Từ Từ Suy Lý

Chương 12: Từ học bá và từ chậm chạp



Đội hình sự tiến hành điều tra tất cả các thông tin về Nguyên Ngụy Phong từ 5 năm trước cho đến hiện tại, xác thực như hiệu trưởng Điền đã nói, về phía học sinh không phát sinh bất cứ chuyện gì nghiêm trọng, quá lắm chỉ là học sinh đánh nhau hoặc bị thương trong giờ học thể dục, hơn nữa không hề có quan hệ trực tiếp đến Nguyên Ngụy Phong.

Chu Tề Xương cũng tra tìm điện thoại di động của Nguyên Ngụy Phong, nhưng mỗi ngày gọi đến đều là những số khác khau, lại là những số dùng một lần, nên căn bản không thể lần theo dấu vết này.

Còn Từ Hoãn Hoãn ở nhà thì đang bị biên tập thúc nộp bản thảo.

Biên tập: Mạn Ba! Khi nào thì cô bắt đầu viết quyển “Bậc Thầy Tội Phạm 2”?

Từ Hoãn Hoãn: Đang nghiên cứu tư liệu sống, nhưng đã viết hoàn chỉnh đại cương rồi.

Biên tập: Thật không? Cho tôi xem sơ qua một chút!

Một phút sau…

Biên tập: Cô gửi cho tôi cái quỷ gì vậy?!!!

Từ Hoãn Hoãn: Là đại cương đó! *Icon vẻ mặt chân thành*

Biên tập: Nữ cảnh sát ngốc nghếch và pháp y cao lãnh là thế nào đây?!!! Cô viết đại cương cho truyện ngôn tình à?!!!

Từ Hoãn Hoãn: Đúng! Ông không nghĩ về đề tài này một chút hay sao? *Mắt chớp chớp*

Biên tập: Cô viết chuyện tình yêu khó nhằn thế nào bản thân cô đâu phải không biết. Mau mau viết tiểu thuyết trinh thám đi!

Từ Hoãn Hoãn: QAQ

Tựa như trúng một phát đạn, Từ Hoãn Hoãn không kịp nhìn ai gọi cho mình, cô nhanh chóng nhấc máy, ngữ khí mệt mỏi: “Alo!”

“Cố vấn Từ, cô có tiện đến khu vực gần Đại học Thiên Hà không?”

Nghe giọng nói của Cao Lâm, Từ Hoãn Hoãn lập tức thu hồi vẻ ủ rũ: “Được! Tôi đến ngay!”

Không tra được nhiều thông tin, Cao Lâm liền nhờ Phó hiệu trưởng triệu tập tất cả các giáo viên và nhân viên công tác ở trường trên 5 năm tại phòng họp, hi vọng qua lời khai của bọn họ có thể có thêm được một ít manh mối; do vậy, anh mới gọi Từ Hoãn Hoãn đến đây, hi vọng cô giúp được một tay.

Có tổng cộng là mười hai người, tụ tập trong hội trường, sau đó từng người từng người đến phòng họp sát vách tiến hành thẩm vấn. Từ Hoãn Hoãn ngồi bên cạnh Cao Lâm, không đặt câu hỏi, chỉ quan sát vẻ mặt và động tác của người đối diện.

Cao Lâm nghiêng người với cô giáo trước mặt: “Cám ơn cô đã phối hợp!”

Chờ cô ta đi khỏi phòng họp, anh ta nghiêng người hỏi Từ Hoãn Hoãn: “Thế nào?”

Từ Hoãn Hoãn lắc đầu.

Cô giáo kia vừa ra khỏi, một người đàn ông trung niên, tầm bốn mươi tuổi, mặc âu phục sẫm màu, đeo kính mắt gọng vàng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.

Từ Hoãn Hoãn chú ý khi cô giáo rời đi, gặp người đàn ông này thì khẽ cúi đầu, xem ra đây là lãnh đạo.

Sau khi ông ta ngồi xuống, tự giới thiệu mình trước: “Tôi là chủ nhiệm khối giáo viên của trường, tôi họ Hồng.”

Cao Lâm vuốt cằm: “Chủ nhiệm Hồng, chào thầy. Liên quan đến tình huống của thầy Nguyên Ngụy Phong, chúng tôi muốn hỏi thầy vài câu.”

Ông ta đưa tay đẩy gọng kính: “Anh nói đi!”

Cao Lâm bắt đầu câu hỏi thứ nhất: “Thầy có chú ý đến trạng thái tâm lý của thầy Nguyên gần đây có điểm khác thường không?”

Ông ta khẽ gật đầu: “Đúng! Tinh thần của anh ta không tốt, có xin nghỉ!”

“Vậy thầy ấy có nói qua chuyện này với thầy không?”

Vừa dứt lời, Hồng Lương thẳng thắn trả lời: “Không có!”

Từ Hoãn Hoãn nghiêng đầu nhìn ông ta.

Cao Lâm đặt câu hỏi thứ hai: “Thầy Nguyên Ngụy Phong công tác 5 năm qua có biểu hiện thế nào? Trong khoảng thời gian ấy có xảy ra việc gì không hay không?”

“Thấy ấy là một giáo viên tốt, làm gì phát sinh chuyện không hay!” Ông ta mím miệng, chỉnh lại vai cho thẳng.

Cao Lâm gặng hỏi một lần nữa: “Về việc này thầy xác định chứ?”

“Tôi xác định!” Ngữ khí Hồng Lương dần mất kiên nhẫn: “Không được sao? Tôi còn có chuyện phải xử lý.”

Lúc này, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên mở miệng: “Trên thực tế là không thể!”

“Tại sao?” Tầm mắt Hồng Lương nhìn về nhân vật im lặng suốt từ nãy đến giờ, ông ta trở nên kích động: “Tôi đã rất phối hợp với việc điều tra của các anh chị!”

“Chủ nhiệm Hồng rất lo lắng sao?” Phản ứng của người đàn ông này khiến Cao Lâm phát giác vấn đề.

“Không có, tôi chẳng có gì căng thẳng cả!” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng không thể khống chế nuốt một ngụm nước bọt.

Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, một đội viên phòng hình sự tiến vào, trên tay cầm một chiếc điện thoại di động đang đổ chuông: “Chủ nhiệm Hồng, thầy có điện thoại.”

Hồng Lương trông thấy điện thoại tựa như níu được cọng cỏ cứu mạng, ông ta giật điện thoại, quay sang bọn họ: “Tôi đã nói mình có việc!” Sau đó ở trước mặt hai người, ông ta ấn nút nhận cuộc gọi.

Điện thoại nối thông, hai tiếng tút tút, sau đó truyền đến giọng của một bé gái, ngữ điệu âm u: Đến chơi game cùng em đi, thầy chuẩn bị xong chưa? Em đến ngay đây!

Vì quá vội vàng nên ông ta không chú ý ấn phải nút loa ngoài. Nghe âm thành này, rõ ràng ông ta cực kỳ kinh hãi, thở một hơi, rồi ném nó ra xa, coi nó như bệnh dịch, không ngừng lùi về phía sau, đến sát vách tường.

Điện thoại bị ném vẫn vang vọng thanh âm:Đến bên cạnh thầyđây. Xoay đầu lại đi, nhìn thấy em chưa? Bé gái không đầu

Em tới bắt thầy, thầy yêu dấu!

Hồng Lương há miệng thở hổn hển, giọng tựa như quỷ dữ vẫn vang bên tai ông ta, giống như đúc những cuộc gọi vào nửa đêm.

*

Hơn nửa tiếng trước.

Trước khi bắt đầu tiến hành thẩm vấn, Từ Hoãn Hoãn đưa ra ý kiến: “Đội trưởng Cao, trước khi vào trong lấy lời khai, anh lệnh cho họ giao điện thoại ra, lấy lý do sợ bọn họ ghi âm, tiết lộ quá trình thẩm vấn. Sau đó, khi phát hiện người khả nghi, hãy cho một cảnh viên mang điện thoại vào nói di động của người đó có người gọi, đợi họ nhận điện, thì mở đoạn băng của Đường Nhuế lên.”

“Cô cho rằng có người…?”

Từ Hoãn Hoãn khẽ mỉm cười, chắc chắn: “Nếu như người đó biết chuyện, rất có thể nạn nhân đã cho hắn nghe qua đoạn băng ghi âm.”

Nhìn phản ứng sợ hãi của Hồng Lương, Cao Lâm nghiêng đầu đá mắt với Từ Hoãn Hoãn, hiển nhiên kế hoạch của bọn họ thành công.

Điện thoại ngắt kết nối, Từ Hoãn Hoãn cầm trong tay điện thoại của Hồng Lương. Khảo nghiệm vừa rồi vượt xa dự tính của cô: “Thật thú vị, tôi chỉ nghĩ thầy Nguyên có cho ông nghe qua đoạn băng, không ngờ thì ra ông cũng nhận được cuộc gọi tương tự.”

Hồng Lương bước về phía trước một bước, chỉ vào Từ Hoãn Hoãn: “Cô! Cô đang nói bậy bạ gì đó!”

Từ Hoãn Hoãn nhìn ông ta bằng bộ mặt vô tội, “Tôi không nói bậy. Do vẻ mặt của ông, phản ứng của ông đã nói cho tôi biết ông rất hoảng sợ!”

Hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ, Từ Hoãn Hoãn quan sát rất kỹ Hồng Lương, ông ta lảng tránh ánh mắt của cô.

Cao Lâm đứng lên, “Chủ nhiệm Hồng, đi theo tôi một chuyến!”

Thế nhưng đến cảnh cục, Hồng Lương ngồi trong phòng thẩm vấn không nói một câu nào, bất luận cảnh sát có tra hỏi ra sao, ông ta đều cúi đầu, không mở miệng, hỏi câu nào cũng không biết.

Từ Hoãn Hoãn ở phòng theo dõi quan sát vẻ mặt của ông ta. Cô xác định ông ta biết hết mọi chuyện, đồng thời cũng có liên can. Ông ta không chịu nói có lẽ vụ việc kia chẳng tốt đẹp gì. Nếu như nói ra, chức danh chủ nhiệm này sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Để Hồng Lương ở trong phòng thẩm vấn đợi hơn mười phút, Từ Hoãn Hoãn mới đi vào, ngồi xuống đối diện ông ta.

Từ Hoãn Hoãn lấy tay nâng mặt, nhìn thẳng ông ta: “Ông thật sự sẽ không nói?”

Mấy giây sau: “Thật sự không nói sao?”

Lại qua mấy giây: “Ông rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, điểm ấy ông và tôi đều rõ mồn một!”

Hồng Lương bị hỏi đến phiền, ông ta buồn bực lên tiếng: “Tôi đã nói tôi không biết, các người có bản lĩnh thì bắt giam tôi đi!”

“Ông nghĩ rằng chúng tôi vẫn sẽ giam giữ ông? Dĩ nhiên không thể!” Từ Hoãn Hoãn mở cánh tay, bộ dạng như đang nói đùa.

Hồng Lương nhíu mày nhìn cô, có chút không hiểu ý.

Từ Hoãn Hoãn nói với ông ta: “Nếu như ông thật sự không có gì để khai, một lát nữa ông có thể đi rồi!”

Vẻ mặt Hồng Lương lúc này rõ ràng là không tin tưởng.

Trông thấy ánh mắt hoài nghi của ông ta, Từ Hoãn Hoãn đứng lên, đi ra cửa, mở ra, giọng chân thành: “Bây giờ ông có thể đi được rồi!”

Trong lúc Hồng Lương đang tư lự, cô lại nói thêm: “Chỉ như vậy!”

Từ Hoãn Hoãn dừng một chút, híp mắt: “À! Ông đã từng suy nghĩ qua một vấn đề chưa nhỉ? Người khủng bố điện thoại nửa đêm… rốt cục muốn gì? Hắn đã làm cho tinh thần Nguyên Ngụy Phong bị dằn vặt, phải lựa chọn tự sát, nhưng ông hiện tại vẫn còn sống… Và nếu như mục đích của hắn chính là muốn cho các ông… C-H-Ế-T!”

Cô cố ý kéo dài từ cuối cùng.

Hồng Lương căng thẳng, nuốt nước miếng, đôi môi run lẩy bẩy, đây là đề tài ông ta sợ nhất.

Từ Hoãn Hoãn đè thấp thanh âm của mình: “Bây giờ ông ra khỏi Cục cảnh sát, người sống sót như ông không biết sẽ có kết cục như thế nào?” Hồng Lương vẫn còn ôm ấp ảo tưởng rằng hắn thoát nạn, cô phải phá hủy nó.

Quan sát vẻ mặt dao động của ông ta: “Tôi cho ông năm…” Cô lắc đầu một cái: “Lâu quá! Chỉ một phút để ông cân nhắc!”

Một phút sau, Hồng Lương co quắp, ngồi phịch xuống ghế, vùi khuôn mặt thống khổ vào lòng bàn tay: “Tôi khai!”

Từ Hoãn Hoãn quay đầu ra phía ngoài, đưa ngón tay thắng lợi ra trước mặt Cao Lâm.

*

Để Hồng Lương lại cho Cao Lâm thẩm vấn, Từ Hoãn Hoãn cảm thấy buồn chán, theo bản năng đi đến phòng pháp y, từ ô cửa sổ cô đã phát hiện Từ Tĩnh ngồi bên trong. Cô gõ gõ cửa đi vào.

Từ Tĩnh lên tiếng trước, thanh âm lành lạnh: “Khai nhận rồi?”

Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Phải thế!”

Từ Hoãn Hoãn chậm rì rì đi tới, nhìn Từ Tĩnh, sau đó chần chừ hỏi: “Mì xào bò ngon không?”

Từ Tĩnh nói thẳng: “Ăn không ngon!”

Anh nói thẳng, mặc dù đã cố gắng bớt “nói xấu nó” không ít.

“Ờ!” Từ Hoãn Hoãn mất mát, cụp đầu, thì ra vẫn mua sai.

Từ Tĩnh nhìn dáng vẻ của cô, không đành lòng, anh bổ sung thêm: “Tôi chỉ không thích ăn đồ ở ngoài.”

“Vậy sao?” Từ Hoãn Hoãn nhớ vào đầu: “Anh đang đọc sách gì? Hay không?”

Từ Tĩnh chuyển sách qua, cho cô nhìn bìa sách, mặt trên là năm chữ lớn, màu đen: Pháp Y Vật Chứng Học.

Vốn cho rằng là tiểu thuyết, Từ Hoãn Hoãn: “…”

Từ Hoãn Hoãn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Từ Tĩnh, quay đầu nhìn kệ sách: Pháp Y XXX, Giải Phẫu XXX, Cơ Thể XXX, Hóa Thi Thủy XXX…

Từ Hoãn Hoãn lặng lẽ ngồi thẳng lại, chống cằm nhìn Từ Tĩnh đọc sách, gương mặt nhìn nghiêng trông thật tuấn lãng.

Quả nhiên anh thật soái!

Năm phút sau,

“Đừng nhìn tôi, tẻ nhạt thì đọc sách đi!” Từ Tĩnh liếc cô, sau đó tiện tay đưa cô quyển sách.

Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu tiếp nhận. Vừa nhìn tựa sách, lật qua lật lại, một đống tên gọi hóa học không quen biết, cô thống khổ kêu rên: “Tôi học các môn tự nhiên rất kém!”

Từ Tĩnh nhếch miệng, nói nhỏ: “Tôi biết!”

*

Văn phòng tổ khoa học tự nhiên tại một trường cấp hai.

Từ ngoài cửa một cô bé bện tóc đuôi sam nhích từng bước từng bước đến bàn làm việc bên trong: “Thầy Chu, em đến rồi!”

Thầy Chu chỉ vào ghế trống bên cạnh: “Từ Hoãn Hoãn, em ngồi ở đây, làm mấy bài này cho thầy. Một tiếng nữa thầy quay lại kiểm tra.”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”

Nửa tiếng sau, vất vả lắm mới làm xong hai bài, đang kẹt bài thứ ba. Cô bé cắn cắn ngón tay ảo não, sau đó ngẩng đầu nhìn trần. Bụng hơi đói, cô bé lẩm bẩm: “Chạy qua mua một ít đồ ăn vặt, quay lại chắc kịp!!!”

Mười phút sau, cô bé Từ Hoãn Hoãn cầm túi đồ ăn vặt trở lại văn phòng, cô cầm bút, trên bản nháp có thêm một đoạn chữ viết rất đẹp, là phương pháp giải đề.

Từ Hoãn Hoãn nhìn một lần là hiểu, hai mắt sáng rỡ: “Hóa ra là làm như thế!”

Bàn làm việc đối diện, một cô giáo lên tiếng: “Từ Tĩnh, phiền em lại đến giúp thầy cô phê bài tập!”

Từ Tĩnh thu tầm mắt đang nhìn hướng đối diện, lạnh nhạt: “Không có chuyện gì ạ!”

~~~ Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ không ăn đồ ăn tôi cũng không biết làm sao lên tiêu đề _:-)з” ∠)_, còn có nhắn lại đột nhiên ít đi là tôi ảo giác mà QAQ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.