Nếu trong cuộc sống có những việc ngươi không thể nào kháng cự, vậy thì ngươi phải làm sao? Nếu như ngươi không quá cưỡng cầu. chăm chăm phảng kháng, như vậy không phải mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn sao, dựa theo điều này, Ninh Khuyết thoát ra khỏi cảm giác buồn rầu cực nhanh, hắn gãi gãi đầu, ánh mắt lướt qua đầu vai Từ Sùng Sơn, xuyên qua cửa sổ của căn phòng u ám này hỏi:
– Có thể hỏi lại một điều nữa không?
Từ Sùng Sơn đáp lại ngắn gọn:
– Nếu được ta sẽ trả lời.
– Vì sao lại là ta? – Ninh Khuyết hỏi
Từ Sùng Sơn trả lời
– Lão Triều đánh giá ngươi khá cao, hắn cho rằng vận khí của ngươi dù ít thì thành tựu trong tương lại vẫn sẽ ở trên hắn, đồng thời qua sự tình đêm qua, Thường Tam, Trần thất cũng rất coi trọng ngươi, dựa trên quy củ thị vê, vô luận là ám thị vệ (làm việc bí mật) hay những thị vệ làm việc công khai, ý kiến của các bậc tiền bối đều tương đối được coi trọng hơn.
– Đại nhân.. – Ninh Khuyết vuốt trán nói:
– Nếu nhiều người biết rõ thân phận ám thị vệ của ta như vậy, ta muốn thỉnh giáo một điều, liệu chữ ám bên trong “ám thị vệ” có ý nghĩa là gì? Phải hay không muốn ta quay trở lại ngõ bốn mươi bảy đốt ít pháo, lại bày ra hai đạo hoành phi công bố cho toàn bộ người trong thiên hạ biết chuyện này?
Từ Sùng Sơn đương nhiên ngửi ra mùi bất mãn, tức giận của hắn trong lời nói, hắn khẽ nhíu mày giải thích:
– Đại Đường là nơi có quy cũ rõ ràng, coi như trong nội cung có người biết thân phận của ngươi thì hắn cũng không dám đắc tội bệ hạ mà vạch trần nó ra, về phần mấy người Thường Tam, sự trung thành của bọn hắn không cần phải bàn cãi nữa.
Ninh Khuyết lắc đầu, hạ tay xuống nói:
– Chỉ có thời gian mới là thước đo chân lý tiêu chuẩn.
– Vài chục năm đã đủ chứng minh chưa – Từ Sùng Sơn mặt không thay đổi nói:
– Bât quá những lời vừa rồi ta rất thích, đáng tiếc ngươi lại muốn khảo thi vào Thư viện, vậy nên thân phận của ngươi có chút thay đổi, nếu không, bằng vào sự thưởng thức của lão Triều cùng với những lời vừa rồi, ta thực sự muốn đem ngươi bồi dưỡng trở thành người kế nghiệp.
– Từ Sùng Sơn ta mặc dù xuất thân trong quân đội, huyết tính trước kia cũng còn lưu lại mấy phần, có thể ta không được mấy tiêu sái như lão Triều, liền ngươi là ai cũng không biết lại dám đem tính mạng mình ra giao, chức trách của thị vệ liên quan đến an nguy của hoàng thượng, cho nên cách làm của thị vệ đều là trước tiên là điều tra, đào lên lý lịch tổ tông mười tám đời của ngươi trước.
– Đáng tiếc đối với ngươi, tư liệu chỉ xác nhận từ lúc ngươi bảy tuổi, là cô nhi, còn về phần tổ tông thì không rõ, tuy nhiên biểu hiện của ngươi lúc còn ở Vị Thành rất tốt, chúng ra đánh giá rất cao.
Từ Sùng Sơn duỗi bàn tay to lớn vỗ vỗ lên đầu vai Ninh Khuyết nói:
– Lý lịch tòng quân của ngươi, quân công của ngươi trong mấy năm qua đủ để chứng minh sự trung thành của ngươi đối với Đại Đường, đối với bệ hạ.
Nghe được lai lịch của mình bị điều tra, Ninh Khuyết không hề kinh hoảng, hắn biết rõ, trên thế giới này ngoại trừ Tang Tang cùng Hắc Tử đã chết, không ai biết được hắn là ai.
Hắn chậm chạp nắm lấy thẻ bài trong lòng bàn tay đã có chút ẩm ướt, trầm mặc một lúc rồi nói:
– Theo như lời ngài lúc trước, nếu không có người chủ động liên lạc ta thì ta làm sao có thể báo cáo tình hình trở lên? Lần gặp mặt về sau có lẽ không phải tại hoàng cung chứ? Ta chưa từng tưởng tượng chuyện này lại có thể thực hiện ở một nơi như thế này bao giờ.
– Vì sao không được? – Từ Sùng sơn ngạo nghễ nói:
– Khắp thiên hạ này, không nơi nào an toàn hơn so với hoàng cung Đại Đường.
Ninh Khuyết thở dài một tiếng, hắn bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này, ngẩng đầu lên, hắn mở miệng đầy tâm trạng:
– Danh tự phía trên không được để ai biết, vậy ta… Lúc nào diện kiến hoàng thượng đây?
Từ Sùng Sơn kinh ngạc nhìn hắn, rồi bật chợt cười ra tiếng, ôm bụng ngặt nghẽo nói:
– Ngươi….Chẳng lẽ ngươi cho rằng hôm nay vào cung là để diện kiến hoàng thượng sao.
– Không phải thế sao?
– Ngươi bao nhiêu tuổi?
– Mười sáu
– Họ gì?
– Ninh.
Từ Sùng Sơn chăm chú nhìn hắn nói:
– Ngươi không phải cao nhân trăm luỗi, cũng không phải họ hàng của hoàng tộc, vậy thân phận ngươi so với người khác càng lớn ư?
Ninh Khuyết vân vê đôi mi được miễn cưỡng khen tụng thanh tú của mình, lắc lắc đầu.
Từ Sùng Sơn thở dài một tiếng, nhìn thiếu niên đang lắc đầu nói:
– Thường Tam bọn hắn đã nhiều năm vậy cũng chưa từng gặp hoàng thượng, vậy ngươi cho mình có tư cách gì để gặp hoàng thượng?
Ninh Khuyết trầm mặc một lúc rồi nói:
– Thư pháp của ta không tệ. Nếu như bệ hạ ưa thích, nói không chừng không muốn để ta làm thị vệ mà trực tiếp đem tuyển vào cung làm “(không rõ chức gì ở đây – liên quan tới bút sách: Thị đọc ( tựa như thị vệ =))) “ gì đấy
Từ Sùng Sơn thu liễm nụ cười, nhìn hắn nói đầy trào phúng:
– Ngoại trừ thị vệ, có thể ở lâu trong cung cũng chỉ có thái giám.
Cứng mặt, Ninh Khuyết có chút xấu hổ cười, hắn cũng không dám tiếp tục chủ đề này.
Từ Sùng Sơn là Phó thống lĩnh thị vệ Đại Đường đương nhiên bề bộn nhiều việc, hôm nay hắn cố ý dành ít thời gian, cuối cùng vì bất đắc dĩ mà thành ra kéo dài gặp mặt cái tên thiếu niên này đã là cho Triều Tiểu Thụ mặt mũi lắm rồi, sau khi nói chuyện xong, hắn không chút dọ dự tống cổ đối phương đi, đoạn tranh thủ thời gian chạy về bên cạnh Điện Chính Sự.
Ninh Khuyết đi ra khỏi phòng thị vệ, xung quanh không một bóng người, hắn thật sự lo lắng, chính hắn làm thế nào để xuất cung đây? Ở lại có hay không sẽ lại ngộ nhập Ngự Thư Phòng, ngộ nhập một chỗ cung viện, hoặc đại loại gặp phải sự tình gì đó không nên biết… Ngẫu nhiên hắn lại nhớ tới công chúa điện hạ…Sau đó hắn lại thấy vị thái giám tiến cử hắn vào cung như một u hồn chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.
Mặc dù muốn hỏi một ít sự tình không rõ ràng lắm vì sao để hắn lại nơi Ngự Thư Phòng khiến hắn vừa sợ hãi vừa say mê hưởng thụ thú văn chương như thuốc phiện kia, tuy nhiên cân nhắc từ góc độ an toàn, hắn quyết định ngậm miệng vẫn tốt hơn, thành thành thật thật đi theo sau vị thái giám xuyên qua mấy cái cửa đá không người, lại ngồi trên chiếc xe ngựa đi qua Tẩy Y Cục (nơi giặt quần áo) rời khỏi hoàng cung
Sau khi đi qua hẻm sau Tẩy Y Cục, Ninh Khuyết chợn nhận thấy hơi buồn bực bèn rém một góc màn xe lên nhìn ra bên ngoài mặc ánh mắt cảnh cáo của tên thái giám bên cạnh.
Ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngõ hẻm, lướt qua vô số âm thanh tràn ngập rơi vào một góc tòa cung điện ở phía xa, điểm lên nền trời xanh nhạt là vô sô những mái hiên với những thần thái, tạo hình khác nhau.
Hắn không biết những mái hiên này gọi tên là gì, là điềm lành gì, là con vật gì, sau cảm giác kinh ngạc lúc mới nhìn, hắn chỉ cảm thấy thêm buồn bực, tim đập càng lúc càng nhanh, phảng phất như muốn đứt gãy cả xương sườn, cùng với đó, trong tầm mắt hắn, những mái hiên xa xa ngày càng trở nên rõ ràng, bị mưa gió xói mòn không biết bao năm tháng, những mói ngói mấy trăm năm càng ngày càng linh động, tựa như sau một khắc sẽ hóa thành những sinh vật sống.
Rên lên một tiếng rồi tự lấy tay che lấy miệng của mình, hắn không khỏi nhớ tới cảm giác trong ngày mưa gió mà hắn cùng Tang Tang đi đến con đường Chu Tước ở Trường An, nhìn những con vật tựa như hung ác trên mái hiên, khuôn mặt hắn càng lúc càng tái nhượt, nhưng ánh mắt của hắn lại chẳng hề dời đi.
…
…
Từ sáng sớm, trong Ngự Thư Phòng đã lộ ra một cuộc cãi lộn gà bay chó chạy, Phó thống lĩnh thị vệ Từ Sùng Sơn cùng Phó tổng quản đại nội Lâm công công giống như hai pho tượng đưna hai bên phía ngoài Ngự Thư Phòng, dẫu bất luận âm thanh gì trên mặt cũng không có chút nào thay đổi, bởi sâu trong nội tâm hai vị đại nhân này cũng đều sợ hãi tới cực điểm, cả hai đồng thời cảm thấy không khí bên trong Ngự Thư Phòng lúc này quả thật ngột ngạt đến khó thở.
Đại Đường năm Thiên Khải thứ mười ba, ai cũng chưa từng gặp qua hoàng đế tức giận như vậy, mặc dù là sự việc Xuân Phong Đình đêm qua bệ hạ cũng chỉ vỗ bàn, đập ghế, mắng mấy câu “ngu ngốc” mà thôi, nhưng hôm nay lại khác, trong Ngự Thư Phòng đã bể không biết bao nhiêu chén trà, mắng bao nhiêu câu thô tục mà mỗi một câu đều không thể để lộ ra ngoài.
– Tiểu Thụ! Nếu ngươi còn không chấp nhận như vậy thì đừng trách lão tử thu thập ngươi!
– Còn như thế nào thu thập ngươi? Trẫm…Trẫm cũng chưa biết!
– Ngươi, tên gia hỏa ngu muội tới cực điểm này như thế nào có chút đạo lý nhỏ nhoi trong cuộc sống như thế cũng không hiểu được hả!
– Hôm nay, ta kêu một tiếng Triều nhị ca lần cuối, đến cùng ngươi lưu hay không lưu!
Trong Ngự Thư Phòng bỗng nhiên yên tỉnh, Từ Sùng Sơn cùng Lâm công công đứng ngoài cửa cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn chăm chú, xác nhận ánh mắt khiếp sợ cùng hâm mộ của đối phương, cả hai lần nữa ăn ý quay đầu không nói, nhìn gì thêm nữa.
Trong phòng yên lặng một thời gian dài, sau đó vang lên một thanh âm cực kỳ ôn hòa mà kinh định
– Không lưu!
Lại một tiếng “lạch cạch” nặng nề vang lên, hẳn là vị hoàng đế Đại Đường kia vừa ném bay cái nghiễn Phượng Hoàng châu trầm mà hắn cực kỳ yêu thích, đứng ở ngoài, Từ Sùng Sơn cùng Lâm công công cuối cùng cũng không thể đứng yên, nhất là Từ Sùng Sơn, hắn lo lắng bệ hạ tức giận sẽ làm ra một quyết định mà sau này sẽ phải hối hận, hai chân liền chuẩn bị bước vào bên trong can gián.
Đúng lúc này thì cửa Ngự Thư Phòng “két” một tiếng mở ra, Triều Tiểu Thụ trong y phục thanh sam bình tĩnh đi qua, đóng lại cánh cửa phía sau, hắn nâng lên tà áo dài, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, cực kỳ nghiêm túc khấu đầu ba cái, thực hiện đại lễ quân thần trước giờ chưa từng có.
Sau đó, hắn đứng dạy mỉm cười hướng Từ Sùng Sơn cùng Lâm công công thi lễ, hắn rời đi Ngự Thư phòng, cũng không có thái giám hay cung nữ đi cùng dẫn đường, hắn lẻ loi một mình chậm rãi đi tới tựa như đang bình thản dạo chơi nơi công viên. Mấy mươi năm trước hắn tới đây rất nhiều lần, rất nhiều cảm xúc, những năm gần đây số lần tiến cung của hắn ít đi, nhiều thứ đã trở thành hoài niệm.
Đi đến nơi gọi là Hồ lớn, Triêu Tiểu Thụ dường như có điều suy nghĩ, hắn chắp tay lại phía sau, lẳng lặng xem trong hồ đàn cá vui sướng bơi lội, đột nhiên trên trán giãn ra, hắn nở ra một nụ cười nhẹ nhàng mà khoan khoái.
Hắn mỉm cười hướng về trong hồ, những con cá chép vàng đang vui sướng bơi lội thân hình bỗng nhiên cứng đờ lại, trở nên hoàn toàn bất động, tựa như tại bên trong làn nước lấp lánh kia có những con thứ như cá, sinh cơ dạt dào nhưng lại không có hồn.
Triều Tiểu Thụ thì thầm
– Cửa tại phiền lung lý, phục đắc phản tự nhiên (Chim ở lâu trong lồng chính là phản tự nhiên).
Trời địa như lồng chim, tâm là thân xác bị, phá lồng mà ra chính là giãy đi cùm xích trong thiên địa này
…
…
Trong ngự thư phòng, kim quang (mũ miện) bị quăng lông lốc ở một góc hẻo lánh, hoàng đế Đại Đường lúc này đang căm tức nhìn chằm chằm vào bức án tự tay viết lúc sáng: “Thời khắc cá vượt biển” (Ngư dược thử thì hải), trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, không camlòng.
Hắn cũng không biết tại trong góc giá sách có người lén thay hắn viết câu “Hoa nở nơi thiên đường” (Khai nở bỉ ngạn thiên)
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về xa xa hướng ngự viên, lông mày đang nhăn lại chậm rãi giãn ra, cuối cùng hóa thành một mảng giải thoát bình tĩnh, hắn nhàn nhạt tự giễu
– Có lẽ ngươi đã đúng.
…
…
Tại một góc nội cung, một vị đạo sĩ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang bắt mạch cho hoàng hậu nương nương, đột nhiên lông mày hắn nhẽ nhướng, ngón tay rất vô lễ tại trên cổ tay đầy đã của hoàng hậu bấm một cái, giật mình quay đầu hướng về sau nhìn lại.
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, nghĩ thầm quốc sư đại nhân vốn trước giờ luôn yên lặng, ôn hòa tại sao lại trở nên thất thố như thế?
Đạo sĩ nọ kinh ngạc nhìn một cái, đột nhiên dậm chân kêu than:
– Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, năm đó ta nên sớm khích lệ bệ hạ để hắn sớm ly khai, hoặc dứt khoát để cho hắn vào Thư viện…
– Dùng năng lực của Phu Tử, dùng ngộ tính của Tiểu Thụ, chắc hẳn hiện nay Đại Đường đã nhiều hơn một gã cường giả siêu cấp, thậm chí có thể cùng tên biến thái ở Nam Tấn tranh tài một phên, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc đã qua vài chục năm rồi!
…
…
Ngõ hẻm bên ngoài Tẩy Y Cục, Ninh Khuyết ngồi trên xe ngựa kiên cường nhìn chằm chằm vào phía xa mấy con thú nơi mái hiên giống như sắp sống lại, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, tim đập ngày càng nhanh, đột nhiên mọi cảm giác của hắn đều biến mất.
…
…
Trước cửa Chu Tước hoàng cung.
Nam tử trung niên quay đầu nhìn về mái hiên mấy con thạch thú bên trên phía chánh điện, cao giọng cười ha hả, tiếng cười dị thường tiêu sái, khoáng đạt, không có một tia tạp niệm, những con thú nơi mai hiên tựa như hiểu được ý tứ tiếng cười mà một lần nữa trở nên an tĩnh.
Cười tiêu sái mà bước, một bộ thanh sam bồng bềnh đi ra khỏi cửa chính hoàng cung.
Sau hôm nay, Trường An không còn vị Lão Triều Xuân Phong Đình nữa.
Thế gian này lại bắt đầu nhiều ra một vị cường giả nhìn cảnh hồ tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh.