Đại Đường sở dĩ được gọi là Đại Đường chính nhờ những nguyên nhân rất đơn giản mà đầy sức mạnh đó.
Ninh Khuyết không phải là một người Đường điển hình. Bình thường lúc trên chiến trường hắn tỏ vẻ không đủ dũng cảm, càng không có tư tưởng “chết đi mười tám năm sau lại làm một trang Tàu Khựa” hay đem theo hình ảnh quê nhà bị đốt cháy trong đầu biến thành sức mạnh xung phong. Chắc rằng dù hắn có sống ở Vị Thành thêm hai mươi năm cũng không cách nào biến thành nhân vật chính trong những vở kịch kiểu như đứa trẻ ăn xin trở thành tướng quân lừng lẫy mà dân gian vẫn thường ưa chuộng.
Nhưng ngày tháng ở trong quân đội của hắn khá dài, đủ dài để đoán chắc được những tính cách đáng quý hoặc đáng sợ của người Đường trong thời đại này, vì thế khi phát hiện ra những vết tên trên đội xe của công chúa liền lập tức suy luận ra chuyện làm người ta phải nhức đầu: vị Thiền Vu vừa lên kế nhiệm trên thảo nguyên kia dám có gan đuổi giết công chúa Đại Đường vậy thì hoặc hắn bị điên, hoặc hắn đã câu kết với một nhân vật lớn trong nội bộ đế quốc và nhận được lời đảm bảo rằng sẽ không bị đế quốc truy cứu hay trả thù về hành động mưu sát này.
– Hiện nay tứ công chúa đã tiến vào trong lãnh thổ đế quốc – Vị Thành – nhưng nàng vẫn không muốn lộ thân phận của mình ra, tại sao? Vì nàng không đủ tin tưởng. Có thể nàng tin bệ hạ, nhưng chắc chắn không tin đám quần thần của người như tướng quân ngài, như đám binh lính biên phòng như chúng ta, thậm chí không tin tất cả triều đình.
– Bởi nàng rõ ràng một điều, nếu không có cái gật đầu của một nhân vật lớn nào đó trong thành Trường An, không một gã người man trên thảo nguyên nào dám ra tay. Có thể đảm bảo an toàn cho lũ người man thậm chí nhận được sự tín nhiệm của Thiền Vu, loại nhân vật này nhiều nhất cũng không tới bốn người, mà đây toàn là những kẻ chúng ta không đủ tư cách trêu chọc.
– Tranh đấu trong thượng tầng đế quốc, ngay cả tướng quân ngài cũng chỉ dám đứng xa xa mà ngắm, nói gì đến nhân vật nhỏ xíu như ta. – Ninh Khuyết di di gót chân trên đất bùn, thấp giọng nói tiếp: – Quãng đường sắp tới chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, mà loại người như thuộc hạ cùng lắm cũng chỉ ứng phó được với bốn năm kẻ mà thôi, có tham gia vào cũng chẳng được tích sự gì.
– Thêm một kẻ như thuộc hạ trong đội ngũ hộ tống công chúa cũng chẳng qua khiến cho đường núi nhiều thêm một xác chết, ít đi một tiểu binh lương thiện biết tuân thủ kỉ luật có thể ở lâu dài trong Vị Thành. Tướng quân đại nhân, ngài đem ta biến thành nguyên khí trong trời đất hoàn toàn không có tác dụng gì, nhìn đi nhìn lại cũng chưa thấy chỗ nào tốt.
Mã Sĩ Tương nhìn gã thiếu niên đang làm bộ khiêm tốn trước mặt, nửa cười nửa không nói:
– Đem bản thân so sánh với nguyên khí trong trời đất hả? Ta nên coi đây là sự khiêm tốn hay khoe khoang nhỉ? Nếu ngươi thực sự muốn ta thu hồi lại quân lệnh này, tốt nhất hãy tự ví với một cái rắm, nghe ra còn dễ lọt tai hơn.
Ninh Khuyết cười cười, đáp:
– Do sắp sửa được làm học sinh của thư viện nên lời nói cũng cần lịch sự tao nhã hơn một tý ấy mà.
Mã Sĩ Tương cũng không tiếp tục đùa cợt với thằng nhóc này nữa mà yên lặng một lát rồi bình tĩnh giải thích:
– Bảo ngươi làm dẫn đường cho đội xe của công chúa thực ra chủ yếu cũng vì chuyện này. Chiến công của ngươi quả thực đã đủ, lần sơ tuyển cũng vượt qua, ta nhờ quan trên viết thư đề ngươi, quân bộ đã có hồi đáp, nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ đơn giản như vậy là vào được thư viện?
– Dù sao cũng do ngươi chết dí quá lâu ở nơi biên cương này nên mặc dù nghe được vài chuyện về thư viện nhưng ngươi tuyệt đối không biết đó là loại địa phương nào.
Vẻ mặt của Mã Sĩ Tương đầy ngưng trọng:
– Trong suy nghĩ của người Đại Đường, thư viện là nơi cao quý thần thánh không thể xâm phạm, có xác nhận của quân bộ trong tay chỉ đảm bảo cho ngươi tư cách được thi vào thư viện, còn thực sự muốn bước qua ngưỡng cửa đó ngươi ít nhất phải có được chứng nhận của ba cơ quan.
– Những cơ quan thế này sao thèm để mắt đến thư đề cử của loại nhân vật như chúng ta, dù quân bộ xác nhận cũng chẳng thêm bao nhiêu sức nặng. Chỉ cần bọn họ muốn, lúc nào cũng có thể kéo dài thời gian thi vào thư viện của ngươi thêm vài năm. Suốt mấy chục năm qua chuyện này đã biến thành thông lệ. Ngoại trừ những học sinh trong nhân gian được các tiên sinh trong thư viện tự tay thu nhận thì toàn bộ số thí sinh do triều đình đề cử đều phải dùng rất nhiều tiền bạc để khơi thông con đường, đã không biết bao nhiêu gia đình giàu có yên vui vì cuộc thi này mà rơi vào cảnh táng gia bại sản.
– Ta biết trong hai năm qua tại Vị Thành ngươi cũng gom góp được ít tiền, nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể tống vừa mồm mấy tên đó chỉ bằng vài trăm lượng bạc?
Ninh Khuyết gãi gãi đầu, cảm khái nói:
– Trước đây cũng chưa ai nói cho thuộc hạ nghe những chuyện này.
– Bởi vì hiện nay đã có biện pháp giải quyết nên tất nhiên không cần phải nói cho ngươi. – Mã Sĩ Tương nhìn hắn nói: – Chỉ cần trên đường đi ngươi lập được công lao, lọt vào mắt xanh của quý nhân thậm chí chỉ cần nàng nhớ được tên ngươi thì khi đến nơi, bằng lời nói của một vị quản sự bất kì trong phủ công chúa, kẻ nào trong nha môn dám to gan lấy tiền của ngươi?
– Nói vậy khác nào thuộc hạ phải dùng tính mệnh đánh cuộc một ván để đổi lấy cơ hội vào thư viện? Hình như canh bạc này không có chỗ nào đáng chơi. – Ninh Khuyết lại vò đầu bứt tai.
Mã Sĩ Tương hung dữ trừng mắt với hắn, trách mắng:
– Hồ đồ! Khốn kiếp! Trên đời không biết có bao nhiêu kẻ hận không thể bán mẹ giết cha đổi lấy cơ hội vào thư viện, mà ngươi cùng lắm có chút xíu nguy hiểm lại không chịu làm!
Một lát sau, với vẻ mặt đã hòa nhã trở lại, hắn lại thuyết phục:
– Theo ta phân tích hẳn công chúa điện hạ cũng biết hành tung của nàng không phải điều bí mật, ngươi đoán được thân phận nàng, toàn Vị Thành đoán được vậy kẻ thù của nàng ở đế quốc lẽ nào không đoán được? Nhưng nàng vẫn kiên quyết lên đường như bình thường chứng tỏ phía trước chắc chắn có người tiếp ứng, nhiệm vụ của ngươi đơn giản là dẫn nàng đi bằng lối tắt trong núi, nhanh chóng họp mặt với những người đó, sao nói là đánh bạc với tính mạng được?
Ninh Khuyết cúi đầu im lặng, liên tục phân tính lợi hại được mất.
Mã Sĩ Tương nhìn vẻ mặt hắn, nghĩ đến tính cách quái dị thường ngày vẫn khiến người ta giận sôi của gã thiếu niên trước mặt, biết nếu không lộ ra một ít lợi ích rõ ràng thì rất khó thuyết phục đối phương chịu đi mạo hiểm, không khỏi thở dài một tiếng, hạ giọng nói:
– Trong đội ngũ của điện hạ có một vị lão nhân họ Lữ, nghe nói là người tu hành trong Nam môn Hạo Thiên đạo.
Nghe thấy câu này, Ninh Khuyết ngẩng phắt đầu, đôi mắt vốn bình tĩnh mà giảo hoạt bỗng nhiên sáng rực.
Mã Sĩ Tương lắc đầu cảm khái nói:
– Ngươi đúng là thằng nhãi xấu xa của Vị Thành mà, đám đại gia ta bị ngươi dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng hết cả, binh sĩ trong doanh kẻ đến người đi, ngay cả cửa hàng bán thịt phía đông thành cũng thay được hai ông chủ, vậy mà tên nhóc ngươi vẫn luôn là kẻ được sủng ái nhất ở cái trại thổ phỉ này.
Hắn vuốt tóc Ninh Khuyết, nhìn gã đầy vẻ nuông chiều nói:
– Nhớ năm xưa khi Nhâm tướng quân còn chưa bị bệnh mất chúng ta định cấp cho ngươi quân tịch, mùa thu ngay sau đó đám gia hỏa đi lên thảo nguyên kiếm củi bị đám người man vây suýt chết, may nhờ hết vào bọn ngươi mới chạy thoát nên toàn bộ mọi người trong Vị Thành quyết định phải thưởng ngươi thật tốt, thậm chí nếu ngươi có muốn làm quan ở đô thành mọi người cũng sẽ góp hết tiền để thực hiện thật tốt.
Vị tướng quân đầu đã điểm bạc chuyển câu chuyện, khổ sở nói:
– Ai ngờ được ngươi lại muốn học phép của thế ngoại, đúng là bó tay, tìm hết người trong Vị Thành thậm trí trong cả bảy thành trại quanh đây cũng không kiếm được cho ngươi một vị sư phụ, bọn ta đành giơ mắt nhìn ngươi lật giở quyển “Thái thượng cảm ứng thiên” đến nát nhừ mà không có biện pháp giúp đỡ.
– Nhưng hiện nay đã có cơ hội!
Ánh mắt Mã Sĩ Tương trở lên sắc bén:
– Bất kể là thư viện hay vị lão nhân họ Lữ kia, ngươi phải nắm lấy, nhất định phải nắm lấy.
Ninh Khuyết im lặng rất lâu rồi cúi đầu nhẹ nhàng thở dài:
– Thật ra… đâu đó vẫn còn lưu luyến…
Ngoài trời đã bắt đầu sáng lên, Mã Sĩ Tương nhìn gã, nói:
– Vị Thành quá nhỏ bé, ngươi nên tới đô thành Trường An ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, mặc dù rất nhiều rồng hung cọp dữ, nhưng loại nghé non mới sinh như ngươi thì biết sợ là gì?
– Ít nhất, nơi đó không chỉ có một quyển “Thái thượng cảm ứng thiên” rách nát.