Sau đó, bọn họ lại từ Lưu Già biết được, ma hậu tương lai là một nam nhân.
Nam nhân a! Làm sao có thể là một nam nhân đây!
Đám ma tộc sôi nổi lắc đầu, không được! Tuyệt đối không được!
Nam nhân này nếu muốn làm ma hậu, nhất định phải qua cửa ải của bọn chúng, bọn chúng thề trong lòng, nhất định phải vì bệ hạ kiểm nghiệm vị ma hậu tương lai này thật tốt mới được.
Tinh Như sau khi biết chuyện, không những không ngăn cản mà còn dành hẳn một mảnh đất trống cho đám yêu ma khiêu chiến ma hậu.
Sau khi Phong Uyên biết liền điểm điểm mũi Tinh Như, buông một câu: “Tiểu vô lương tâm”, sau đó cầm Côn Ngô kiếm chờ đám ma tộc nào đó đến chịu chết.
Trên đường đến đây, đám yêu ma còn suy đoán ma hậu tương lai là dáng vẻ gì mới có thể trong thời gian ngắn câu mất linh hồn nhỏ bé của bệ hạ. Cuối cùng khi nhìn thấy người thật, cả đám đều ngân ngẩn. Người này lớn lên xác thực không tồi, chỉ là có chút quen mắt? Này cmn không phải là Phong Uyên thượng thần sao?
Đám yêu ma ban đầu còn hùng hổ đòi khiêu chiến yêu hậu, một khắc sau đồng loạt ném binh khí xuống, bỏ của chạy lấy người, trong nháy mắt, rừng Lạc Hà chỉ còn Phong Uyên cùng lá khô rụng đầy đất.
Đám yêu ma vừa bỏ chạy vừa cảm thán, ma quân bệ hạ quả thực uy vũ, có thể cưới thiên địa cộng chủ – Phong Uyên thượng thần làm ma hậu, quả thật đủ mặt mũi nha!
Có một vài ma tộc còn nhịn không nổi chạy đến thiên giới khoe khoang, nói cho thủ vệ thiên môn rằng bệ hạ của chúng sắp cưới Phong Uyên thượng thần, kết quả rước về một bộ mặt thờ ơ của thủ vệ. Ai nấy đồng loạt nghĩ, đám yêu ma này có bệnh còn không uống thuốc sao?
– ———————————————
“Ta phải về thiên giới một chuyến”, Phong Uyên vừa xếp mấy tập xuân cung đồ trên giường, vừa hỏi Tinh Như “Đi với ta không?”
Tinh Như gật đầu không cần suy nghĩ.
Cửu Trọng Thiên, hạc trắng cất tiếng vang trời, gió mang theo hương hoa thoang thoảng, hoa ưu đàm rơi đầy đất như những bông tuyết chưa tan.
Mộng Xu nghe nói Phong Uyên đã trở về, vội vàng chạy tới Tử Vi cung, vừa nhìn thấy Phong Uyên, liền bắt đầu lải nhải oán giận: “Ngươi nói đi? Vừa đánh xong liền mang ma quân chạy mất, cứ vậy vứt ta và Kiếm Ngô ở bên trong Cửu U cảnh, nếu không phải ta kịp thời tỉnh lại, thiếu chút nữa đến trinh tiết còn khó giữ! Ngươi có biết mở mắt ra nhìn lão sắc quỷ trước mặt, ta tuyệt vọng cỡ nào không? Ngươi có biết nước mắt ta suýt chút nữa chảy ra không? Ngươi có biết ngươi sắp mất đi vị bằng hữu tốt tốt tốt này không?”
Phong Uyên giật giật môi, nghĩ đến lúc đó có khi mình và Tinh Như đang điên loan đảo phượng, không biết Mộng Xu còn có một phen kỳ ngộ như vậy. Hiện tại vẫn không nên nói ra, tránh kích thích hắn.
Mộng Xu lải nhải như niệm chú hồi lâu, rốt cục cũng ngừng lại, hắn tức giận quay lưng về phía Phong Uyên, bày tư thế muốn chiến tranh lạnh, bất quá Phong Uyên không để ý, chỉ nói: “Ta muốn đại hôn.”
Mộng Xu hừ một tiếng, ngữ khí bình bình: “Ngươi muốn đại hôn.”
“Ừ.”
Mộng Xu chớp chớp mắt, bỗng nhiên ý thức được mấy chữ này của Phong Uyên có ý gì, hắn trợn mắt kêu lên: “Ngươi muốn đại hôn?”
Phong Uyên gật đầu.
Mộng Xu: “…”
Ngươi có thể nào đừng bình tĩnh như vậy không? Cứ như ta muốn đại hôn vậy.
Mộng Xu lập tức dẹp bỏ chiến tranh lạnh, liên tiếp hỏi Phong Uyên: “Khi nào? Ngươi tự tính ngày sao? Có muốn ta tính hộ không? Bây giờ dọn dẹp Tử Vi cung vẫn còn kịp, cần chuẩn bị cái gì…”
Phong Uyên lắc đầu, chỉ nói: “Không cần, yêu giới đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ngươi thật sự đem chính mình gả đi?” Mộng Xu đau khổ nhíu mày, “Hay là ta chuẩn bị cho ngươi một chút của hồi môn nhé?”
Phong Uyên: “…”
Không đợi Phong Uyên đáp lại, Mộng Xu đã tự hỏi tự trả lời: “Ta đoán là ngươi không cần đâu. Trước ngươi cầm của ta một khối phỉ tỉ thạch, coi như ta tặng ngươi làm của hồi môn đi. Phải rồi, Tinh Như đâu? Sao không thấy y?”
“Y đi Thiên Đào Viên tìm đám người Tống Chu rồi.” Phong Uyên dừng một chút, đột nhiên vươn tay đến trước mặt Mộng Xu, năm ngón tay chậm rãi mở ra, một hạt tinh quang an tĩnh nằm trong đó: “Ta giúp ngươi tìm được cái này ở Thiên Ngoại Thiên.”
Hạt tinh quang này là một trong ba đạo thần hồn mà năm đó Trọng Vũ sau khi thân vẫn lưu lại, nếu dụng tâm nuôi dưỡng, có thể trăm năm, ngàn năm sau, hắn sẽ trở về. Khi đó hắn và Mộng Xu sẽ bắt đầu như nào, cái đó ai cũng không thể biết.
Biểu tình trên mặt Mộng Xu nháy mắt cứng lại, tươi cười dần biến mất, hắn hơi đưa tay, thật cẩn thận tiếp nhận hạt tinh quang kia, trịnh trọng nói một câu: “Đa tạ.”
Phong Uyên ừ một tiếng, lại hỏi: “Kiếm Ngô đâu?”
Mộng Xu thở dài: “Từ khi trở về từ Cửu U cảnh hắn liền đóng cửa tự nhốt mình, đến giờ vẫn chưa có đi ra.”