Nhiều năm về sau, ánh trăng bàng bạc trải khắp Khánh Hoa cung, bóng cây đung đưa che phủ tường thành chu sắc, trường kỳ tung bay trong gió, tiếng trống canh lướt qua thật nhiều tường cung, quanh quẩn trong tẩm điện trống rỗng.
Sở Lệnh Diễn bừng tỉnh từ giấc mộng.
Nửa đêm, ánh nến lay động, trầm hương chậm rãi phiêu tán, Sở Lệnh Diễn đưa tay ấn ấn thái dương, hắn dường như đã mơ một giấc mộng, trong mộng thấy ai, làm gì hiện tại đã không nhớ rõ nữa.
Chỉ là sau khi tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ tới người kia.
Đã thật lâu rồi, hắn không nhìn thấy y.
Sở Tang, Sở Tang…
Y là hài tử đầu tiên của hắn. Hắn sinh ra đạm mạc, lại mang hết tình cảm ít ỏi của mình đặt trên người y, có lẽ cũng bởi vậy nên sau khi biết y không phải huyết mạch của mình, hắn mới có một loại cảm giác bị phản bội.
Đêm đó, Sở Tang bé nhỏ đứng bên ngoài thư phòng, hắn vẫn luôn biết, nhưng đoạn tình cảm phụ tử không tính là lâu dài này cũng nên kết thúc rồi. Hắn không muốn tính mạng của đứa trẻ này, nhưng hắn cũng không thể cho y nhiều hơn.
Điều mà Sở Lệnh Diễn không ngờ được là, ở tiệc mừng thọ 60 của Tần Vương, Sở Tang sẽ thay hắn uống ly rượu độc. Sắc mặt y trắng bệch, ngã xuống trước mặt hắn, đôi môi xanh tím run rẩy, mơ hồ gọi một tiếng cha.
Hắn sững sờ, lồng ngực như bị một cây búa lớn hung hăng gõ một cái.
Sở Tang đã cho Sở Lệnh Diễn một lí do để dấy binh, đăng cơ vi đế.
Mà Sở Tang, sau nửa tháng hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, y nắm lấy góc áo hắn, nói: “Muốn cha ở cùng con một lát.”
Từ lúc đó hắn nên biết rằng, cả đời của hắn đều sẽ dây dưa cùng đứa nhỏ này.
Tam hoàng tử ra đời, kỳ thật hắn cũng không quan tâm đến dị tượng lúc đó lắm, chỉ là khi nhìn thấy đứa bé nằm trong nôi cười khúc khích, Sở Lệnh Diễn hoảng hốt, một màn này hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu.
Suốt nhiều năm nay, trong chốn thâm cung này, số lần hắn cùng Sở Tang gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ chẳng ai còn nhớ, năm đó Tần Vương thế tử có bao nhiêu yêu thích đứa nhỏ này.
Hắn cố ý mà bỏ qua y, thẳng đến Thiên Thu dạ yến một năm kia, Sở Lệnh Diễn mới phát hiện, đứa nhỏ ngày nào giờ đây đã lớn đến vậy.
Nhiều lúc, Sở Lệnh Diễn cảm thấy mình không thích đứa nhỏ này không chỉ bởi vì y không phải huyết mạch của hắn, mà bởi vì tính cách Sở Tang sau khi lớn lên khác biệt quá lớn so với kỳ vọng của mình.
Sau Thiên Thu dạ yến, Sở Tang bắt đầu duỗi tay vào trong triều. Sở Lệnh Diễn không ngăn cản y, thậm chí còn cảm thấy có chút thú vị. Sở Tang biết rõ mình không phải thân tử của hắn, thế thì giờ đây y đang muốn làm gì?
Bất quá, Tam hoàng tử tính tình quá nhu nhược, vốn nên được mài giũa một chút, để hắn ăn vài lần thiệt thòi dưới tay Sở Tang cũng không tồi.
Năm tiếp theo, Ngụy Chiêu chết, Sở Lệnh Diễn xem như đã biết, Đại hoàng tử của hắn không chỉ tâm tư thâm trầm mà còn có thù tất báo. Hắn khi ấy không biết xuất phát từ tâm tư gì lại ra tay giúp Sở Tang dọn dẹp sách sẽ, để y đầu xuôi đuôi lọt. Thừa An Hầu cùng Tam hoàng tử tra xét hồi lâu cũng không ra kết quả.
Tuy rằng hắn làm vậy nhưng như cũ không muốn dây dưa quá nhiều với Sở Tang. Thế nhưng thiên ý nào ai đoán được đâu?
Trên Cửu Hoa Sơn, hắn ăn nhầm uyên ương quả, thần trí không rõ mà đè Sở Tang xuống, đến khi hắn tỉnh táo lại, mặt trời đã lên cao, Sở Tang cuộn mình nằm trong ngực hắn, khắp người y là dấu vết hắn để lại.
Ký ức đêm qua như thủy triều cuồn cuộn hiện lên trong đầu, Sở Lệnh Diễn lớn như vậy, đây là lần đầu tiên trải nghiệm tư vị không biết làm sao cho phải. Khi hắn còn chưa biết nên làm gì với đứa nhỏ này, Sở Tang đã tỉnh lại, không có liêm sỉ mà bước tới trêu chọc hắn.
Hắn biết Sở Tang có mục đích khác, nhưng hắn càng muốn kháng cự, chính mình lại càng không thể nhịn nổi. Hắn không biết mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ lúc nào, chỉ là có đôi khi, hắn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của y, thậm chí nghĩ muốn làm chết y dưới thân mình.
Bọn họ cứ vậy điên cuồng ở Cửu Hoa Sơn hơn ba tháng, Sở Tang bỗng nhiên lâm bệnh nặng, cả người nóng đến mơ mơ hồ hồ, chốc lát gọi cha, chốc lát lại kêu phụ hoàng. Hắn ôm lấy Sở Tang, không hiểu sao chợt nhớ tới khi y còn nhỏ ngồi trên vai hắn, tay cầm trống cói, miệng cười khanh khách không ngừng, nhớ tới một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo phía sau hắn, vỗ tay nói cha thật lợi hại, lại nhớ tới buổi tối nhiều năm trước, y nắm lấy góc áo hắn, muốn hắn ở cùng y một lát…
Sở Lệnh Diễn ôm Sở Tang vào ngực, cúi đầu hôn lên vầng trán nóng ran của y, là thương hại, là tiếc nuối hay là một loại tình cảm gì khác, Sở Lệnh Diễn cũng không biết được.
Trước khi rời khỏi Cửu Hoa Sơn, hắn cho Sở Tang hai sự lựa chọn, hắn biết tất nhiên Sở Tang sẽ chọn vế trước. Cho nên khi nghe được đáp án, hắn không chút nào bất ngờ, dù sao thì vế sau đối với y quả thật quá mức khắc nghiệt.
Trở về, Sở Tang vẫn như trước là Đại hoàng tử của hắn, nhưng hai người đều hiểu rằng mối quan hệ của bọn họ phức tạp hơn bất kỳ ai, vậy nên chung quy vẫn không quá giống với trước kia.
Ở chùa Phổ Quốc, Sở Lệnh Diễn quay lại, vừa lúc nghe được lời cầu nguyện của Sở Tang.
Sớm sớm chiều chiều…
Một góc nào đó trong lồng ngực Sở Lệnh Diễn lộp bộp rơi tiếng, sụp đổ thành đống phế tích, chỉ là lúc đó hắn vẫn chưa nhận ra.
Trở lại hoàng cung, khi Sở Lệnh Diễn đi ngang qua Ngự Hoa Viên ngẫu nhiên nghe được nhóm phi tần thì thầm lời thị phi mới ý thức được những lời ngày đó của Sở Tang là cố ý nói cho mình nghe, y đối với hắn cũng không phải thật tâm gì. Đại khái thẹn quá hóa giận, Sở Lệnh Diễn đuổi hết phân nửa cung nhân bên người.
Thế nhưng, sau khi trở về, Sở Tang càng thêm làm càn, y kết bè kết cánh trong triều, vì lợi ích cá nhân mà công kích người khác, lại dùng thân thể mình đổi lấy lợi ích từ chỗ hắn, hắn càng chắc chắn mấy lời kia ở chùa Phổ Quốc chỉ là một hồi thủ đoạn của y.
Nhưng rõ ràng biết Sở Tang lòng mang ý xấu, Sở Lệnh Diễn vẫn như cũ nhiều lần thỏa hiệp. Hắn phỉ nhổ chính mình trầm luân sa đọa, lại hết lần này đến lần khác bị Sở Tang dụ hoặc.
Sau đó nữa, Sở Tang mang về một nam nhân, tên Tiết Lang. Dường như bao nhiêu chân tình của y đều dành hết cho nam nhân này, Sở Lệnh Diễn không nói rõ được tư vị trong lòng mình.
Ngày Tiết Lang chết, Sở Tang lảo đảo tới hỏi hắn, trong tim hắn có chút nào dành cho y không.
Câu hỏi ấy, đến tận hôm nay, Sở Lệnh Diễn vẫn không có cách nào trả lời, giờ đây trong lòng hắn rốt cuộc ẩn ẩn một tia hối hận, vì sao mình lúc đó không cùng y nói nhiều hơn chút.