Hàn Văn Anh không nói nên lời, cả người tựa như bị ném vào khe tuyết; nếu dùng ngôn ngữ “bạo lực” miêu tả: Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô ta đã bị phanh thây xẻ thịt rồi.
Từ Tĩnh cụp mắt, ánh mắt nhìn về phía Từ Hoãn Hoãn, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Đi thôi.”
Giọng điệu ra lệnh ngắn gọn như trước nhưng người khác nghe ra lại có chút không giống ngày thường.
“Hả!” Từ Hoãn Hoãn đi từng bước nhỏ ngang qua Hàn Văn Anh đang đứng hóa đá và Đông Hoa vẫn còn lúng túng xấu hổ. Từ Tĩnh lần này đi chậm hơn, cô rất nhanh bắt kịp anh.
Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh, trong đầu hồi tưởng lại màn vừa rồi. So ra anh tức giận cũng chẳng kém cô chút nào. Tự nhiên cô nhớ đến trước đây có một nữ cảnh viên từng nói qua với cô một câu.
— Nếu như chọc tới Tổng tài bá đạo, bạn sẽ được cảm nhận thế nào là những tháng ngày băng giá. Còn nếu chọc Từ Tĩnh, chỉ cần ánh mắt của anh cũng đủ khiến bạn cảm nhận được lần tiếp theo trông thấy anh chính là đang nằm trên bàn giải phẫu
Do chậm phản ứng nên trên đường về Từ Hoãn Hoãn đã bỏ sót một việc quan trọng, đến khi vào thang máy, cô mới phát hiện ra vấn đề.
“A!”
Dù là bình tĩnh như Từ Tĩnh cũng bị tiếng kêu không báo trước của cô hù dọa, nhíu mày cúi đầu nhìn về phía cô, nhưng gương mặt không hề tỏ ý giận.
Từ Hoãn Hoãn tròn mắt, “Anh là bạn học cùng trường cấp hai của tôi?”
Từ Tĩnh giật giật khóe miệng, thốt lên một câu đầy ẩn ý: “Cung phản xạ của cô đã phát triển.”
Từ Hoãn Hoãn nhanh chóng sắp xếp tất cả các thông tin về Từ Tĩnh trong đầu, lần trước họp mặt lớp người duy nhất vắng mặt chính là:
Học sinh tiêu biểu môn Lý lớp 9.
Học sinh tiêu biểu môn Lý.
Học sinh tiêu biểu môn Lý.
Học sinh tiêu biểu môn Lý.
“…” Tâm lý Từ Hoãn Hoãn dần dần biến đổi.
Cung phản xạ của cô thời điểm này đột nhiên ý thức được, mở to hai mắt, hơi xấu hổ, “Anh nhận ra tôi từ lâu rồi phải không?”
Từ Tĩnh đưa mắt nhìn về phía trước, “Cô rất dễ nhận ra.”
Đại não Từ Hoãn Hoãn tự động phân tích toàn bộ câu nói này: thấp người, mặt trẻ con, kém trong lĩnh vực khoa học tự nhiên, phản ứng chậm, còn thích ăn đồ ăn vặt.
“Cô rất dễ nhận ra”… Không lẽ cô lại đáp trả một câu “Anh thật không dễ nhận ra sao?”
Thế nhưng, Hàn Văn Anh và Đồng Hoa chỉ cần vài phút đã nhận ra anh là ai, còn Từ Hoãn Hoãn nhìn Từ Tĩnh đã 12 ngày, 288 tiếng, 17280 phút đồng hồ (cô chắc chắn còn nhiều hơn thế!)mới có thể nhận ra anh.
Từ Hoãn Hoãn vì chỉ số thông minh của chính mình cảm thấy thật sầu lo.
Bất quá loại “sầu lo” này sau khi ăn xong tôm chiên xù do Từ Tĩnh làm thì không còn sót lại chút gì, cô không tim không phổi cho rằng chỉ số thông minh không cao chẳng là vấn đề, chỉ cần vị giác vẫn còn hoàn hảo là được.
Ăn cơm tối xong, Từ Hoãn Hoãn ở phòng bếp rửa bát, nghe được Từ Tĩnh trong phòng khách gọi điện thoại. Toàn bộ cuộc gọi anh nói không đến mười chữ, nhưng cũng đủ để cô đoán ra đượclà Cao Lâm gọi tới, hình như muốn anh đến cục.
Nhất định là xảy ra chuyện, Từ Hoãn Hoãn tắt vòi nước, trong đầu lo lắng, thấy Từ Tĩnh đã đi đến cửa bếp, vẫn chưa mặc áo khoác.
Gương mặt Từ Tĩnh không có biểu cảm gì: “La Tư Nghiên chết rồi, bị ngã từ trên cao ốc xuống dưới.”
Nghe được tin này, Từ Hoãn Hoãn cũng không biết mình có cảm giác gì, “Muốn tôi đi cùng không?”
“Không cần.”
Câu trả lời của Từ Tĩnh khiến Từ Hoãn Hoãn khẽ giật mình, lập tức đã rõ: “Cô ta cũng tự sát sao?”
“Ừ.”
Hồng Lương có cảnh sát bảo vệ, hắn không tiếp cận được, La Tư Nghiên là mục tiêu cuối cùng của hắn, hắn biết rõ chính mình sẽ trả giá gì, ngay từ đầu đã biết rõ.
Một trận bi kịch mở đầu lại lấy một trận bi kịch khác kết thúc, trong quá trình đó đã mất đi bốn, năm sinh mạng…
Hai phút sau, Từ Tĩnh trở lại, đã mặc vào áo khoác, “Tôi đi đây.”
“Ừ.” Từ Hoãn Hoãn nghĩ nghĩ nói thêm câu: “Trên đường cẩn thận!”
Bốn chữ làm cho Từ Tĩnh khựng bước chân, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Được!”
***
Rửa bát, dọn dẹp bếp sạch sẽ, Từ Hoãn Hoãn chậm chạp trở về nhà của mình. Cô bật máy tính lên, mở hòm thư ra, một email mới được gửi đến, là mười lăm phút trước.
“Lá thứ 81”
Người gửi thưcoi việc cướp đi từng sinh mạng con người chỉ là trò chơi, coi thi thể người khác là tác phẩm của mình, Từ Hoãn Hoãn nghĩ đến sớm muộn có một ngày sẽ bắt được hắn, mà bây giờ cô chỉ có thể để hắn bài bố, trong vòng mười hai giờ nếu như cô không ấn mở bưu kiện của hắn, sẽ có một người vô tội vì cô mà chết.
Từ Hoãn Hoãn cắn môi nhìn ba chữ kia, di di con chuột ấn mở email này.
Mở đầu vẫn là bốn chữ quen thuộc: Hoãn Hoãn thân yêu.
Từ Hoãn Hoãn mặt không biểu lộ chút cảm xúc, trực tiếp kéo trang xuống, theo thói quen thường của một người viết văn, cô đọc lướt qua rất nhanh, song lần này phía dưới còn có nội dung khác.
Nhẹ nhàng lăn lăn chuột, Hoãn Hoãn trông thấy một tấm hình, một tấm ảnh chụp đen trắng rất cũ, trong tấm ảnh là một bé gái khoảng năm sáu tuổi, tóc chấm vai, gầy gò, mặc một cái váy rộng thùng thình không vừa người, trên váy còn có vài miếng vá. Cô đứng chân trần trên đường, mặt không xúc cảm nhìn vào màn ảnh, trong tay cô bé ôm một con búp bê, nhưng búp bê hư mất một con mắt, chỉ còn lại một hõm sâu hoắm đen kịt.
Cô bé không cười, nhưng búp bê lại đang cười toe toét, tăng thêm vài phần quỷ dị..
Trong phòng Từ Hoãn Hoãn không mở đèn, vì vậy cả gian phòng chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính, Từ Hoãn Hoãn nhìn tấm hình này thêm vài phút, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, đặc biệt là lúc cô nhìn chằm chằm vào mặt cô bé, trong nháy mắt cô cảm thấy cô bé ấy đang nở nụ cười, nụ cười âm u. Nhưng chớp mắt nhìn lại, cô bé lại khôi phục vẻ mặt không biểu cảm.
Ánh mắt Từ Hoãn Hoãn chuyển dần qua tay trái không cầm búp bê, hình như nắm cái gì đó. Từ Hoãn Hoãn nhận ra tấm ảnh này không nguyên vẹn, bên trái thiếu một phần, cũng không thấy ngày chụp hình, sau lưng cô bé là một công trình kiến trúc cũ, nhìn không ra địa chỉ cụ thể.
Cô không hiểu vì sao hắn muốn cho cô xem tấm ảnh cũ này, nhưng cô xác định hắn sẽ không vô duyên vô cớ hành động. Từ Hoãn Hoãn tay nắm lấy con chuột tiếp tục nhấp xuống dưới, ngay phía dưới ảnh chụp xuất hiện một đoạn văn, dòng chữ màu đỏ.
— Phàm là người trên đời, châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, hoa ngôn xảo ngữ, nói dối gạt người. Sau khi chết xuống địa ngục bị cắt lưỡi, tiểu quỷ mở miệng ra, dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi, cắt đi, không phải chỉ một nhát là cắt đứt mà từ từ, từ từ cứa đứt.
Cắt lưỡi địa ngục, Từ Hoãn Hoãn biết rõ.
Tầng thứ nhất trong mười tám tầng địa ngục.