Tước Đăng Tiên

Chương 90



Kiếm Ngô nhếch nhếch khóe miệng, hỏi Tư Tuyền: “Nếu ngươi đã không thể buông xuống được đứa bé kia, năm đó sau khi lịch kiếp trở về, vì sao không ra tay cứu giúp?”

“Tại sao? Tại sao ư? Vì ta không thể nhiễu loạn luân hồi, vì ta buộc phải tuân thủ thiên luật mà các ngươi đặt ra!”

Tư Tuyền vừa nói vừa giơ cao trường kiếm trong tay, chém về phía Phong Uyên. Tay trái Phong Uyên vẫn chưa dừng động tác kết ấn, tay phải hơi động dựng lên một đạo kết giới, kiếm khí va chạm vào kết giới, phát ra tiếng vang chói tai, sau khi bụi mù tản đi, Phong Uyên trong kết giới không chịu chút tổn thương nào.

Một tia thất vọng chợt lóe lên trong mắt Tư Tuyền, hắn nói tiếp: “Ta cái gì cũng không thể làm, trơ mắt nhìn nó chịu tra tấn mà chết. Nó còn nhỏ như vậy, không lâu trước đó còn ở bên tai ta kêu một tiếng cha, nhưng ta đã làm gì?”

Hắn như khóc lại cũng như cười, lời này như đang hỏi Kiếm Ngô, lại cũng như đang hỏi Phong Uyên.

Từ sau khi lịch kiếp trở về, Tư Tuyền có nén thống khổ cùng áy náy trong lòng, nghĩ năm năm, mười năm, thậm chí là trăm năm, ngàn năm sau, chung quy sẽ có một ngày hắn buông được đứa bé kia. Nhưng còn chưa kịp đợi đến ngày đó, hắn đã bị tâm ma vây khốn, bị Thiên Ma dụ dỗ, đem một góc âm u nhất trong lòng không ngừng mở rộng ra. Những hạt giống tiêu cực ấy như dây đằng điên cuồng sinh trưởng, chiếm cứ toàn bộ tâm thần, cuối cùng hắn đọa ma, trở thành con rối của Thiên Ma.

Vì cái gì các ngươi coi như tất cả đều không có phát sinh? Vì cái gì định ra thiên luật như vậy? Vì cái gì không thể thay đổi luân hồi nhân gian?

Hắn đã hỏi đi hỏi lại chính mình không biết bao nhiêu lần, lại trước sau không thể nhận được đáp án mình muốn.

Nếu tất cả mọi người đều không sai, liền giống hắn, cùng nhau chìm vào thống khổ đi.

Kiếm Ngô không thể đồng cảm cho nỗi thống khổ của Tư Tuyền, chỉ lạnh lùng nói: “Không thể nhiễu loạn luân hồi, đây là trật tự của thiên địa, thân là tiên quân tự nhiên phải tuân thủ.”

Mặc dù Tư Tuyền không quên quá khứ, nhưng hắn đã từng làm được, đáng tiếc là hắn không thể giữ được đạo tâm của mình trong Cửu U cảnh, nếu Kiếm Ngô có thể đoán trước được một ngày này, ngày đó không nên để Tư Tuyền tới Cửu U.

Thái độ của Kiếm Ngô càng làm cho nỗi thống hận trong lòng Tư Tuyền cháy lên không ngừng, hắn chất vất: “Vậy nó đã làm sai điều gì? Sai vì có một phụ thân như ta sao? Nếu ta không lịch kiếp, nó liền không có kết cục như vậy. Nó đáng lẽ nên là một hài tử bình thường, yên lành mà lớn lên.”

Kiếm Ngô vẫn lạnh lùng như cũ, thanh âm không chút dao động, huyết vũ lạnh lẽo rơi trên mặt, lông mi đọng một giọt máu, rất nhanh ngưng tụ thành băng sương, hắn nói với Tư Tuyền: “Trong số mệnh của nó có kiếp nạn này, không phải ngươi cũng sẽ có người khác, đó là số mệnh luân hồi, không ai có thể sửa đổi.”

“Vậy thì hôm nay cũng chính là số mệnh an bài như vậy.” Tư Tuyền ngẩng đầu nhìn trời, giơ lên trường kiếm trong tay, quỷ khí trong Cửu U giới cùng tiếng kêu thê lương cuốn quanh trường kiếm, hắn điên cuồng cười nhạo một tiếng, đuôi mắt hơi đỏ, nước mắt lẫn máu từ trong khóe mắt chảy ra. Hắn nhìn Kiếm Ngô, ý cười trên mặt đậm thêm vài phần: “Kiếm Ngô à Kiếm Ngô, ta thật muốn xem xem, ngươi có thể vô tình đến khi nào.”

Tư Tuyền vừa dứt lời, hơn chục đạo lãnh quang lao thẳng về phía vòng xoáy, khí thế to lớn, phảng phất có thể đem thiên địa bổ đôi.

Hắn thu lại ý cười trong mắt, nhìn phong ấn, chờ đến khi Thiên Ma xuất thế, bọn họ liền giống như hắn, nghĩ vậy, Tư Tuyền lại nở nụ cười.

Thiên Ma dường như cảm nhận được, đột nhiên đâm mạnh vào phong ấn, vết nứt khó khăn lắm mới khép lại nhanh chóng vỡ ra, vết nứt kéo dài đến tận cùng.

Trong tay Phong Uyên kim quang đại thịnh, hắn đem thần lực rót vào Côn Ngô kiếm, khó khăn ngừng vết nứt lại, chỉ là Thiên Ma bị phong ấn nhiều năm, lại được Tư Tuyền dẫn vật chí âm vào, chỉ sợ không kiên trì được bao lâu nữa.

Gió thảm mưa sầu, sắc mặt Phong Uyên có chút tái nhợt, máu đỏ tươi từ góc áo tí tách nhỏ xuống, kim quang trong tay dần nhạt đi.

Hắn chung quy không thể gặp lại Tinh Như được nữa.

Thiên địa túc sát, chúng sinh thab khóc, tầng mấy u ám ép xuống thấp đến mức khiến người ta có chút không thở nổi. Đám yêu ma tuy rằng đã quen môi trường sinh hoạt như vậy nhưng trong lòng vẫn sinh ra dự cảm không tốt, sôi nổi suy đoán có phải thiên giới tấn công hay không.

Ma quân đang ngủ say trong tẩm cung, những cảnh tượng kỳ quái không ngừng xuất hiện trong giấc mơ, y giống như ở yêu giới, lại giống như ở nhân gian, thiên giới, thậm chí là ở Vô Tình Hải.

Y từ trong mộng tỉnh lại, ôm trán, cố gắng nhớ lại những gì đã thấy trong mơ, nhưng đều vô ích. Hoa đào bên gối có dấu hiệu héo tàn, ma quân nhìn nó hồi lâu, bực bội gãi gãi đầu, từ trên giường ngồi dậy, bước ra ngoài tẩm cung.

Mộc nhân bận rộn trong hoa viên, Phong Uyên từng đáp ứng với bệ hạ sẽ ủ cho y vài vò rượu ngon, nhưng hắn hiện tại không ở đây nữa, mộc nhân đành thay hắn làm cho xong.

Rượu này có thể uống từ giờ đến sang năm. Đợi tới năm mới, hắn sẽ ủ thêm cho y mấy bình, hắn và bệ hạ sẽ cùng vùi rượu vào trong đất, nghĩ đến đây, mộc nhân không khỏi bật cười.

Khi ma quân đến vừa hay nhìn thấy một màn này. Mộc nhân cùng Cơ Hoài Chu năm đó rất giống nhau, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, hắn làm sao còn là cố nhân đây?

Ma quân trầm mặc đi đến ngồi trên xích đu, nhắm mắt lại, trước mắt có vô số bóng người vội vàng lướt qua.

Khi lần nữa mở mắt ra, mộc nhân đã đứng trước mặt y. Ma quân ngẩng đầu lên, trong mắt hắn chính là hình ảnh phản chiếu của mình. Y đưa tay ra, lòng bàn tay xẹt qua mặt hắn, dần dần xuống phía dưới, dừng ở trên ngực.

Cuồng phong lướt qua đỉnh đầu, thanh âm lá cây xào xạc không ngừng, nhưng bên tai mộc nhân lại là một mảnh tĩnh mịch như chết, lòng bàn tay y ấm áp, nhưng lồng ngực hắn lạnh lẽo. Hắn dường như hiểu ra điều gì, hắn giống Phong Uyên, trở thành tù nhân bị vây hãm ở đây.

Thật lâu sau, ma quân rút tay về, mộc nhân cũng yên lặng chờ phán quyết dành cho mình, hắn nghe bệ hạ nói: “Ngươi, không phải hắn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.