“Ha ha, thật ra dụng ý của Mộ gia mọi người đều biết”, Vô Ngu vuốt vuốt chòm râu trắng tinh, cười nói, “Bởi vì ngươi lấy một địch hết, hơn nữa còn đánh bại Mộ Đình Nhi võ giả cấp năm cho nên rất nhiều trưởng lão Thanh Vân Môn muốn nhận ngươi làm đồ đệ, dựa vào việc ngươi không cần bất kì loại đan dược nào hỗ trợ mà đã đạt được thành tích này, nếu đến Thanh Vân Môn thực lực ngươi sẽ còn tăng lên nhanh hơn, quan trọng nhất là, rất nhiều người hiếu kì loại kiếm pháp mà ngươi sử dụng, mà Mộ gia đã không thể liên hôn cho nên vì nịnh bợ Thanh Vân Môn tất nhiên phải đưa ngươi ra.”
Mộ Như Nguyệt cười cười, dung nhan tuyệt mỹ trở nên sinh động hẳn lên, nhưng cả người lại tản ra hàn khí, khiến Vô Ngu cũng bất giác buồn bực, vì sao tiểu nha đầu này có thể… lạnh như vậy?
“Ta không phải người Mộ gia, bọn họ không quản được ta.”
Nguyên bản Mộ Như Nguyệt đã chết, mà nàng chỉ là một u hồn vô tình đến đại lục này thôi.
“Yên tâm, có ta ở đây, còn không có người dám đoạt đồ đệ ta”, Vô Ngu đắc ý vuốt râu, cả người toát ra hơi thở tự tin.
Nếu có người biết Mộ Như Nguyệt là đồ đệ của Vô Ngu, đừng nói là tranh đoạt, chỉ sợ một chút ý đồ cũng không dám biểu lộ ra.
Vô Ngu đại sư là ai? Hắn cũng không phải người có thể ngồi nói đạo lý với ngươi, chọc giận hắn, dù là môn chủ Thanh Vân Môn cầu tình hắn cũng không tha thứ.
Lần này đến tìm Vô Ngu, Mộ Như Nguyệt có thêm thu hoạch, cửu diệp tuyết liên này chính là trân bảo thế gian hiếm có, đừng nhìn nó chỉ hơn bát diệp tuyết liên một cánh hoa, dược hiệu cũng tốt hơn gấp mấy lần.
Sau khi nói thêm vài câu, Mộ Như Nguyệt liền cáo từ rời đi, nhưng trên đường về nhà, nàng bị Quý quản gia của Mộ gia gặp được.
Lại nói Quý quản gia này cũng chỉ đến phố Hoa Nguyên làm chút chuyện, trùng hợp gặp được Mộ Như Nguyệt đi vào một tòa nhà, hai chữ Mộ Trạch dưới ánh mặt trời lập lòe kim quang.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Tình phái thị vệ Mộ gia tìm kiếm Mộ Như Nguyệt khắp nơi, không ngờ sẽ gặp nàng ở chỗ không có khả năng tìm thấy nhất.
Phố Hoa Nguyên là nơi nào? Nhà ở đây chỉ sợ có tiền cũng không mua được, ngay cả Mộ gia cũng không thể mua được một nơi thanh tịnh như thế.
Cho nên khi Quý quản gia nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, vội vàng quay về bẩm báo cho Mộ Tình.
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Tình đứng bật dậy, trong mắt lập lòe ánh sáng khiến người ta nhìn không hiểu, “Vì sao Mộ Như Nguyệt lại ở chỗ đó? Chẳng lẽ là do bệ hạ ban thưởng?”
Hiện tại, Mộ Tình cũng chỉ nghĩ đến một khả năng này.
“Người tới, ta muốn đi gặp Mộ Như Nguyệt.”
Hít sâu một hơi, Mộ Tình nhàn nhạt phân phó.
Đúng lúc này, Mộ Y Tuyết từ trong nhà chạy ra, nàng giữ chặt cánh tay Mộ Tình, khuôn mặt tươi cười cực kì đáng yêu: “Cha, ta cũng muốn đi.”
Mộ Tình khẽ cau mày, liếc mắt tiểu nữ nhi không an phận một cái, nói: “Nếu ngươi muốn đi, tuyệt đối không được chọc đại tỷ ngươi không vui, lần này chúng ta muốn thỉnh nàng trở về.”
Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo Mộ gia thiết lập được quan hệ với Thanh Vân Môn.
“Cha, ngươi yên tâm đi, Tuyết Nhi đều nghe lời ngươi, cam đoan không để tiện…” Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Mộ Tình, Mộ Y Tuyết vội vàng sửa lời, “Cam đoan không chọc giận đại tỷ.”