Chu Ẩn một bên dốc lòng ngăn cản con rắn kia không lao về bên này, một bên nghe tiểu cô nương to mồm ba hoa: “Tam Hoa Mãng Xà ăn ba loại độc thảo đã hấp thụ hết độc tính, hiện giờ trên người nó toàn là đồ bổ, nếu đã kết thành kim đan thì càng quý giá, nhất định phải bắt được.”
“Ngươi đi mà bắt!”
Dùng linh thạch vừa mới nhận được từ tiểu cô nương, rải xuống mặt đất mở ra pháp trận vây khốn Tam Hoa Mãng Xà vào bên trong, pháp trận chỉ kiềm được trong giây lát nên cách tốt nhất là nhân cơ hội mà chạy trốn. Nhưng chưa kịp làm gì, Tam Hoa Mãng Xà vung đuôi, hoa văn màu tím đen trên người nó nở rộ, phình phịch một cái, trên mặt đất mọc ra vô số đóa hoa to đến kinh người, nương theo quỹ đạo đi của Chu Ẩn mà há miệng ngoạm lấy.
Những đóa hoa như không có giới hạn, dây đằng vươn cao đến kinh khủng, có mấy lần đón đầu suýt chút nữa ngoạm chết nàng.
Chu Ẩn lại nắm một đám lá, bọc linh lực vào trong, hướng vào những cái mồm to bên dưới mà đâm. Hễ cứ trúng một đóa hoa, một thứ chất lỏng màu đen sệt lại vẩy ra bên ngoài, lại mọc thành vô số những đóa hoa khác. Phệ Huyết Hoa thực sinh chính là dùng máu, máu côn trùng, máu thú vật sinh sống trong trừng, kể cả cây cỏ nó cũng có thể hút được sinh khí mà lớn lên, dường như không thể nào triệt nổi. Chỉ chốc lát Chu Ẩn liền biết được mình không đối phó được với thứ này, trên người nàng không có bao nhiêu vật phòng thân hữu hiệu với độc dược, mà Tam Hoa Mãng Xà còn sắp sửa phá vỡ pháp trận chui ra.
Nhân lúc còn chút thời gian, nàng vòng phi kiếm trở lại muốn xách theo tiểu cô nương tháo chạy, nhưng tiểu cô nương lại bất động như tượng, còn không vui mà lấy ra thứ gì đó Chu Ẩn nhìn không rõ được, nó nhỏ li ti như hạt bụi ném về phía con rắn kia, sau đó độ ra linh lực, bàn tay ấn xuống mặt đất, tức khắc xung quanh Tam Hoa Mãng Xà mọc lên vô số dây đằng, đem nó thít chặt.
Dây đằng quấn quanh cổ nó, Tam Hoa Mãng Xà khó thở há hốc miệng, tiểu cô nương lúc này mở bình, lấy ra một viên đan dược, chuẩn xác ném vào trong miệng nó.
Dây đằng nhanh chóng thả lỏng, lại vươn lên miệng nó triền thật chặt, ép nó nuốt xuống.
Không được bao lâu, Tam Hoa Mãng Xà ngừng vùng vẫy, nằm xụi lơ trên mặt đất. Nhưng đóa Phệ Huyết Hoa cũng ngưng cắn nuốt, phe phẩy hưởng thụ cuộc sống mới.
Tiểu cô nương hớn hở đi lại thăm dò, lại thất vọng mà nói: “Con này vẫn còn nhỏ tuổi quá, chưa kết đan.”
Chu Ẩn thu trường kiếm, thở phào nhẹ nhõm: “Nếu nó kết đan, ta đảm bảo chúng ta mới là người nằm trên mặt đất.”
Tiểu cô nương tấm tắc tiếc nuối, tự an ủi: “Không sao cả. Dù sao trên người nó cũng không thiếu đồ bổ. Ngươi muốn lấy thứ gì không?”
Tiểu cô nương xách con rắn lên, giơ trước mặt nàng.
“Trước không nói chuyện đó. Vừa rồi ngươi cho nó ăn thứ gì?”
Tiểu cô nương ha ha cười: “Có đan dược tất nhiên cũng phải có độc dược chứ. Đó là Trụy Tâm Dược, độc dược sẽ khiến cho máu chảy vào vùng tim bị đông cứng hoàn toàn, tạo nên một cái chết nhẹ nhàng nhưng không làm tổn hại đến lục phủ ngũ tạng bên trong, dược hiệu sau một canh giờ sẽ tự tan rã chất độc, có ăn cũng không sợ.”
Tiểu cô nương nói xong, vỗ trán, lôi ra một bình đan dược, đổ ra hai viên cho nàng: “Cho ngươi. Thuốc giải Chước Kinh độc.”
Chu Ẩn cảm thấy tiểu cô nương này không hề đơn giản một chút nào. Tuy rằng thân thể mềm nhão, nhưng thủ đoạn lại không thiếu, nhất là trong những cái bình kia của nàng không biết thứ gì là đan dược, thứ gì là độc dược. Nghĩ đến những bình đan dược nàng thu của tiểu cô nương lúc mới gặp, bỗng sinh cảm giác bất an, trong bụng thầm nhủ sau này cho dù có sắp chết cũng không dám dùng thử, lại giả vờ bình tĩnh không lộ biểu hiện quái lạ ra bên ngoài, nhìn hai viên thuốc màu nâu sẫm trên tay nàng, chỉ hơi chút chần chờ rồi cầm lấy, cho vào miệng.
“Đa tạ. Vừa rồi ngươi nói ý tứ là muốn ăn thứ này?” Chu Ẩn nhìn con rắn nằm ỉu xìu trên tay nàng, không xác định mà hỏi lại.
Tiểu cô nương gật đầu, lắc lắc tay: “Đúng vậy. Cho nên bây giờ ngươi cần thứ gì thì cứ lấy đi. Một chốc khi dược hiệu tan hết, ta hầm canh, hai chúng ta ăn.”
Chu Ẩn không còn lời nào để nói, một con rắn ăn ba loại kỳ độc, lại nuốt một viên độc dược chết bất đắc kỳ tử còn có thể dám ăn, bội phục lòng dũng cảm.
“Ta lấy da cùng xương, còn lại đều tùy ngươi.”
Tiểu cô nương thế nhưng không vui: “Ngươi lấy xương làm gì. Để xương hầm canh thì ngon hơn.”
Chu Ẩn im một chốc, sửa miệng: “Vậy ta lấy da thôi.”
Tiểu cô nương vui vẻ móc ra dao nhỏ, xẻ da cho nàng.
Tiểu cô nương tích trữ máu của Tam Hoa Mãng Xà vào trong cái bình nhỏ, lại thành thục lấy độc của nó bỏ vào một cái bình khác, xong xuôi hết mới lấy ra một cái lò luyện đan, đem thịt rắn đã chặt ra từng khúc bỏ vào, thêm vài gốc linh thảo, nổi lửa hầm canh.
Chu Ẩn cầm khối da hồi lâu cũng không động, tiểu cô nương liếc mắt nhìn nàng, không hiểu mà hỏi: “Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Có cái gì sao?”
Chu Ẩn chớp chớp mắt, qua loa nói đang nghĩ xem nên luyện tấm da này như thế nào mà thôi, tiểu cô nương nghe vậy cũng không hỏi nữa, quay đầu canh chừng độ lửa không để cho tinh hoa của Tam Hoa Mãng Xà cùng linh thảo bị thiêu hủy mất, mùi thơm linh thảo xộc ra bên ngoài, nước canh ùng ục ùng ục sục sôi càng khiến tiểu cô nương thèm nhỏ dãi, bụng réo inh ỏi.
Chu Ẩn đi đến một bên bày ra tiểu pháp trận ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa tấm da rắn này. Tam Hoa Mãng Xà tuy chưa kết đan, chết khi tuổi còn rất trẻ, nhưng đúng như tiểu cô nương nói trên người nó cũng toàn là đồ tốt. Tấm da này so với những tấm da thú mà nàng nhận được khi phụng sự ở phòng tạp dịch tốt hơn mấy lần, hoa văn trên người nó ẩn chứa linh lực dồi dào, chỉ cần nàng luyện hóa cẩn thận không để xảy ra sơ suất thì có thể vẽ được phù chú cao cấp hơn một chút.
Linh lực bắt đầu đưa vào trong tấm da rắn, kim linh khí bọc lấy nó, từ từ mài giũa.
Mãi cho đến khi nắp lò mở ra, mùi canh rắn khiến cái bụng kêu gào cồn cào của tiểu cô nương đòi ăn cũng là lúc Chu Ẩn thu công, tấm da rắn nằm chễm chệ trên đùi nàng. Nàng phân nó thành tám tấm, tiểu cô nương hớn hở bưng một bát canh lại đây, nói: “Mau ăn mau ăn. Ăn lúc còn nóng là ngon nhất.”
Chu Ẩn nhìn chén canh trắng phau phau, còn có vài cục thịt màu sữa nằm ở bên trong, đột nhiên trong đầu hiện lên con rắn đủ sắc màu đang bơi trong chén, cho dù nó có nóng hầm hập đi chăng nữa cũng không khiến nàng sinh ra cảm giác thèm ăn, ngẩng đầu cùng tiểu cô nương từ chối: “Ta không quen ăn thịt rắn. Ngươi cứ việc ăn đi.”
Tiểu cô nương mắt trừng lớn, ra vẻ tiếc nuối: “Ngươi thật sự không ăn? Tam Hoa Mãng Xà hầm linh thảo là đồ đại bổ, ngươi không ăn chính là rất rất rất phí phạm đó.”
Chu Ẩn lắc đầu, ra vẻ không dám nghĩ đến: “Thật sự nghĩ đến việc bỏ thịt rắn vào miệng là ta nuốt không trôi. Ngươi ăn đi.”
“Thật sự không ăn?”
“Không ăn.”
“….” Tiểu cô nương bưng bát canh trở về, ngồi bên tảng đá, mồm to nuốt canh.
“Ngươi không ăn, vậy ta không khách sáo.”
Dứt lời, nàng liền tập trung ăn uống không nói lời nào.
Chu Ẩn đuổi hình ảnh con rắn ra khỏi đầu mình, lấy ra bút lông, điều chỉnh tư thế, hai mắt nhắm nghiền, cảm ứng pháp tắc thiên địa, từ từ hạ bút. Đầu bút mang theo linh lực rơi trên tấm phù, linh lực tràn trề bị tấm phù hút vào bên trong, chẳng may ngòi bút hơi lệch một chút, linh lực toàn bộ tiêu tán, trên tấm giấy chỉ còn lại nét mực ẩu thả không chút sinh động nào.
Hư một tấm.
Chu Ẩn hít thở thật sâu, lại bắt đầu lần nữa. Rốt cuộc hao hết tinh thần, mới từ tám tấm lấy được ba.
Nàng thu phù chú vào trong nhẫn trữ vật, bắt đâu ngẫm nghĩ kế tiếp nên như thế nào.
Tiểu cô nương từ khi ăn xong đã ôm bụng ngồi trên tảng đá ve vuốt như người có chửa, so với Chu Ẩn sống càng thoải mái. Vết thương từ Chước Kinh độc đã bớt đau nhức, miệng vết thương dần dần khép lại, nàng nhìn quanh quất trong khu rừng vắng, càng về đêm trời càng nổi lên hơi nước, hình thành sương mù vây khốn cánh rừng. Mà chỗ các nàng đang ngồi cũng chỉ là những phiến đá to chụm lại, rễ cây trồi lên chi chít hình thành địa hình gồ gề khó đi, nếu vừa rồi có Tam Hoa Mãng Xà xuất hiện, vậy phía trước hẳn sẽ có ba loại kỳ hoa ấy, cũng sẽ có vô số con Tam Hoa Mãng Xà khác, còn có trong rừng thú vật vô cùng nhiều, suy xét từ hoàn cảnh và địa hình, bộ hành không phải là phương án tối ưu nhất, nhưng lần này Chu Ẩn không vội đi ngay, bắt đầu trì hoãn, dùng một đêm ở trong rừng nghỉ ngơi.
Tiểu cô nương sau khi tiêu thực xong, lụm lặt vài nhánh củi đôi thành một chồng lớn, thắp lên: “A, ấm quá!”
Tiểu cô nương híp mắt thỏa mãn với hơi nóng hừng hực từ lửa sưởi ấm thân mình, Chu Ẩn nhìn nàng hồi lâu, bỗng dưng hỏi: “Vừa rồi con rắn kia chỉ đuổi theo một mình ta mà không thèm để ý đến ngươi, ngươi dùng thứ gì khiến nó thấy ngươi liền tránh?”
Tiểu cô nương nhấc mí mắt đã suy sụp của mình lên nhìn nàng, cười hỏi: “Thứ gì là thứ gì?”
Chu Ẩn duỗi người nằm trên phiến đá, không cùng tiểu cô nương đấu mắt, lẩm bẩm: “Đan sư các ngươi lắm trò lắm.”
“Ha hả.” Tiểu cô nương cười lớn, thành thật trả lời: “Chính là bột Huỳnh Hoàng. Loài rắn kỵ thứ ấy lắm.”
Chu Ẩn híp mắt, lại hỏi: “Không biết bí cảnh này bao giờ mới thả người ra. Thời gian lâu nhất nó thả người là bao nhiêu năm?”
Tiểu cô nương ngẫm nghĩ: “Theo ta biết thì có nhiều bí cảnh cho đến giờ vẫn chưa thả người. Nhưng cũng có nhiều cái chỉ chừng chục năm là đã nhả ra rồi. Tùy duyên số đi.”
Tiểu cô nương lại hưng phấn ngồi dậy: “Ở đây rất ít tu sĩ qua lại, ngày mai chúng ta ngự kiếm đi đi. Nửa ngày đường là có thể tới nơi rồi.”
Chu Ẩn không nói gì, tỏ vẻ đã ngủ. Tiểu cô nương không chịu, chạy lại lay người dậy, suy nghĩ một chút liền cảm thấy nhất định là Chu Ẩn giận nàng vì chuyện nàng dùng bột Huỳnh Hoàng phòng thân lại không cho nàng ấy dùng chung, hỏi ngay: “Ngươi giận ta đấy hả? Ta cũng đã cho ngươi đan dược trị thương rồi còn gì. Này!”
Chu Ẩn xoay người lại, nhìn tiểu cô nương phụng phịu không vui, bất đắc dĩ nói: “Tiểu cô nương, ta không giận ngươi. Ngươi mau đi ngủ đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tiểu cô nương? Ai là tiểu cô nương? Ngươi mới là tiểu cô nương! Ngươi chưa chắc lớn tuổi hơn ta đâu đấy nhé.” Tiểu cô nương lời lẽ trở nên đanh đá lên, lúc này Chu Ẩn có hứng thú ngồi dậy, nhìn tiểu cô nương từ trên xuống dưới một lượt, đắc ý nói: “Bộ dạng này không phải là tiểu cô nương, chẳng lẽ là đại thẩm thẩm? Ấy, nếu tính ra có khi ta thật phải gọi ngươi một tiếng đại thẩm thẩm ấy, không chừng còn có thể là lão bà bà.”
Tiểu cô nương đanh mặt, rõ là giận lên rồi, giơ nắm tay mềm như bún lên nện trên người nàng, giận nói: “Ngươi mới là lão bà bà!”
“Xôn xao”
Bỗng trong rừng truyền ra tiếng động, như là cây cối bị giẫm đạp, lại lạo xạo như có thứ gì đó đang rẽ cây đi về hướng này. Cây cối trong rừng rậm rạp chằng chịt lại quạnh quẽ nên âm thanh càng thêm rõ ràng, hai người nhìn nhau, tạm thời ngậm miệng không nói, Chu Ẩn dùng linh lực dập tắt đám lửa đang cháy hừng hực, trong khoảnh khắc khi đốm lửa tắt ngúm đi, khói trắng nghi ngút theo gió trôi về phương Đông, mờ mờ ảo ảo hiện ra một vật thể khổng lồ màu đen nhẻm đang trôi lơ lửng giữa lưng chừng không trung.
Cả hai tức khắc nín thở, chầm chậm xúc về mặt sau của tảng đá lớn, chỉ chừa ra đôi mắt nhìn về nơi ấy. Thứ ấy dần dần hiện rõ hơn, đuôi quẫy động, vây xòe to, miệng há hớp, thân hình ù ụ, đích xác là một con cá lớn đang bơi trong rừng.
Trông nó giống như những loại cá phổ thông nhưng lớn đến mức này thì Chu Ẩn chưa từng thấy bao giờ, mỗi một cái quẫy đuôi của nó, sẽ có vô số cây cối ngã đổ. Lúc đi đến đây nàng cũng chưa từng thấy hiện tượng khu rừng tan hoang như bây giờ, rõ là một khu rừng nguyên sơ chưa ai khai phá, không hề có dấu tích đao kiếm hay tu sĩ đặt chân qua, cũng chưa thấy cây cối nào bị tổn hại, đây chắc là lần đầu nó xuất hiện tại chỗ này. Nhưng dù nó to lớn đến cỡ ấy, thú vật trong rừng lại không hề có động tĩnh gì, điều này không hợp với bản năng trốn tránh nguy hiểm của động vật. Lúc này lại không phải lúc lo lắng cho an nguy của chúng, các nàng mới thật sự là đối tượng đang đối mặt với sinh tử. Chu Ẩn thầm than mệnh mình cũng quá xui xẻo, lúc này không biết vì thứ gì mà nó tìm đến tận đây, chuẩn bị sẵn sàng, có biến liền tẩu vi thượng sách.
Con cá kia bơi đến chỗ đám lửa bị tắt ngúm, cặp mắt trống rỗng của nó dừng lại trên làn khói trắng hồi lâu, bỗng từ đâu bay tới một đoàn ánh sắng nóng rực như lửa, ù ù lao đến từ bên kia cánh rừng, thiêu rụi cây cối giữa đường đi, một mùi gay mũi bốc lên ngùn ngụt, giống như là đã thiêu đốt trúng độc thảo mà tạo thành, đoàn lửa khủng bố kia vẫn không dừng lại, trọng tâm hướng thẳng về con cá lớn.
“Rầm rập”
Mọi chướng ngại bị càn quét sạch bay, tạo thành một con đường khổng lồ dài hàng trăm thước, lúc này muôn thú mới phản ứng lại đây, chim chóc vẫy cánh chạy trốn, mặt đất thú vật chấn động phi nhanh, vẫn không thể tránh khỏi lửa đỏ thiêu rụi toàn bộ, bình bịch ngã xuống mặt đất thành đống xương tàn.
Đằng sau con cá lớn còn có hai sinh mạng, Chu Ẩn thấy không ổn rồi, nếu hứng chịu dư lực của thứ này thì nàng không chắc mình còn sống nổi hay không, vì thế gọi ra phi kiếm, tiểu cô nương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng xong, phi kiếm vừa phóng ra được tầm vài thước, đôi mắt trắng dã của con cá lớn liếc lại đây, cái miệng nó ồm ồm ồm ồm như nuốt chửng không khí xung quanh, phi kiếm rung lên lợi hại, như có lực hút phía sau không ngừng lôi kéo, muốn chạy cũng chạy không thoát. Phi kiếm giằng co giữa không trung, hỏa linh lực cực thịnh đã phóng đến, “bùng bùng” một tiếng, tu sĩ khắp nơi ai ai cũng nhìn thấy phía sâu trong rừng bùng lên một quả cầu lửa lớn, khói lửa đen ngòm bao trùm cả bầu trời, cây cối rào rạt ngã đổ, tạc ra một khoảng trống cực đại.
Chu Ẩn lẫn tiểu cô nương bị sóng linh lực hất bay, lục phủ ngũ tạng đau nhức như muốn vỡ nát, “ùm” một tiếng, rơi vào trong một cái hồ nước lớn lạnh căm căm. Cái cảm giác nóng rát như khi bị tà hỏa thiêu đốt ở Trường Linh trấn một lần nữa trở lại, thậm chí so với lúc đó còn nóng lợi hại hơn, da thịt chậm rãi tan rã, Chu Ẩn cắn môi nhịn đau, hai tay quơ quàng chộp lấy đan dược, ở dưới nước không màng đến sau khi mở bình đan dược có thể sẽ hỏng hết, vội dốc vào miệng nuốt chửng.
Vị nước lờ lợ cùng đan dược theo cuống họng trôi xuống bụng, linh lực giải tán ra khắp cơ thể, những vết cháy xém dịu dần cơn bỏng rát, nhưng dược hiệu chỉ là tạm thời. Đan điền của nàng lúc này trống rỗng không chút sức lực nào, vừa rồi nguy cấp, nàng dùng hết linh lực ra làm khiên chắn né tránh hỏa linh mà còn bị chấn động đến mức cử động một chút cũng thấy đau nhức vô cùng, nếu lúc ấy chậm một bước, có khi đã thịt nát xương tan.
Nén lại cơn đau, Chu Ẩn hạn chế hít thở dưới nước, tìm cách đi lên bờ.
Cũng may nàng bị đánh văng gần sát mép hồ, nên lên không chút nào mất công sức. Chỉ có tiểu cô nương vẫn còn ngụp lặn ở đâu đó nàng không tìm thấy, mà hiện tại cũng không thể bận tâm việc này được, hai tay nàng bám sát mép bờ, chỉ có cái đầu ngoi lên nhìn về phương hướng vừa rồi.
Chỉ thấy một cái đốm đen nhỏ đứng giữa trời mây, dù cách rất xa, Chu Ẩn vẫn cảm giác được áp lực mà người đó mang đến, có một cỗ áp lực từ trên áp xuống, lan đến trăm dặm, mỗi một cử động đều trở nên cực kỳ nặng nề. Linh lực trong đan điền hỗn loạn quay cuồng, không thể ngưng đọng lại, hỗn loạn như muốn chạy khỏi cơ thể bay đến vị đại năng kia. Tu vi này nàng không đong đếm được, trong lòng mẩm chắc người này là một đại năng tu chân giả, đến đây vì săn tìm con cá lớn này? Các nàng quả là hai quả trứng xui xẻo, bỗng dưng chịu trận.
Con cá lớn vẫn lẳng lặng trôi giữa không trung, không hề bị hỏa linh lực vừa rồi ảnh hưởng, chỉ có đôi mắt trống rỗng vẫn đang nhìn quanh quất tìm kiếm gì đó.
Trên trời vang lên giọng nam nhân nghiêm nghị nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi, Tam Thiên Ngư.”