Tước Đăng Tiên

Chương 95



Bàn tay đang vươn ra của Tinh Như dừng giữa không trung, y không thể bắt được hắn.

Sau lưng Phong Uyên, máu tươi nhanh chóng trào ra, ào ạt chảy xuống, lộ cả xương trắng phía trong. Hắn không cảm thấy đau, chỉ ngửa đầu nhìn trời. Thiên Ma phía trên đã quên đi đau đớn khi bị đâm vào đầu, càn rỡ cười lớn, sung sướng ngoe nguẩy cái đuôi khổng lồ.

Tinh Như đến bên cạnh Phong Uyên, ngồi xuống, đưa tay muốn chạm vào vết thương dữ tợn phía sau lưng hắn, lại sợ làm hắn đau.

“Ta không sao, đừng khóc.” Phong Uyên an ủi y, sau đó lảo đảo từ dưới đất đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thiên Ma sắp ra khỏi Cửu U.

Sắc mặt hắn trầm như nước, quay đầu nhìn Tinh Như bên cạnh, giơ tay nhẹ nhàng vén mái tóc có phần rối tung trên trán y ra sau tai, sau đó…

Thần quang kim sắc tỏa ra ra từ cơ thể Phong Uyên, vô vàn đóa kim liên từ dưới chân hắn mọc ra, máu đỏ tươi dừng trên nhụy, Phạn âm từ chân trời chậm rãi vang vọng, phá mây mà đến.

Hắn rốt cuộc hao hết toàn thân tu vi, triệu đến Côn Ngô kiếm, lần nữa vẽ lên một đạo kết giới, huyết vũ rơi xuống, hắn như đang đứng trên một tấm bình phong kim sắc nở rộ, huyết vũ điểm xuyến tạo thành một bức tranh kỳ dị lại hoa mỹ, Thiên Ma cứ vậy bị nhốt ở bên trong.

Hắn rống giận, điên cuồng gào thét lại cố sức đâm vào kết giới, nhưng tất cả đều vô ích.

Huyết vũ rơi không ngừng, Cửu U giờ phút này chỉ còn lại hai sắc đen và đỏ.

Phong Uyên lùi về sau nửa bước, suy sụp ngồi xuống, dựa vào sườn núi phía sau, thần sắc có chút uể oải, hắn nâng tay, kéo nhẹ góc áo y: “Tinh Như, ngồi cùng ta một lát.”

Kết giới do thần lực của hắn tạo thành không vây hãm Thiên Ma được bao lâu, biện pháp duy nhất là đem thần hồn rót vào đó, có lẽ mấy chục năm, mấy trăm năm sau kết giới sẽ tan vỡ, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Tinh Như ngồi xuống, dựa vào vai hắn, nghe Phong Uyên thấp giọng nói với mình: “Giá như lúc đó trong Lan Tháp, ta có thể kiên trì chờ ngươi thêm một chút, mọi chuyện liền tốt rồi.”

Đợi một chút, lại chính là 76 năm.

Huyết vũ theo khóe mắt Tinh Như chậm rãi chảy xuống, dừng ở bạch y như tuyết, như ma hoa nở rộ trong yêu giới, y ôm lấy cánh tay Phong Uyên: “Như này thật ra cũng rất tốt.”

Phong Uyên xoay người, hơi cúi dầu, đem môi mình dán lên đôi môi có chút lạnh lẽo của Tinh Như, ôm nhu chạm một chút.

Tinh Như chớp chớp mắt, lông mi thực nhanh liền ẩm ướt, con ngươi màu xám phản chiếu thân ảnh cô quạnh của Phong Uyên, phản chiếu cả núi sông Cửu U đang ầm ầm sụp đổ.

Trong màn mưa vô tận này, nước mắt chạy dọc đến khóe môi, mang theo vị đắng chát khó phai.

Tinh Như biết rằng, điện hạ của y lại một lần nữa rời bỏ y.

Trước kia y không kịp trở về tử đỉnh Nam Sơn, không thể gặp hắn một lần cuối cùng, giờ đây ở trong Cửu U, y lại như cũ không thể giữ được hắn.

Tinh Như nắm lấy tay Phong Uyên, chậm rãi rót yêu lực vào người hắn, kỳ thật trong lòng y biết, tiên ma khác biệt, y làm như vậy cũng không có tác dụng gì. Y nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy hắn.

Đột nhiên kim sắc chói mắt từ đôi bàn tay nắm lấy nhau tản ra, chiếu sáng một vùng Cửu U mịt mù, vô số tinh hỏa xoay quanh hai người, kim liên rực rỡ cùng kim sắc Phạn văn, sinh ra một ảo cảnh kỳ lạ lại đẹp đẽ.

Trong ảo cảnh này, trăm hoa đua nở, phượng hoàng trường minh, lông đuôi đỏ rực, mỗi nơi nó quét qua đều lưu lại vô vàn điểm sáng. Lưu quang rơi vào máu loãng, mặt nước lăn tăn lợn sóng, giây sau liền trở nên trong vắt lạ kỳ.

Hàng vạn năm trước, hỗn độn chi sơ, khi đó Phong Uyên còn chưa xuất thế, hắn ngày ngày ở Kỳ Hạc sơn, ngồi giữa một khối cự thạch, ngày ngày làm bạn cùng một quả trứng phượng hoàng. Quả trứng phượng hoàng này rất nghịch ngợm, lúc bình thường luôn thích va va cọ cọ vào hắn một chút, nghe được âm thanh bịch bịch lại tự mình cao hứng mà lắc lắc lư lư.

Chỉ là tiểu phượng hoàng thật sự rất yếu đuối, mỗi khi mưa rền gió dữ, y liền uể oải một thời gian dài. Khi ấy, Phong Uyên sẽ đem thần lực mình hấp thụ được từ thiên địa rót vào trong trứng phượng hoàng, bảo hộ tiểu phượng hoàng của hắn an an ổn ổn lớn lên.

Cứ vậy qua thật nhiều năm, mãi đến khi Phong Uyên xuất thế, hắn cũng không nhớ rõ từng có một đoạn tiền duyên như vậy.

Bọn họ vốn là thiên địa đồng sinh, thần lực cũng là cùng một nguồn mà ra.

Thần lực hồn hậu ẩn sâu trong thân thể phượng hoàng, giờ đây cuồn cuộn chảy về cơ thể Phong Uyên.

 

Đóa kim liên nở rộ nâng thân thể Phong Uyên lên không trung, vết thương trên lưng hắn lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng lành lại, Thiên Địa chi chủ sắp trở về, Tinh Như ngẩng lên nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu, không tự chủ được mà híp mắt mỉm cười.

Đóa kim liên hóa thành tuyết phiêu phiêu rơi vào Cửu U, Phong Uyên mở mắt, chỉ bạc dệt thành phượng hoàng sinh động như thật ánh trên hắc sắc trường bào. Hắn từ trên không đáp xuống, đến trước mặt Tinh Như, cúi xuống xoa xoa đầu y, lại hôn nhẹ lên trán y, nói: “Chờ ta.”

Tinh Như gật gật đầu, hơi nhổm dậy, nhẹ nhàng mổ một ngụm lên cằm Phong Uyên, chọc hắn bật cười.

Hắn xoay người, cầm Côn Ngô kiếm phi thân đi lên, đứng bên ngoài kết giới lúc này đã chằng chịt vết rạn nứt, Thiên Ma lần nữa phá tan kết giới.

Thân kiếm Côn Ngô ẩn ẩn thần quang lạnh thấu xương, ánh kiếm như kình thiên đánh về phía Thiên Ma vừa lao ra khỏi kết giới, khói bụi cuồn cuộn dưới mọc lên từ mặt đất, xếp thành hàng hai bên, vô tận huyết vũ kết thành huyết băng tinh, theo kiếm khí hướng về phía Thiên Ma. Thiên Ma cũng không để ý, sương đen biến thành cự xà, mở ra cái miệng khổng lồ đỏ au như bồn máu, muốn đem kiếm quang cùng băng tinh nuốt vào. Nhưng ngay sau đó, hắn phát ra một tiếng kêu thống thiết, hắn chung quy không thể hiểu, vì sao một kẻ sắp tiến tới vũ hóa lại đột nhiên thần lực đại thịnh.

Phong Uyên tự nhiên sẽ không cùng hắn giải thích nhiều lời, lập tức cùng Thiên Ma kịch liệt giao đấu giữa cuồn cuộn cuồng phong, thần quang chói mắt xuyên qua mây mù, chiếu rọi nhân gian.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.