Tước Đăng Tiên

Chương 26



Tinh Như có chút buồn cười nghĩ đến lúc đó y và Cơ Hoài Chu làm đủ chuyện hoang đường, Cơ Hoài Chu cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi gì trên người y. Vị thượng thần này khi lịch kiếp thế mà không kén chọn nữa.

Nhớ lại lúc trước ở cùng điện hạ, thời thời khắc khắc đều là vị kẹo ngọt ngào, bây giờ biến thành Phong Uyên, kẹo này lại trở thành hoàng liên đắng ngắt.

Tống Chu thấy y lại mất tập trung, hắn ho khan một tiếng, kéo suy nghĩ của y về, tiếp tục nói: “Ngươi hẳn là sống ở nhân gian đã lâu, trên người không có hơi thở yêu giới, ngược lại mang theo mùi pháo hoa nhân gian.”

Tinh Như không thể phân biệt được mấy thứ hơi thở mà Tống Chu nói có gì khác nhau, y chỉ có thể khô khan trả lời: “Ra là vậy a.”

Tống Chu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt suy sụp xuống, hắn căn bản không phải là một người nghiêm túc, nhịn lại nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn kéo kéo tay áo Tinh Như: “Tới, tới, kể ta nghe một chút cái khúc mắc không tiện nói ra là như thế nào?”

Tinh Như: “…”


Trở mặt cũng nhanh quá đi.

Bất quá đã nói là khúc mắc không tiện nói rõ, tự nhiên sẽ không nói cho Tống Chu biết, vậy nên mặc kệ hắn khổ sở năn nỉ thế nào, y cũng không mở miệng tiết lộ nửa lời.

Bóng đêm mông lung, gió nhẹ chậm rãi lướt qua, lá cây trên đầu xào xạc, Tinh Như ngước nhìn trời đêm, ánh trăng như thác nước đổ xuống, lấp lánh trên cánh hoa mỏng manh.

Trong Vong Ưu cung, Phong Uyên trên giường đã ngủ say, từ ngày Tinh Như từ Vong Ưu cung trở về, hắn luôn trong mơ nhìn thấy mấy mảnh vỡ ký ức không rõ ràng, điều này khiến hắn có chút bực bội.

Sau khi mưa tầm tã một hồi qua đi, hắn mơ hồ nghe thấy từ chân trời vang lên tiếng Phật hiệu, những âm thanh khác không nghe rõ lắm. Phong Uyên mở mắt ra, trời còn chưa sáng, hắn đã từ trên giường bước xuống, trên người chỉ khoác một kiện áo khoác trắng như tuyết. Hắn ngồi xuống trường án bên cạnh, cầm bút lông vẽ một con chim mập mạp tròn vo, nhìn một lúc lại cảm thấy con chim này thiếu thứ gì dó, hắn đưa tay nhúng một ít chu sa, điểm vào trán nó.

Nhìn con chim nhỏ như muốn phá giấy bước ra, hắn mím môi, lắc đầu cười một chút, kỳ quái chính mình vì sao vẽ ra con chim nho nhỏ này.

Phong Uyên cực kỳ hài lòng với con chim tròn vo vừa vẽ này, bức họa đẹp như vậy nên tìm một chỗ treo mới phải, nhưng không hiểu vì sao hắn lại không muốn quá nhiều người nhìn thấy. Cân nhắc một phen, hắn liền nghĩ đem bức họa này treo ở cạnh giường, vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy.

Phong Uyên thấy ý kiến này rất tốt, từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra hai cái kẹp lưu ly, cầm bức họa treo ở góc giường.

Mỗi năm khỏe mạnh, ngày ngày hạnh phúc.

Khi hắn cầm bức tranh đang định treo lên thì tám chữ này đột nhiên vang lên trong đầu, âm thanh như tiếng chuông ngân, phảng phất như muốn phá vỡ màng nhĩ.

Bức họa trong tay hắn cùng với kẹp lưu ly rơi xuống đất, phát ra thanh âm chói tai, ở Vong Ưu cung quanh quẩn một hồi không tan.

Phong Uyên sửng sốt một lúc, sau đó bình tĩnh cúi xuống, nhặt bức tranh và kẹp lưu ly trên đất, cẩn thận phủi bụi.

Hắn xoa xoa cái trán có chút đau nhức của mình, dường như từ khi tiểu yêu quái trụi lông đó đến đây, Vong Ưu cung và cả chính hắn cũng trở nên khác thường.

Tinh Như không biết rằng Phong Uyên đã vô duyên vô cớ chụp một cái nồi lên đầu y. Thời gian này y thành thành thật thật ở lại Thiên Đào Viên, khi không có việc gì làm thì nhớ lại một vài chuyện cũ. Y nhớ tới câu cuối cùng Phong Uyên hỏi mình ngày hôm đó, hắn thật sự nợ y sao? Y nghĩ, nếu như Phong Uyên có thể nhớ lại quá khứ, một ngày nào đó hắn sẽ biết mình thiếu nợ y cái gì.

Ngày tháng cứ thế qua đi, hôm qua với hôm nay dường như cũng không có gì khác nhau, y cứ chờ đợi như vậy, cũng không biết đến bao giờ mới đợi được hắn.

Đêm qua mộng chướng tái phát một lần, cũng may không nghiêm trọng lắm, có điều sáng dậy tinh thần y không được tốt. Tinh Như uể oải ngồi dưới tàng cây, buồn chán đếm xem có bao nhiêu đóa hoa rơi, chờ ngày nào mới kết ra quả.

Tống Chu mang theo một hộp bánh phù dung đến, Tinh Như nếm thử một miếng, y đã lâu không ăn đồ ngọt, giờ thử một miếng liền cảm thấy có chút ngọt quá.

Đến buổi trưa, Nguyệt Lâm và Hòa Y cùng nhau đến.

Hôm nay Nguyệt Lâm đến đây để khoe pháp thuật đã được cải tiến của mình, nàng vừa khoa tay múa chân vừa đảm bảo nói: “Chắc chắn không có vấn đề gì, lần này pháp thuật của ta không chỉ dựa theo duyên phận ngưng tụ thành tơ hồng, nó còn có thể xem được ngươi cùng người này duyên phận sâu hay cạn, ta đã kiểm tra rất kỹ lưỡng rồi.”

Tinh Như và hai người kia đối với kiểm tra kỹ lưỡng của Nguyệt Lâm không kỳ vọng mấy, rõ ràng bọn họ mới là vật thí nghiệm.

Nguyệt Lâm vỗ tay, đi tới bên Tinh Như, cắn một miếng bánh phù dung, nói với y: “Tới, tới, Tinh Như tiên quân, bắt đầu từ ngươi, mau đưa tay phối hợp. “

Tinh Như ngồi trên mặt đất, duỗi một tay ra để Nguyệt Lâm tùy ý đùa nghịch, lần này nàng mất một khoảng thời gian rất dài để chuẩn bị, Tinh Như vẩn vơ nghĩ, sợi tơ hồng này sẽ không chạy đến ngón tay Nguyệt Lâm lần nữa đi.

Trong Thiên Đào Viên, nam phong ấm áp, ước chừng đợi tầm nửa canh giờ, Tống Chu và Hòa Y đều đã vẽ được sáu bảy vòng tròn trên đất, Nguyệt Lâm cuối cùng hoàn thành, sau đó, một đạo bạch quang từ ngón tay Tinh Như tỏa ra. Khi bạch quang biến mất, Tinh Như mở to mắt chằm chằm nhìn một hồi, mới thấy trên đầu ngón tay có sợi tơ hồng nho nhỏ, so với lần trước, sợi tơ hồng hôm nay có vẻ hơi khó nhìn, dài ra vô cùng chậm, chờ rất lâu được một đoạn ngắn như vậy.

Tống Chu trên trán dính một tờ giấy, nói với Nguyệt Lâm: “Pháp thuật của gươi hôm nay lại xảy ra vấn đề hả?”

Nguyệt Lâm trừng mắt nhìn hắn, “Không thể nào, lần này nhất định không có vấn đề gì, chỉ cần đợi thêm một chút.” Kỳ thật bản thân nàng cũng có chút chột dạ, tình huống hiện tại quả thực nằm ngoài dự đoán của nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.