Khẽ cử động các bộ phận, cô định đưa tay lên để xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương chợt cô cảm thấy có thứ gì đó đang nắm chặt lấy bàn tay của mình, cô vội nhìn sang bên cạnh cả kinh khi thấy con người đó đang đan xen những ngón tay của cô ấy vào lòng bàn tay cô. Đã vậy còn ngủ gục bên cạnh giường nữa chứ, chăm sóc người bệnh kiểu gì thế không biết. Nhưng suy nghĩ lại thì chắc đêm hôm qua cô ấy đã lo lắng cho cô suốt cả đêm nên bây giờ mới ngủ trong tư thế như vầy.
Nhích nhẹ thân người sang một chút về phía Khả Ái, nâng cánh tay còn lại chạm nhẹ vào khuôn mặt đó, không tự chủ được mà vuốt ve từng nét trên đó. Cặp chân mày lá liễu, hàng mi cong vuốt, đôi môi màu cherry đỏ lịm, cái mũi cao thanh thoát, tất cả như một kiệt tác nghệ thuật vô giá. Đang định thu bàn tay trở về đột nhiên có một lực nắm chặt lấy cổ tay cô làm cho cô giật cả mình.
Người kế bên hoàn toàn trái ngược, sắc mặt không hề có một tia ngạc nhiên hay là khó hiểu nào cả. Khả Ái lồm cồm bò lên giường nằm đối diện với Uyển Nhi, khoé môi cong lên, cô cất giọng:
-Em từ khi nào có thói quen sờ soạng mặt người khác khi người ta đang ngủ thế hả ? Vừa nói Khả Ái vừa vuốt ve lại từng đường nét trên khuôn mặt Uyển Nhi.
-Ai…Ai nói. Em chỉ là…chỉ là. “Em thích” hai chữ này được cô thu lại, không nên nói hai từ đó trước mặt con người này, con người đó có những suy nghĩ lệch lạc vấn đề lắm a.
-Chỉ là sao ! Khả Ái ngừng động tác vuốt ve lại, chăm chú quan sát sắc mặt đang từ từ chuyển sang đỏ hồng của Uyển Nhi. Trông cô ấy bây giờ rất là khiến người ta muốn phạm tội a. Chết tiệt, không được không được, dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi. Cô không thể nào làm chuyện đó với một người đang mất trí nhớ như Uyển Nhi được, cô đường đường là đại tiểu thư của Trần gia kia mà, làm vậy thì thật là hèn hạ.
-A! Mà chị dậy khi nào vậy ? Uyển Nhi vội vàng chuyển chủ đề khác, còn nói về vấn đề này nữa thì cô sẽ không kịp đào một cái hố sâu thăm thẳm để nhảy thẳng xuống dưới quá. Thật là aishii thật là mất mặt quá đi
-Từ lúc em sờ khắp mặt tôi. Nhắm mắt đợi một cái hôn trộm của em nhưng đợi hoài không thấy nên mở mắt ra luôn. Khả Ái tiếp tục trêu cô gái nhỏ.
-Yahh, đồ…đồ không biết xấu hổ. Uyển Nhi vùng vằng thoát khỏi vòng tay Khả Ái, chạy tọt vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Khả Ái ở bên ngoài chỉ biết cười rạng rỡ nhìn vẻ mặt xấu hổ của Uyển Nhi mà thôi. Tiểu yêu tinh. Cô ngồi dậy, chỉnh chu bộ quần áo xốc xếch của mình rồi nói vọng vào phòng tắm:
-Này, em mau chuẩn bị, cha em nói ông ấy đang đợi em dưới nhà đấy.
-Biết rồi.
Khả Ái gật đầu, rồi cất bước ra khỏi phòng và tiêu soái sải bước đến phòng khách, một hình ảnh người đàn ông đã có tuổi hiện lên ngay trước mắt, râu và tóc đều đã có hai màu trắng đen, tuy nhiên nét mặt vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, thể hiện rõ ràng ông là người thuộc tầng lớp thượng lưu, sang trọng. Cô nhẹ nhàng cuối đầu chào ông ấy rồi lựa chọn chiếc ghế được đặt đối diện với ông ấy mà ngồi xuống.
-Uyển Nhi, nó làm sao vậy con. Ta đang có cuộc họp với các cổ đông thì bà quản gia gọi báo cho ta là Uyển Nhi nó được cháu bế vào nhà trong tình trạng hôn mê. Lê tổng thuật lại hết tất cả những gì mà vị quản gia già thông báo, ông phải tìm mọi cách để thuyết phục bên các cổ đông trì hoãn cuộc họp gấp để chạy về xem tình hình con gái ông như thế nào. Nói vậy cũng đủ biết ông thương cô con gái này bao nhiêu.
-Thưa, cô ấy không sao. Bác sĩ nói cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi một lúc thì sẽ khỏe lại thôi ạ. Và… Khả Ái đang nói đột nhiên lại im lặng không nói nữa, cô muốn tạo cho ông ấy một bất ngờ nên đang nói cứ bỏ lửng câu như vậy.
-Và sao. Con mau nói cho ta biết. Lê tổng ở phía đối diện không còn kiềm chế được nữa. Rốt cuộc con gái ông còn có chuyện gì nữa, thật là khiến ông già này lo lắng đến chết kia mà.
-Và cô ấy đang có dấu hiệu dần hồi phục trí nhớ ạ. Nếu đưa cô ấy đến bệnh viện thường xuyên và liên tục nhắc đến những kí ức lúc trước với co ấy thì xác suất hồi phục rất cao. Khả Ái tuông một trang dài giải thích với ông ấy, nếu cô cứ tiếp tục đùa giỡn như vậy không khéo sẽ dọa ông ấy ngất xỉu tại đây thì khổ.
-Thật vậy sao. Ôi, kì này ta phải mở một bữa tiệc nhỏ trong gia đình để ăn mừng rồi. Gương mặt Lê tổng giãn ra, những nếp nhăn trên gương mặt xô lại với nhau, ông cười híp mắt.
-Dạ vâng ạ. Cô vừa nói vừa nhìn lên lầu xem xem con người kia tại sao đến giờ mà chưa chịu xuống nữa.
-À mà, Uyển Nhi đâu rồi hả con ? Chẳng lẽ nó chưa tỉnh lại sao ?
-À không, cô ấy đang chuẩn bị đấy ạ. Chắc một tí nữa sẽ xuống ngay.
-Ta cứ tưởng nó chưa tỉnh dậy.
Câu nói vừa dứt từ trên lầu xuất hiện một mỹ nữ đang thong thả bước từng bước xuống phòng khách, thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người ở đó đặc biệt là Khả Ái. Cô bước đến, lễ phép gật đầu chào cha mình rồi chọn một bên ghế của Khả Ái đang ngồi mà ngồi xuống. Cô chao mày nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, giương đôi mắt khó hiểu nhìn ông ấy, hồi lâu cô cất giọng:
-Người, là cha của con sao ?
-Đúng vậy, con gái ngốc này, đến cả cha cô mà cô còn không nhận ra hay sao ! Lê tổng tuy có chút buồn vì Uyển Nhi không nhận ra ông nhưng rất nhanh sau đó ông lại không kiềm được mà buông lời trêu chọc con gái nhỏ.
-Ahaha, con xin lỗi ạ. Tại con hơi có chút vấn đề ạ.
-Không sao không sao. Hai con ra ngoài hóng mát đi, để ta căn dặn người hầu làm một số món ăn để mở tiệc. Lê tổng mỉm cười phúc hậu nhìn cô con gái nhỏ rồi phất phất tay tỏ ý là không có chuyện gì .