Hai người đang im lặng ăn phần ăn của mình chợt Uyển Thư lên tiếng:
-Ăn xong, liệu cô có thể theo tôi đến một nơi này không? Uyển Thư bỏ cái nĩa đang cầm trên tay xuống, hai tay khoanh lại và để trên bàn, mắt nhìn thẳng vào Yến Thu
-Cũng được. Yến Thu ở phía đối diện trả lời nhưng vẫn không nhìn mặt Uyển Thư lấy một lần
~~~~~~~~~~~~~~~
Uyển Thư kéo tay Yến Thu ra ngoài cổng biệt thự, trực tiếp gọi cho ai đó, không lâu sau xuất hiện trước mặt cả hai người là chiếc Ferrari màu đỏ sang chảnh. Bước xuống xe là một người đàn ông cao to vạm vỡ, giọng nói chắc nịch:
-Thưa đại tiểu thư, xe của cô đây ạ.
-Tốt. Không còn việc gì nữa thì cậu tự quay về Lê gia đi. Uyển Thư phất phất tay ra hiệu cho người đàn ông đó ra về. Còn cô quay qua nắm tay Yến Thu từ từ bước đến mở cửa xe.
Hành động nắm tay này của Uyển Thư không khỏi làm cho Yến Thu bên cạnh tim đập loạn cả lên, mặt cũng đỏ ửng. Cô không biết hành động này là như thế nào, cô chỉ biết mỗi lần được nhìn thấy hay là vô ý chạm vào bất kì thứ gì trên người Uyển Thư thì cô lại thấy yêu thích không thôi. Một lần nữa cô xác định là cô đã bị Uyển Thư làm cho say nắng a.
Còn về Uyển Thư, khi cô nắm tay kéo con người này từ trong nhà ra đến cổng thì tim cô cũng lệch đi mấy nhịp. Cảm giác ấm nóng từ bàn tay Yến Thu truyền qua làm xua đi cái lạnh giá trong lòng của cô khiến cô cứ muốn nắm một lần rồi nắm tiếp lần thứ hai. Chắc có lẽ cô cũng có tình cảm với Yến Thu rồi.
-Mời, Phan tiểu thư lên xe. Uyển Thư lại giở trò trêu chọc.
-Xì, cảm ơn lòng tốt của Lê đại tiểu thư a. Yến Thu cũng không vừa.
~~~~~~~~~~~~~~~
Trên xe, không khí im lặng lại bao trùm lần nữa. Chẳng ai nói với ai một câu nào. Chiếc xe cứ tiếp tục lăn bánh trên những con đường nhộn nhịp người và xe qua lại. Cuối cùng, chiếc xe dừng trước cổng một khu công viên giải trí lớn của thành phố.
-Công viên giải trí sao?! Yến Thu ngờ hoặc quay qua hỏi người bên cạnh.
-Đúng vậy. Uyển Thư vừa nói vừa cho xe chạy vào khu đỗ xe của công viên
-Cô nghĩ tôi là con nít chắc?!
-Có con nít hay không thì vào trong sẽ rõ. Bây giờ xuống xe thôi. Uyển Thư mở cửa xe cho mình rồi đi sang phía bên kia mở cửa cho Yến Thu.
Cả hai đang tiến bước vào công viên, có rất nhiều ánh mắt đang dán chặt vào hai bạn trẻ của chúng ta. Chợt có một tiếng của một đứa trẻ hỏi mẹ:
-Mẹ ơi. Hai chị đó đẹp đôi quá đi.
-Suỵt, lỡ như người ta chỉ là bạn rồi sao con. Mình đi thôi con. Tiếng người mẹ đáp lại, rồi bà ấy dắt tay đứa bé đi.
Quay lại với hai người đó, bây giờ mặt Yến Thu lại đỏ như tôm luộc nữa rồi a. Đứa bé đó thật là biết cách nói chuyện mà. Nhưng mà, tại sao khi nghe đứa bé đó nói mình và chị ta là một đôi thì tại sao trong lòng mình nỗi lên một cỗ vui vẻ vậy trời.
Còn về phần Uyển Thư cũng không khác gì mấy với Yến Thu cả. Nhưng mà cô không biểu hiện ra bên ngoài mà chỉ đứng im lặng thôi, nói thật thì cô đã phải lòng con người lúc nao cũng ồn ào kia rồi. Nhất định sẽ có một ngày cô sẽ bày tỏ tấm lòng của mình cho người kia biết.
-Mặt cô bị làm sao thế?! Uyển Thư nhận thấy sắc mặt cua người bên cạnh không ổn liền cất giọng quan tâm
-Hả?! Mặt tôi làm sao?! Yến Thu lấy tay sờ sờ trên mặt mình để xem có bị gì không.
-Nó đỏ lên hết rồi kìa. Uyển Thư dùng tay chọt chọt vào má Yến Thu
-A. Chắc là thời tiết nóng quá thôi. Yến Thu tìm một lí do nao đó để che giấu
-Ồ, hay là cô đỏ mặt vì chuyện đứa bé khi nãy?!
-Đâu…đâu…có. Bị nói trúng tim đen nên Yến Thu nói chuyện nó chút lắp bắp không rõ ràng.
-Vậy sao. Nhưng mà nhìn cô lúc này dễ thương hơn nhiều. Uyển Thư vừa nói vừa nắm tay Yến Thu tiếp tục sải bước vào khu vui chơi.
Yến Thu nhận được lời khen của Uyển Thư thì tâm trạng lập tức vui vẻ, vì thế mặt cô lại càng đỏ hơn. Cả ngày hôm nay chị ta nắm tay mình rất nhiều a. Có ý gì không đây.