong phát hiện ngay ra những thiết bị này đều sắp đặt có quy luật, tất cả thiết bị đều được đặt sát tường, quây xung quanh tạo thành một khoảng trống nhỏ ở giữa. Khoảng trống này không có gì cả, nhưng khi ngang đâu lên có thể trông thấy trên trần nhà là một chiếc đèn treo khổng lồ. “Ở đây rất giống một phòng họp!” – Đường Phong đoán.

“Không, không phải là phòng họp, rất giống một trung tâm chỉ huy quy mô nhỏ!” – Makarov nói.

“Trung tâm chỉ huy?” – Đường Phong và Hàn Giang ngạc nhiên nhìn lại cách bài trí thiết bị ở đây, quả nhiên, trên một số trang thiết bị, Đường Phong phát hiện thấy chữ “Đài chỉ huy” bàng tiếng Nga.

Hàn Giang ngang đầu lên nhìn xung quanh, tường và trần nhà không khác gì so với bên ngoài, tất cả đều chỉ là bê tông trộn cốt thép, Hàn Giang cảm thấy nghi ngờ,

“Sao ở đây không có dấu vết gì là từng hoàn thiện, mà chỉ có mỗi bê tông cốt thép trần trụi thế này?”

Makarov cũng cảm thấy kỳ lạ: “Đúng vậy, về lý mà nói thì trong phòng phải có một số trang thiết bị, làm như vậy không vì mỹ quan, mà là vì những thiết bị này cần phải được bảo vệ, còn phải cách âm chống ẩm mốc nữa!”

“Còn nữa, hai người có phát hiện thấy không…” – Đường Phong bỗng nhìn ra điều gì đó, “Rất nhiều đài chỉ huy ở đây đều trống trơn!”

Nghe Đường Phong nói, Hàn Giang và Makarov mới phát hiện ra phần lớn đài chỉ huy tuy đã đặt đúng vị trí, nhưng bên trong không có trang thiết bị cần thiết.

“Hình như ở đây vẫn chưa thi công xong!” – Đường Phong suy đoán.

“Đúng vậy, quả thực giống như vẫn chưa thi công xong!” – Makarov cũng đồng ý với quan điểm của Đường Phong.

“Nhưng bộ khung đã hoàn thiện rồi, bàn ghế thiết bị cũng đã kê hết ở đây nên không giống dừng lại trong lúc thi công” – Hàn Giang nghi ngờ nói.

“Tôi nghĩ chắc là ở đây lúc sắp hoàn thành, chuấn bị đưa vào sử dụng thì bị bỏ đi!” – Đường Phong đoán.

‘Bị bỏ đi trước khi đưa vào sử dụng? Tại sao? Bỏ bao công sức xây dựng xong xuôi, rồi cuối cùng lại không dùng mà bỏ đi?” – Hàn Giang không hiểu.

Makarov chau mày: “‘Xem ra cũng giống như một câu đố. nhưng tôi nghĩ chắc là gặp phải biến cố đột ngột nào đó. nên cuối cùng mới không đưa vào sử dụng!” “Lão Mã, ở đây gần căn cứ Tiền Tiến như vậy, xem cũng có vẻ như là do người của nước bác làm, vậy mà bác không biết chút gì sao?” – Hàn Giang lại quay lại câu hỏi ban đầu.

6

Makarov nghe Hàn Giang hởi vậy liền chau mày: “Cái này… Hàn Giang, tôi không nói dối cậu đâu, từ trước tới nay tôi chưa từng biết phía dưới căn cứ Tiền Tiến lại có một công sự lớn như vậy; nhưng từ những đồ đạc tiếp xúc ban nãy, thì ở đây chắc là được xây dựng từ những năm 60 của thế kỷ XX. Lúc đó tôi không ở đây, mà đầu những năm 70 tôi và Branch mới tới đây!” ‘‘Branch? Giờ thì tôi càng lúc càng cảm thấy người

này có vấn đề.” – Hàn Giang ngẫm nghĩ, nói: “Lão Mã, bác nói rằng mấy căn phòng ốp tôn này là nơi huấn luyện của căn cứ và bác rất ít khi tới đây, bởi công việc huấn luyện đều do Branch phụ trách. Vậy bác nghĩ xem, lẽ nào

Branch lại không biết phía dưới căn cứ có công sự kiên

cố này?”

Makarov chưa kịp nói gì thì Đường Phong cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, nếu như ở đây được xây dựng vào những năm 80 của thế kỷ XX thì không liên quan gì tới các bác. Nhưng ban nãy bác nói ràng: nó được xây dựng vào những năm 60, đầu những năm 70, các bác lại ở đây những vài năm, vậy mà lại không biết một bí mật lớn như vậy? Kể cả bác không biết, nhưng Branch chấc chắn sẽ biết!”

“Branch chắc chắn biết?” – Makarov chìm trong suy tư, miệng lẩm bẩm: “Có lẽ… có lẽ quá thực anh ta biết!”

“‘Nhưng ông ta chưa từng nói gì với bác?”

Makarov vẫn lắc đầu, tư duy của ông lại quay về tổng bộ KGB tại Mátxcơva xa xôi: “Có lẽ… có lẽ ngay từ ngày đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ này, nội tình bên trona đã không bình thường. Branch là thượng tá, lúc đó tôi mới chỉ là thiếu tá, quân hàm của anh ta cao hơn tôi, vậy mà cấp trên lại để tôi làm tư lệnh căn cứ, để Branch dưới quyền lãnh đạo của tôi!”

“Đây vốn dĩ là một chuyện kỳ lạ, sau đó Branch cũng không nói với bác, tại sao lại như vậy?” – Đường Phong hỏi.

Makarov lại lắc đầu: “Anh ta nói rằng trước đây anh ta đã phạm phải một sai lầm nên bị phái tới căn cứ Tiền Tiên, hơn nữa chỉ được làm trợ lý của tôi, còn cụ thể như thế nào thì anh ta cũng không nói!”

“Càng kỳ lạ hơn là Branch không hề oán thán khi làm trợ lý cho bác!” – Hàn Giang nhớ tới Branch trong kí ức của Makarov.

“Đúng vậy, trong vài năm làm việc với anh ta, tuy có vài chuyện vặt không vui vẻ, nhưng về cơ bản thì quan hệ khá ổn, nhất là trước mặt những người khác, anh ta vẫn cư xử với tôi như với cấp trên!”

“Bác không cảm thấy như vậy là rất có vấn đề sao? Cháu nghĩ ông ta được cử làm trợ lý của bác nhưng không oán thán thì chỉ có hai nguyên nhân: một là, ông ta gánh vác một sứ mệnh đặc biệt nào đó; hai là, sai phạm trước đây của ông ta rất nghiêm trọng, có thể ông ta muốn lấy công chuộc tội, nên chấp nhận làm trợ lý cho bác mà không hề thấy ấm ức. Ngoài hai nguyên nhân này ra, thì cháu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.” – Hàn Giang phân tích.

Makarov gật gù: “Hàn, hai nguyên nhân mà cậu nói không phải tôi chưa từng nghĩ tới, nguyên nhân thứ nhất, tôi thực sự không nhận ra anh ta gánh vác sứ mệnh gì đặc biệt. Kể từ khi đến căn cứ Tiền Tiến, anh ta rất ít khi rời khỏi đây, nên nếu như anh ta gánh vác sứ mệnh đặc biệt nào đó, thì không thể không liên lạc với cấp trên, điều này anh ta không thể giấu tôi được. Còn về chuyện anh ta có ý đồ gì đặc biệt, thì ngoài việc anh ta huấn luyện học viên quá nghiêm khắc ra, tôi cũng không nhận ra ý đồ đặc biệt nào cả!”

“Lão Mã, bác đừng tự tin quá, nếu ông ta có trọng trách hay ý đồ gì đặc biệt, thì ông ta ắt sẽ có cách thông tin đặc biệt, không cần thiết phải dùng thiết bị liên lạc của căn cứ, hoàn toàn có thể liên lạc với thế giới bên ngoài để bác không phát hiện ra!”ề – Hàn Giang nói.

“Để bác không phát hiện ra!” – Hàn Giang nói.

Makarov trầm ngâm gật đầu: “Còn về điều thứ hai mà cậu nói, sai lầm mà trước đây anh ta phạm phải, tôi cũng đã nghĩ qua, là sai lầm nghiêm trọng gì? Điều này phải xem từ quá trình trước đây của anh ta, tôi và Yelena đã tới tổng bộ điều tra hồ sơ của Branch. Đoạn duy nhất không rõ về anh ta, chính là cái gọi là Cục 13, theo như tôi biết thì KGB không có Cục này.”

“Có thể nó là một tổ chức bí mật hoặc là tồn tại trong một thời gian ngắn, nên bác không biết?” – Hàn Giang hỏi lại.

“Tôi đã đi hỏi rất nhiều đồng nghiệp cũ, họ cũng chưa từng nghe thấy cục này.”

“Nếu là tổ chức bí mật hoặc tồn tại trong một thời gian ngắn, thì các bác không biết cũng là chuyện bình thường.”

“Cứ coi là vậy đi! Branch rất khả nghi, nhưng anh ta đã chết rồi!” – Makarov nghi ngờ nói.

“Từ cuộc bạo động tại căn cứ sau này, tới việc có người tới tiếp ứng bọn họ tại Vladivostok, có thẻ thây hai tổ chức này sau khi Branch chết vẫn có năng lực tổ chức và chiến đấu lớn mạnh. Cháu nghĩ, nếu không có người

bí mật lãnh đạo chỉ huy, thì họ không thể có năng lực tổ chức và chiến đấu như vậy được.”

Những gì Hàn Giang phân tích càng khiến trong lòng Makarov dậy lên vô sổ nghi vấn, bởi từ trước tới nay ông chưa từng nghĩ sâu như vậy: “Hóa ra vần còn có người bí mật lãnh đạo chỉ huy đội ngũ này? Là ai? Stechkin, Brainin, Isakov hay Lý Quốc Vặn? Hoặc là cái gã White người Mỹ thoắt ẩn thoắt hiện kia? Dĩ nhiên, vẫn còn một khả năng…”

“Là gì?”

“U hồn của Branch!” – Lúc Makarov thốt ra câu này, ông bình tĩnh kỳ lạ.

7

Khi Makarov nhắc tới từ u hồn. Đường Phong bỗng trợn mắt. “Áỗ.. lại mọc ra một u hồn!’ Đường Phong giật mình nhìn Makarov. Đột nhiên, anh quay ngoắt người lại nhìn ra đằng sau rồi nhìn lên trần nhà.

“Đường Phong, cậu đang làm gì vậy?,? – Hàn Giang khẽ hỏi.

“Không… không có gì, bây giờ cứ nghe thấy u hồn là tôi thấy sợ. u hồn của hoàng hậu Một Tạng còn chưa xong, giờ lại mọc thêm một u hồn của Branch!” – Đường Phong bỗng cảm thấy lạnh hết sống lưng, dù dưới này cũng không quá lạnh lẽo.

“Được rồi, tạm thời không bận tâm tới u hồn đó nữa, chúng ta hãy nói về mấy người ban nãy cậu nhắc tới. Stechkin, Brainin, Isakov, cả ba người này đều khả nghi. Họ đều thoắt ẩn thoắt hiện trong hàng loạt các sự kiện sau đó, nhưng tôi cảm thấy sau khi Branch chết, người nào đó trong số họ hình như vẫn chưa đủ đế lãnh đạo chỉ huy tổ chức này!” – Hàn Giang phân tích.

“Có khi nào cả ba người họ cùng lãnh đạo tổ chức này?” – Đường Phong hỏi lại.

“Hoàn toàn có khả năng này!” – Đường Phong nói.

“Còn về Lý Quốc Văn.”

Makarov xua tay: “Lý Quốc Văn không đủ tư cách để lãnh đạo nhiều học viên như vậy, anh ta cũng không có tiền bạc, hoặc được hỗ trợ từ phương diện nào đó.”

“Vậy còn gã người Mỹ tên là White thì sao?”

‘;Hắn ta… người này ngược lại rất khả nghi, nhưng những gì chúng ta biết về hắn quá ít!” – Makarov khẽ thở dài.

“Còn u hồn của Branch nữa!” – Đường Phong cười nhạt.

Makarov lại xua tay: “Ư hồn là thứ dùng để dọa người, Branch đã chết thật, chính tôi đã nhặt xác anh ta, kể cả anh ta có vấn đề đi chăng nữa, thì cũng không thể quay lại lãnh đạo đội ngũ này.”

“Biết đâu chúng ta sẽ tìm được đáp án ở đây!” ” Đường Phong bất ngờ nói.

“Ồ! Cậu dựa vào đâu mà lại nói vậy?” – Makarov hỏi lại.

“Cháu dựa vào khoảng cách quá gần giữa chỗ này với căn cứ Tiền Tiến, cháu nghĩ chắc chắn hai nơi này phải liên quan gì đó với nhau!” – Đường Phong khẳng định.

Makarov chán nản lắc đầu: “Hy vọng chúng ta sẽ tìm thấy một vài manh mối!”

Nói xong ba người ra khói cánh cửa sắt màu dỏ, tới cạnh cánh cửa màu vàng đối diện. Cánh cửa màu vàng này cũng to nặng như vậy. Đường Phong ngầm đánh giá bằng mắt, cánh cửa màu vàng này dày khoảng 80 cen-ti-mét: “Xem ra cánh cửa này còn nặng hơn cả cánh cửa màu đỏ…”

Đường Phong vần chưa dứt lời liền bị Hàn Giang bịt ngay miệng lại. Đường Phong thấy ngạt thở, trong lúc hoảng hốt, anh thấp thoáng trông thấy trên bức tường bên cạnh là một kí hiệu ba cánh quạt màu đen trên nền vàng.

Hàn Giang kéo Đường Phong và Makarov lui ra ngoài cửa rồi mới buông Đường Phong ra. Đường Phong liền gào lên với anh: “Anh suýt làm tôi chết ngạt rồi đấy!”

“Muốn giữ cái mạng quèn của cậu thì im ngay mồm lại!” – Hàn Giang nghiêm giọng.

Makarov chỉ tay lên kí hiệu ba cánh quạt màu đen trên nền vàng trên tường, khẽ nói: “Đây là kí hiệu cất giữ chất phóng xạ.”

“Á! ở đây có vũ khí hạt nhân?” – Đường Phong ngạc nhiên kêu lên, khiến cả căn phòng vang lên ong ong.

“Không, chưa chắc là vũ khí hạt nhân, chỉ cần những nơi có liên quan tới nguyên tử, đều sẽ xuất hiện ký hiệu này.” – Hàn Giang vừa khẽ nhắc nhở Đường Phong, vừa đứng ngoài cửa lấy đèn pin soi vào bên trong.

Nhờ ánh sáng của mấy chiếc đèn pin, Đường Phong trông thấy không gian trong cánh cửa màu vàng này nhò hơn không gian trong cánh cửa màu đỏ, cũng có vài dãy máy móc giống như đài chỉ huy, nhưng không bày biện giống như trong phòng ban nãy, mà giống như phòng học. Bốn dãy ghế dài kê theo hàng ngang, ngoài ra, trong căn phòng này chẳng còn thứ gì cả.

“Không thấy chất phóng xạ nào sao?” – Đường Phong lẩm bẩm hỏi.

Hàn Giang và Makarov cũng cảm thấy khó hiểu, vậy là ba người lấy hết can đảm đi vào trong cánh cửa màu vàng. Đi một vòng trong căn phòng này, Đường Phong phát hiện trong mấy dãy đài chỉ huy đó cũng không lắp đặt thiết bị, mà trống trơn. Trên tường của mấy dãy đài chỉ huy, trước mặt lại lõm xuống một mảng lớn, bên trong lộ ra không ít dây điện. “Phía trước chắc là một màn hình lớn! ở đây giống như một rạp chiếu phim nhỏ, lấy đâu ra chất phóng xạ!” – Đường Phong nghi ngờ nhìn lại tường xung quanh và trần nhà.

Tường và trần nhà giống hệt căn phòng trước đó, không được trang trí, trống trơn, còn điểm duy nhất không Giống căn phòng trước là trên tường có thêm hai kí hiệu ba cánh quạt màu đen trên nền vàng. Đường Phong cũng biết đây là kí hiệu “cất giữ chất phóng xạ”.

8

Hàn Giang nhìn lên trân nhà rôi quay sang thắc mắc: “Trong phòng này không chứa chất phóng xạ, càng không có vũ khí hóa học, nhưng lại xuất hiện kí hiệu này, cho thấy hai điều: một là ở đây dã từng cất giữ chất phóng xạ, ví dụ như vũ khí hạt nhân; hai là chuẩn bị chứa chất phóng xạ hoặc là nơi liên quan tới việc cất giữ chất phóng xạ. Nhưng điếm giống căn phòng có cửa sắt màu đỏ. là bên trong cũng chưa từng được sử dụng tới!”

“Kể cả chưa từng được sử dụng tới. nhưng rốt cuộc ở đây có liên quan gì tới ‘hạt nhân’ không?” – Đường Phong lại hỏi.

“Tôi làm sao biết được, có lẽ là bảy cánh cửa sắt có bảy màu khác nhau trong đại sảnh này, đều có mục đích sử dụng khác nhau!” – Hàn Giang nói xong, bước nhanh ra khỏi cánh cửa màu vàng, đẩy cánh cửa màu đen ra.

Phía sau cánh cửa sắt màu đen là không gian tối om, khi đèn pin soi sáng không gian này, Đường Phong phát hiện thấy căn phòng cũng rộng bằng căn phòng ban nãy, nhưng lần này không trông thấy những đài chỉ huy. Trong căn phòng lớn như vậy mà chỉ có hai chiếc bàn làm việc cũ nát và ba chiếc ghế phủ đầy bụi, ngăn kéo

bàn làm việc cũng mở ra. Đường Phong liếc một cái, bên

trong trống trơn, nhưng trong góc phòng lại đặt mấy bó

săt dài.

“Sao ở đây lại có nhiều thanh sắt vậy?” – Đường Phong không hiểu nên hỏi.

Makarov nghe thấy vậy liền cười nói: “Đường Phong, đây không phải là thanh sắt đâu, nếu tôi nhìn không nhầm thì đây là nguyên liệu để làm ăng ten, mà lại còn là loại ăng ten quân dụng rất dài!”

Hàn Giang cũng gật gù: “Đúng vậy, lão Mã nói không sai, nhưng tại sao ớ đây lại chất đống nhiều nguyên liệu dùng làm ăng ten như vậy nhỉ, lẽ nào đây chỉ là một cái kho?”

“Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu! Loại ăng ten quân dụng cở lớn này, không phải dùng trong những đơn vị bình thường.” – Makarov dựa vào kinh nghiệm nhiều năm khẳng định.

Trong căn phòng này cũng không có thêm được phát hiện gì mới, vậy là ba người tới trước bốn cánh cửa sắt ở bức tường phía nam. Đầu tiên là cửa sắt màu tím, không gian bên trong gân băng hai căn phòng họ kiêm tra trước đó. Hình như căn phòng nàv được chia làm hai phần, phần sát cửa kê vài chiếc ehế, còn cả hai chiếc ghế sô pha, và phía trước những cái ghế và sô pha này là một chiếc bảng đen phủ đầy bụi bặm. Đường Phong lấy tay vuốt bụi trên bảng đi nhưng không phát hiện thấy một vết chữ nào trên bảng, nhìn tới phấn và miếng lau bảng cũng chưa có dấu vết gì là đã từng sử dụng.

Phía sau căn phòng này được chia thành nhiều phòng nhỏ. “Trông rất giống văn phòng trong các công ty hiện giờ!” – Đường Phong đoán mò.

“Có khi nó là văn phòng thật đấy!” – Hàn Giang cười. nói.

“Chính là văn phòng sao?v – Đường Phong không hiểu nổi người nào lại làm việc ở đây.

Tiếp đó là tới cánh cửa sắt màu xanh lục, cũng to gần bàng mấy căn phòng trước. Một căn phòng to như vậy nhưng lại chẳng có gì cả, đến cả chiếc bàn chiếc ghế cũ cũng không có. “Xem ra đây là một phòng trống rồi!”

– Đường Phong đi quanh tường nói.

“Phòng trống? Phòng trống thì có nhất thiết phải sơn cửa thành màu xanh lục không?” – Hàn Giang hỏi lại.

Đường Phong không thể trả lời câu hởi của Hàn Giang, hai người tiếp tục đi men tường, đột nhiên, Đường Phong phát hiện thấy trên bức tường cạnh anh có gì đó khác lạ.

Đường Phong không tùy tiện sờ vào vật trên tường mà đã quan sát rất kĩ: “Trên tường hình như có thứ gì đó”.

‘Giống một tấm bản đồ!” – Hàn Giang cũng phát hiện ra điều khác thường trên tường.

Đường Phong sốt ruột lấy tay vuốt qua lóp bụi dày cộm trên tường đi, quả nhiên trên tường là một bức tranh, không phải là một tấm bản đồ địa lý mà là một bản vẽ công trình. Đây chính là bản vẽ mà nhóm Đường Phong hy vọng nhìn thấy.

9

Đường Phong bóc ngay bản vẽ trên tường xuống, cầm trên tay chăm chú quan sát. Trên đó đánh dấu chi chít các từ tiếng Nga, còn có cả chữ số. Ánh mắt Đường Phong dừng lại phần trên cùng của bản vẽ công trình, trên đó là một dòng chữ to bằng tiếng Nga, Đường Phong thử dịch ra. “Số… số… hai… mươi… mốt…” – Đường Phong không biết từ tiếng Nga ở giữa.

Lúc này, giọng Makarov vang lên sau lưng anh: “Bản vẽ hiến thị công trình lô cốt số 21”

“Lô cốt?” – Đường Phong và Hàn Giang cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy, đây là một tòa lô cốt” – Makarov vừa nói vừa đón lấy bản vẽ, chỉ xuống cuối bản vẽ, giải thích: “ở đây in là 19660823”.

19660823” – Đường Phong chần chừ một lúc rồi nói luôn: “Xem ra đây là lô cốt được xây dựng năm 1966”.

“Chính xác mà nói là ngày 23 tháng 8 năm 1966 đã vẽ xong bản vẽ công trình này” – Makarov khẳng định.

“Ngày 23 tháng 8 năm 1966?’”, Đường Phong và Hàn Giang không ai bảo ai cùng lúc lục lại trong đâu những sự việc xuất hiện trong thời gian này nhưng cuối cùng họ quyết định đây chỉ là một ngày rất bình thường.

1. M: Viết tắt của từ “hoàn thành” trong tiếng Nga.

“Điều này đã chứng minh cho phán đoán trước đây của tôi, nơi này được xây dựng vào những năm 60 của thế kỷ XX” – Makarov nói.

“Những năm 60 của thế kỷ XX? Thế không phải lại quay về câu hỏi cũ sao!” – Hàn Giang lại nhìn Makarov, “Đầu những năm 70 bác đã tới đây mà lại không phát hiện thấy lô cốt này sao?”

“Hàn, cậu phải để tôi nói bao nhiêu lần nữa cậu mới tin?” – Makarov có chút bực dọc.

“Được rồi, tạm thời chúng ta không tranh cãi điều này nữa, mà hãy xem vị trí của chúng ta hiện giờ!” – Ba người cầm bản vẽ công trình quay trở lại đại sảnh, trải ra đất. Đường Phong nhận ngay ra bản vẽ công trình này: “Theo những gì bản vẽ hiển thị, thì lô cốt số 21 được chia thành ba phần hoặc có thể gọi là ba khu vực. Hiện giờ, chúng ta đang ở khu vực sát phía tây, khu vực này được gọi là khu vực trung tâm. Đại sảnh hiện giờ chúng ta đang ở đây được đánh dấu trên bản vẽ là đại sảnh số 1. Nhìn tiếp về phía đông. – Đường Phong chỉ tay vào lối đi tối đen, “Ở đó có đại sảnh số 2, khu vực ở đại sảnh là khu vực sinh hoạt, có phòng ăn, phòng tắm, phòng y tế, phòng luyện tập sức khỏe, phòng đánh cờ, phòng ngủ… đi qua khu sinh hoạt, đi tiếp về phía đông chính là đại sảnh số 3. Khu vực của đại sảnh số 3 được gọi là khu vực bảo hộ, ở đó có 5 căn phòng ỉớn, lần lượt là trung tâm điều phối điện, kho đạn dược, kho vũ khí, kho nhiên liệu và phòng sửa xe.”

“Phức tạp vậy sao, xem ra lục phủ ngũ tạng trong lô cốt này đều đầy đủ! Cái gì cũng có!” – Hàn Giang thán phục.

“Từ trên bản vẽ cho thấy, nếu không tính cả khu Vực sinh hoạt ở giữa thì cả lô cốt này hình cái tạ, cộng thêm khu vực sinh hoạt không quy cách ở chính giữa, thì chẳng giống cái gì cả!” – Makarov nhìn bản vẽ nói.

“Như vậy xem ra phía đầu bên kia của lối đi, cũng chính là khu vực bảo hộ trong đại sảnh sổ 3, chắc là vẫn còn một ròng rọc hoặc là cửa ra!” – Đường Phong nhìn về phía lối đi tối mà nói.

“Ở đó sẽ là nơi nào nhỉ?’” – Makarov cảm thấy vô cùng bất an.

“Chắc chắn là gần đường quốc lộ, như vậy mới tiện cho xe quân dụng cỡ lớn tiến vào trong lô cốt.”

“Chưa chắc phải vậy, tôi đã ở trong căn cứ hơn ba năm rồi, những chỗ gần đây phần lớn tôi đều đã từng đến. Từ trên bản vẽ cho thấy, từ đại sảnh số 1 tới đại sảnh số 3 nhiều nhất cũng chỉ vài cây số, còn bên trên trong phạm vi vài cây số ngoài sa mạc Gobi ra, thì vẫn chỉ là sa mạc Gobi, vốn không có đường đi hay là thị trấn gì đó. Thị trấn mà hôm qua chúng tôi tới mua đồ cũng là thị trấn gần đâv nhất, nơi đó cách đây mấy chục cây số!” – Makarov ra sức lắc đầu nói.

“Vậy thì lạ thật, ra khỏi đại sánh số 3 bên đó lẽ nào chẳng có gì? Chỉ là một vùng cát vàng? Có lẽ ở đó không có cửa?” – Hàn Giang không hiểu.

“Không, trong bản vẽ công trình này thì phía đại sảnh số 3 đó có cửa!” – Đường Phong chỉ lên bản vẽ nói, “Hơn nữa trên băn vẽ còn chú thích rõ ở đầu bên đó là một cánh cửa lớn; còn ở đây cũng chính là đại sảnh số 1 là một hệ thống ròng rọc ngầm’

“Ròng rọc ngầm?” – Hàn Giang ngạc nhiên.

“Đúng vậy, kí hiệu trên bản vẽ viết như vậy.” “Xem ra bộ ròng rọc này ngay từ đầu đã có rồi, còn Branch huấn luyện học viên bên trên, vậy còn cần nói nữa không? ít nhất lúc đó ông ta cũng phải biết sự tồn tại cúa lô cốt này!” – Hàn Giang nói xong, đưa mắt nhìn Makarov.

Makarov ngồi bệt ra đất: “Đúng vậy. chắc chắn Branch đã biết về sự tồn tại của lô cốt này. hơn nữa còn cố ý xây dựng căn cứ huấn luyện ở đây!”

“‘Nhưng tại sao anh ta lại làm như vậy nhỉ? Tại sao anh ta lại biết ở đây có một lô cốt lớn như vậy?” – Makarov lắc đầu như không thể tin vào điều này.

10

Sau một hồi trầm ngâm, Đường Phong tiếp tục phiên dịch bản vẽ: “Đại sảnh số 1 hiện giờ chúng ta đang đứng, được gọi là khu vực trung tâm, xem ra ở đây quan trọng nhất!”

“Hừ! Sao chúng ta chẳng thấy gì cả?” – Hàn Giang làu bàu.

“Anh chỉ cần nhìn xem ý đồ của bảy căn phòng xung quanh đại sảnh số 1 này, thì sẽ hiểu ngay tại sao nó lại được gọi là ‘khu vực trung tâm’. Nói xong,

Đường Phong chỉ lên cánh cửa màu đỏ phía bắc: “Căn phòng này được đánh dấu trên bản đồ là: ‘phòng chỉ huy trung tâm’.”

“Phòng chỉ huy trung tâm? Thảo nào bên trong toàn là đài chỉ huy, hơn nữa cũng to nhất!” – Hàn Giang nhớ lại.

“Cánh cửa màu vàng thứ hai, khà khà, thảo nào trên bản đồ kí hiệu là: ‘phòng điều khiển ứng phó khấn cấp hạt nhân’”.

“Phòng điều khiển ứng phó khẩn cấp hạt nhân? Tại sao nơi này phải thiết kế nhiều phòng điều khiển như vậy? Lẽ nào họ chuẩn bị sử dụng vũ khí hạt nhân?” – Hàn Giang không hiểu.

Makarov ngẫm nghĩ, nói: ;‘Điều này cũng không khó hiểu, những năm 60 thế kỷ XX chính là thời kỳ đỉnh cao của chiến tranh lạnh, một công trình quân sự lớn như thế này, nhất là sát biên giới, chắc chắn là phải nshĩ tới an toàn công sự dưới điều kiện chiến tranh hạt nhân, bởi vậy nên có cả toàn bộ hệ thống đề phòng hạt nhân!”

Đường Phong lại tiếp tục nói: “Căn phòng số 3 cũng chính là phòng thu thập tình báo nên có cánh cửa sắt màu đen.”

“Ồ! Giờ thì tôi đã hiểu, tại sao trong căn phòng đó lại chất đống ăng ten như vậy!” – Makarov ưu tư nói.

Hàn Giang hình như cũng đã hiểu ra: “Nó vốn được chuẩn bị để lắp thành ăng ten trinh sát cỡ lớn.”

‘Đúng! Loại ăng ten trinh sát cỡ lớn đó có thể thu thập tín hiệu thông tin điện tử trong phạm vi vài trăm cây số. cái này KGB chúng tôi cũng đã từng làm!” – Makarov nói.

“Chà các bác vốn là cao thủ trong lĩnh vực này rồi!” – Hàn Giang cười nhạt.

“Quá khen, Đường Phong, tiếp theo là gì?” – Makarov hỏi.

“Còn cửa sắt màu tím là phòng tham mưu tác chiến!” – Đường Phong nói.

“Phòng tham mun tác chiến? Cậu không dịch sai đấy chứ!” – Hàn Giang thấy có chút khó hiểu.

‘Không sai, chắc chắn đúng, chính là phòng tham mưu tác chiến.”

“Nhìn cả đống ghế với sô pha đó đúng là nơi để đám tham mưu tán phét, thế mà cũng gọi là phòng tham mưu!”’

“Căn phòng cửa màu xanh lam ban nãy là phòng chì huy phòng không!” – Đường Phong lại dịch ra.

“Tôi nói rồi, trông ở đấy giống như vẫn còn thiếu một màn hình điều khiển”. Hàn Giang nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “‘Vậy cái phòng khỉ gió chẳng có cái gì cả gọi là phòng gì?”

“Trung tâm điều độ bảo hộ hậu cần!”

“Xời, quả nhiên lục phủ ngũ tạng đủ cả, đúng là cái gì cũng có!” – Hàn Giang nhận xét – “Cánh cửa màu trắng cuối cùng mà chúng ta vẫn chưa vào thì sao?” “Cái… cái đó là trung tâm chỉ huy thông tin!”

‘Mẹ nhà nó đầy đủ thật, trinh sát điện tứ và thông tin đều phân rạch ròi như vậy! Xem ra ở đây lúc đầu chắc là nơi được cấp trên các bác đặt rất nhiều hy vọng, nếu không thì sao phải thiết kế bố trí đầy dủ như vậy?”

“Được cấp trên chúng tôi?” – Makarov hơi bất ngờ chóng mặt trước câu nói này của Hàn Giang: “Cậu nghi ngờ nơi này do KGB xây dựng?”

“Lẽ nào không phải sao? Bác không biết không đồng nghĩa với việc Branch không biết, cũng không đồng nghĩa với việc tống bộ KGB của các bác không biết! Lẽ nào họ chỉ giấu mồi mình bác?”

“Không, lô cốt số 21, nhìn từ con số này, đây là một công trình hoành tráng, thậm chí không chi có mỗi số 21 đâu, nếu công trình lớn thế này do KGB làm. tôi không thể không biết tý nào!” – Makarov lẩm bẩm.

“Có lẽ chúng ta tới hai khu vực khác xem sao, biết đâu lại rõ ràng mọi thứ!” – Đường Phong chỉ tay vào lối đi tối đen, đèn pin trong tay Hàn Giang và Makarov cũng cùng soi về hướng đó, nhưng đèn pin của họ chỉ có thể nhìn xa vài trăm mét, còn phía trước nữa vẫn là một vùng tối đen bí ẩn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.