Đón ba ở sân bay, kết thúc chuyến du lịch Nhật Bản, buổi tối hai ba con Từ Hoãn Hoãn đi ăn tiệm, ăn xong Từ Hoãn Hoãn cầm túi đồ ăn vặt và hai bộ mỹ phẩm dưỡng da về nhà. Cô ấn nút, chờ thang máy xuống.
Nghe tiếng bước chân đến gần cô liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh mình, là Từ Tĩnh.
Đang liếc mắt chuyển sang nhìn thẳng: “Vừa tan ca về sao?”
“Ừm!”
Từ Tĩnh mặc chiếc áo khoác dài màu xám đậm, rất vừa người. Từ Hoãn Hoãn đánh giá một lượt, rồi nhìn lại mình, tưởng tượng nếu như cô khoác chiếc áo ấy…. Sẽ đến đâu nhỉ? Đừng nói là sẽ dài đến mức kéo lê trên nền đất đấy chứ???
Cửa thang máy mở ra, Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh bước vào trong, nhìn anh ấn nút tầng mười hai, Từ Hoãn Hoãn chợt nhớ đến hai bữa tối miễn phí kia, nghĩ thầm phải trả lễ. Cô mở túi đồ ăn vặt chìa ra trước mắt anh: “Đây là đồ ba tôi mua từ Nhật về, anh lầy một ít đi!”
Từ Tĩnh không thèm nhìn: “Tôi không ăn vặt!”
“Hic… Còn mỹ phẩm dưỡng da thì sao?” Từ Hoãn Hoãn hào phóng lấy một bộ.
“Không cần!”
“Âyda…..” Từ Hoãn Hoãn hiểu lầm hai từ này của anh, “Anh không dùng cũng có thể tặng cho bạn gái mình mà!”
Từ Tĩnh lúc này mới đưa mắt về phía cô, giọng lạnh nhạt: “Không có!”
“Ồ!” Từ Hoãn Hoãn cảm thấy lòng nặng trĩu, đồ muốn tặng phải cất trở vào thật sự rất phiền não.
Từ Tĩnh nhìn dáng vẻ cụp đầu của Từ Hoãn Hoãn: “Cô rất thất vọng?” — Chuyện tôi không có bạn gái?
Từ Hoãn Hoãn lắc lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải!” — Chưa bao giờ dám mơ tưởng chuyện này với anh.
Thang máy dừng ở tầng mười hai, cửa thang từ từ hé mở, Từ Tĩnh đút hai tay vào túi áo, Từ Hoãn Hoãn tay xách hai túi quà của ba, cùng nhau ra ngoài.
Đến trước cửa nhà, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên nhớ ra vụ mì gói: “Đúng rồi! Nếm thử mì gói thấy sao?”
“Không!” Thật sự là không, bởi vì cho dù có nấu rồi, nó vẫn nằm gọn trong sọt rác.
Từ Hoãn Hoãn nuốt nước miếng: “Anh có tính nấu không?”
Từ Tĩnh nghiêng người nhìn cô, nhíu mày: “Cô thích món đó thế à?”
“Đối với một món ăn hoàn thành trong ba phút thì nó thật sự rất ngon!” Đối với món ăn Từ Hoãn Hoãn ngoài tiêu chuẩn phải ngon, còn xem xét đến tính thuận lợi.
Từ Tĩnh khẽ nhíu mày, anh không thể nào hiểu được lý luận này của cô: “Vậy nếu đi hâm thức ăn thì sao?”
Từ Hoãn Hoãn chân thành: “Ngon hơn nhiều! So với việc nửa đêm xem phim đói bụng…”
Hơn mười năm kinh nghiệm nấu nướng của Từ Tĩnh, hoàn toàn không muốn nghe những từ ngữ “Khích lệ” kiểu này.
Từ Hoãn Hoãn hiểu ý, lập tức ngậm miệng.
“Về nhà lên danh sách thực đơn!”
Mệnh lệnh này của Từ Tĩnh khiến Từ Hoãn Hoãn không kịp phản ứng: “Thực đơn!”
“Nếu như cô không muốn thì thôi!”
Từ Hoãn Hoãn chợt hiểu ra, “Ha ha ha, ăn ăn!”
Ý muốn nói sau này cô có thể ăn món do Từ Tĩnh nấu ư!!!
Từ Hoãn Hoãn cảm thấy bầu trời đổ sập trước mắt mình, sung sướng muốn ngất đi: “Kê thực đơn… có phải tùy theo ý tôi không?”
Từ Tĩnh vuốt cằm: “Được! Nhưng cô phải cùng tôi đi mua thức ăn!”
“Được!” Bất luận điều kiện nào của Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn đều sẽ đáp ứng, “Để tôi trả tiền thực phẩm.”
Từ Tĩnh nhàn nhạt đáp lời: “Không cần, cô vận động thể lực một chút là được!”
Từ Hoãn Hoãn hiểu lầm ý của anh, cô trợn tròn mắt, lùi về sau: “Vận động thể lực?”
Lạnh lùng nói ra hai chữ: “Xách đồ!”
“À!!!!” Hiểu lầm quá lớn khiến Từ Hoãn Hoãn cúi gằm đầu, ảo não, nhăn nhăn mặt… Ôi, cô lậm tiểu thuyết ngôn tình rồi!!!
“Chứ cô cho rằng loại vận động đó là gì?!” Nhìn gáy của Từ Hoãn Hoãn, khóe miệng của một pháp y nghiêm túc như Từ Tĩnh đột nhiên lộ ra ý cười khó phát hiện.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm ấm của Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn rụt cổ, giấu nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới bụm mặt quay về nhà!
— Nhục chết đi được!
*
Cơm nước xong xuôi, đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, Từ Tĩnh đột nhiên nghe hai tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu nhìn, đặt sách xuống bàn trà, đứng dậy. Bên ngoài lại truyền đến tiếng đóng cửa rất nhẹ, anh giơ tay mở cửa, hành lang sáng đèn không một bóng người.
Anh đổi dép, ra ngoài, liếc căn hộ 1201 đối diện, trên cánh cửa dán một tờ giấy, là thực đơn viết tay.
Thứ hai: Sườn xào chua ngọt ~(≧▽≦) ~món rau theo ý anh. _:-)з” ∠)_
Thứ ba: Cánh gà um coca(≧? ≦), giống như trên.
Thứ tư: Tôm chiên xù o(≧v≦)o~~, giống như trên
Thứ năm: Tôm nõn kho (≧? ≦), giống như trên.
Thứ sáu: Xíu mại(*^▽^*), giống như trên.
Thứ bảy: Chân vịt om tương(☆▽☆), giống như trên!
Chủ nhật: Thịt hầm mơ(*≧▽≦*), giống như trên!
Gửi anh Từ,
Mời xem qua thực đơn, có cần sửa lại không? Ngoại trừ xách thực phẩm, tôi còn biết rửa chén!
P.s: Một tuần có thể ăn mì một lần không?
P.s.s: Nếu như được phép ăn mì, có thể làm cho tôi một quả trứng ốpla không?
Từ Tĩnh cầm tờ giấy, nhìn cửa 1201 đóng im ỉm, anh im lặng về nhà mình!
Năm phút sau, cánh cửa 1202 mở ra, Từ Tĩnh cầm tờ thực đơn dán lên trước cửa nhà 1201, gõhai tiếng, rồi quay trở về.
Từ Hoãn Hoãn ghé sát tai nghe động tĩnh bên ngoài, nghe tiếng đóng cửa nhà đối diện, cô lập tức ló đầu ra, nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy.
Bên cạnh chữ viết trẻ con của cô là từng nét chữ thẳng đều tăm tắp của Từ Tĩnh, cô than thầm: Tại sao phương diện nào anh ấy cũng xuất sắc vậy chứ!
Gửi cô Từ,
1. Mỗi tuần phải ăn cá hai lần, muốn hấp hay kho?
2. Được!
3. Cấm ăn mì!
4. Có thể làm trứng ốpla.
Từ Hoãn Hoãn đọc xong hận không thể nuốt mục thứ ba vào trong miệng.
Cô cúi đầu, viết tiếp trên giấy.
Gửi anh Từ:
Vậy thì một ngày hấp, một ngày kho nhé!
Viết xong, Từ Hoãn Hoãn lại lấy tờ thực đơn dán lên cửa nhà Từ Tĩnh, gõ hai cái, đang chuẩn bị xoay người, cửa 1202 đột nhiên bật mở.
Từ Hoãn Hoãn đứng ngây ngốc một chỗ nhìn Từ Tĩnh, ánh đèn trong nhà chiếu lên thân ảnh của anh khiến toàn thân anh mang theo quầng sáng nhàn nhạt, anh mặc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, cúc áo trên cùng không cài….
Ực! Từ Hoãn Hoãn nuốt nước miếng, chớp chớp mắt. Hình như cô ngắm hơi lâu rồi!
Từ Hoãn Hoãn vội vàng rút tờ thực đơn xuống, đưa cho Từ Tĩnh, anh cúi đầu nhìn, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi biết rồi!” Anh thu tờ giấy lại, đưa ra một chiếc chìa khóa: “Cầm lấy!”
“Chìa khóa?”
Từ Tĩnh hờ hững: “Nhà tôi!”
Từ Hoãn Hoãn cầm chìa khóa trên tay, trong lòng cực kỳ bối rối: Tình huống gì thế này?
Nhìn vẻ mặt của cô, Từ Tĩnh giải thích: “Nhà tôi có nuôi một con mèo, nếu như có vụ án, tôi không về được, cô cho nó ăn giúp tôi.”
“À… Ừ, được được!”
Thì ra anh còn nuôi mèo, thật không ngờ đến, liền ngay sau đó, chú mèo trắng muốt ló đầu ra khỏi cửa.
Meoooo~~~~
Một người rất thích mèo như Từ Hoãn Hoãn lập tức ngồi xổm xuống, duỗi duỗi tay về phía nó, mèo con theo bản năng há mồm muốn cắn.
Đúng lúc này Từ Hoãn Hoãn kêu lên một tiếng, chú mèo sợ hãi, rụt lại về phía sau. Nhân cơ hội, cô gãi gãi cằm nó….
Cô ngước đầu nhìn Từ Tĩnh, “Nó tên gì nhỉ?”
Vẫn chưa kịp đặt tên cho mèo, Từ Tĩnh liếc nhìn đôi mắt đen láy của ai kia, nhếch miệng: “Mạn Mạn!”(1)
(1) Mạn Mạn: chậm rãi, đồng nghĩa với tên của Hoãn Hoãn