Tuyệt Thế Đường Môn - Đấu La Đại Lục 2

Chương 33: Quang Minh Nữ Thần Điệp (2)



– Ngươi…

Thái Long trợn mắt kinh ngạc, hắn hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị loại bỏ sớm như vậy, tu vi của hắn so với bạn cùng lớp có thể nói là cầm cờ đi đầu.

Chu Y nhìn về phía các đệ tử khác nói.

– Con người ta tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đã nói là làm. Chín người ta vừa gọi tên đều là những người từng gian lận trong quá trình chạy bộ ban nãy. Nếu các ngươi không phục cứ đến phòng giáo vụ tố cáo, nhưng hiện tại, các ngươi có thể đi rồi.

– Chu lão sư, ta không phục. Vừa rồi tên kia cũng đâu có hoàn thành một trăm vòng, hắn còn phải nhờ người khác giúp đỡ nữa, vì sao không loại bỏ hắn?
Một trong những người vừa bị loại bỏ, Lâm Trạch Vũ, phẫn nộ gào lên,vừa nói vừa chỉ tay về phía Hoắc Vũ Hạo.

Chu Y cười nói.

– Sao? Không phục à? Ngươi nói Hoắc Vũ Hạo sao? Nếu hắn không chạy đủ một trăm vòng ta cũng đã khai trừ rồi, lời ta đã nói sẽ không thay đổi. Nhưng mà hắn đã hoàn thành đủ một trăm vòng. Lúc đầu ta có nói không được hỗ trợ lẫn nhau không? Vương Đông giúp hắn là do Vương Đông tự nguyện, nếu có ngươi giúp ngươi ta cũng không xử khác đâu. Ta không quan tâm quá trình, ta chỉ cần kết quả, kết quả chính là Hoắc Vũ Hạo đã hoàn thành một trăm vòng, mà ngươi thì không. Nhanh cút đi, đừng chọc ta nổi điên ta phế luôn vũ hồn của các ngươi bây giờ. (M2: Ôi, lão bà bà, tính cách của bà bà đáng iu quá hà, giống hệt con hà, phải zậy chứ, hiền hiền ko có được :77: )

Dưới uy thế của Chu Y, chín tên đệ tử vừa bị khai trừ chỉ có cách lủi thủi bỏ đi, bọn hắn đương nhiên không về thu dọn hành lý mà đi đến phòng giáo vụ cáo trạng Chu Y. Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên khai giảng a! Bọn hắn làm sao phục được?
Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, hắn tận mắt thấy Chu Y không nói nhiều lời đã gạch tên chín người lại càng ớn lạnh hơn. Lúc nãy Vương Đông mà không hổ trợ hắn, chỉ sợ trong số này có thêm một tên Hoắc Vũ Hạo rồi a! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đưa mắt cảm kích nhìn Vương Đông một cái.

Còn những đệ tử được lưu lại, vẻ mặt người nào cũng hoàn toàn biến đổi, nhìn thấy Chu Y nổi giận không dám lên tiếng. Chỉ cần một canh giờ, quyền uy, uy thế của Chu lão sư đã hoàn toàn được thiết lập trong lòng những đệ tử này.

– Tất cả quay về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đi, sau đó lập tức quay lại phòng học. Ta cho các ngươi mười lăm phút.

Nói xong, bà lại xoay người bước về Giáo Học Lâu.

Lúc này không còn ai dám chần chờ, tất cả ba chân bốn cẳng chạy về ký túc xá.

– Lão thái bà này cũng quá độc ác.

Vương Đông vừa cùng Hoắc Vũ Hạo chạy về vừa nói.

Hoắc Vũ Hạo nói:
– Cám ơn, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ ta cũng…

Vương Đông hừ một tiếng, nói:
– Không cần cám ơn, nếu không phải vì chuyện ta và ngươi đánh nhau, tự ngươi cũng đủ thời gian hoàn thành. Ngươi vào thay quần áo trước đi. Ta không đổ nhiều mồ hôi.

Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, nói:
– Sao không vào thay chung với ta luôn cho nhanh?
Vương Đông nói:
– Ngươi quên năm điều ta đã nói rồi sao? Ta không thích thấy thân thể của người khác, ngươi nhanh đi đi.

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://
Hoắc Vũ Hạo không cố nói thêm gì nữa, vội vàng về phòng thay bộ đồng phục khác, còn tắm rửa chỉ có thể phải đợi đến hết buổi học hôm nay thôi.

Hắn xong xuôi liền ra khỏi phòng cho Vương Đông vào thay quần áo, lúc này trong đầu hắn lại liện ra hình ảnh Vương Đông và đôi cánh màu lam xinh đẹp sau lưng.

Đúng là đẹp, rất đẹp a! Không biết đó là Vũ Hồn gì? Người khác có lẽ sẽ bị đôi cánh kia hấp dẫn mà không chú ý đến chuyện khác, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì không, hắn rõ ràng trông thấy bên cạnh vũ hồn, Vương Đông còn có đến hai cái hồn hoàn, đến tận hai cái. Điều làm hắn kinh sợ hơn là hai cái hồn hoàn này, một vàng, một tím. Nói cách khác, đệ nhị hồn hoàn của hắn là Thiên niên Hồn Hoàn. Điều này đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết thông thường về hồn sư rồi.

Khó trách hắn kiêu ngạo như vậy, hắn có đủ thực lực để kiêu ngạo a! Luận về thực lực, mình kém hắn không biết bao nhiêu lần.

Trong lúc hắn suy nghĩ những điều này, Vương Đông đã thay xong quần áo mở cửa bước ra. Hai người không dám chậm trễ, lập tức xoay người chạy về Giáo Học Lâu.

Chu Y cho bọn họ mười lăm phút, nhưng thực tế, người đến sau cùng chỉ mất không đến mười phút, lúc này tất cả đệ tử đã tập trung đầy đủ trong phòng học. Nhìn chín chổ trống còn lại, sự sợ hãi trong ánh mắt bọn họ lại tái hiện.

Ai cũng từng nghe nói học viện Sử Lai Khắc muốn vào thì thế, muốn tốt nghiệp mới khó, nhưng đến lúc này bọn họ mới thật sự hiểu ý nghĩa và cảm giác được nguy cơ mãnh liệt của nó, hiện giờ không còn ai dám đầu cơ trục lợi nữa.

Mười lăm phút đã trôi qua, Chu lão sư từng bước từng bước bước vào phòng học. Bà nhìn chín mươi mốt học viên đang đứng chỉnh tề đông đủ trong lớp mới gật gật đầu, nói:
– Bây giờ chúng ta bắt đầu học. Kiểm tra ban nãy các ngươi làm cho ta rất hài lòng, đại đa số mọi người đều hoàn thành được sát hạch đơn giản ấy. Hoắc Vũ Hạo, đứng dậy.

– Chu lão sư.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đứng dậy.

Chu Y lạnh lùng nói:
– Nói cấp bậc hồn lực của ngươi.

– Thưa lão sư, cấp mười một.

Hoắc Vũ Hạo cung kính nói. Sau việc ban nãy Chu lão sư dễ dàng gọi tên chín người kia thì hắn đã hiểu rõ, vị lão sư này bề ngoài như không quan tâm chuyện gì nhưng thật ra bất cứ chuyện gì liên quan bên bọn họ bà ấy đều đã biết rồi, cho nên tu vi của mình làm sao có thể lừa bà ấy được.

Nghe được ba chữ “cấp mười một”, tất cả học viên trong lớp không hẹn mà cùng lộ ra vẻ nghi ngờ, Vương Đông lại càng dữ dội hơn, hai tay che kín mặt.

Xấu hổ, thật sự quá xấu hổ, với tu vi của mình mà lại bị một tên mới cấp mười một đánh bại. A, hắn mới mười một cấp, không phải Sử Lai Khắc học viện chỉ tuyển hồn sư trên mười lăm cấp sao? Nghĩ đến đây, Vương Đông không kìm được mà kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Hướng Vũ Hạo.

– Không sai, hồn lực của Hoắc Vũ Hạo chỉ mới đạt đến cấp mười một, ta biết, các ngươi tò mò tại sao hắn có thể thông qua sát hạch vào học viện trở thành tân sinh. Vấn đề này ta chỉ nói một lần thôi, từ nay về sau, trước khi hắn bị khai trừ, không ai được hỏi hắn nữa. Hắn thuộc trường hợp đặc biệt của học viện, khi tiến vào học viện không cần thông qua sát hạch. Và đây là trường hợp đặc biệt duy nhất. Nhưng trong quá trình học tập, không thể thông qua kiểm tra hay không làm được nhiệm vụ, cũng sẽ bị khai trừ như bao người khác. Được rồi, Hoắc Vũ Hạo, ngươi ngồi xuống đi.

– Cám ơn sư phụ.

Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống, nhưng trong lòng không khỏi giật mình kinh ngạc, vị Chu lão sư này rõ ràng là đang bao che cho hắn! Chẳng những giúp hắn giải thích trường hợp hồn lực không đủ cấp, còn dặn dò không ai được hỏi hắn vấn đề này nữa.

Chu Y dường như không thèm quan tâm đến phản ứng của các học viện, bà xoay người viết hai chữ to lên bảng.

Công – Phòng
Viết xong, bà lại quay đầu lại đối mặt với các học viện:
– Ta biết, trong lòng các ngươi rất bất mãn về việc ta khai trừ chín người kia. Chỉ là đè nén trong lòng không bộc lộ ra thôi. Ta cũng chả cần phải giải thích nhiều với các ngươi, nếu thông minh thì sau này sẽ tự hiểu, còn nếu ngu ngốc không hiểu thì thôi không cần nói nhiều làm gì. Bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu học.

– Hai chữ ta viết trên bảng hẳn các ngươi đã thấy rõ. Đúng, Công – Phòng. Hôm nay là ngày học đầu tiên, ta sẽ nói rõ cho các ngươi nghe một chút về từng loại hồn sư công, phòng. Từ xưa đến nay, hồn sư luôn luôn được chia ra nhiều hệ khác nhau dựa theo vũ hồn của từng người. Có Cường Công hệ, Mẫn Công hệ, Phụ Trợ hệ, Thực Vật hệ, Khống Chế hệ, Phòng Ngự hệ… Có người phát triển theo một hướng, có người phát triển cân bằng giữa công và thủ, các loại phương thức tu luyện còn nhiều lắm. Vương Đông, ngươi nói ta nghe, trong các loại hồn sư, ai am hiểu tiến công, ai am hiểu phòng ngự và phụ trợ?

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.