Mở đầu:
Từ lâu, lâu lắm rồi, khi còn rất nhiều vùng đất mà chưa ai biết đến… tạimột trong những vùng đất mà chưa ai biết đến đó, có rất nhiều người chưa ai từng gặp họ…
Hoàng hôn, cao cao trên bầu trời hoang nguyên,một quả cầu lửa rực rỡ treo lơ lửng, không ngừng tỏa ra những tia sángđỏ như dải lửa, chậm rãi lan tràn. Mặt đất đã bắt đầu tan tuyết, từngđám rêu mọc lên như những vết bỏng loang lổ khắp nơi, không gian vô cùng yên ắng, họa chăng đây đó vẳng lên tiếng chim ưng rít lên lanh lảnhhoặc lác đác có tiếng be be của bầy dê vàng từ nơi xa xôi nào vọng lại.
Trên hoang nguyên trống trải bỗng xuất hiện ba người, cả ba đều không hẹn mà dừng chân dưới một thân cây còi cọc hiếm hoi, bọn họ không ai lêntiếng, chỉ im lặng cúi đầu nhìn xuống, tựa như dưới gốc cây có thứ gì đó rất thú vị, rất đáng để nghiên cứu và nghiền ngẫm.
Hai đàn kiếnvây kín quanh rễ cây màu nâu lộ ra trên mặt đất lạnh cóng tiến hànhchiến tranh giành lãnh thổ, có lẽ vì trên mảnh hoang nguyên cằn cỗi vắng vẻ này chiếc rễ cây là một nơi trú ẩn tuyệt vời có một không hai nêntrận chiến diễn ra hết sức khốc liệt, chỉ sau một lúc vài nghìn con kiến đã biến thành thi thể. Máu tanh là thế, nhưng thực tế trong mắt conngười, vài nghìn xác kiến cũng chỉ là một mảng đen đen nhỏ xíu.
Khí trời vẫn rất lạnh lẽo nhưng ba người đứng đó y phục lại khá mỏng manh,hình như họ không biết sợ lạnh là gì, cứ đứng bất động chăm chú quansát. Không biết qua bao nhiêu lâu, bỗng một giọng khe khẽ cất lên:
– Nước kiến nơi thế tục, đại đạo ra sao?
Người vừa lên tiếng là một thiếu niên mặt mũi sáng sủa, vóc người gầy nhỏ, gã mặc chiếc áo mỏng manh màu trắng, sau lưng đeo một cây kiếm gỗ đơngiản, mái tóc đen bóng được cột gọn trên đầu thành búi, xỏ hờ hững mộtcây trâm gỗ qua. Cây trâm lắt lẻo tưởng như lúc nào cũng có thể tuột rarơi xuống, nhưng lại có cảm giác giống như thân tùng ngàn năm mọc trênnúi cao, không gì lay động nổi.
– Khi thủ tọa giảng kinh, ta từng thấy vô số kiến bay lên trời đón lấy ánh sáng.
Một tăng nhân trẻ tuổi tiếp lời, hắn mặc chiếc áo cà sa đã rách nát bằngvải bông, giọng nói tràn ngập kiên nghị tựa như khuôn mặt của chính hắnvậy.
– Loài kiến dù biết bay thì cuối cùng vẫn phải rơi xuống, chúng vĩnh viễn không thể lên tới bẩu trời.
– Nếu ngươi cứ giữ mãi tư tưởng này trong đầu, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được thế nào là đạo tâm.
Tăng nhân trẻ tuổi hơi nheo mắt, nhìn xuống đám kiến đứt chân cụt thân lổn nhổn dưới chân nói tiếp:
– Nghe nói gần đây quan chủ của ngươi mới thu nhận một đứa trẻ họ Trần,ngươi nên hiểu rằng biết chờ đợi những nơi thế này để quan sát không chỉ có một kẻ thiên tài như ngươi mà thôi.
Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ hơi nhướng mày, nhạo báng lại:
– Ta vẫn không hiểu, một tên gia hỏa không thể kiềm chế nổi bản thân nhưngươi lấy đâu ra tư cách đại diện Huyền Không tự để xông pha thiên hạ?
Tăng nhân không để ý đến lời khiêu khích của đối phương, gã nhìn đàn kiến đang tán loạn dưới chân, nói:
– Loài kiến biết bay vẫn phải rơi xuống, nhưng leo lên mới là thứ chúngam hiểu nhất, chúng biết lấy đồng bạn làm cơ sở, lại không sợ hi sinh,nếu cứ tích lũy dần dần bằng từng con từng con một thì chúng chắc chắnsẽ xếp được thành một ngọn tháp cao đến tận trời.
Bầu trời buổihoàng hôn bỗng vang lên tiếng ưng kêu sắc nhọn vẻ hoảng hốt, không hiểunó sợ hãi ba con người kì quái đang đứng dưới tán cây, hay là sợ hãi tòa tháp kiến cao tận trời xanh không hề tồn tại kia?
– Ta cảm thấy sợ hãi!
Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ bỗng mở miệng thốt, đôi vai gầy gò hơi rụt lại.
Tăng nhân gật gật đầu vẻ tán thành dù trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh muôn thở.
Bên cạnh hai người là một gã thiếu niên thân hình mạnh mẽ mặc bộ quần áodường như làm bằng da thú, lộ ra đôi chân cứng cáp như đá tảng cùng lànda thô ráp khiến người ta cảm thấy trong cơ thể đó tiềm ẩn một sức mạnhvô cùng. Hắn từ đầu đến giờ vẫn giữ thái độ trầm lặng, không nói mộtlời, nhưng những nốt nhỏ đang nổi lên trên làn da đã tố cáo cảm xúc đang diễn ra trong nội tâm gã.
Ba gã thiếu niên vốn đến từ ba nơithần bí nhất trên thế giới, phụng mệnh của sư môn mà hành tẩu thiên hạ,giống như ba ngôi sao lóa mắt xuất hiện ngang trời nhân gian, nhưng nàongờ hôm nay khi đến hoang nguyên này bỗng gặp phải một chuyện khiến bọnhọ cũng không nén nổi sợ hãi.
Chim ưng không sợ loài kiến, vìtrong mắt nó con kiến chẳng qua là một điểm đen nhỏ xíu. Loài kiến cũngchẳng sợ chim ưng, vì tư cách để làm thức ăn trong miệng ưng chúng cũngkhông có nổi, thậm chí trong thế giới của chúng loại sinh vật mạnh mẽnhư ưng căn bản không hề tồn tại, quá xa xôi mờ ảo, nhìn không thấy,chạm không tới.
Nhưng có lẽ sau ngàn vạn năm trôi qua, vì mộtnguyên nhân huyền diệu nào đó, trong đàn kiến bỗng xuất hiện vài conkhông theo quy tắc thông thường, bỗng vươn ánh mắt thoát khỏi những tầng lá mục mà hướng đến tận trời xanh cao vút. Thế giới trong mắt chúngliền thay đổi!
Kẻ chứng kiến được điều đó, không thể không sợ hãi….
…………………
Ba gã thiếu niên đứng dưới tán cây chợt ngẩng đầu, nhìn về một rãnh nôngtrên mặt đất cách họ vài chục thước. Cái rãnh đương nhiên không sâu, chỉ thuần một màu đen đơn điệu, vắt dọc trên nền bức tranh hoang nguyênloang lổ như một nét chấm phá rõ ràng.
Cái rãnh đột nhiên xuấthiện từ hai giờ trước rồi cứ kéo thẳng một mạch về phía chân trời, tựanhư do một chiếc búa khổng lồ vô hình bổ ra, tựa như nét vẽ do một vịthần họa ra. Loại lực lượng nào có thể tạo ra một bức tranh như vậy?
Thiếu niên đeo kiếm gỗ nhìn chằm chằm vào vệt đen trước mặt, nói:
– Trước đây ta vẫn cho là Bất Động Minh Vương chỉ là một truyền thuyết.
– Truyền thuyết kể rằng Bất Động Minh Vương có bảy vạn đứa con, đây cóthể là một trong những người đó ngẫu nhiên lưu lạc xuống nhân gian.
– Ta không tin. – Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ sắc mặt không thay đổi: -Truyền thuyết vẫn là truyền thuyết mà thôi, chẳng phải trong truyềnthuyết nói cứ một ngàn năm lại xuất hiện thánh nhân sao, nhưng mấy ngànnăm qua đã có ai thực sự gặp được thánh nhân?
– Nếu ngươi thực sự không tin, tại sao lại không dám vượt qua vệt đen kia?
Không ai dám bước qua vệt đen – cái rãnh nông đó – dù bọn họ đều là những kẻ kiêu ngạo và hùng mạnh.
Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
– Nếu đứa trẻ đó thực sự tồn tại, vậy nó đang ở nơi đâu?
Lúc này mặt trời đã chìm gần hết xuống lòng đất, bóng đêm từ bốn phương tám hướng đang tràn tới, nhiệt độ trên hoang nguyên giảm xuống rất nhanh,bầu không khí quỷ dị làm người ta sợ hãi dần dần bao phủ khắp trời đất.
– Đêm đen bao trùm, khắp chốn đều giống nhau, các ngươi biết tìm kiếm ở đâu đây?
Thiếu niên mặc da thú đột nhiên lên tiếng phá vỡ trạng thái vốn luôn im lặngtừ đầu, tiếng nói của hắn có vẻ không phù hợp với độ tuổi, trầm thấp thô ráp mà vang vọng như tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, như tiếng đao kiếm chém vào đá tảng.
Nói xong câu đó, hắn liền rời đi.
Phương thức di chuyển của hắn cũng cực kì đặc biệt, trên cặp đùi rắn chắc mạnh mẽ bỗng bốc lên ngọn lửa màu đỏ sậm, đất đá xung quanh bị những ngọngió điên cuồng cuộn lên, chợt thân hình gã giống như bị một lực lượng vô hình nhấc lên, bắn về không trung phía trước cao đến mười thước rồi phá không hạ xuống, đập mạnh xuống đất rồi tiếp tục lao lên, tựa như mộttảng đá đang lao về phía trước không theo một quy tắc nào, cách dichuyển thoạt nhìn có vẻ khá thô thiển nhưng nhanh nhẹn vô cùng.
– Chỉ biết tên này họ Đường, nhưng không hiểu tên đầy đủ của hắn là gì nhỉ?
Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ trầm tư nói:
– Nếu như đổi lại vào một lúc khác, gặp nhau ở một nơi khác, chắc chắngiữa ta và hắn chỉ một kẻ có thể còn sống sót. Đồ đệ đã lợi lại như vậy, không hiểu sư phụ còn mạnh mẽ đến mức nào đây? Nghe nói mấy năm gần đây sư phụ hắn chuyên tu tập Nhị Thập Tam Niên Thiền, không hiểu tương laisau khi phá quan thân thể lão có đeo thêm một cái mai to tướng khôngnhỉ?
Bên cạnh vẫn yên tĩnh như trước, không có tiếng trả lời, gã nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy tăng nhân hai mắt nhắm nghiền, mi mắt rung động tựa hồ đang suynghĩ về một vấn đề khiến người ta khó hiểu, thực ra kể từ lúc thiếu niên mặc da thú mở miệng, gã liền rơi vào trạng thái quỷ dị này.
Cảmnhận được có người đang chăm chú nhìn mình, tăng nhân chậm rãi mở mắt,nhếch miệng cười, nụ cười khiến vẻ mặt kiên nghị bình tĩnh ban đầu bỗngtrở nên đầy vẻ từ bi.
Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ nhíu mày.
Tăng nhân trẻ tuổi thong thả tháo tràng hạt trên cổ tay xuống rồi trịnhtrọng đeo lên cổ, sau đó rảo bước rời đi, hắn di chuyển vừa chắn chắnvừa ổn định, nhìn như rất chậm nhưng chỉ nháy mắt đã biến thành một bóng mờ sắp sửa biến mất tận phía xa.
Dưới bóng cây đã không cònngười nào khác, nét tâm trạng trên mặt gã thiếu niên đeo kiếm gỗ nhạtdần đi, chỉ còn vẻ bình tĩnh tuyệt đối, hoặc có thể nói là lạnh lùngtuyệt đối, hẳn đưa mắt nhìn về hướng Bắc nơi cái bóng như tảng đá khôngngừng nhảy lên nện xuống khiến bụi tung mù mịt, quát khẽ:
– Tà ma!
Rồi nhìn sang hướng Tây, nơi có bóng lưng của tăng nhân trẻ tuổi đang cúi đầu trầm mặc đi về phía trước, nói:
– Ngoại đạo!
– Không đáng nhắc đến!
Tà ma ngoại đạo không đáng nhắc đến! Nói xong câu đó, cây kiếm gỗ sau lưng gã bỗng rung lên, phát ra tiếng kêu “ông ông” rồi vèo một cái bay thẳng lên không hóa thành một luồng sáng, đem thân cây nhỏ cạnh gã chém thành năm vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba mảnh, chẳng phân biệt cành lá thânrễ tất cả đều biến thành bột phấn, rơi lả tả trùm lên đàn kiến đangchiến đấu quên sống quên chết bên dưới.
– Tên câm mà mở miệng nói, cần nêm một chút muối ăn.
Gã thiếu niên vừa nghêu ngao hát vừa đi về hướng Đông, thanh kiếm gỗ trôinổi trên không sau lưng gã mấy thước yên lặng bay theo.
………………………..
Đại Đường năm Thiên Khải, trên hoang nguyên trời giáng xuống dị tượng, cáctông môn trong thiên hạ lũ lượt kéo đến, nhưng không ai tìm được đạo lýtrong đó.
Truyền nhân của Huyền Không tự Kỳ Nhật từ khi im lặngđể tu Thất Niệm Tu đã không còn mở miệng nói chuyện trở lại nữa, gã họĐường truyền nhân của Ma tông ẩn cư trong đại mạc, không ai tìm thấytung tích, truyền nhân của Tri Thủ quan là Diệp Tô sau khi khám phá tửquan đã chu du khắp nơi, đó là ba người duy nhất có được thu hoạch.
Nhưng ba người cũng không biết, cái khe màu đen mà họ không dám bước qua kiakéo dài tới một cái ao nhỏ gần đô thành, trên bờ ao là một thư sinh đigiày rơm, mặc áo rách.
Thư sinh dường như không cảm thấy khe màuđen kia là biểu tượng của thứ gì mạnh mẽ và sâm nghiêm, tay trái cầm một quyển sách, tay phải nắm cái bầu bằng gỗ, vô sự thì đọc sách, mệt mỏithì nghỉ ngơi, khát thì đưa bầu lên uống nước, khắp người đầy bụi, vẻmặt yên bình.
Đến tận khi ba người rời đi, khi cái khe màu đentrên hoang nguyên đã bị gió và cát vùi lấp không còn dấu vết, thư sinhmới đứng lên, phủi sạch bụi bặm trên người, đeo bầu lên hông, đem cuốnsách cất kĩ vào trong vạt áo, liếc mắt nhìn về phía đô thành rồi cấtbước bỏ đi.
.……………….
Đô thành Trường An có một con ngõdài, phía đông là phủ đệ của Thông Nghị đại phu, phía tây là phủ đệ củaTuyên Uy tướng quân, mặc dù không phải là những nhân vật quyền thế đứngđầu nhưng do quan uy sâu nặng nên bình thường con ngõ luôn luôn im ắng,hôm nay bỗng trở lên ồn ào.
Phủ Thông Nghị đại phu có tin vui, bà đỡ ra ra vào vào, nhưng trong phủ từ lão gia cho đến nha hoàn ngoại trừ vẻ vui mừng, ai lấy đều hiện ra tâm tình khác lạ, không ai dám cười tonói lớn. Bà vú già đang ôm bồn nước đi qua góc tường thỉnh thoảng lạinghe thấy âm thanh từ bên kia tường truyền tới, trên mặt càng lộ vẻ sợhãi.
Vị Tuyên Uy tướng quân nổi danh kiêu dũng Lâm Quang Viễn vìđắc tội với Hạ Hậu – đại tướng kiêu dũng nhất của đế quốc nên bị ngườita tố giác tội tư thông với địch, sau khi thân vương điện hạ tự mìnhtiến hành thẩm vấn mấy tháng, đến hôm nay đã có kết quả.
Kết quả rất rõ ràng, xử phạt cũng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: đem chém cả nhà!
Cửa lớn của phủ Thông Nghị đại phu đóng chặt, quản gia dán mình nhìn quakhe cửa sang phủ tướng quân cũng đang đóng kín mít, thỉnh thoảng lạinghe thấy tiếng vật nặng chém vào da thịt, rồi tiếng lục cục như dưa hấu lăn trên nền đất từ phía đối diện truyền đến, thân thể không nhịn đượcbiến thành run rẩy.
Hai nhà sống cùng ngõ đã nhiều năm nên ngườitrong phủ tướng quân từ quản gia đến tên sai vặt hắn đều quen biết, khinghe những âm thanh kinh khủng đó hắn dường như tận mắt nhìn thấy vô sốnhững lưỡi đao sắc bén đang chém đứt cổ họ, rồi những cái đầu lâu mangtheo khuôn mặt của người quen lăn lóc trên đá, lăn tới tận cửa, từ từchất đống lên nhau thành một ngọn núi nhỏ…
Máu tươi từ cửa phủtướng quân chậm rãi chảy ra ngoài, vừa đen vừa sền sệt, nhìn như hỗn hợp của chu sa và nước gạo nấu đặc, đây đó còn lẫn theo ít da thịt vụn.Quản gia sắc mặt tái nhợt, nhìn một hồi cũng không khống chế nổi bảnthân nữa, bắt đầu nôn mửa như điên.
Chợt ngoài cửa có tiếng vóngựa gấp gáp vang lên xen lẫn tiếng quát tháo, rồi có tiếng đập ầm ầmlên cửa lớn, dường như phủ tướng quân có người chạy trốn. Một gã giatướng của phủ thân vương ngồi trên lưng ngựa quát lớn:
– Một người cũng không thể thiếu!
Trên tường của hoa viên sau phủ Thông Nghị đại phu có vài vệt chém và dấu máu.
– Thiếu gia xin người hãy nghe lời, người không thể đi ra ngoài, hãy để Tiểu Sở đi, để hắn đi đi…
Trong căn phòng chứa củi cách nơi này không xa, một gã quản sự của phủ tướngquân cả người đầy máu đang nhìn hai đứa bé trai chừng bốn, năm tuổitrước mặt, đôi môi khô khốc mấp máy, tiếng nói khàn khàn cực kì khónghe, trên khuôn mặt nhăn nheo đầy bùn đất tràn ngập tuyệt vọng, khóemắt lệ già ngang dọc, cố gắng phân tích lợi hại.
Vũ Lâm quân saukhi xông vào phủ Thông Nghị đại phu cũng không tốn bao nhiêu thời gianđã tìm tới phòng chứa củi đó, thấy hai thi thể già trẻ nằm lăn lóc trong phòng, sau khi tiến hành kiểm tra thật giả, một gã giáo úy lớn giọngbáo cáo:
– Không thiếu kẻ nào, tất cả đã chết hết!
……………..
Thế ngoại cao nhân – cách giải thích đơn giản nhất cho bốn chữ này chính là cao nhân thì ở bên ngoài thế tục, người bên ngoài thế tục dễ là caonhân. Trong lời nói tưởng chừng vô ích này thật ra cũng ẩn chứa một ítđạo lý, người phàm không thể chạm tới điều khiến bọn họ sợ hãi, điềukhiến bọn họ vui sướng người phàm cũng không thể giải thích được.
Vì vậy, người thế tục không bao giờ biết bên ngoài thế tục xảy ra chuyệngì, mà người bên ngoài thế tục cũng chẳng để ý đến những chuyện sinh lytử biệt hoặc tân sinh vui sướng diễn ra hàng ngày trong nhân gian, càngkhông quan tâm đến anh hàng thịt cắt thiếu mấy lạng, hầm nhà anh hamrượu bị chuột khoét mấy lỗ, triều đình giết một gã Tuyên Uy tướng quân,hay một nhà quan văn nào đó vừa sinh một đứa con.
Sự buồn vui ly hợp của hai thế giới cho đến bây giờ vẫn không tương thông với nhau.
Nếu có thể tương thông, đó chính là thánh hiền.
Ngoại ô ngoài đô thành Trường An có một ngọn núi cao, một nửa đỉnh núi nằm ẩn trong mây mù. Trên vách đá sườn tây phía sau núi có một bóng đàn ôngcực kì cao lớn đang thong thả chạy lên trên, thân khoác tấm áo choàngmàu đen, tay cầm hộp đựng thức ăn.
Đón gió phất phơ đi đến phíangoài một hang núi, gã ngồi xuống, mở hộp thức ăn, cầm lấy đôi đũa gắpmột miếng gừng đưa lên miệng nhai cẩn thận rồi chén thêm hai miếng thịtdê, thở dài tán thưởng vẻ thỏa mãn.
Mặt trời đã lặn phía sau đô thành Trường An, đêm tối dần dần bao phủ, phía xa xa dường như có mây mưa đang kéo đến.
Gã đàn ông to lớn nhìn về một nơi nào đó ở đô thành, cảm khái nói:
– Ta dường như đang thấy ngươi năm đó.
Sau đó hắn ngẩng đầu, đưa tay phải chỉ trời, nói:
– Còn ngươi, dù bay cao tới đó thì liệu có tác dụng gì?
Rất rõ ràng, đối tượng được nhắc đến trong hai câu này là hai kẻ khác nhau. Gã đàn ông hơi trầm ngâm rồi nâng bát rượu gạo bên cạnh lên uống sạch,giơ cái bát không nhìn bầu trời xung quanh đô thành tựa như mời rượu,nói:
– Gió nổi mưa rơi đêm buông xuống.
Hai chữ “gió nổi”vừa dứt, tức thì có gió từ bên ngoài ngọn núi đến liền, thổi vạt áo gãbay phần phật, cổ thụ mọc trên núi lay động dữ dội khiến đá rơi xuống ào ào. Hai chữ “mưa rơi” vừa ra khỏi miệng, đám mây đang bay tới đô thànhxa xa chợt tối sầm lại, vô số hơi nước trong mây hóa thành giọt lớn giọt nhỏ ầm ầm lao xuống. Khi hắn nói hết câu, bóng đêm vừa vặn chiếm lĩnhtoàn bộ bầu trời, khắp nơi một màu đen kịt giống như âm ti địa ngục.
Gã đàn ông to lớn buông rơi bát rượu, tức giận lẩm bẩm:
– Con mẹ nó, đen quá!
Chương 1:
Đế quốc Đường, mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười ba, Vị Thành có một trận mưa.
Nơi đây là tòa thành địa đầu ở biên giới rộng lớn phía tây bắc của đế quốc, vì đề phòng người thảo nguyên dã man xâm nhập nên tường thành bốn phía được đắp cực kì dày bằng đất, thoạt nhìn chẳng khác gì những ụ đất nối tiếp nhau.
Dưới thời tiết khô hanh, đất vụn trên mặt tường bị những ngọn gió tây bắc sắc như đao quất bay tung tóe, rơi xuống doanh trại đơn sơ, rơi lên thân thể binh lính khiến toàn bộ thế giới nơi đây biến thành một màu vàng đất, ban đêm người ta khi giũ quần áo đi ngủ bụi bay không khác gì một trận bão cát.
Đang lúc mùa xuân khô hạn, trận mưa này tới thật quá đúng lúc khiến binh lính vô cùng vui mừng, mưa rả rích từ đêm qua tới tận bây giờ đã rửa sạch bụi đất bám trên phòng ốc, dường như những đôi mắt cũng được tẩy rửa sạch sẽ, trở lên sáng sủa hơn nhiều.
Chí ít đôi mắt của Mã Sĩ Tương lúc này đang rất sáng.
Là quan chỉ huy quân sự cao nhất ở Vị Thành, nhưng thái độ của hắn đang rất khiêm tốn, mặc dù hơi bất mãn với vết chân đầy bùn đất vàng trên tấm thảm lông quý giá nhưng hắn kịp che dấu, biến nó thành vẻ kinh ngạc.
Sau khi quay về phía lão già mặc áo choàng dơ bẩn ngồi phía bên kia bàn trà cung kính thi lễ, hắn thấp giọng nói:
– Lão đại nhân tôn kính, không biết vị quý nhân trong lều kia có cần thêm thứ gì khác hây không? Nếu vị quý nhân vẫn muốn lên đường vào ngày mai, ta sẽ cho một đội trăm người đi theo hộ vệ, về phía quân bộ bên kia ta lập tức gửi thông báo.
Lão già ôn hòa cười cười chỉ vào bóng người phía trong lều rồi lắc lắc đầu ý nói mình không có ý kiến gì. Đúng lúc này, một giọng nữ giới đầy lạnh lùng kiêu ngạo vọng ra:
– Không cần, lo mà làm tốt mấy chuyện vớ vẩn của ngươi đi.
Sáng sớm hôm nay sau khi đội xe của đối phương đội mưa tiến vào Vị Thành, Mã Sĩ Tương không mất bao nhiêu thời gian đã đoán ra thân phận của vị quý nhân trong đoàn nên dù thấy người ta có kiêu ngạo lạnh lùng hắn cũng không có ý kiến, không dám có ý kiến.
Giọng nói trong lều im lặng một lát rồi bỗng tiếp:
– Từ Vị Thành đến đô thành, một dải Mân Sơn đường xá khó đi, hơn nữa trận mưa này xem ra còn kéo dài thêm mấy ngày nữa, không chừng có vài đoạn đường bị sạt lở… Ngươi hãy điều từ trong quân một người dẫn đường cho ta.
Mã Sĩ Tương giật mình, đột nhiên nghĩ tới một gã khó ưa, cười nói:
– Nhân tuyển có sẵn rồi.
………………
Đám giáo úy trong doanh trại kẻ này ngó kẻ kia, vẻ mặt chẳng ai giống ai, có kẻ tiếc nuối, kẻ thấy may mắn, kẻ sợ hãi, nhưng chẳng ai nghĩ tới chuyện Mã Sĩ Tương lại đi chọn “người kia” làm nhiệm vụ dẫn đường cho vị quý nhân.
– Tướng quân, chẳng lẽ người thực sự để cho hắn chạy sao? – Một gã giáo úy ngạc nhiên hỏi.
Vị Thành không lớn, gom hết quân lính sĩ quan lại một chỗ cũng không được ba trăm người, quân doanh ở cách quá xa chốn phồn hoa có khi chẳng khác nào một trại thổ phỉ, cái gọi là tướng quân chẳng qua là một gã phó tướng cấp bậc thấp nhất, nhưng Mã Sĩ Tương trị quân cực ngiêm, hoặc có thể nói vị thổ phỉ đại ca ở Vị Thành này rất thích được người khác gọi là tướng quân nên dù hàng ngày trò chuyện với nhau trên miệng đám thuộc hạ cũng không dám quên gắn theo hai chữ “tướng quân”.
Mã Sĩ Tương đưa tay lau nước mưa trên mặt, nhìn những giọt nước vàng đục rơi rớt bốn phía doanh trại, cảm khái nói:
– Cũng không thể cứ giữ hắn đến già ở cái chốn chim không thèm ỉa này được, thư đề cử đã tới được nửa năm, một mảnh tiền đồ tươi sáng đang chờ thằng nhóc đó, nếu hắn muốn tới thư viện ở đô thành thì vừa tiện đường, coi như nhân tiện chúng ta tặng cho vị quý nhân kia một cái nhân tình đi.
– Ta nghĩ vị quý nhân kia cũng chẳng biết cảm kích đâu. – Giáo úy giận giữ nói.
Chợt cửa doanh trại phía sau mọi người bị đẩy ra, một tỳ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp bước tới, nhìn Mã Sĩ Tương và đám giáo úy lạnh nhạt nói:
– Dẫn ta đi gặp người dẫn đường kia.
Ngay cả thiếp thân tỳ nữ của quý nhân khi đối mặt với tướng quân triều đình nơi biên ải cũng không che giấu vẻ cao ngạo của mình.
Gác cổng phủ tể tướng, người hầu của quý nhân, môn khách của thân vương, đây là những vai khiến người ta cực kì đau đầu trên quan trường, gần thì làm người oán, xa khiến kẻ phiền hà, đúng là vô cùng phiền phức. Mã Sĩ Tương thực sự không có hứng thú giao tiếp với người như thế, bâng quơ nói vài câu khách sáo rồi vẫy tay gọi một gã giáo úy bảo hắn đưa tỳ nữ của quý nhân đi tìm người.
Mưa tạm ngừng rơi, cơn mưa nhẹ đi qua khiến Vị Thành bỗng trở lên tươi mới, mấy cành liễu ven đường đã bắt đầu nhú sắc xuân xanh mởn, có điều cảnh dù đẹp nhưng thành quá nhỏ, đi chưa được mấy bước giáo úy đã dẫn tỳ nữ kia đến một nơi nằm ngoài doanh trại.
Nghe từ trong cửa vang ra những tiếng ồn ào quát tháo xen lẫn tiếng hô tửu lệnh, cô tỳ nữ hơi nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt có người dám tổ chức uống rượu trong quân doanh? Màn cửa bị gió cuốn lên, âm thanh bên trong đột nhiên trở lên rõ ràng, quả thật là có người vung quyền, nhưng không phải tửu quyền – nghe nội dung khẩu lệnh, khuôn mặt cô tỳ nữ bỗng đỏ bừng vẻ giận dữ, bàn tay âm thầm nắm chặt lại.
– Chúng ta chơi dâm đãng quyền nào! Ai dâm đãng là ngươi dâm đãng! Ai dâm đãng là ta dâm đãng! Ai dâm đãng là tên kia dâm đãng!… (khẩu lệnh hay đấy, chơi oẳn tù tì kiểu này lại hợp lý)
Khẩu lệnh bỉ ổi đó cứ vang lên vang xuống, vang tới vang lui không ngừng, mãi một lúc lâu vẫn chưa phân ra thắng bại, cô tỳ nữ vẻ mặt càng lúc càng tức giận khó nhìn, đưa tay vén một góc rèm cửa rồi nhìn vào bên trong bằng một ánh mắt cực kì bất thiện, đập vào mắt đầu tiên là một thiếu niên ngồi đối diện cạnh chiếc bàn vuông.
Gã thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc chiếc áo vải bông thường thấy trong quân đội, vạt trước dính đầy dầu mỡ, thậm chí mái tóc trên đầu không hiểu do cha sinh mẹ đẻ ra thế hay chưa từng được hân hạnh gội qua nên cũng quắn bết lại, nhầy nhẫy như dính mỡ, ấy thế mà khuôn mặt gã lại vô cùng sạch sẽ, mắt mũi đâu ra đó, đến mấy vết tàn nhang cũng hiện ra mồn một.
– Ai dâm đãng là ngươi dâm đãng!
Thần thái thể hiện trên gương mặt gã thiếu niên hoàn toàn trái ngược với nội dung thô tục khi vung quyền, cực kì chăm chú nghiêm túc, không nhiễm hạt bụi dâm dục nào, thậm chí đây đó còn có đôi nét thánh khiết cao thượng, bàn tay phải liên tục vung vẩy trước mặt hết kéo, đá lại đến bao (bao, búa, kéo ấy mà), ra quyền như gió, ra đao sát ý đầy mình, tựa hồ chuyện thắng thua ở trò chơi này còn quan trọng hơn tính mạng.
Vài con nhặng mang trong mình sức sống cực kì cường hãn do phải sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt tại vùng tây bắc đang liên tục cố gắng bâu vào vạt áo trước dính đầy dầu mỡ của gã thiếu niên, nhưng cuối cùng vẫn bị quyền phong đao ý của hắn bức ngược trở lại.
– Ta thắng rồi!
Trận “dâm dục quyền” kéo dài đến mức muốn rút cạn sạch khô dưỡng khí trong phổi hai đấu thủ cuối cùng cũng khép lại, gã thiếu niên tóc đen quơ quơ cánh tay phải trong không khí đầy vẻ nhiệt tình để ăn mừng thắng lợi, đôi môi nở nụ cười cực kì hài lòng khiến trên gương mặt bỗng xuất hiện núm đồng tiền đầy khả ái.
Nhưng đối thủ của gã thiếu niên lại không chịu công nhận kết quả này, một mực cho rằng gã đã thay đổi kiểu quyền trong lúc hô câu “ai dâm đãng” cuối cùng, vì thế người trong phòng rơi vào tranh cãi kịch liệt, những kẻ đứng xem cũng mỗi người một ý, không ai chịu nghe ai, đang rối loạn bỗng một kẻ hét lớn:
– Chiếu theo quy định cũ, nghe ý kiến của Tang Tang!
Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào một góc phòng, nơi có cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang xách thùng nước. Cô bé dáng người gầy gò yếu ớt, làn da ngăm đen, mặt mũi tầm thường, trên thân mặc bộ đồ dành cho thị nữ rộng thùng thình không biết do chủ nhân cô nhặt từ đâu về, vạt áo cứ quét lê trên mặt đất, thùng nước cô đang xách hình như còn nặng hơn cả chủ nhân nên cực kì khó nhọc.
Cô thị nữ nhỏ được gọi là Tang Tang kia buông thùng nước rồi xoay người lại, đám binh lính nhìn nàng đầy vẻ căng thẳng tựa như đám con bạc ở sòng bài đang đợi nhà cái mở chung, hơn nữa tình cảnh này rõ ràng không phải chỉ xảy ra lần đầu.
Cô thị nữ nhíu mày liếc qua gã thiếu niên rồi lại nhìn tên binh lính đang giận dữ bất bình đối diện, thản nhiên nói:
– Hiệp thứ hai mươi ba ngươi ra kéo, hắn ra búa nhưng ngươi lại hô là hắn dâm đãng, nên ngươi thua từ lúc đó rồi.
Trong phòng ồ lên vui vẻ, mọi người liền tản đi, tên binh lính kia vừa lầm bầm chửi vừa đếm tiền trả, gã thiếu niên cười hài lòng nhận lấy, xoa tay vào trước ngực rồi vỗ vỗ bả vai đối phương vẻ chân thành:
– Nghĩ thoáng một chút đi, khắp Vị Thành này… không, khắp thiên hạ này ai có thể thắng nổi Ninh Khuyết ta chứ?