Sự tình bại lộ! Chạy!
Đây là phản ứng đầu tiên của nàng, mà nàng quả thật cũng đang vừa nhấc chân vừa chạy ra ngoài, nhưng ai biết trước mắt một đạo hàn quang thoáng qua, khí tức kia rõ ràng chính là sát khí kinh người rét lạnh khát máu, nhìn đạo hàn quang kia hướng về phía bên nàng phóng tới, nàng không chút nghĩ ngợi ôm đầu ngồi xổm người xuống.
“Hưu!”
“A…”
Khí lạnh kiếm cương ác liệt phảng phất xẹt qua ngay trên đỉnh đầu. Bên tai đều là tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai. Mọi người chạy loạn đẩy tới chen lui, nhưng Phượng Cửu lại phát hiện bên người rất nhiều khoảng trống. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lấy nàng làm tâm điểm (trung tâm), đảo quanh một bọn người, tất cả đều một kiếm đứt cổ mà chết.
[Cũng may ta tránh nhanh hơn].
Nàng âm thầm vui mừng, lúc bước chân chuẩn bị di động, một đôi ủng Ngoa Tử màu đen dừng lại trước mặt nàng, hai tròng mắt hạ xuống trong nháy mắt thoáng qua một đạo u quang, nàng sợ hãi ngẩng đầu, thân thể đang run rẩy: “Ô…”
Đứng trước mặt là một gã nam tử mặc áo đen. Trên mặt che khăn đen nên không thấy rõ mặt mũi, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra ánh sáng thâm hiểm cay độc, một loại độc giống như làm người ta vừa kinh ngạc vừa run sợ. Thanh kiếm bị hắn nắm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất lúc này còn nhỏ máu tươi, một giọt hai giọt trên mặt đất tách ra như điểm một hoa mai đỏ.
Cũng không biết là nàng vô tình hay cố ý, bởi vì thân thể run rẩy, tấm lụa mỏng khoác trên người trơn nhẵn rơi xuống mặt đất, lộ ra da thịt nàng trắng như tuyết hoàn mỹ không tì vết. Nàng che mặt, nhưng một đôi mắt đẫm lệ động lòng người, phối hợp với bóng người run rẩy tinh tế kia, lộ ra sự điềm đạm đáng yêu.
Nam tử áo đen rõ ràng không phải là đồ háo sắc. Ánh mắt thâm hiểm cay độc cũng chỉ nhìn đến da thịt tuyết trắng trơn nhẵn, trong nháy mắt liền định thần, rất nhanh đã dời đi, ánh mắt kia nhìn hướng đám người tránh lui, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, mà tay kia đang nắm chuôi kiếm lúc này cũng khẽ động, chuẩn bị đem những người chướng mắt đang cản đường ở trước mặt giết chết.
Sát ý tràn ngập, làm Phượng Cửu kinh hoảng kêu: “Ô… Đừng giết ta…” Nhưng, nhưng trong nháy mắt đứng lên đó, một tay ở chỗ đùi sờ qua, thuận tiện rút chuỷ thủ hiện lên ánh sáng sắc bén, lấy tốc độ không kịp bưng tai phóng về phía cổ tay đang cầm kiếm của người kia.
“Tzaaak!”
“Cheng!”
Bởi vì không cảm giác được sát ý trên người của cô gái trước mắt, hắn liền khinh thường không đề phòng. Hơn nữa với khoảng cách gần như thế, sơ suất không đề phòng nơi cổ tay lập tức bị thương, máu tươi xông ra run rẩy không ngừng. Kiếm trong tay cũng cầm không vững rơi xuống mặt đất, hắn theo bản năng nhấc chân đạp một cái.
Một cước kia kèm theo khí lưu cùng ám kình ác liệt, thậm chí là người có tu vi cao nếu trúng một cước này của hắn cũng khó có thể sống sót. Có thể nói, một cước đá ra vốn rơi vào ngực nàng lại bị nàng lấy thân pháp quỷ dị tránh được. Sao lãng một cái, liền thấy nàng nhào tới, chủy thủ trong tay hướng ngay bộ ngực hắn, hắn theo bản năng phải đưa tay ra hóa giải, ai ngờ nàng bên trên tấn công chỉ là hư chiêu, liền dùng chủy thủ kia đâm ra đồng thời một cước đạp về phía giữa hai chân hắn.
“ừhhh!”
Đau nhức đến tan nát tâm can làm hắn thống khổ rên lên một tiếng, hai chân không tự do kẹp chặt nửa ngồi bên dưới. Nhưng như vậy cũng đủ cho nàng cơ hội tuyệt cao, nàng cầm ngược chuỷ thủ lao đến xoẹt qua cổ họng hắn!
Một đao ngang cổ! Một đòn trí mạng!
Đến chết, con mắt của nam tử áo đen vẫn trợn trừng lên, không cam lòng cùng phẫn hận, tựa hồ không muốn tin tưởng chính mình sẽ chết trong tay một người nữ tử.
Mọi người vì kinh hoảng mà tránh lui bên trong nhìn thấy một màn này kinh ngạc đến ngây người, mở to hai mắt không cách nào tin. Không thể tin được một khắc trước cô gái yêu kiều yếu đuối còn khóc thút thít, một khắc sau lại trở nên giống như thần chết, lấy thân thủ ngoan tuyệt ác liệt giết chết người mặc quần áo đen kia. Trước khi bọn hắn phục hồi lại tinh thần, đã thấy nữ tử kia sau khi giết người cũng không quay đầu lại hướng phía ngoài chạy đi, biến mất trong bóng đêm…
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!