Ninh Khuyết nhìn người đàn ông, thành khẩn nói:
– Ta phải thừa nhận những điều kiện của ngài đúng là vô cùng hấp dẫn.
Người đó cười, đáp:
– Tại hạ thay mặt quan phủ làm việc nên đương nhiên muốn làm cho tốt một chút. Ông chủ nhỏ, thẳng thắn mà nói triều đình chưa bao giờ thiếu tiền nên ta không cần ăn bớt quá nhiều của ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý thì chuyện giá cả không thành vấn đề, tóm lại một câu, ngươi hài lòng, ta hài lòng, mọi người đều hài lòng.
Phải nói cái giá đối phương đưa ra quá mức hợp lý, thậm chí vượt qua phạm trù hợp lý, Ninh Khuyết nếu chấp nhận dời Lão Bút Trai đi chỗ khác không những chẳng bị tổn thất gì mà còn kiếm được một khoản kha khá. Đương nhiên hắn biết cửa hàng của mình đem đến cho ông chủ đất một quân bài nho nhỏ, dù nhỏ thôi nhưng cũng đủ giúp ông ta có một số lợi thế trên bàn đàm phán với quan phủ, cũng chính vì lý do này mà cửa hàng của hắn cao giá hơn bình thường.
Hắn vô thức liếc Tang Tang xem nàng nghĩ thế nào, nhưng khuôn mặt của Tang Tang vẫn như mọi ngày, không tỏ vẻ gì, chẳng biết phản đối hay đồng ý, Ninh Khuyết đột nhiên nhớ lại hình ảnh người trung niên đeo kiếm xông đất cửa hàng ngày khai trương, có vẻ chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
Người đàn ông kia thấy hắn lưỡng lự bèn cau mày nói:
– Ông chủ nhỏ, dù đồng ý hay không đồng ý ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời chứ.
Ninh Khuyết bước đến cạnh gã rồi cười khẽ, nói:
– Vị đại ca này, ta tới từ nơi xa xôi hẻo lánh nên không dám có ý đối địch gì với ngài đâu, nhưng ta rất tò mò muốn biết nếu chuyện đàm phán này không thành thì các ngài định xử lý ra sao?
Nếu câu này thốt ra từ miệng mấy lão phú ông bụng phệ mặt phì thì hẳn gã đàn ông đã nghĩ đối phương định gây hấn, sớm đáp lại bằng một cái tát, nhưng Ninh Khuyết ỷ vào ưu thế bộ mặt ngây thơ, thái độ lễ phép nên gã chỉ hơi ngớ ra rồi thành thật giải thích:
– Đổ mấy xe rác trước cửa nhà ngươi hay ban đêm quăng gạch ném đá chẳng hạn, đó là mức độ nhẹ nhàng nhất, nếu vẫn chưa biết điều, làm chúng ta cáu tiết thì cái giếng sau cửa hàng bỗng nhiên có thêm một số thứ bẩn thỉu cũng không biết chừng, ông chủ nhỏ cũng hiểu mà, mấy thủ đoạn đó chính là cần câu cơm của anh em ta.
Nghe hắn trả lời, Ninh Khuyết cũng ngây người, trong lòng cảm khái nếu bầu trời đêm đế quốc Đại Đường có trăng thì trăng xưa chiếu tới thời nay, xưa nay quả nhiên chẳng khác gì nhau.
Đám người vây quanh Lão Bút Trai rõ ràng toàn hạng “anh hùng hào kiệt” vùng vẫy giang hồ, khắp người xăm chữ “bất lương”, không những vậy chúng còn làm việc cho nha môn phủ Trường An và Thanh Vận Ti bộ hộ, đụng chạm tới phiền phức vô cùng, Ninh Khuyết biết thừa trước mặt thì họ khuyên bảo chân tình lịch sự nhưng chỉ cần hắn không đồng ý thì chẳng ai biết sẽ có loại chuyện bẩn thỉu gì phát sinh sau lưng. Hắn không sợ đám người giang hồ nhưng vấn đề ở chỗ vừa mới giết một vị ngự sử, hai mươi ngày nữa lại phải tham gia kì thi vào thư viện nên trong lúc này Ninh Khuyết không muốn có chuyện gì nảy sinh, trong lòng bắt đầu cảm thấy xiêu xiêu.
Đúng lúc này, từ đầu ngõ 47 bỗng vang lên tiếng bước chân đều đặn, nối theo đó là một giọng nam cao the thé, lời nói cực kì cay nghiệt độc ác nhưng ẩn chứa sự thô bạo bất kham:
– Đổ rác, ném đá, làm bẩn giếng hả? Lũ nhãi nhép các ngươi có lá gan đó từ bao giờ vậy? Còn dám nổ đã từng làm thế ở ngõ 47, nếu làm rồi thì mấy bàn tay bẩn thỉu kia sao còn dính trên cổ tay chúng mày hử?
Một đám người mặc quần xanh, áo xanh, giày xanh rảo bước lại từ đầu ngõ 47, kẻ vừa lên tiếng mày thưa mắt nhỏ, giọng nói nhỏ, vóc người cũng nhỏ, chiếc áo xanh trên mình phất phơ trong gió giống như đang bị vắt trên một cây gậy trúc vậy.
Gã đi tới trước cửa Lão Bút Trai, đầu tiên chắp tay thi lễ với Ninh Khuyết rồi quay lại nhìn bọn người mặc áo phanh ngực, nói giọng châm chọc:
– Một đám cù bất cù bơ chẳng làm được trò trống gì ở nam thành cũng dám học đòi dọa nạt ép người à? Sao, có gan làm mấy chuyện ta vừa nói trong cái ngõ 47 này không? Mẹ kiếp, không sợ ông đây chặt chân à?
Gã đàn ông vừa đàm phán với Ninh Khuyết có vẻ hơi hoảng sợ, hắn liếc hai tên nha dịch đứng dưới gốc cây rồi quay đầu, ưỡn ngực, cười nhạt:
– Tề tứ gia, ta đã nói rồi, bọn ta không làm mấy chuyện bẩn thỉu đó, nếu ông chủ đây là người thấu tình đạt lý thì tại sao ta phải làm vậy?
Người được gọi là Tề tứ gia kia hếch mặt lên trời rồi phun phì một bãi nước bọt xuống chân gã đàn ông:
– Hừ, Cố Tiểu Cùng, câm miệng lại cho ta! Con mẹ nó, nếu ngõ 47 không phải là sản nghiệp của đại ca ta thì lũ chó chết các ngươi có giở cái giọng văn hoa lịch sự rởm đời kia ra không hả?
Cố Tiểu Cùng gân cỗ cãi:
– Ngươi nói thế là thế nào? Ta không động đao cũng không động côn, ta bàn chuyện làm ăn với ông chủ nhỏ một cách hết sức biết điều, ta phải bỏ tiền ra mua hợp đồng thuê nhà của hắn, vậy có gì sai không? Nếu ngươi nói chuyện ta làm vi phạm luật pháp Đại Đường, được rồi, chúng ta mau lên phủ Trường An xin phân xử!
Tề tứ gia lại nhổ một bãi nước bọt, hắn quay đầu chắp tay thi lễ với Ninh Khuyết, nói:
– Ông chủ nhỏ, ngươi chịu mở cửa hàng ở chỗ này nghĩa là đem lại thể diện cho ba ngàn huynh đệ chúng ta, ngươi cứ yên tâm mà buôn bán, nếu thằng ngu nào dám to gan động chạm đến ngươi, tứ gia ta đảm bảo sẽ cắt đầu hắn xuống làm vật tạ lỗi.
Thấy hai bên bắt đầu cà khịa, mặt Ninh Khuyết có vẻ hơi tái đi, nhưng thực ra hắn bình tâm như vại, còn hào hứng âm thầm quan sát xem giới xã hội đen trong thành Trường An hành sự ra sao, chỉ lát sau đã có nhận định, người trung niên cho hắn thuê cửa hàng rõ ràng có địa vị rất cao trong thành Trường An, quan phủ dù sử dụng đám du côn cũng không dễ đạt được mục đích. Đang mỏi mắt chờ hai bang giang hồ xông vào đấm đá chém giết, ai ngờ sự việc lại chuyển tới đầu mình, Ninh Khuyết vội chắp tay cười cười, nói:
– Tề tứ gia, trước đây ông chủ đất đáng kính đã miễn cho ta ba tháng tiền thuê rồi, có điều cái giá mà vị Cố tiên sinh đưa ra hôm nay quả thật không tệ.
Cách nói nửa chừng nửa đoạn mới là cách nói hay nhất, Ninh Khuyết dứt lời liền không nói gì thêm, Cố Tiểu Cùng nghe thấy tức thì tươi cười rạng rỡ, hắn nhìn Tề tứ gia, nói:
– Tứ gia, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, chính ông chủ nhỏ đã khẳng định.
Tề tứ gia hừ lạnh một tiếng rồi quay sang hỏi Ninh Khuyết:
– Hắn hứa cho ngươi bao nhiêu bạc?
– Hai trăm lượng bạc trắng. – Ninh Khuyết giơ ra hai ngón tay, hắn suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm – Nếu việc làm ăn gián đoạn bị giảm thu nhập, Cố tiên sinh cũng đồng ý đền bù.
Tề tứ gia nhìn Ninh Khuyết bằng ánh mắt mỉa mai rồi bỗng chỉ xuống viên gạch đá xanh dưới chân, nói lớn:
– Hai trăm lượng bạc trắng? Khắp thành Trường An này có loại giá cả đó sao? Các ngươi đừng nói là có, con mẹ nó, chỉ có ở ngõ 47 này thôi! Nhờ đâu? Nhờ đại ca ta nhân đức che chở cho đám chủ cửa hàng trên con đường này! Lũ người phía nam thành không còn cách nào mới ra cái giá cao chết tiệt đó, kết quả thì sao? Đám thuê nhà chó chết đó đều nhận tiền rồi chuồn con mẹ nó rồi!
Cố Tiểu Cùng mặt mày bối rối. Nói lại, chuyện này nhốn nháo đã gần nửa năm rồi, hai bên đều có chỗ dựa, chẳng ai sợ ai, cãi qua cãi lại sinh bất hòa lớn, cuối cùng cả hai bất chấp thủ đoạn đều muốn đoạt được khu đất hai bên đường, phía quan phủ không tiện ra mặt trực tiếp, đám du côn phía nam thành được thuê lại không dám đắc tội với vị ông chủ kia, rốt cuộc phải dùng cách lấy bạc mở đường, thế là có chủ cửa hàng tham tiền bỏ đi, có chủ cửa hàng không muốn đắc tội với cả hai phía liền chấp nhận đại một cái giá rồi tìm nơi khác, nhưng chung quy lại, bọn họ đều kiếm được một khoản kha khá mà chẳng cần đổ giọt máu giọt đổ mồ hôi nào.
Ninh Khuyết nghe nói bèn yên lặng suy ngẫm trong lòng, hắn nhận ra ông chủ đất làm vậy quả không bằng đem khu vực này bán cho quan phủ, hành động đó của đối phương nếu xuất phát từ nguyên nhân lo nghĩ cho đám người thuê cửa hàng thì thật xứng với hai từ nhân đức.
Tề tứ gia lạnh lùng nhìn Ninh Khuyết, hắn đang định lên cơn bỗng nhớ tới lời căn dặn của người đại ca bèn cố nén nỗi tức giận trong lòng, nói lớn:
– Bọn chúng cho ngươi hai trăm lượng bạc phải không? Ta sẽ miễn ngươi một năm tiền thuê, ngoài ra còn duy trì trị an miễn phí!