(Giải thích tên chương này: Tiếng phát ra khi hôn)
Gần trưa, Từ Hoãn Hoãn mới tỉnh giấc, thực ra do đói mới tỉnh. Nằm trong chăn, cô vặn vặn người, thoải mái kêu ‘ưm ưm’ hai tiếng, sau đó mới mở mắt nhìn trần nhà, rồi liếc qua rèm cửa sổ, không có ánh sáng chiếu vào, không thể nhận ra bây giờ là buổi nào. Nửa phút sau, cô đột nhiên bật dậy, bởi lúc này mới nhận ra đây không phải phòng mình.
Phòng ngủ thiết kế hai tông trắng đen, ngay cả chăn cô đắp trên người cũng hai màu đen trắng. Tuy rằng trang trí có khác biệt nhưng bố cục căn hộ tương đồng, trong không khí là hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc, cô biết mình đang ở nhà Từ Tĩnh…. Chính vì thế, cô lấy tay, kéo kéo góc chăn, bây giờ cô đang nằm trên giường của anh.
Tuy không phải là lần đầu tiên ngủ nhà Từ Tĩnh, chỉ là, mấy lần trước đều ngủ trên sofa phòng khách. Cô lắc lắc bàn chân, cảm giác thân mật lan tỏa.
— Chờ chờ chút, sao cô vào đây được?
Từ Hoãn Hoãn ngửa đầu ra sau, bắt đầu nhớ lại, hình ảnh từ từ hiện ra trong đầu. Cô được Từ Tĩnh bế vào đây.
Phát hiện điều này, Từ Hoãn Hoãn lấy tay nắm cằm, cảm thấy có chút tiếc nuối, khó khăn lắm mới được bồng kiểu công chúa, vậy mà cô lại ngủ mất.
Từ Hoãn Hoãn lắc lắc đầu, vừa vặn Từ Tĩnh vào phòng ngủ bắt gặp: “Tỉnh rồi?”
Anh mặc bộ đồ ở nhà, nghiêng người tựa vào cánh cửa, đứng ở góc khuất sáng, ánh mắt sáng trong nhìn cô. Từ Hoãn Hoãn lập tức ngừng động tác, nhìn vào đôi mắt anh … Sao cô đột nhiên cảm thấy giống như đôi vợ chồng mới cưới thế này.
“Em …” Cô muốn lên tiếng đáp lại nhưng cái bụng của cô thành thật và nhanh chóng phát ra tiếng ục ục.
Oạch ….
Đôi mắt Từ Tĩnh đầy ý cười: “Bữa trưa làm xong rồi, em ra ăn đi!”
“Vâng!” Đều đã quen nên Từ Hoãn Hoãn không cảm thấy xấu hổ, cô vươn mình, theo Từ Tĩnh ra phòng khách.
Vì không ăn sáng, cộng với tâm tình rất tốt nên bữa cơm này Từ Hoãn Hoãn ăn xong một chén, lại thêm nửa chén nữa. Sau khi no nê ôm bụng, nheo nheo mắt.
Nhìn dáng vẻ Từ Hoãn Hoãn khi ăn, khẩu vị của Từ Tĩnh cũng tốt hơn, Từ Tĩnh cũng ăn nhiều hơn so với bình thường.
Hiếm có được ngày nghỉ, sau khi rửa chén đũa, hai người cùng nhau đi siêu thị, vừa để mua thêm thực phẩm, vừa để tiêu cơm.
Vào siêu thị, Từ Tĩnh đẩy xe hàng. Tuy vừa dùng bữa trưa, nhưng Từ Hoãn Hoãn thấy món nào cũng thèm, đến chỗ nào được ăn thử, cô trước tiên nếm một miếng, thấy ngon, liền xoay người, nâng đồ ăn đến trước mặt Từ Tĩnh. Từ Tĩnh cũng không cự tuyệt, cúi đầu ăn món Từ Hoãn Hoãn đút.
Hai mắt Từ Hoãn Hoãn lấp lánh ánh sáng, gương mặt chờ mong, hỏi anh: “Ăn rất ngon đúng không?”
Từ Tĩnh nhìn cô, khẽ gật đầu.
Chào hàng là một cô gái trẻ, trông thấy màn ‘hường phấn’ trước mắt, đặc biệt là người đàn ông … Thật đáng yêu!
Cô ta thật lòng tán thưởng: “Hai anh chị thật xứng đôi!”
Nghe lời khen của người khác, Từ Hoãn Hoãn không chút nào thẹn thùng, nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn!”
Câu nói này dĩ nhiên cũng lấy lòng Từ Tĩnh, rõ ràng không dự định mua nguyên liệu này, “Vậy em thích thì mua hai phần đi!”
Cô bán hàng cười tươi như hoa, đặt hàng hóa vào tay Từ Hoãn Hoãn, trước khi hai người rời đi, cô ta không quên chúc phúc: “Chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc!”
Cứ như thế đi dạo ở siêu thị hơn một tiếng, giỏ hàng cũng khá đầy… Sau khi tính tiền, chia thành hai túi, Từ Hoãn Hoãn cầm một túi, tay bên kia khoác tay Từ Tĩnh.
Dự tính sẽ cầm hết hai túi đồ, Từ Tĩnh chợt nhận ra ý đồ của cô, anh trượt ngón tay vào đầu ngón tay cô, cùng cô đan tay.
Tay trong tay cùng nhau lên lầu hai mươi hai. Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn không có ý định về nhà mình, rất tự nhiên theo Từ Tĩnh vào nhà. Trong lúc chờ anh cất đồ vào tủ lạnh, Từ Hoãn Hoãn lấy thức ăn cho Mạn Mạn. Thời gian dài ở chung, Mạn Mạn tự nhận biết đây là nữ chủ nhân này, cũng thân thiết với cô không kém Từ Tĩnh. Từ Hoãn Hoãn rất hài lòng, đổ thêm cho chú mèo một chút nữa.
Từ Tĩnh về phòng cởi áo khoác, chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi đen, Từ Hoãn Hoãn nhìn anh đang đi về phía mình, tràn ngập mùi vị cấm dục, cô vuốt vuốt cằm thưởng thức, bên tai truyền đến thanh âm lành lạnh.
“Hoãn Hoãn, vào ngủ với anh một chút.” Thanh âm vang lên từ người đàn ông cấm dục nào đó.
“….” Từ Hoãn Hoãn bị đả kích nghiêm trọng, “Sao cơ?”
Nhìn gương mặt bị dọa của cô, Từ Tĩnh càng muốn trêu, anh nheo mắt: “Không muốn?”
Bắt gặp nét mặt mất mát của anh, Từ Hoãn Hoãn khoát khoát tay, không hề suy nghĩ trả lời: “Đồng ý!”
Động tác và thần thái tựa như ‘Có chết cũng không từ nan!’
Từ Tĩnh gật đầu: “Vậy đi thôi!”
“…” Từ Hoãn Hoãn ngây ngốc nhìn anh, lắp bắp: “… Nhưng mà, rõ ràng, ban ngày …”
Nhìn bộ dáng của cô, Từ Tĩnh không trêu nữa: “Anh đã hơn hai mươi tiếng chưa được chợp mắt!”
“A!” Bây giờ Từ Hoãn Hoãn mới biết mình hiểu lầm ý anh, nhìn đáy mắt uể oải, cô nhất thời đau lòng. Bỗng chốc cảm thấy ngại ngùng, nhất định vì cô chiếm mất giường của anh nên anh mới không được nghỉ ngơi, Từ Hoãn Hoãn lập tức thay đổi thái độ, kéo tay Từ Tĩnh đi nhanh về phía phòng ngủ.
Mãi cho đến khi hai người an vị trên giường, thân thể gần như dán chặt vào nhau, Từ Hoãn Hoãn nghiêng đầu nhìn gò má Từ Tĩnh, trái tim của cô mới bắt đầu đập thình thịch, vừa rồi rõ ràng không cảm thấy sao hết, vậy mà lúc này hai má cô nóng bừng bừng.
Từ Tĩnh đối mặt với cô, tầm mắt giao nhau, Từ Hoãn Hoãn cảm nhận được tim của mình muốn nhảy ra ngoài, cô nhanh chóng cụp mắt. Một giây sau, cả người cô được Từ Tĩnh ôm trọn vào lòng, đầu cô tựa vào lồng ngực anh, bây giờ cô mới phát hiện tim của anh cũng đập nhanh không thua kém cô.
Cằm Từ Tĩnh nhẹ đặt ở đỉnh đầu Từ Hoãn Hoãn, cảm thụ nhịp tim của cả hai, tư thế thân mật khiến Từ Hoãn Hoãn bất giác nhoẻn miệng cười, cô đưa tay ôm eo anh, nhích thêm một chút ghé sát vào người anh.
“Hoãn Hoãn, anh tin em!” Thanh âm trầm thấp xen lẫn ý cười vang lên trên đỉnh đầu.
Tin tưởng gì chứ? Tự chủ?
Nửa câu sau tiến đến: “Có thể kiềm chế được!”
“…” Từ Hoãn Hoãn cảm thấy mình hoàn toàn vô tội, rõ ràng người đưa ra ý kiến ngủ chung đâu phải cô.
Từ Tĩnh thật sự mệt rồi, không lâu sau ngủ thiếp đi. Vì trước đó đã được ngủ liên tục mười mấy tiếng nên không buồn ngủ lắm. Nghe tiếng hít thở đều đều của anh, cô không dám nhúc nhích, chỉ sợ đánh thức anh. Vì trong vòng ôm ấp của anh quá thoải mái, cơn buồn ngủ dần dần đột kích, cô cũng rơi vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy thì trời đã tối, Từ Hoãn Hoãn ngáp một cái, ngẩng đầu trông thấy Từ Tĩnh đã tỉnh trước cô rồi, đang cúi đầu nhìn cô.
Từ Hoãn Hoãn nheo mắt: “Ngủ ngon chứ?”
“Ừm!” Ngay sau câu trả lời, gương mặt Từ Tĩnh kề sát Từ Hoãn Hoãn, hôn lên trán cô, Từ Hoãn Hoãn khép hai mắt, không dám nhìn, thân thể vì sự đụng chạm mà càng thêm mẫn cảm, toàn thân cô tựa như bị hơi thở của anh bao vây. Các nụ hôn liên tiếp rơi xuống, từng chút từng chút tiến đến bờ môi cô.
Anh hôn không quá vồn vã, mà nhẹ nhàng ngậmm lấy đôi môi cô, dùng lưỡi miêu tả đường nét đôi môi, đầu lưỡi chậm rãi cạy mở hàm răng tiến hành xâm lấn khoang miệng. Anh luồn tay vào tóc cô, để cô gần sát anh hơn, để nụ hôn thêm sâu.
Hàng mi khẽ run, bàn tay vô thức nắm chặt góc áo anh, cả người đê mê, tê dại.
Không biết được bao lâu, nụ hôn dài kết thúc, hô hấp đan xen, bầu khí trở nên ám muội và ngọt ngào. Từ Tĩnh đặt thêm nụ hôn lên khóe miệng, ôm cô thêm một lúc mới đứng dậy.
Bước xuống giường, Từ Hoãn Hoãn vào nhà tắm, nhìn hình ảnh của mình trong gương: quần áo lộn xộn, ánh mắt mê ly, gò má ửng đỏ … Quả thực có thể dùng bốn chữ ‘Ý loạn tình mê’ để hình dung.
Từ Hoãn Hoãn dùng nước lạnh tạt nhẹ lên mặt, đưa tay chặn ngực, hít thở sâu mấy lần mới đi ra.
Theo tiếng động cô đi vào bếp, Từ Tĩnh đang quay lưng về phía cô, đang chuẩn bị mặc tạp dề.
Từ Hoãn Hoãn sáng mắt, cắn cắn môi, nhẹ nhàng bước đến, cô vòng đến trước mặt Từ Tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh: “Để em giúp anh!”
Từ Tĩnh dừng động tác, sau đó đưa tạp dề cho cô, còn mình mở rộng hai cánh tay.
Từ Hoãn Hoãn cúi đầu, vòng tay ra sau lưng, áp đầu sát vào ngực anh, ở phía sau thắt một chiếc nơ bướm.
Buộc xong, cô quay ra sau liếc nhìn, lẩm bẩm: “Chết! Lệch rồi!”
Cô lại tháo ra, thắt lại lần nữa.
Bây giờ mới thỏa mãn, cô cũng không chịu buông tay, ngẩng đầu nhìn cằm của Từ Tĩnh, toét miệng: “Được rồi! Rất đẹp!”
Từ Tĩnh cúi đầu đối diện ánh mắt đen láy của Từ Hoãn Hoãn, anh nhéo nhẹ mũi cô một cái.
Ôm cũng ôm rồi, Từ Hoãn Hoãn thỏa mãn đứng sang một bên nhìn anh làm cơm. Trong lòng có hơi ngượng ngùng, từ trước đến nay đều là Từ Tĩnh nấu cơm cho mình, cô chưa bao giờ nấu cho anh được một bữa, Từ Hoãn Hoãn cảm thấy hiện tại là thời điểm thích hợp bồi dưỡng khả năng nấu nướng của mình!
Cô bất chợt lên tiếng: “Từ Tĩnh, tối mai để em nấu cơm cho!”
Từ Tĩnh nghiêng đầu nhìn cô hơi hoài nghi: “Em?”
Dù sao trong mắt anh, Từ Hoãn Hoãn là một cô gái ham ăn, chỉ có thể nấu mì. Hơn nữa, anh cũng rất hài lòng trạng thái hiện tại: anh phụ trách nấu nướng, cô phụ trách ăn.
“Đúng vậy!” Từ Hoãn Hoãn thầm nghĩ: Tốt xấu gì suốt hai mươi năm trời cũng đã từng ăn qua biết bao mỹ thực, nấu một món chắc không khó gì.
Phát hiện Từ Hoãn Hoãn đặc biệt cao hứng, Từ Tĩnh dĩ nhiên không có ý kiến, anh đáp lời: “Được!”