Tựu Khiếu Miêu (Gọi Là Mèo)

Chương 4



16

Lục Mậu cứ như vậy thành tiểu tùy tùng của Đường Nhĩ, Đường Nhĩ đi đến đâu thì hắn liền theo đến đó.

Nói đến chuyện này, hắn còn không muốn quang minh chính đại đi cùng, mà càng muốn lén lút đi theo, Đường Nhĩ đi trên đường thình lình ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Mậu ở trên tường vây, trên nóc nhà, trên nhánh cây nhìn mình, vừa thấy Đường Nhĩ nhìn lại Lục Mậu liền vèo một tiếng chạy đi, qua chốc lát lại lặng lẽ đuổi kịp.

Đường Nhĩ vừa bực mình vừa buồn cười: Lục Mậu, ngươi lại đây.

Một tay Lục Mậu vịn nhánh cây một tay che mặt, ngồi xổm sau tàng cây thấp bịt tai trộm chuông.

Đường Nhĩ: Ta biết ngươi ở phía sau tàng cây.

Lục Mậu đành phải biệt biệt nữu nữu mà đi qua: Làm sao vậy?

Đường Nhĩ niết mặt hắn: Ta hỏi ngươi mới đúng đó, luôn đi theo ta làm gì? Hoặc là ngươi hảo hảo đi cùng, đừng làm giống như ăn trộm.

Lục Mậu giống như tiểu hài tử phạm sao lầm, thật cẩn thận nhìn Đường Nhĩ: Ta muốn ở trong tối bảo hộ ngươi, sẽ không để người rớt xuống huyền nhai nữa.

Trong lòng Đường Nhĩ có điểm cảm động, bất quá trên mặt vẫn lạnh lùng, lắc lắc Thiên Cơ Hạp: Không cần phải vậy, ngươi cũng không có võ công, chúng ta đến tột cùng là ai bảo vệ ai?

Lục Mậu há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ nột nột gật đầu: Hảo.

Mới vừa đáp ứng xong, ngày hôm sau lại rón ra rón rén theo ở phía sau.

Đường Nhĩ lắc đầu, đành phải tùy hắn đi.

17

Đường Nhĩ cho Lục Mậu một gian nhà nhỏ được thu thập sạch sẽ, nhưng Lục Mậu không thích ở một mình, nửa đêm luôn trộm leo lên giường Đường Nhĩ, thân thể thì quá lớn, nghẹn nghẹn khuất khuất chiếm địa bàn ở chân giường ngủ.

Đường Nhĩ không có biện pháp, dứt khoát đem cửa phòng mình khóa trái, vì thế sáng sớm ngày hôm sau liền thấy Lục Mậu ôm chân ngồi ở cửa ngủ đến nước miếng đều chảy ra.

Đường Nhĩ bất đắc dĩ: Ngươi muốn đến ngủ chỗ này với ta?

Đôi mắt Lục Mậu sáng lấp lánh: Ân.

Đường Nhĩ đành phải bỏ thêm một chiếc giường trong phòng cho Lục Mậu, Lục Mậu hưng phấn không chịu được, nhắm thẳng trên người Đường Nhĩ ôm, vừa cọ vừa liếm còn kêu meo meo, đẩy kiểu nào cũng không ra được. Đường Nhĩ bị hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, da thịt kề cận nảy sinh phản ứng, rồi lại vô pháp nói ra, chỉ thấp giọng quát để hắn ngừng lại: Đừng cọ.

Lục Mậu cũng có chút đỏ mặt, giống như động vật nhỏ trông mong mà nhìn Đường Nhĩ, liếm liếm môi: Làm sao vậy?

Đường Nhĩ sửa sang lại quần áo hỗn độn, chỉ cảm thấy một cổ khí tích tụ trong lòng thoát không ra, ngẫm lại nói ra quá làm ra vẻ, nuốt xuống lại không cam lòng, đành phải bất mãn trừng mắt nhìn Lục Mậu một cái: Ngươi nói xem?

Lục Mậu giống như mèo nhỏ cọ cổ Đường Nhĩ: Không biết.

Đường Nhĩ hít một hơi thật sâu: Ngươi với ai đều như vậy? Cao hứng liền nhào lên hết cọ lại liếm?

Lục Mậu ngẩn ra một chút, bị ủy khuất phản bác nói: Chỉ cùng ngươi.

Đường Nhĩ nhàn nhạt nga một tiếng, trong lòng thoải mái hơn nhiều, nhưng một lát sau lại cảm thấy chính mình có bệnh, cùng một kẻ điên so đo này nọ.

Lục Mậu nắm chặt quần áo trước ngực Đường Nhĩ, nghiêm túc lặp lại một lần: Chỉ cùng ngươi.

Trong lòng Đường Nhĩ ngứa ngáy một trận, giống như gió ấm đầu xuân thổi qua một chùm bồng tân thảo, một đường chạy đến đầu quả tim.

18

Tiểu sư đệ cách vách Đường Nhĩ thích mèo, mỗi ngày đều đem đồ ăn dư ở nhà ăn về, cho mấy con mèo hoang ở phụ cận ăn. Thời gian lâu dần, mấy con mèo hoang liền dẫn bạn đến, dần dần mèo càng tụ càng nhiều, cả ngày ở cửa sổ của tiểu sư đệ nhảy nhót.

Cái này cũng không có gì, muốn mệnh chính là mùa mèo hoang động dục tới rồi, trời vừa tối ngoài cửa sổ tiếng mèo kêu nối tiếp nhau, hết đợt này đến đợt khác, như khóc như tố, Đường Nhĩ vốn dĩ bị ồn đến ngủ không ngon, không nghĩ tới Lục Mậu cũng theo đám mèo kia nổi điên, ở trong phòng kêu meo meo.

Nửa đêm, Đường Nhĩ mang hai quầng thâm mắt nằm trên trên giường nhảy dựng lên, cả giận nói: Lục Mậu!

Lục Mậu ai oán mà ghé vào bên cửa sổ: Meo —— meo —— meo ——

Đường Nhĩ cắn răng: Gọi bậy cái gì, nói tiếng người.

Lục Mậu biết nghe lời phải: Tưởng □□—— tưởng □□—— tưởng □□——

Đường Nhĩ:…… Ngươi vẫn là đừng nói tiếng người.

Lục Mậu: Meo —— meo —— meo ——

Đường Nhĩ thống khổ đỡ trán: Có thể đừng lên tiếng nữa hay không, quá ồn ta ngủ không được.

Lục Mậu chớp chớp mắt: Mèo kêu ồn đến ngươi?

Đường Nhĩ tức giận: Ồn muốn chết.

Lục Mậu đẩy cửa sổ ra, uy nghiêm nói: Tất cả đừng kêu nữa.

Tiếng mèo kêu ngừng lại trong nháy mắt, an tĩnh phảng phất như ngoài cửa sổ không có con mèo nào.

Đường Nhĩ không tin tà, chạy tới bên cửa sổ nhìn thoáng qua, bên ngoài vẫn là lũ mèo đang kết bè kết đội hoạt động, nhưng một chút âm thanh cũng không có.

Đường Nhĩ kinh ngạc: Chúng nó nghe ngươi?

Tròng mắt Lục Mậu chuyển động: Không… Ta chỉ tùy tiện nói một chút, ai biết chúng nó tại sao không kêu nữa đâu.

Đường Nhĩ híp đôi mắt lại, ánh mắt sắc bén đảo qua người Lục Mậu: Lục Mậu, ngươi có việc gạt ta.

Lục Mậu xấu hổ quay đầu đi, dư quang lén lút ngó qua Đường Nhĩ: Không có a.

Chỉ là hắn lén lút đẳng cấp quá thấp, Đường Nhĩ liếc mắt một cái liền nhìn thấu hắn đang chột dạ, buồn cười mà vặn khuôn mặt hắn lại để hắn nhìn thẳng vào mình: Nói thật, mạng của ta là người cứu, ngươi có bất kỳ bí mật gì ta cũng không thèm để ý.

Ánh mắt Lục Mậu lập lòe, trong mắt xanh biếc dung tiến một sợi ánh trăng, trong trẻo lộ chân tướng, bị ánh sáng nhoáng lên, chỗ sâu trong con ngươi Lục Mậu một mảnh ám sắc đột nhiên chặt lại thành một dây nhỏ, tay Đường Nhĩ run lên, lúc này mới ý thức được hình như đây là lần đầu tiên mình chuyên chú nhìn mắt Lục Mậu như vậy.

Lục Mậu cũng ý thức được không đúng, vèo một cái quay đầu đi, đỏ mặt nói: Ngươi đừng nhìn.

Đường Nhĩ trầm mặc, sau một lúc lâu mới trồi lên một mạt ý cười nhạt nhẽo, nửa đùa giỡn nói: Ngươi… Chẳng lẽ là mèo biến thành?

Lục Mậu cuống quít tông cửa xông ra.

Đường Nhĩ vội vàng duỗi tay túm hắn: Aiz, ngươi đừng đi.

Nhưng thân hình Lục Mậu cực nhanh, vừa ra cửa liền không thấy bóng người, mặt đất trống không trước cửa có một bộ quần áo, Đường Nhĩ nhặt bộ quần áo lên, không cam lòng mà lầm bầm lầu bầu với sân không một bóng người: Lục Mậu, ngươi chạy cái gì, liền tính là mèo biến thành thì như thế nào, ta đều nói không thèm để ý.

Đường Nhĩ lầm bầm lầu bầu một lúc lâu cũng không thấy người, buồn bực mà thấp giọng nói: Vậy ngươi nhớ phải trở về.

Một lát sau, lại không yên tâm mà bổ thêm câu: Sáng mai kêu sư phó làm cá cho ngươi ăn, ngươi nhớ phải trở về a.

19

Đường Nhĩ đem quần áo Lục Mậu xếp lại đặt ở đầu giường, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, có một chút gió thổi cỏ lay liền cảm thấy là Lục Mậu đã trở lại. Hắn nghĩ kỹ rồi, nếu Lục Mậu thật sự là mèo tinh, kỳ thật tốt hơn là một kẻ điên, Lục Mậu thiện lương như vậy, liền tính là yêu tinh thì cũng là yêu tinh tốt, cùng lắm thì chậm rãi dạy hắn làm người.

Dạy dỗ, sau đó?

Sau đó……

Đường Nhĩ cọ nhảy dựng lên, mặt đỏ tâm nhiệt mà gãi gãi tóc, nhìn lướt qua phòng ngủ trống rỗng, lại nản lòng ngã trở về.

Thẳng đến tờ mờ sáng, Đường Nhĩ mới mơ mơ màng màng mà ngủ, một giấc ngủ này thật sự trầm, trong một hắn nhìn thấy Lục Mậu rón ra rón rén nhảy từ cửa sổ vào, vẫn là trần truồng không mặc cái gì, biểu tình thẹn thùng hổ thẹn trên mặt giống như hài tử, hắn thật cẩn thận mà đi đến mép giường, sờ sờ mặt mình, ngay sau đó đè ép đi lên…

Đường Nhĩ bừng tỉnh từ giữa mộng xuân, đột nhiên ngồi dậy, chỉ thấy một con mèo da hổ nho nhỏ ôm cẳng chân mình vong tình mà cọ, trên cái bụng nhỏ mềm như bông có một đồ vật gì ngạnh lên chống vào chân mình.

Đường Nhĩ bắt lấy cái đuôi mèo da hổ, nghiến răng nghiến lợi: Lục Mậu! Có phải là ngươi không!

Mèo da hổ sợ tới mức run run, muốn rút đuôi ra mà nôn nóng chụp đánh tay Đường Nhĩ.

Đường Nhĩ hai tay cố định mèo da hổ, gắt gao ôm trong ngực, hận nói: Xem ngươi còn chạy đường nào.

Mèo da hổ giãy dụa không có kết quả, trên người đột nhiên nổi lên một cổ bạch quang nhu hòa, sau khoảnh khắc đó, Lục Mậu hình người vững chắc mà đè Đường Nhĩ dưới thân, vẻ mặt đưa đám nói: Ngươi đừng không cần ta!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.