Nếu Tinh Như không biết người trước mắt là ai, lông tơ toàn thân sẽ vì lời nói của hắn mà dựng ngược lên, nhưng hiện tại, y không còn chút khí lực nào để làm những việc vô bổ này, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Cơ thể y, lồng ngực y đều lạnh đến lợi hại, trái tim y trong đó dường như mất một lúc lâu mới đập lại, vài sợi tóc đỏ lẽ ra phải dựng lên lại uể oải rơi trên đỉnh đầu. Tinh Như nặn ra một nụ cười nho nhỏ, cung kính mà cứng ngắc, cắn răng hỏi: “Không biết lúc đó Thượng Thần lỡ tay làm rớt bao nhiêu hạt?”
Phong Uyên một tay đỡ cằm, suy nghĩ một lúc mới chậm rì rì nói: “Hai mươi chín hạt.”
Thế thì bàn tay của Phong Uyên Thượng Thần cũng lỡ đến lợi hại!
Tinh Như biết rằng Phong Uyên đang cố ý trừng phạt mình, nếu là trước đây, y có thể đã ném hạt châu trong tay vào mặt hắn.
Nhưng bây giờ, y biết hắn không chỉ là Phong Uyên, hắn còn là điện hạ của y nữa.
Tinh Như nhìn hắn thật sâu, Phong Uyên không hiểu cảm xúc trong đó, hắn nhìn y yên lặng đặt viên Thiên Âm Châu trong tay xuống bàn đá bên cạnh, xoay người trở về hồ Thái Huyền, lưng đột nhiên khom xuống, giống như lang vương già bị trục xuất khỏi lãnh thổ của mình.
Phong Uyên đặt tay phải ở trên bàn đá, ngón tay gõ một giai điệu cổ quái, thương hại nhìn con tiểu yêu thú trọc lông.
Cơ mà có gì đáng thương? Y mấy lần xông vào Trường Thu Cung của hắn, hai lần nhìn lén Thiên Mệnh Văn Thư, kêu y đi vớt mấy hạt Thiên Âm Châu đã là có lòng từ bi rồi.
Phong Uyên ngồi trên bờ buồn chán, hắn biến ra cái cần rồi thản nhiên tự đắc ngồi câu cá, Tinh Như liếc nhìn hắn một cái, rồi lại lặn xuống nước.
Nước trong ao vẫn lạnh như cũ, sức khỏe của y từ khi ra khỏi Vô Tình Hải đã rất kém, nhưng hiện tại y có thể coi là một tiên quân trường sinh bất lão, cho dù nước trong hồ Thái Huyền có lạnh đến đâu cũng không làm gì được y, chẳng phải chỉ là 29 viên Thiên Âm Châu thôi sao, thật nhanh sẽ tìm được thôi.
Thời gian trôi qua đã lâu, Phong Uyên không bắt được một con cá nào, nhưng hắn cũng không vội, mắt rũ xuống một nửa, tâm thần cũng không biết đã bay đến nơi nào.
Mộng Xu Thượng Thần đi tới đúng lúc bắt gặp một màn này, hắn nhìn tiểu tiên quân ngụp lặn trong hồ Thái Tuyền, tự hỏi Phong Uyên có sở thích hành hạ tiểu tiên quân từ khi nào, lại chợt nhận ra đây chẳng phải là tiểu tiên quân gặp ở bữa tiệc ngày hôm đó sao?
Tiểu tiên quân này không phải đang trông coi Thiên Đào Viên à, hắn đến đây làm gì?
Mộng Xu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phong Uyên, nhìn con chim trọc lông trong nước, lắc đầu thở dài. Tuy rằng tiểu tiên quân này trên người không có lông, nhìn không ra hình dáng ban đầu thế nào, nhưng từ kinh nghiệm của bản thân mà phán đoán, y không nên là một con chim dưới nước đi.
Bây giờ cũng không cần mất công nhổ lông nữa, thêm một chút gia vị rồi đun sôi nước, liền có ngay một nồi canh gà thơm ngon a.
Mộng Xu nhìn tiểu tiên quân này quả thật có chút đáng thương, hắn nhìn cũng nhìn không nổi nữa, nói với Phong Uyên: “Ngươi bắt một con chim trọc lông ngâm trong nước, có phải quá không phúc hậu rồi không? Ta nghe nói Tư Tuyền rất thích tiểu yêu thú này nha.”
Phong Uyên buông cần câu trong tay xuống, quay đầu tùy ý hỏi: “Y lại quý giá như nào?”
Mộng Xu khịt mũi, dựa theo những gì hắn nhìn thấy ở Thiên Đào Viên hai ngày trước, khẳng định nó phải quý hơn cách Phong Uyên đối xử với đồ đệ mới thu nhận, nhưng nếu hắn nói thế vào lúc này, ngược lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Khi lên khỏi mặt nước một lần nữa, Tinh Như nhìn thấy Mộng Xu Thượng Thần. Theo lời đồn đại, vị Thượng Thần này rất giỏi bói toán và thích đánh bạc, chỉ là vận khí hắn không tốt lắm, cược đâu thua đó.
Y cúi đầu cân nhắc có nên nhờ vị Thượng Thần này tính toán giúp xem mấy hạt Thiên Âm Châu còn lại ở nơi nào, kết quả y vừa dừng động tác, thanh âm lạnh lùng của Phong Uyên từ bên bờ truyền đến: “Không được lười biếng.”
Hồ Thái Huyền ngàn dặm sóng xô, trong đó rải rác hai mươi chín hạt Thiên Âm Châu, muốn y vớt hết ra, độ khó không kém gì mò kim đáy bể.
Mộng Xu cùng Phong Uyên nhìn một lúc lâu, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa, xen vào nói: “Sắp không xong rồi, nếu tiếp tục lặn xuống, lông tơ trên người tiểu yêu thú này đều sẽ rụng hết đó. Hơn nữa ta nhìn tinh thần y không được ổn lắm, nói không chừng lặn một cái liền không trở lại. Nếu sáng mai ngươi ra ngoài, thấy một con gà trọc lông nổi lềnh bềnh trên nước, đối với thanh danh của ngươi cũng không có điểm nào tốt a.”
Phong uyên biến chiếc cần câu trong tay thành một cây thước ngắn, cẩn thận đếm đống Thiên Âm Châu trên bàn, thong thả ung dung nói: “Còn mười hai hạt.”
Mộng Xu biết mấy lời mình vừa nói đều vô ích, lại cũng rất hiếu kỳ, bèn hỏi: “Y trêu chọc gì ngươi à?”
“Không có.”
Mộng Xu đương nhiên không tin, nhưng đây cũng là một chuyện lạ a. Phong Uyên từ trước đến nay luôn mang thù, nếu có người chọc phải hắn, hắn sẽ khiến tổ tông tám đời của đối phương không được yên ổn. Nhưng hiện tại, hắn lại đem tiểu yêu thú đến hồ Thái Huyền vớt hạt, nói rằng đó là trừng phạt lại chẳng thà nói là đang trêu đùa đi.
Mộng Xu nhìn mặt nước hồ Thái Huyền yên tĩnh, chung quy cảm thấy có điểm kỳ quái, suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào, quay đầu hỏi Phong Uyên: “Tiểu tiên quân kia thế mà lâu nay không đến đây, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đi?”