Tinh Như ngơ mặt, Phong Uyên nói y đùa giỡn hắn, ý chỉ ở cầu Mãn Nguyệt, sợi tơ hồng không có mắt cuốn lấy ngón tay hắn sao?
Chuyện này rất nhanh đã truyền khắp thiên giới.
Trên cầu Mãn Nguyệt ngày đó, Phong Uyên cắt đứt sợi tơ hồng với Tinh Như, một vài tiên quân khác cũng nhìn thấy. Phong Uyên thượng thần cùng Kiếm Ngô thượng thần thật không hổ danh là Song Sát. Vậy mà hiện giờ hắn lại gọi Tinh Như tiên quân vào Tử Vi cung, tâm tư thượng thần cũng khiến người ta rất khó đoán nha. Huống hồ, trong Tử Vi cung còn có một vị Tập Cốc tiên quân, hiện tại ba người này ở cùng nhau, cũng không thể mỗi ngày chơi bài Tam với nhau đi? Nhóm tiên quân bát quái chỉ hận mình không thể vào Tử Vi cung làm tiên đồng, ngày ngày quan sát cận cảnh cuộc sống tình cảm phong phú của thượng thần Phong Uyên.
Trên thực tế, cuộc sống trong Tử Vi cung của Tinh Như phi thường yên bình. Y an an ổn ổn làm tiểu đồng quét dọn của y, không tới gần Phong Uyên nửa bước. Nhớ lại ngày đó y bí mật lẻn vào Vong Ưu cung, Phong Uyên còn nghi ngờ trái tim của tiểu yêu này có phải đã bị tráo rồi không?
Mộng Xu thực không tán thành việc Phong Uyên làm, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao duyên phận của Phong Uyên lại nông cạn như vậy rồi, hắn định dành chút thời gian tính toán xem chút duyên phận mỏng manh này còn sống sót được đến bao giờ.
Mộng Xu có chút tức giận với Tinh Như, nhưng may mắn hắn là một vị thần rất có chừng mực, nhiều nhất cũng vứt bừa bãi mấy hạt dưa cho Tinh Như quét, mặt khác cái gì cũng không làm.
Tập Cốc đã ăn tỉnh mộng quả, hơn nữa còn được Phong Uyên cẩn thận bảo hộ, gần như tất cả mộng chướng lưu lại từ Vô Tình Hải đã biến mất.
Những ngày ở Tử Vi cung, Tinh Như suy nghĩ rất nhiều, kỳ thực từ ngày biết điện hạ không còn nữa, lẽ ra y phải hiểu rằng mọi chuyện không thể nào trở lại như xưa. Hắn cho dù là chuyển kiếp hay quay về thiên giới cũng không có gì khác nhau cả. Phong Uyên hiện tại là vị thần ngàn vạn người kính ngưỡng, không ai có thể tổn thương đến hắn nữa, như vậy rất tốt, mình còn điều gì chưa thỏa mãn? Đủ loại cực khổ mà điện hạ đã trải qua dưới hạ giới chẳng qua là một kiếp nạn mà thôi, này lại càng tốt, quả thực là may mắn.
Chỉ là, chút may mắn này thuộc về điện hạ, không phải y.
Đừng quá tham lam, Tinh Như.
Tinh Như hết lần này đến lần khác thuyết phục chính mình như vậy, kết quả lại càng thêm nhớ điện hạ. Y muốn gặp hắn, nhưng gần đây tựa hồ chỉ có trong mộng dài mới có thể gặp được hắn, y lại không thể ngủ sâu như vậy, chỉ có thể trộm uống chút rượu để nhập mộng. Hy vọng điện hạ trong mộng ngửi thấy mùi rượu trên người y sẽ không tức giận a.
Trước đây Tinh Như có thể tìm ra tất cả rượu của Cơ Hoài Chu giấu trong Đông cung noãn các, bây giờ đã lên thiên giới, năng lực ấy của y thế mà lại không có mất đi, chỉ trong một buổi chiều, đủ mọi loại rượu trân quý của Phong Uyên cơ hồ đều bị y lôi ra. Khi Phong Uyên nhìn thấy Tinh Như, y đã say như chết ngã vào gốc cây Mễ Châu, khuôn mặt đỏ bừng, đai lưng lỏng lẻo. Phong Uyên nhìn vò rượu bị đổ bên cạnh, một cơn giận dữ không tên nháy mắt dâng lên. Hắn biết mình không phải tức giận vì bị trộm rượu, mà là bởi chuyện khác, nhưng tột cùng đó là chuyện gì, hắn lại không thể nghĩ ra. Phong Uyên cúi xuống, đưa tay nhéo nhéo má trái của y.
Ánh trăng xuyên qua khe hở của tán cây, để lại trên mặt đất những đốm sáng li ti, Tinh Như mở mắt ra, ánh mắt có chút mê ly, nhìn thấy Phong Uyên trước mặt, liền nghiêng đầu chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi mỉm cười. Y giơ tay muốn chạm vào người này, y không phân biệt được người này rốt cuộc là ai. Trên đầu tinh tú sáng ngời, phương xa trăng hoa đua nở, hương hoa theo gió bay tới, y cảm thấy có chút khổ sở, nhẹ nhàng nói với hắn: “Vì cái gì hiện tại người luôn làm tổn thương ta?”
Phong Uyên rũ mắt nhìn y, ma xui quỷ khiến giơ tay vén mấy sợi tóc trên trán y ra sau tai, trầm ngâm nói: “Ta không có.”
Tinh Như suy nghĩ một chút, gật gật đầu, thừa nhận: “Người nói đúng, người không có.”
Y vừa dứt lời, một chiếc lông vũ đỏ rực từ đỉnh đầu chậm rãi rơi xuống, Phong Uyên theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy, nhưng lông vũ còn chưa chạm vào lòng bàn tay hắn, liền giống như sợi tơ hồng mỏng manh kia, hóa thành một đạo lưu quang.
Phong Uyên ngơ ngẩn.
“Ta nhớ người.”
Tinh Như hơi nghiêng người về phía trước, dán vào lồng ngực hắn, dường như y có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, giống như đã quay về nhiều năm trước kia.
Hắn chưa từng muốn làm y thương tâm, chỉ là hắn đã quên mất y rồi.
Tinh Như nhắm mắt lại, hít hít mũi, sau đó đột nhiên vươn hai cánh tay ôm lấy cổ Phong Uyên, đem đầu đặt lên vai hắn.
Phong Uyên muốn đẩy y ra, nhưng tay vừa giơ lên, cổ liền cảm thấy có chút ẩm ướt, cả người hắn lập tức cứng đờ.
Ta rất nhớ người a, điện hạ.
Tối nay ta đã uống rất nhiều rượu, có phải ta sắp được nhìn thấy người không?
– —————————————–
Hè năm Hi Minh thứ sáu, người trong cung đồn rằng con chim bảo bối của thái tử sau khi ăn điểm tâm do Kiều tiểu thư mang đến đã trúng độc mà chết, bệ hạ tức giận, muốn nghiêm tra việc này.
Kiều Tố Loan bị tống giam vì tội danh thích sát hoàng tử, một nhà già trẻ Vệ Quốc Công cũng bị liên lụy. Nhất thời, những thân thích và quan chức có liên quan đến Vệ Quốc Công đều cảm thấy bất an, sợ rằng mình sẽ bị kéo vào vũng nước đục này.
Cũng chính tại thời điểm này, quan viên toàn triều lần đầu tiên chứng kiến thủ đoạn gió cuốn sấm rền của Cơ Hoài Chu. Trước đây bọn họ luôn cảm thấy thái tử xử sự quá mức ôn hòa, giờ đây xem ra, thủ đoạn của hắn không kém chút nào.
Mỗi đêm khi Cơ Hoài Chu trở về Đông cung, nhìn Tinh Như nằm trên giường, trong lòng đều tràn ngập hối hận, điều này dày vò cả thể xác lẫn tinh thần hắn. Hắn luôn nghĩ, nếu lúc đó không đưa Kiều Tố Loan đến tẩm cung, nếu không có chiến tranh lạnh với Tinh Như, nếu nếm chiếc bánh trước Tinh Như thì… Nhưng cho dù có hối hận bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng không cách nào quay ngược thời gian, Tinh Như của hắn cứ như vậy rơi thẳng từ trên cây xuống. Nó là chết thay mình, đáng lẽ ra người ngày đó ngã xuống phải là hắn.
Cung nhân đều không hiểu, rõ ràng chỉ là một con chim mà thôi, thế mà Cơ Hoài Chu lại coi nó như nửa cái mạng, con chim này rốt cuộc có điểm gì tốt?
Buổi tối, Cơ Hoài Chu làm cách nào cũng không ngủ được, hắn liền ở bên giường cúi đầu nhìn Tinh Như, ôn nhu hỏi: “Tinh Như, hôm nay Cô mang tới loại rượu mà ngươi thích nhất, ngươi không muốn dậy uống một ngụm sao? “