Truyền tống trận mở ra, Chu Ẩn liền xuất hiện ở ven vực núi.
Từ vực núi nhìn xuống, ánh đèn trải dài, đốm đốm ánh sáng rơi vào trong mắt nàng, bỗng đẹp đến lạ kỳ. Hoa thành dù đã về đêm vẫn rực rỡ tràn đầy sức sống, khắp các ngõ ngách đều nhờ đèn lồng phủ đầy hè phố mà lộng lẫy tưng bừng, ánh đỏ ánh vàng thi nhau tỏa ra muôn phương, so với những thôn trấn chỉ có lốm đốm vài ánh sáng nhỏ nằm xung quanh thì càng thêm bắt mắt, cứ như một viên dạ minh châu khổng lồ chỉ có thể thưởng thức mà không thể lấy trộm.
Chu Ẩn từng sống ở Trường Linh trấn, nhưng Trường Linh trấn thôn dân đều là tiều phu, quanh năm cái ăn cái mặc đủ để bọn họ vất vả, nào có thời gian mà hưởng thụ, thành ra những cảnh sắc nhộn nhịp lại tràn đầy màu sắc thế này nàng chưa từng thấy qua bao giờ.
Thảo nào sư huynh sư tỷ lại thích xuống núi như thế.
Nàng không dám ngự kiếm phi hành, sợ dẫn đến mọi người chú ý, vì thế từ đường núi chậm rãi đi vào con đường đất lớn, dẫn tới cổng thành.
Cổng thành không có người gác, cho dù kiến thức về cuộc sống bình dân của nàng không nhiều, nhưng cũng biết những tòa thành lớn thường sẽ có lính gác cổng, trong thành có thành phủ, có quân binh, nhưng nơi này cho dù lại xa hoa, vẫn chẳng có lấy ai trông nom cẩn thận.
Khó hiểu là khó hiểu, Chu Ẩn vẫn cứ đường hoàng đi vào.
Gọi là Hoa thành, vì tòa thành này ngập ngụa trong đủ loại hoa thơm. Sắc hoa đủ cả mọc hai bên đường, nhà nhà lầu lầu đều dùng hoa tươi để trang trí, trước hiên còn sẽ treo lủng lẳng hai chiếc đèn lồng đỏ thắp sáng, nơi nơi chỗ chỗ đều bừng bừng ánh hào quang.
Hoa thành có một mặt thành giáp sông, ở sông neo đậu rất nhiều thuyền lớn, dường như là dùng để ca hát vui chơi, vì nàng thấy được bên trong thuyền có để nhạc cụ, còn có một số dụng cụ không biết dùng để làm gì, nhưng ngẫm chắc cũng không phải thứ đồ gì tốt lành cho cam, còn có giường ngủ trang hoàng cực kỳ diễm lệ, đệm gối thơm nức. Nhất là khi ở mặt ven sông này mọc lên toàn là thanh lâu lầu các, càng thêm chứng thực cho ý nghĩ của nàng. Khắp thành này cũng có rất nhiều tụ điểm ăn chơi, trà lâu tửu lậu, vải vóc phấn son, tràn trề khắp các mặt phố.
Chỉ đi một vòng liền biết, nơi này khẳng định là thủ phủ ăn chơi sa đọa, bởi nhà dân bá tánh thì ít, nhà cao cửa rộng thì nhiều.
Có điều trang hoàng công phu là thế, nhưng toàn thành đều đóng kín đại môn, không có ai đi lại ở bên ngoài, chỉ có những cơn gió lạ luồn lách khắp phố. Sau khi đi dạo khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ, Chu Ẩn phát giác dường như có chuyện gì đó không ổn rồi, lại không biết chỗ nào không ổn, vì thế giơ tay gõ cửa một nhà gần nhất, bên trong dù có người nhưng hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại, nàng lại thử gõ một lần nữa, lúc này mới có tiếng thút thít truyền ra, khóc nức nở nói: “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”
Chu Ẩn còn không hiểu có chuyện gì, đột nhiên một nhà gần đó mở phanh cánh cửa, nàng chỉ mới kịp quay đầu nhìn xem, đã thấy có một người nhào ra bên ngoài, rồi nằm sõng soài trên đất, không hề nhúc nhích, đại môn lại ‘phanh’ một tiếng, đóng sầm lại.
Mọi sự phát sinh rất nhanh, Chu Ẩn đi lại, khua tay, người nọ liền như có gió nhẹ nâng đỡ liền lật lại, nhưng da thịt đã tím ngắt, cứng còng, trên người lại nổi rậm rạp các đốm đỏ, hẳn là đã chết.
Nàng nhìn về đại môn, trên cửa có trạm khắc hình con sư tử, hẳn cũng là nhà quyền quý, nhưng người chết lại chỉ ăn mặc vải thô, có thể là hạ nhân trong nhà không may mắc bệnh, có điều nhà này cũng quá bạc đãi, người đã chết không mang di cốt tiêu hủy, lại vứt ở giữa đường trong đêm thế này, nhất định sau này sẽ bị thiên lôi dòm ngó.
Trong bụng nàng là nghĩ như vậy, ai mà biết bầu trời thật sự kéo đến mây đen ngùn ngụt, gió lớn thổi quát, lồng đèn lắc lư, có vài cái bị hất bay xuống mặt đường, lăn long lóc. Phố xá giờ chỉ còn lại tiếng gió ù ù cùng Chu Ẩn một mình đứng bên cạnh xác chết mà thôi. Mây đen tích tụ càng lúc càng dày nặng, như sà hẳn xuống mặt đất, chỉ trực chờ nuốt chửng toàn bộ sinh linh. Lúc này, từ trong mây đen bỗng nhiên lao vun vút ra vô số bóng đen, đặc quánh như bột, tản ra tứ phương tám hướng, kể từ khi nó lao ra ngoài, trong thành bỗng chốc như vực dậy, tiếng thét thảm thương đồng loạt vang vọng, có bóng đen lao về phía nàng, Chu Ẩn dùng linh lực hộ thể, bóng đen vù lướt mà qua, sà xuống bám chặt lấy thi thể trên mặt đất, lúc nó rời đi, trên mặt đất nào còn thứ gì.
Tà ma ngoại đạo.
Chu Ẩn lấy ra tám lá phù triện, vứt lên không trung, thi pháp đem phù triện lao tới khắp nơi, cùng bóng đen giằng co. Lại lấy ra linh thạch rải xuống mặt đất, tức khắc khởi động trận đồ. Ánh sáng từ trận đồ như đẩy lui được đêm tối, đem nàng hộ ở bên trong. Chu Ẩn lại rút ra một lá truy tung phù, nắm bắt thời cơ bóng đen lao lại đây, liền lấy chút khí tức trên người nó, niệm vào trong phù, phù triện tức khắc sáng lên, leo ra khỏi pháp trận truy tìm nguồn gốc.
Không cần nghĩ cũng biết có người đang ở tác oai tác quái, không lý nào trời đất lại có hiện tượng lạ lùng như vậy. Truy tung phù vừa ra, mây đen dường như cảm ứng được, bắt đầu thu thế, tản ra, sau đó dần dần biến mất.
Truy tung phù ở tại một con ngõ nhỏ đột ngột dừng lại, tự thiêu thành tro.
Hoa thành lúc này đâu còn dáng vẻ xinh đẹp như trước, đèn lồng nát tan rơi rụng đầy đất, khắp thành là tiếng khóc thê lương.
Chu Ẩn ngẫm lại lời Lý cư trưởng dặn dò, không dám tùy tiện hành động, trước tiên vẫn là ưu tiên tìm hiểu kỹ càng tình hình nơi này lại nói.
Nàng rời khỏi thành trấn, lên núi tìm một chỗ yên tĩnh dựng lên kết giới mà ngồi xuống, nhớ lại sự việc vừa rồi, bèn đem tài nguyên trong người ra kiểm kê lần nữa, thấy vẫn có chút không yên lòng, liền lấy nghiên mực cùng giấy vẽ phù ra, dùng hết một đêm vẽ phù.
Hôm sau xuống núi, trong thành lúc này đã có người qua lại, nhưng so với không khí hoa lệ của nó, dòng người thưa thớt này có vẻ lại không phù hợp chút nào. Chu Ẩn tuy ăn mặc không phải phú quý gì, lại khiến người qua đường xem nàng chòng chọc, sau khi qua lại một hồi dự định tìm chỗ đông người thăm nom, lúc này có quan binh lại đây, vây quanh nàng, vội quỳ xuống hô: “Tiên trưởng rốt cuộc cũng đến! Thành chủ còn đang chờ ngài, mời đi theo chúng ta.”
Chu Ẩn không hiểu ra sao, cho rằng bọn họ có vẻ nhận nhầm người rồi, nhưng cơ hội dâng lên trước mắt, không tận dụng lúc này tìm hiểu đầu đuôi thì còn đợi đến lúc nào, vì thế nàng ra vẻ đạo mạo, cùng quan binh đi đến chỗ của thành chủ.
Thành chủ là một người có tướng mạo làm nàng vừa nhìn liền không có thiện cảm, tuy rằng hắn đã cố hết sức làm ra vẻ đoan chính, nhưng từ trong ánh mắt để lộ ra sự gian giảo hẹn mọn, khiến người chán ghét, thấy binh lính đã đem người đưa tới, hắn vội đi ra trước bậc cửa mà nghênh, dáng vẻ khúm núm mời nàng vào bên trong ngồi.
Chu Ẩn trước tiên ngồi xuống, thành chủ cho người châm trà, chậm rãi bắt chuyện hàn huyên.
Lúc này nàng mới biết thành chủ tên họ là Hoa Ngụy, vừa mới làm thành chủ được sáu năm thì xảy ra cớ sự này. Chu Ẩn hỏi rõ sự này rốt cuộc là sự gì, Hoa Ngụy liền nói: “Nếu tiên trưởng còn chưa đọc qua thư từ, vậy ta liền nói lại một lần vậy. Chuyện là ba tháng trước trong thành đột nhiên xảy ra dịch bệnh, người chết như ngã rạ, trên thi thể nổi đầy đốm đỏ. Đại phu trong thành cũng ra sức tìm cách cứu chữa nhưng bó tay hết cách, kể cả đại phu cũng nhiễm bệnh mà chết theo.”
Chu Ẩn không nói gì, hắn lại kể tiếp.
Kể từ khi ôn dịch xảy ra, Hoa thành dần ít người lui tới. Khách từ phương xa đến đều đón thuyền theo sông Vọng Giang trở về, giữa đường rao tin, khiến cho triều đình đưa xuống sắc lệnh phong tỏa. Nhưng thật sự không cần thiết tới phong tỏa, bởi vì người ngoài thành nương theo Vọng Giang mà đi thì không có việc gì, nhưng người trong thành này muốn trốn đi, đi chưa bao xa tự nhiên đổ bệnh mà chết bất đắc kỳ tử, đi thuyền thì lật thuyền, đi ngựa thì ngã xe, đi bộ cũng có thể bỗng dưng sụp hố mà chết, dần dần tuyệt vọng, không ai lại dám ra ngoài, chỉ đành phó thác mệnh mình cho trời. Việc này vốn là chuyện của nhân gian, không thể cầu vọng đến tiên nhân, cho dù xảy ra nhiều hiện tượng lạ cùng cái chết đột ngột không giải thích được, cũng khó mà vì lý ấy kêu tiên nhân xuống núi tương cứu, nhưng một tháng trước trong thành đột nhiên xuất hiện thứ giống như là u linh, bay khắp thành nuốt lấy thi thể, thành chủ cảm thấy hẳn là do ma quỷ quấy phá, mới mời tiên nhân xuống núi cứu thế.
Sau khi kể xong, hắn vội hỏi: “Xem ta này, chỉ lo nói chuyện, còn chưa hỏi tiên trưởng tên họ là gì, lại xuất thân từ nhà nào?”
Chu Ẩn nghe thấy có mùi vị, liền hỏi lại: “Xung quanh đây có bao nhiêu tiên nhân mà ngươi lại hỏi ta thế?”
Hoa Ngụy cười giả lả, nói: “Tiên trưởng cứ đùa. Danh xưng bát đại linh môn có ai mà không biết chứ.”
“Ngươi biết? Nói ta nghe một chút.” Chu Ẩn để cho hắn giới thiệu bát đại linh môn lại là cái gì.
Hoa Ngụy ngẫm chắc là tiên nhân đang thử mình, nhẫn nhục tính tình, cẩn thận nói: “Bát đại linh môn là tám kỳ môn thủ hộ quốc thổ này. Trong đó có Trần gia pháp môn, Đường gia kỳ môn, Tôn gia võ môn, Hành gia kiếm môn, Âu Dương gia y môn, Sư gia linh môn, còn có hai nhà rất ít khi nghe tới, là Lam gia quỷ môn cùng Bắc Thần gia ngọc môn.”
Sau đó hắn cẩn thận thăm dò: “Không biết tiên trưởng là nhà nào phái tới?”
Chu Ẩn suy nghĩ, trước tiên không nói cho hắn nàng vốn không phải là nhà nào trong bát đại linh môn kia. Nàng bảo thành chủ cho nàng xem thi thể của những người chết, lúc này ban ngày, u linh không dám quấy phá, không thể từ chỗ này điều tra, nên chỉ có thi thể là nàng có thể xem xét được. Thành chủ lấy làm băn khoăn, sai phái người đi ra ngoài hỏi xem có người nào đang mắc bệnh này hay không, để cho tiên trưởng đến thăm. Đêm qua u linh đều đã cắp đi mất thi thể, toàn thành người chết một mẩu xương cũng không còn.
Sau khi binh lính ra ngoài hỏi thăm liền vội vàng chạy về báo tin, đem thành chủ cùng Chu Ẩn lãnh qua đó.
Đó là một nhà phú hộ giàu có trong thành, người đang lâm bệnh là phu nhân thứ ba của lão. Lúc Chu Ẩn bước vào, cảm giác kỳ lạ lan tràn đầy trong không khí. Nàng nhìn người phụ nữ kia, trên bàn tay tái nhợt lộ ra ngoài của bà ta tràn lan những đốm đỏ kỳ lạ, cả trên mặt cũng có rất nhiều, bên cạnh là lão phú hộ đang run lẩy bẩy đứng cách xa vài mét, nghe nói thành chủ dẫn tiên trưởng tới, vui mừng ra mặt mà quỳ xuống dập đầu hô: “Tiên trưởng cứu mạng, phu nhân của ta sắp không xong rồi.”
Chu Ẩn thân thể là người tu tiên, tự nhiên không nhiễm bệnh phàm, nhưng vì trong chuyện này có cổ quái mà nàng không dám khinh suất, cách rất xa rút ra một tấm phù triện tru tà, ngón tay chỉ hướng, phù triện liền bám vào trên người tam phu nhân. Thấy tiên trưởng rút phù chú ra, những người ở đấy đột nhiên thấy lạ, nhìn nàng lom lom, nhưng không được bao lâu, toàn bộ ánh mắt lại dồn về phía vị phu nhân ốm yếu đang nằm trên giường.
Chỉ nghe bà ta thét lên một tiếng, quằn quại từ trên giường rơi xuống mặt đất, quẫy đạp lung tung, tiếng thét ngập ngụa cả căn phòng, nghe đến rợn người. Bà ta cào cấu da thịt mình đến tứa máu cũng không chịu dừng lại, như có cơn ngứa vô hạn đang bủa vây, cực kỳ khó nhịn, chỉ muốn chết quách đi cho xong. Càng đáng sợ hơn là những đốm đỏ trên người bà ta bắt đầu đổ dồn hết về một phía, như chỉ muốn tránh thật xa tấm phù chú đang in trên ngực.
“Tiên… tiên trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì? Phu nhân của ta thế nào lại thành như vậy…” Lão phú hộ sắc mặt tái mét ngã ngồi ra đất, tuy là hỏi vậy lại không có chút nào lo lắng cho vị phu nhân của mình cả người đã máu me be bét, mà chỉ lui đi thật xa to vẻ khiếp sợ, ngay cả Hoa Ngụy cũng vội lui vài bước, hỏi nàng sao lại thế này.
Chu Ẩn cảm giác có điều không đúng rồi, vội khiển phù triện trở về trong tay, lúc này vị tam phu nhân mới ngừng giãy giụa, mệt mỏi mà thở hồng hộc, nước mắt tràn đầy mặt mũi, muốn bò lại đây ôm chân nàng cầu xin, lại bị nàng niệm quyết khiến cho cơ thể không thể động đậy được, miệng cũng không thể mở.
Nàng sai sử hai người hầu đứng nép sau cây cột: “Đỡ người này lên giường, chuẩn bị một thau nước.”
Người hầu tuy sợ, vẫn đem phu nhân khiêng lên, lại nhanh chân đi lấy thau nước lại đây.
Chu Ẩn lại bên giường ngồi, nâng tay vị kia lên, lấy ra một thanh chủy thủ, nhắm đúng đốm đỏ mà cắt ra một đường nhỏ, lại hứng tay bà ta vào trong thau, lúc này rút ra phù chú tru tà, dán lên người bà ta lần nữa. Vì pháp quyết mà bà ta không thể giãy giụa, chỉ có hai tròng mắt mở trừng trừng nhìn lên nóc nhà, ai thấy cũng phải che mặt lại không dám nhìn. Lúc này, đốm đỏ lại lần nữa có dị động, theo vết thương trào ra bên ngoài, rơi tủm vào trong thau nước. Vốn là muốn rút hết những thứ kỳ dị này đi, nhưng thấy mặt mày bà ta vì thiếu máu mà trở nên tái nhợt, Chu Ẩn vội ngừng tay, thu lại phù chú rồi bưng thau nước đi.
Tam phu nhân ngã phịch trên giường, đờ đẫn hồi lâu.
“Tiên trưởng, thứ này là độc sao?” Hoa Ngụy tức tốc lại đây nhìn, hắn tuy sợ nhưng vẫn muốn biết tiên nhân làm thế nào.
Chu Ẩn bảo hắn ngậm miệng, quan sát thật kỹ những vết đỏ trong nước. Nếu là máu, nhất định sẽ loang loang lổ lổ tràn trề, cùng nước dung hòa, nhưng thứ này lại có khác. Nàng đem mặt nước phía trên đổ đi, dư lại trong thau chỉ còn một lớp màu đỏ đọng lại như cặn.
“Thứ này không phải độc.” Chu Ẩn lẩm bẩm.
Hoa Ngụy nhiều chuyện hỏi thêm: “Vậy là thứ gì?”
“Là cổ trùng.” Chu Ẩn nói.
Nó nhỏ đến khó tin, mắt thường không thể thấy được, nhưng nàng là tu sĩ Trúc Cơ, quan sát hồi lâu đã nhận ra được chúng. Chúng nhỏ xíu, lại bám vào nhau đi theo bầy, nếu chúng cùng một lúc di chuyển về một hướng, khẳng định người ngoài sẽ nhìn thấy là một dòng máu đang chảy đi mà không phải là một đám cổ trùng đang di chuyển.
Cổ trùng này tất không thể để lâu ở bên ngoài, ngộ nhỡ theo gió phân tán thì sẽ nguy to, vì thế nàng lấy ra bình nhỏ, đem chúng chứa vào bên trong, lại lấy ra truy tung phù dán vào trên bình, bắt đầu truy tra thứ cổ này đến từ nơi nào.
Truy tung phù nhận được khí tức, lập tức lao ra ngoài. Ban đầu nó lao vào rất nhiều nhà có người dính cổ, Chu Ẩn lại tiếp tục sai phái nó đi nơi khác tìm, dẫn nàng đi khắp thành một hồi, cuối cùng truy tung phù tụ lại trên những đóa hoa đỏ mọc ven sông Vọng Giang, lẳng lặng không đi.
Chu Ẩn để đám người đi lẽo đẽo theo sau mình dừng lại, một mình nàng đi qua. Những khóm hoa đỏ tươi lay nhẹ trong gió, cánh hoa chỉ là hoa cỏ bình thường không có gì đáng lo, điều bất thường chính là nhụy của chúng.
Nhụy của chúng mọc thành chùm màu đỏ au, trông thì bình thường, nhưng truy tung phù đã dán vào bên trên, không thể nào sai lầm được. Hoa này sinh ra cổ trùng.
Vậy còn kỳ lạ hơn.
Chu Ẩn nổi da gà, nhìn sông Vọng Giang im lìm xuôi dòng, hai mắt bắt đầu thanh minh.
Hoa này lấy chất dinh dưỡng từ phù sa Vọng Giang, lấy nước từ Vọng Giang mà lớn, mọc ra thứ cổ quái thế này, vậy cũng chỉ có thể xuống tay từ Vọng Giang mà thôi.
Nhưng sắc trời còn sớm, lúc này thử cũng không có tác dụng gì, dương khí từ mặt trời đã tẩu tán đi rất nhiều manh mối, vì thế nàng mở ra kết giới phong ấn đám hoa cỏ kỳ lạ này, mới quay trở về chỗ ở của thành chủ dự định nghỉ ngơi.
Thành chủ lúc này đã biết nàng có bản lĩnh, lập tức cho người chuẩn bị thức ăn bưng lên, Chu Ẩn đã tích cốc, không hề động đũa. Thấy tiên trưởng không nói không rằng, hắn lúc này hiếu kỳ sắp chết rồi, vội lân la hỏi dò: “Tiên trưởng xuất thân từ Lam gia quỷ môn, đúng không?”
Chu Ẩn nhìn hắn, hắn tưởng mình nói trúng rồi, thảo nào lúc sáng nay hắn hỏi mà tiên trưởng cũng không nói cho, thấy nàng nhìn chằm chằm hắn, hắn còn cho rằng bị tiên trưởng đe dọa, vội ngậm miệng: “Tiểu nhân thề sẽ không ở bên ngoài rêu rao.”
Chu Ẩn tò mò càng thêm lợi hại, giả lả hỏi hắn: “Vì sao ngươi sẽ cho rằng ta là người của Lam gia?”
Hoa Ngụy thành thật nói: “Bỏi vì ngoại trừ Lam gia quỷ môn, bảy nhà còn lại sẽ không dùng phù chú. Lam gia quỷ môn đã diệt môn từ hơn trăm năm trước, nhưng truyền thừa vẫn còn, ta thề rằng ta đối với quỷ môn Lam gia không hề có ác ý gì, tiên trưởng cứ việc yên tâm.” Hắn nói năng lộn xộn, nhưng ý tứ vẫn là hắn không có thù hằn gì với Lam gia.
Sẵn tiện, Chu Ẩn hỏi hắn bảy nhà còn lại thuật pháp thế nào.
Trần gia thiên về pháp môn, có rất nhiều vũ khí tru tà diệt quỷ, thường thường sẽ đeo lục lạc ở cổ chân. Bình thường đi tới đi lui không hề phát ra tiếng động, chỉ khi gặp quỷ khí mới sẽ reo lên.
Đường gia kỳ môn dùng phiến, thuật pháp rất cao thâm, là một môn đứng đầu trong bát đại linh môn (nếu trừ ra hai nhà Lam gia cùng Bắc Thần gia).
Những nhà còn lại tên gọi thì y như vậy, gọi gì thì dùng nấy.
Sau khi lấy thành chủ làm tiêu khiển, trời cũng đã sẩm tối.
Người ra đường lúc này lại rúc vào trong hang ổ, treo đèn lồng, xua đi màn đêm.
Chu Ẩn một thân một mình đi ra ngoài.
Nàng đánh một con thuyền neo đậu ở bên bờ Vọng Giang, cố ý chọn chiếc nhỏ một chút cho dễ điều khiển, ngồi ở mỏ thuyền ung dung mà ra giữa sông.
Ánh trăng lúc này lại bị ăn mòn một phần, ánh sáng ảm đạm, gieo xuống mặt sông chỉ là một cái bóng lung lay không trọn vẹn. Chu Ẩn từ trong nhẫn trữ vật chọn ra một cần câu. Cần câu này là vài tháng trước khi Yên Vân Cư lại làm rớt trứng linh thú thì nàng chế tác ra cho dễ đánh bắt, lúc này vừa hay dùng được.
Nàng dùng phù chú cuộn tròn lại, cột ở đầu dây, sau đó thong thả bỏ xuống nước.
Phù chú này đụng phải âm khí tức khắc nổ tung, Chu Ẩn ngẫm chắc dưới đáy sông này hẳn phải có thứ ấy nên mới dùng đến. Có điều nàng không ngờ tới rằng phù triện vừa chạm nước, linh lực niêm phong trên mặt phù tức khắc giải khai, linh lực tràn ra thành một vụ nổ, Chu Ẩn kinh hồn táng đảm nhảy khỏi thuyền, xác thuyền tức khắc nổ tung thành mảnh vụn.
“Đoàng”
Hú hồn hú vía.
Không ngờ dòng sông này lại âm tà đến cỡ này.
Nàng dùng linh lực đứng trên mặt nước, không được bao lâu, mặt sông vốn là xanh biếc, bỗng trở nên đục ngầu như mực, dần dần lan về phía nàng. Chu Ẩn tạm thời không vội, muốn xem thứ đó là thứ gì, chỉ trong nháy mắt khi nơi nàng đứng bị vẩy đục, có vô số cánh tay đen đủi từ mặt nước thò lên tới, muốn bám vào nàng kéo chìm xuống nước.
Chu Ẩn tức tốc triệu ra phi kiếm, phi kiếm vừa ra, bị nàng chi đi chặt đứt toàn bộ cánh tay đen ngòm, nhưng chúng dường như sinh sôi vô hạn, chặt một cái lại thò ra một cái, không hề ngừng nghỉ. Nàng biết thứ này diệt một chốc một lát là không xong, vì thế không lại đi làm chuyện vô ích, dù sao thủy túy cũng không thể đi lên trên bờ họa loạn nhân gian, bằng không dân trong thành này đã chết mất xác từ lâu.
Nàng thu lại phi kiếm, lên trên bờ.
Âm phong nổi lên tứ phía, cảnh tượng hôm qua lại bắt đầu mở ra.
Chu Ẩn cảm nhận chướng khí túa ra khắp nơi, dùng cảm quan đi cảm ứng.
Khắp đất trời bỗng réo rắt tiếng chuông trong vắt vô ngần. Chu Ẩn vội nhìn, chỉ thấy ở con đường lớn đang có một thiếu nữ chầm chậm lại đây, chân đeo chuông bạc, chuông bạc lúc này réo rắt vô ngân, tỏa ra lũ lũ ánh sáng hướng về mặt sông đâm xuống. Lũ lũ ánh sáng như xiềng xích, đem thủy túy trói buộc đến kêu gào, một vàng một đen hỗn độn trong nước, đánh nhau ầm ĩ.
Người này, hẳn là Trần gia pháp môn.