Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 42: Phi quân không gả



Mộ Tình đang còn phẫn nộ vừa nghe lời này, lập tức phản đối: “Không được, nam nhân kia không xứng với ngươi, nữ nhi của ta sao có thể gả cho loại người như vậy? Cũng chỉ có loại ngu xuẩn như Mộ Như Nguyệt mới đi cùng nam nhân kia, bất quá hắn tương đối tốt hơn so với Quỷ Vương, cái Quỷ Vương kia xấu xí như quỷ, cản bản không có người nguyện ý bước vào Quỷ Vương phủ.”

Tuy Mộ Tình là gia chủ Mộ gia nhưng ngoài mấy con cháu hoàng thất ra, căn bản chưa từng gặp Quỷ Vương trong truyền thuyết, mà hoàng thất vốn lục đục với nhau, đương nhiên không loại trừ đây chỉ là lời đồn.

Đến nỗi bọn nha hoàn từng hầu hạ Quỷ Vương, bây giờ nhắc tới Quỷ Vương đã sợ tới mức run lẩy bẩy, sao có thể biết được dung nhân chân chính của hắn?

“Vì sao?” Mộ Y Tuyết không thuận theo, không buông tha nói, “Ta mặc kệ, ta phải gả cho hắn, dựa vào cái gì một nam nhân tuấn mỹ như vậy bị Mộ Như Nguyệt bá chiếm? Nàng căn bản không xứng.”

Mộ Tình nhíu mày, thật bất đắc dĩ với nữ nhi này.

“Tuyết Nhi, trên người nam nhân kia không có nguyên khí dao động, nếu không phải phế vật thì chính là thực lực hắn quá thấp, hơn nữa đầu óc hắn hình như có chút không bình thường, sao ta có thể để ngươi gả cho một ngốc tử?”

Nói tới đây, Mộ Tình ngưng một chút: “Hắn là ngốc tử, Quỷ Vương cũng là ngốc tử, bọn họ có thể có quan hệ gì hay không?”

“Cha, ngươi sẽ không hoài nghi hắn là Quỷ Vương đi?” Mộ Y Tuyết bĩu môi, khinh thường nói: “Quỷ Vương kia xấu như vậy, sao hắn có thể là Quỷ Vương được? Hơn nữa hắn không phải ngốc, là ngây thơ, người tuấn mỹ như thế tuyệt đối không phải Quỷ Vương phu quân của Mộ Như Nguyệt, cha, ta mặc kệ hắn có phải phế vật hay không, ta đều muốn gả cho hắn, nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ bỏ nhà trốn đi.”

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, Mộ Y Tuyết đã quyết định phi quân không gả.

Nam nhân điên đảo chúng sinh như vậy sẽ là của mình nàng.

“Được được được, cha đáp ứng ngươi còn không được sao?” Mộ Tính sủng nịnh xoa đầu nàng, cười nói, “Yên tâm, chỉ cần cha nói một câu, ai dám không cưới ngươi? Nguyên khí dao động trên người hắn quá yếu, khẳng định không phải nhà quyền quý gì, đến lúc đó cha sẽ đi gặp cha mẹ hắn, chỉ cần cho hắn mấy chục đồng vàng, phỏng chừng bọn họ sẽ tự đưa nhi tử đến cửa Mộ gia.”

Mộ Tình tự tin cười, mười đồng vàng cũng đã đủ cho một gia đình nghèo sinh hoạt mấy năm, ai có thể chống lại sự dụ hoặc của tiền tài?

Nhưng mà hắn lại không hề biết Dạ Vô Trần cũng là người hoàng tộc, cũng không biết thực lực cao hơn hắn quá nhiều nên có thể che giấu nguyên khí trên người đi.

Cho nên đến cuối cùng lời nói tự cho là đúng này chìm sâu vào nông nỗi vạn kiếp bất phục.

“Cảm ơn cha.” Mộ Y Tuyết hưng phấn giữ chặt cánh tay Mộ Tình, vui vẻ nói, “Tuyết Nhi biết cha là tốt nhất, hiện tại Tuyết Nhi đi bồi Đình Nhi tỷ tỷ, một mình nàng nhất định rất thương tâm.”

“Đi đi.” Mộ Tình sờ sờ đầu Mộ Y Tuyết, ôn nhu cười nói, nhưng sau khi nàng rời đi, nét mặt tươi cười chậm rãi biến mất, thay vào đó là một mảnh âm trầm.

“Rốt cuộc là ai âm thầm tính kế Mộ gia ta?”

Nghĩ đến chuyện trên đài luận võ, ánh mắt Mộ Tình nghi hoặc: “Chẳng lẽ là Nhã quý phi? Hoặc là vài nữ tử ghen ghét Đình Nhi?”

Tuy ngay từ đầu hắn hoài nghi Mộ Như Nguyệt nhưng sau đó ngẫm lại Mộ Như Nguyệt căn bản không có thực lực này, cho nên loại nàng ra khỏi danh sách.

“Như vậy cũng chỉ có thể là người ghen ghét Đình Nhi, chuyện này cần tra cho rõ ràng, nếu không Đình Nhi muốn gả cho thế tử sẽ có chút khó khăn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.