Năm Thiên Khải thứ sáu, giữa Đại Đường và nước Yến nổ ra chiến tranh, Hạ Hầu tướng quân chỉ huy cánh quân bên phải đến chiến trường không đúng thời hạn, triều đình hạ chỉ trách phạt, Hạ Hầu tướng quân bẩm lại đội quân của hắn gặp phải kị binh phục kích của đối phương tại núi Hoàng Phong, liền trước giết địch sau truy đuổi, vì thế mới không đúng hẹn.
Người trong thành Trường An không hề hay biết đám kị binh nước Yến mà Hạ Hầu lệnh cho quân lính của mình chém giết thật ra đều là dân chúng bình thường của đế quốc sống quanh núi Hoàng Phong, mấy thôn làng đó bị giết sạch trơn, Hạ Hầu đem đầu của thanh niên trai tráng giả làm thủ lĩnh kị binh địch, sau đó lại đẩy trách nhiệm tàn sát dân lành cho quân lính đối phương.
Toàn thôn bị giết, dù ở đâu cũng coi là việc nghiêm trọng, ở Đại Đường đế quốc thì càng nghiêm trọng lắm, vì thế lúc đầu triều đình chưa tin vào lời giải thích một phía của Hạ Hầu, lệnh cho mấy viên quan đắc lực đến điều tra, nhưng mấy thôn làng đó sớm bị giết sạch trơn, không còn ai sống sót làm chứng, cộng thêm người chịu trách nhiệm điều tra cũng có vấn đề nên cuối cùng triều đình kết luận lời tâu của Hạ Hầu là sự thật.
Vì sự kiện giết hại dân lành, nước Yến phải cắt nhượng một dải đất rộng lớn vùng Hà Tây, còn đưa cả thái tử sang làm con tin mới tạm dẹp yên được ngọn lửa giận dữ của người Đại Đường, chỉ có điều chẳng ai biết rõ những người dân bị chém đầu, thôn làng bị thiêu rụi ấy đang kêu gào oan ức thế nào dưới âm ty, cũng không ai biết trong mấy thôn ấy có một gã thiếu niên đen đúa thoát nạn.
Gã thiếu niên đó chính là Trác Nhĩ.
Hắn gặp Ninh Khuyết ở chân núi Mân Sơn, sau được một người tu hành mang đi, cho đến hôm nay mới gặp lại.
– Này, bây giờ ngươi đạt đến cảnh giới gì rồi? Bất Hoặc hay Động Huyền?
– Ô, ngạc nhiên chưa, kẻ mít đặc về tu hành như ngươi không ngờ cũng biết mấy loại cảnh giới này.
– Tất nhiên, loại việc dễ òm như tu hành thằng ngu nào chả biết.
Thực ra Ninh Khuyết chỉ muốn khoe khoang ít kiến thức mới học trước mặt người bạn nhiều năm không gặp thôi.
– Động Huyền cái đầu ngươi, vị sư phụ vừa đáng thương vừa đáng kính của ta mãi đến lúc sắp chết mới tiến vào cảnh giới Bất Hoặc, còn về kẻ vừa đáng thương vừa đáng buồn như ta, ôi, giờ vẫn còn đau khổ bò lê ở Sơ Cảnh, nếu không phải như vậy ông đây chịu đi làm gián điệp cái rắm ấy.
Ninh Khuyết nhìn hắn chọc ghẹo:
– Thật không biết lão già thối năm xưa tại sao lại chấm trúng ngươi, anh đây vừa trắng trẻo vừa thông minh muốn theo lão lão không chịu lại đi chọn kẻ vừa ngu ngốc vừa đen thùi lùi như ngươi.
Trác Nhĩ bất ngờ không phản bác, hắn im lặng rất lâu mới nói:
– Tiểu Ninh Tử, thực ra ngẫm lại ta chẳng học được gì từ sư phụ, ngươi thông minh như vậy nếu theo người có lẽ sẽ khá hơn rất nhiều, ít nhất cũng không như ta bây giờ, lăn lộn trong quân đội bao nhiêu năm mà không thể trà trộn đến bên Hạ Hầu, những tin tức cao cấp quan trọng kia không có cách nào nghe ngóng được.
Ninh Khuyết nhìn hắn, bỗng nở nụ cười, nói:
– Ai bảo ngươi không nghe ngóng được gì, chẳng phải bây giờ chúng ta biết một ngày Hạ Hầu phải đi nhà xí mấy lần sao?
– Biết mấy thứ đó thì ích gì cho kế hoạch giết chết hắn chứ.
– Có ích. – Ninh Khuyết nhìn vào mắt hắn, chân thành nói – Trên đường tới Trường An, ta đã giết một toán thích khách của Hạ Hầu, tất cả đều dựa vào tin tức ngươi cung cấp cho ta mấy năm qua.
Trác Nhĩ biết rất rõ sự đáng sợ của đám thích khách dưới tay Hạ Hầu, hắn hoảng hốt nhìn gã thiếu niên trước mặt, không hiểu trong bảy năm xa cách đối phương rốt cục gặp được loại kì ngộ nào mà làm được chuyện tưởng như không thể đó, nhưng hắn cũng không nói ra nghi hoặc trong lòng, chỉ cười cười hỏi:
– Lần đầu giết chết người của Hạ Hầu có cảm giác ra sao?
– Rất sướng. – Ninh Khuyết nhớ lại cảm giác lúc chém ba đao đó, chậm rãi trả lời, đột nhiên hắn cau mày, nhìn thẳng vào bộ mặt đen thui của Trác Nhĩ – Quan hệ của ta và ngươi nếu bị người khác phát hiện không phải là việc tốt lành đâu.
– Thành Trường An rất lớn, không phải đi đâu cũng gặp kẻ thù, hơn nữa chắc ngươi cũng biết một điều, đối với các nhân vật lớn mà nói, người trong phủ tướng quân đã chết hết, làng của ta cũng bị giết sạch, vì thế ta và ngươi chính là những kẻ không hề tồn tại, tất nhiên chẳng ai thèm để ý đến bọn ta rồi.
– Này, kể xem tại sao ngươi đường đường là nhân viên chạy việc vặt trong đội thân binh của Hạ Hầu tướng quân đột nhiên biến thành cái quỷ gì mà ngươi nhắc qua rồi ấy nhỉ… à, phải rồi, tay đấm kim bài của Kim Ngư bang?
– Ta theo quan trên về kinh báo cáo, ai dè sau đó quân đội lại phái đi làm gián điệp, mà bang đó không phải Kim Ngư bang gì đó, là Ngư Long bang mới đúng. Quan trên muốn ta theo dõi bang chủ của bọn ta vì người ta nghi ông ấy có quan hệ với nước Nguyệt Luân, ngươi cũng biết rất nhiều vụ làm ăn của quý tộc quan lại trong triều, thậm chí cả chuyện vận tải vật tư của quân đội phải thuê những bang phái như vậy bảo vệ, vận chuyển, nên nếu họ câu kết với nước địch thì hậu quả cực kì nghiêm trọng.
– Bang chủ của bọn ta? – Ninh Khuyết cau mày nhìn hắn – Cách dùng từ này rất có vẫn đề, nó cho thấy ngươi hết sức kính trọng vị bang chủ đại nhân kia, thậm chí ngươi còn hòa mình thành một phần tử thực sự của họ, Tiểu Hắc Tử, ngươi hãy tỉnh táo lại đi, tuy ta chưa từng làm gián điệp nhưng chứng kiến đã nhiều rồi, ta biết đã xác định là kẻ nằm vùng thì không được phép xuất hiện tình cảm, một khi xuất hiện tình cảm thì kết cục của hắn luôn cực kì bi thảm.
– Bang chủ của bọn ta là người tốt. – Trác Nhĩ cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới ngẩng lên nhìn Ninh Khuyết, chân thành nói tiếp – Thật ra ông ấy đã biết thân phận của ta, nhưng ông ấy không hề làm chuyện gì bất lợi với ta hết.
Ninh Khuyết định khuyên nhủ thêm vài câu nữa thì Trác Nhĩ đã giơ tay chặn lại rồi nói rất kiên quyết:
– Ông ấy là đại ca ta, là vị đại ca mà ta vô cùng kính trọng, ngươi đừng khuyên ta nữa. Ninh Khuyết, ta còn cầu ngươi một chuyện, nếu tương lai chẳng may ta xảy ra điều gì, hy vọng ngươi lựa thời cơ thích hợp đem những ân tình còn lại giữa hai ta giúp đỡ ông ấy.
Ninh Khuyết im lặng nhìn Trác Nhĩ, hắn không biết trong cái bang hội lớn nhất kinh thành Trường An ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cảm nhận rất rõ ràng sự chân thành và nghiêm túc của Trác Nhĩ, trong lòng không khỏi nảy sinh tò mò về vị bang chủ đại ca kia, phải là một vị lão đại giang hồ như thế nào mới có thể khiến Trác Nhĩ khâm phục đến vậy, thậm chí đến chết vẫn còn sợ chưa trả được hết ân tình?
Cuối cùng, câu chuyện sau bảy năm chuyển về những việc phát sinh trong thời gian gần đây.
Trác Nhĩ nghe kể xong cuộc ám sát động trời bên đường Bắc Sơn liền kinh ngạc hỏi:
– Có cơ hội tốt như vậy sao ngươi không về làm người bên cạnh công chúa? Dù giai tầng của nàng và chúng ta cách nhau quá xa nhưng chỉ cần ngươi thể hiện lòng mong mỏi và kính trọng như đối với sư phụ ta năm xưa, trên đời này ai có thể cự tuyệt nổi ngươi chứ?
Ninh Khuyết lắc đầu, kiên quyết nói:
– Không được, vị công chúa điện hạ đó trông có vẻ hiền đức biết suy tính sâu xa nhưng thực ra lại vô cùng ngây thơ ngu ngốc, đi theo nàng ta thì cái mạng nhỏ này bất cứ lúc nào cũng có khả năng ô hô ai tai.
Hai bên tạm biệt nhau, Ninh Khuyết và Tang Tang rời đi trước một bước, lại bắt đầu quá trình đi đến đâu hỏi đường đến đấy, mắt thấy sắp đến một khách sạn trong phường thị, trời bỗng đổ mưa.
Phụp một tiếng, chiếc ô lớn như đóa sen đen nở rộ trên đầu hai người, che hết những giọt mưa rơi rắc đầy trời, Tang Tang dùng cả hai tay nắm chặt lấy cán ô, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghi hoặc hỏi:
– Tại sao ngươi cứ luôn cho rằng công chúa là đồ ngu ngốc? Thật ra nàng rất không tệ mà.
– Rất không tệ ư… – Ninh Khuyết nhìn con đường trong mưa trước mặt, hắn chậm rãi lắc đầu.
Đường Chu Tước chạy thẳng đến cửa bắc hoàng cung vốn có màu xám, giờ bị nước mưa thấm đầy đã chuyển thành đen, Ninh Khuyết cùng Tang Tang đứng bên đường nhìn lại cảm thấy như đang nhìn một chiếc đai gấm vừa dài vừa thẳng vừa đen đeo trên ngực tòa thành Trường An bao la hùng vĩ, tươi đẹp trang nghiêm mà lại khiến người ta khiếp sợ, đặc biệt là hình ảnh chu tước khắc trên những phiến đá giữa đường, đôi mắt không giận mà uy đang chằm chằm nhìn họ, dường như muốn thoát khỏi phiến đá bay lên lập tức giết người.
Dưới ô, hai chủ tớ đồng thời cảm nhận được luồng sát ý cổ xưa uy nghiêm ùa vào mặt, nỗi sợ hãi từ góc sâu nhất trong tâm hồn cứ điên cuồng dâng lên, hai đôi bàn tay đang nắm chặt bỗng nhiên lạnh ngắt, đôi chân cũng biến thành cứng đờ không cách nào di động được.
Họ cứ đứng như trời trồng dưới tán ô không biết bao lâu, mãi đến khi gió tan mưa tạnh, ánh nắng lại nhuộm vàng con đường, bốn phía đầy người qua kẻ lại ồn ào mới giật mình sực tỉnh.
Cẩn thận nhìn kĩ lần nữa, bức họa chu tước khắc trên phiến đá giữa ngự đạo chẳng hề xuất hiện điều gì kì lạ.