Đứng ngay bên dưới toà Thiên Môn, lúc này Phan Thanh Xương đang buồn bực rầu rĩ cùng mang theo sự nghi hoặc, hắn ngó trái nhìn phải quay trước nhìn sau, nhưng chung quy lại không hề nhìn thấy cái Thiên Môn chết dẫm đó đâu cả. Với lại trong lòng hắn thầm nghĩ “ Đây vốn là một trận pháp, không có lý nào lại ngây ngốc trong này gần cả ngày mà không có chuyện gì, ngoài việc tìm cái Thiên Môn kia hơi khó khăn một chút ra thì còn lại không hề có sự hung hiểm nào cả, thật dễ dàng như vậy sao? “
Vì vậy hắn mang theo vẽ mặt hồ nghi hỏi… “ Ta nói này, các ngươi có lầm không? Dù sao đây cũng là trận pháp nhưng vì sao ta lại thấy nó yên ắng lạ thường đến như vậy? Còn cả cái Thiên Môn này cứ như vậy mà tìm ra rồi đập phá là xong sao? “
Tôn Dương nghe hắn hỏi như vậy liền nhún nhún vai vẽ mặt lãnh đạm nhìn lại đống xương trắng khắp nơi kia rồi rùng mình một cái nói… “ Ngươi nha, nên an phận một chút đi, không có hung hiểm là tốt lắm rồi ak… Những gì mà ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là thật đâu nha..”
“ Ngươi nói vậy là sao? Ta ngây ngốc trong này cả ngày nào thấy có cái nào nguy hiểm như trong truyền thuyết đâu.” Phan Thanh Xương nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên phản bác.
Tôn Dương cười lạnh một tiếng “ Ồ vậy sao, vậy ngươi có muốn xem mà thưởng thức một chút không? “
“ Xem, xem cái gì? Phan Thanh Xương hồ nghi hỏi. Nhưng lời hắn vừa dứt thì Tôn Dương đã dùng một ngón tay ấn lên huyệt thái dương của hắn nói “ nhìn rõ chưa?”
Nhất thời Phản Thanh Xương đang tự ngạo hai mặt bỗng trợn trừng lên như mắt ếch, tóc gáy dựng ngược lên, cái miệng há ra thật lớn lắp bắp nói “ Má ơi… Đây, đây, đây là cái gì… làm sao lại có nhiều xương trắng như vậy chứ?”
Tôn Dương liếc xéo hắn một cái rồi thu tay lại, nhẹ nhàng nâng cằm của Phan Thanh Xương lên cho hắn khép cái miệng đáng há lớn lại tiếu ý nói “ Ngươi có thể khép miệng lại bớt lải nhải đi được rồi chứ? “
“ Không ta không nói nữa “ Phan Thanh Xương hùng hăng nuốt một ngụm nước bọt, vừa chột dạ trả lời. Nhưng rồi hắn vẫn nhịn không được lại lên tiếng hỏi tiếp “ Nhưng mà như thế nào lại có nhiều người chết ở đây như vậy?”
Tôn Dương thấy hắn vẫn còn lên tiếng hỏi thì không khỏi trừng mắt lên ý bảo “ Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ “ rồi sau đó hắn như nhớ ra vội nhìn về phía Cẩm Linh hỏi “ Nàng chắc là nhận thức được “
Cẩm Linh thấy Tôn Dương hướng mình hỏi, nàng đại khái cũng gật đầu mang chút ít kiến thức ít đến thương cảm của mình ra giản cho hai tên nhân sĩ như tờ giấy trắng này nghe “ Đúng vậy thật ra Thập Bát Thiên Môn Trận là trận pháp thiên về vây khốn địch nhân, nhốt địch vào bên trong rồi dùng thời gian từ từ mà mài chết hắn, loại trận này nói hung hiểm thì cũng không tính là hung hiểm, mà nói không hung hiểm thì cũng không phải… Ví dụ như chúng ta bây giờ đây, nếu cứ bị nhốt ở trong Mê Cung này ngoài việc chạy loạn ra thì vẫn bình an vô sự, nhưng cái bình an này nó cũng sẽ kéo dài đến mười năm, một trăm năm, hay thậm chí là ngàn năm bởi vì chung quy Mê Cũng này không có lối ra, phá cũng không được. Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi chính là tìm ra những toà Thiên Môn mấu chốt rồi phá bỏ nó, nhưng mà người ta đã rắp tâm bày trận thì sẽ dễ dàng để ngươi tìm thấy thế sao? Vì vậy phàm là người lọt vào nơi này nếu như không tìm được Thiên Môn thì hì hì nhận mệnh đi… “ Cẩm Linh giải thích một tràn rồi cười hì hì tinh nghịch.
“ Ách vậy thì phá, ở đâu, cái Thiên Môn chết bầm kia ở đâu, để bản thiếu gia đập nó “ Phan Thanh Xương nghe Cẩm Linh nói xong thì hai mắt sáng trưng lên, hắn liền vỗ ngực hùng hổ, cào bới mấy vách tường xung quanh là lên.
“ Ngươi xác định muốn đập “ Sùng Văn đứng nãy giờ lại đột nhiên lên tiếng, bởi vì hắn biết nào có dễ dàng như vậy, loại trận pháp này hắn cảm thấy tuy quái dị nhưng chúng quy chuyện trên đời này cái gì cũng có hai mặt của nó, trong nhu tất sẽ có cương, đây chính là quy luật. Trận pháp cũng vậy, không có ai khi không lại đi bày trận êm xuôi chỉ để nhốt người mà không có hậu đài để công kích. Bởi vậy khi nghe Phản Thanh Xương hỏi thì khoé miệng hắn khẽ nhếch lên tà mị hỏi lại, bởi vì hắn dám chắc hậu đài của toà trận pháp này chính là đằng sau cánh Thiên Môn này. Nếu như để ý một chút thì cũng có thể nghĩ ra lúc trước một đám Lính Thú cường đại kia chính là bị thu vào trong Thiên Môn này, nhưng mà bọn hắn vào đây đã gần một ngày rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chúng, đó vậy có thể khẳng định sóng sẽ chính thức ập đến ngay khi bọn hắn mở ra cánh cửa này.
“ Chỉ là đập một cánh cửa thôi có gì to tác đâu chứ “ Phan Thanh Xương tự tin nói.
“ Vậy được, ta cho ngươi đập “ Sùng Văn đáp một tiếng rồi hai tay bắt đầu điều động Linh lực phóng ra trước mặt và chạm vào thứ gì đó rồi bị chặn lại bắt đầu lan toả ra, dần dần một cánh cửa hiện ra trước mặt mọi người, cánh cửa cao chừng bốn mét rộng hai mét mang theo màu sắc lam sẩm cổ xưa, toả ra khí tức tăng thương nhàn nhạt dường như nó đã tồn tại rất lâu rồi.
Tôn Dương nhìn một màn này trong lòng hắn thầm kinh ngạc, vốn cứ tưởng ở đây chỉ có một mình mình là có thể mơ hồ nhìn thấy, nhưng thật không ngờ vị Tam Thái Tử này năng lực cũng mạnh như vậy, chỉ dựa vào đầu óc tính toán suy diễn mà cũng có thể tính ra vị trí chính xác như vậy, thiên phú thật đáng sợ.
“ Mời Phan huynh “ Sùng Văn trên mặt vẫn treo nụ cười tà mị, hắn nhích người đứng sang một bên hơi không người làm ra thủ thế xin mời.
Phan Thanh Xương đối với trận pháp không có chút nhận thức nào, cho nên hắn chỉ nghĩ đơn giản chỉ là một cánh cửa trực tiếp đập nát là xong, vì vậy cho nên hắn cũng không nói hai lời, trực tiếp đi tới Ma pháp Lôi điện quấn lập loè trên tay, hắn dùng hết sức tung ra một quyền thật mạnh, Lôi điện loè loẹt phóng ra bừa bãi, mang theo lực ám kình khủng bố mạnh mẽ kích mạnh vào Thiên Môn. Mọi người kinh ngạc nhìn một quyền này của hắn trong lòng không hẹn mà cùng có một suy nghĩ “ Thật mạnh “ theo một quyền này đánh ra, Thiên Môn đang chớp nhoáng bất định bỗng run lên kịch liệt, không gian xung quanh mọi người cũng lập tức thay đổi biến thành một khoản không gian khác, bốn người đưa mắt nhìn lại nơi này là một khoảng sân rộng rãi thông thoáng, phía trước là một toà đại điện to lớn uy nghiêm mà cao ngất có mây trắng lượn lờ trên đỉnh nóc.
Mà phía trước bọn cũng phải nói là trước đại điện, có mười tám bức tượng Linh thú khổng lồ đứng sừng sững, mỗi một con đều là khí tức cuồng dã toả ra hung mãnh vô cùng, mười tám cái cầu được chia ra rõ ràng từ dưới chân những bức tượng kéo dài ra ngoài, bốn người nhìn những cái cầu khác xung quanh quả nhiên trên mỗi cái đều có một con Linh Thú, hai bên cầu chính là trống không, bên dưới là vực thẳm sâu hút không thấy đáy, chỉ có khói trắng phủ dày đặc, họ nhìn lại bức tượng nơi cây cầu mà mình đang đứng trên đó thì không khỏi kinh dị, bởi vì bức tượng nằm trên cái cầu này bọn hắn cũng không xa lạ gì, đây chính là con Nhân Ngưu trâu chó đáng sợ lúc ở ngoài biển đã đấm rụng hết răng của con cá Sấu kia rồi quăng ra một bên.
“ Không xui xẻo như vậy chứ? “ Cẩm Linh nhìn bức tượng sợ hãi than.
“ Làm sao vậy? “ Tôn Dương nghe Cẩm Linh than vãn thì nghi hoặc hỏi.
Cẩm Linh nheo mắt cười khổ. “ Ngươi nhìn đi, chúng ta đang đứng trên cái cầu này, toà Thiên Môn mà chúng ta phá kia chính là do nó thủ hộ, hiện tại muốn vào trong Điện kia thì phải đi trên cái cầu này, thế nhưng nó đang ở đó, chúng ta có khả năng vào được sao? “
Tôn Dương và Phan Thanh Xương lập tức hiểu ra, trong lòng kinh hãi, đúng vậy thực lực của Nhân Ngưu kia bọn hắn đã từng chứng kiến qua, thật sự là quá mức hung hãn có thể là đã ở cấp bậc thú Quân trở lên, nếu như mấy tên Địa Tướng như bọn hắn dám vọng động mạnh mẽ xông vào thì không thể nghi ngờ là sẽ bị nó chụp cho một cái tát tất cả sẽ thành cặn bã. Đừng nhìn nó hiện tại là một bức tượng mà khinh thường,chỉ cần dám tiến vào một phạm vi nhất định thì sẽ lọt vào công kích của nó.
Cả bốn người đều không dám vọng động, khắp người đầu là mồ hôi lạnh, quả thật tiến vào lăng mộ của một Thánh Hoàng lấy bảo vật thật không phải dễ dàng chút nào, tuy nhiên bọn hắn cũng không dễ từ bỏ, đã vào đến đây rồi chỉ còn một bước cuối cùng này nữa thôi, bảo vật còn chưa lấy được mà kêu bọn hắn bỏ ngang là chuyện không có khả năng. Không vào được cũng phải tìm cách mà vào, chính diện đi không được thì chui ngõ nhỏ nói tóm lại là nhất định phải vào.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hiện tại bọn hắn cũng không dám vọng động, cái đồ chơi kia là Thú Quân a, không phải chuyện đùa đâu, nhưng số phận thường trớ trêu, cả đám người Tôn Dương chỉ mãi nhìn trước nhìn sau nhìn trên nhìn dưới mà lại không để ý dưới chân mình, trên cây cầu sát với chỗ bọn họ đang đứng có một cái vạch nhỏ màu vàng nhạt đang loé lên, chuyện bắt đầu cho đến khi hai người Tôn Dương và Phan Thanh Xương vô tình nhấc chân bước qua khỏi vạch nhỏ này một bước, lập tức một luồn ánh sáng màu vàng nhạt chạy dài trên thân cầu kéo thẳng đến chỗ bức tượng của Nhân Ngưu, khẽ lay động từ trên bức tượng từng mảng từng mảng thạch bì tróc ra loé lên màu vàng, đồng thời nó cũng bắt đầu cửa động.
“ Ô ô ô ô ô “ nó ngửa mặt lên trời hống một tiếng kinh thiên động địa, chấn văng toàn bộ thạch bì trên người, thân hình to lớn, cái đầu khổng lồ với hai chiếc sừng công ngược về phía trước, nó mở ra đôi mắt vàng rực rỡ như trâu đực nhìn chằm chằm bốn người Tôn Dương, khoé mũi nó khì khè phun ra nhũng đoàn bạch vụ cường đại làm cho cả bốn người trong nhất thời mặt trắng không còn chút máu.