Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 57: Thần tiễn liễu thương lan



Thẩm Thần đi xuống tầng một Tinh Thần các, cũng không có vội vã rời đi mà là chờ ở cửa.

– Thời gian của ngươi thiếu chút nữa vượt qua, lần sao chú ý một chút. Bắc lão ngẩng đầu liếc mắt Thẩm Thần một cái. Thẩm Thần khẽ gật đầu.

– Thời gian của ta đều suýt chút nữa vượt qua, tiểu tử đó tất nhiên sẽ vượt qua thời gian một nén nhang! Ta muốn nhìn xem hắn làm sao bây giờ. Thẩm Thần cười khẩy, chờ đợi Lâm Phong đi xuống.

Mà Lâm Phong cũng không để cho Thẩm Thần đợi quá lâu, không bao lâu sau liền hướng bên này đi tới, sắc mặt lạnh nhạt giống như một pho tượng Phật.

– Bão lão, đây là công pháp cùng võ kỹ ta chọn lựa. Nhìn Thẩm Thần một cái, Lâm Phong đưa công pháp cùng võ kỹ mình chọn cho Bắc lão, khóe miệng lộ là một nụ cười nhàn nhạt.

– Thuần Nguyên công, biết củng cố căn cơ, trẻ nhỏ dễ dạy. Bắc lão nhìn công pháp cùng võ kỹ Lâm Phong chọn lựa, gật đầu cười, nói: – Bát Hoang Chưởng, trong Huyền cấp hạ phẩm đã là phi thường lợi hại, tu luyện có chút khó khăn nhưng mà lấy tư chất của ngươi cũng không có vấn đề! Còn Tịch Diệt kiếm quyết này tất cả mọi người đều có thể học nhưng chân chính đại thành thì gần như không có, ngươi cần cố gắng nhiều hơn.

Bắc lão bình luận với từng công pháp cùng võ kỹ mà Lâm Phong chọn: – Nhưng mà nếu có một ngày ngươi phát huy được uy lực mạnh nhất ba chiêu Tịch Diệt kiếm quyết này, đừng nói là võ kỹ Huyền cấp trung phẩm, mà đối với Huyền cấp thượng phẩm cũng có thể va chạm, không rơi vào thế hạ phong.

Lâm Phong nghe được lời Bắc lão thì mỉm cười, công pháp và võ kỹ đạt tới Huyền giai, mỗi một phẩm chênh lệch phi thường lớn. Bắc lão nói Tịch Diệt kiếm quyết luyện tới mạnh nhất có thể cùng va chạm với võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm, không thể nghi ngờ chứng minh sự cường đại của Tịch Diệt kiếm quyết.

Bên này Lâm Phong cùng Bắc lão nói chuyện vui vẻ, sắc mặt Thẩm Thần ở bên cạnh càng ngày càng khó nhìn, dĩ nhiên là tiểu tử này quen biết với người canh giữ Tinh Thần các, khó trách không kiêng sợ gì.

– Thời gian hắn tiến vào lầu hai Tinh Thần các dường như là hơn một nén nhang rồi. Đột nhiên Thẩm Thần xen vào nói, làm cho nụ cười trên mặt Bắc lão hơi chậm lại, ánh mắt chuyển qua nhìn về phía Thẩm Thần.

– Ta biết. Bắc lão thản nhiên nói.

– Nếu biết, hắn trái với quy củ tông môn, có hay không phải nghiêm trị? Thẩm Thần không nghĩ tới Bắc lão thừa nhận sảng khoái như thế, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bắc lão đánh giá Thẩm Thần, lắc lắc đầu nói: – Ta ở trong này nhiều năm, vô luận là đệ tử nội môn hay là đệ tử hạch tâm muốn đi vào Tinh Thần các đều phải thông qua ta, ngươi là cái thá gì, lão nhân ta làm việc cần ngươi tới dạy sao!?

Bắc lão là nhân vật bậc nào, tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng nhìn thấy lão cũng phải cung kính đối đãi. Một tên đệ tử ngoại môn bình thường trong mắt lão chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, mặc dù là ngoại môn đệ nhất nhân, ở trong mắt Bắc lão vẫn là đệ tử ngoại môn, cái gì cũng không phải.

Nhưng Lâm Phong lại khác, trước kia ấn tượng Bắc lão đối với Lâm Phong là phi thường không tồi, cảm thấy Lâm Phong hiểu lễ nghĩa, sau đó lại phát hiện Lâm Phong thiên tư tuyệt đỉnh, đánh vang chung cổ, bởi vậy lão mới đối xử với hắn khác mọi người.

Thẩm Thần tính là cái gì, lời nói đối với Bắc lão có vài phần chất vấn, Bắc lão tại sao lại cho y mặt mũi.

Nghe được lời nói Bắc lão, sắc mặt Thẩm Thần nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói: – Ngươi thân là người thủ các, dám bất tuân quy củ Vân Hải tông, phải bị tội gì?

– A Lâm Phong thực không có gì để nói, chẳng nhẽ người này tu luyện thành ngu ngốc nên không hiểu nửa điểm đối nhân xử thế, một cái đệ tử ngoại môn tính là cái gì, lại còn dám chất vấn Bắc lão phải bị tội gì? Đệ nhất nhân trong đệ tử ngoại môn, xem ra bình thường được thổi phồng thành thói quen, thực cho mình là đại nhân vật.

Bắc lão nhìn Thẩm Thần, lộ ra vẻ mặt buồn cười. Lão làm người thủ hộ các bao nhiêu năm, thật lâu không có phát uy rồi, hiện tại liền một cái đệ tử ngoại môn cũng dám chất vấn hỏi mình phải bị tội gì.

Lắc lắc đầu, khóe miệng Bắc lão hơi mở ra, đột nhiên thần sắc nhất thời nghiêm túc, nhẹ thở một chữ: – Cút!

Một chữ hóa thành một cỗ lực lượng cuồng bá, ầm ầm nện trên người Thẩm Thần. Giờ phút này ánh mắt Bắc lão lộ ra ánh sao, vô cùng sắc bén, cả người tràn ngập hơi thởi bá đạo không ai bì nổi.

Bị một âm chữ đánh trúng, Thẩm Thần chỉ cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể run rẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất, cả người chấn động không ngừng.

Không chỉ có Thẩm Thần, lúc này tất cả mọi người trong Tinh Thần các bị Bắc lão gầm lên đều thấy kinh hãi, đi tới nơi này, nhìn thấy Bắc lão khí phách nghiêm nghị, một đám câm như hến, thì ra lão nhân thủ hộ các lười nhác lại có thực lực mạnh mẽ hung hãn như vậy.

Vừa rồi một âm chữ, còn mang theo chân nguyên lực.

Nghe nói võ tu đột phá Linh Vũ cảnh, bước vào Huyền Vũ cảnh hùng mạnh và huyền ảo là có thể khiến tinh khí thần hợp nhất, có thể ngưng tụ ra chân nguyên. Chân nguyên là do thiên địa nguyên khí tinh thuần nhất biến thành, mỗi một tia chân nguyên đều ẩn chứa và áp súc nguyên cương khí tinh thuần cực kỳ khổng lồ, chân nguyên phun ra, sơn băng địa liệt.

Tiếng quát vừa rồi của Bắc lão đã có điểm giống miệng phun chân nguyên, uy lực tuy không phải mạnh nhưng là Bắc lão cố tình áp chế, nói cách khác, lão nhân thủ hộ các này rất có thể là cường giả Huyền Vũ cảnh hùng mạnh.

Huyền Vũ cảnh, đó là cường giả một phương chân chính, có thể trở thành tông môn trưởng lão.

– Ta cút.

Sắc mặt Thẩm Thần khó coi, ác độc nhìn Lâm Phong một cái, nói: – Phế vật dựa vào người khác, ngươi cũng muốn tham gia tông môn đại bỉ, đến lúc đó, ta nhất định cho ngươi biết mặt.

Nói xong, Thẩm Thần xoay người rời đi.

Lâm Phong nhìn bóng lưng Thẩm Thần khẽ lắc đầu, người này tuy là ngoại môn đệ nhất nhân nhưng kiêu căng tự đại, không biết trời cao đất rộng là gì, ngay cả năng lực suy xét cũng không có. Bắc lão cường đại như thế, chẳng thèm ngó tới y tại sao lại nhìn trúng chính mình, bất kể nguyên nhân nào, chỉ một điều nhỏ này, nếu Thẩm Thần thông minh thì nên quên chuyện hôm nay đi.

Huống hồ, chuyện hôm nay chính là Thẩm Thần y khơi mào, tự rước lấy nhục mà thôi.

– Lâu như vậy không có hoạt động gân cốt, những lão già kia kia phỏng chừng đều kìm nén không được! Trong miệng Bắc lão tự nói một tiếng: – Tiết Nhạc, Tinh Thần các về sau giao cho ngươi!

Tiếng nói rơi xuống, thân thể Bắc lão run lên, cả người hóa thành hạc, ngay lập tức chao liệng trên cửu thiên, giây lát liền biến mất.

– Oanh! Trong lòng mọi người run rẩy dữ dội, kinh ngạc nhìn thân ảnh biến mất kia, thực lực thật khủng khiếp.

Nhảy vạn thước, hơn nữa còn là lăng không vượt qua, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa, phải thực lực cường đại như thế nào mới có thể làm được. Mọi người đều không ngờ lão nhân lười nhác thủ hộ Tinh Thần các thế nhưng lại mạnh đến như thế này. Lúc này bọn họ thầm hận chính mình mắt bị mù, không có lãnh giáo Bắc lão.

Lâm Phong cũng ngẩn người, trong lòng khiếp sợ, thật mạnh, mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.

Một nam tử trung niên bước vào Tinh Thần các, lập tức đi tới vị trí Bắc lão ngồi xuống, chắc là Tiết Nhạc mà Bắc lão nói kia.

Trên đỉnh Vân Hải tông, một tòa cung điện to lớn và hùng vĩ, khí thế khoáng đạt.

Lúc này, không ít người cùng nhau tụ tập trong điện, giống như bàn bạc cái gì.

– Phỉ Phỉ, điều này ta sẽ cẩn thận suy nghĩ, cháu cứ yên tâm!

Tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng lộ ra ý cười, nói với Liễu Phỉ ngồi bên dưới.

Sau lưng Liễu Phỉ là một đoàn người mặc trng phục kỵ sĩ tinh nhuệ, đoàn người kia đúng là Xích Huyết thiết kỵ mà Lâm Phong gặp dưới chân núi Vân Hải tông.

Nghe được lời ưng thuận lạnh nhạt của Nam Cung Lăng, đôi lông mày xinh đẹp của Liễu Phỉ lại hơi hơi nhíu lại. Nam Cung Lăng đáp ứng thống khoái với nàng nhưng không phải thật tâm à, nhưng mà Liễu Phỉ cũng hiểu được, muốn cho Nam Cung Lăng mang những đệ tử ưu tú nhất Vân Hải tông cho nàng, điều này quá khó khăn.

Mỗi một hậu bối ưu tú đều là nền tảng tông môn tương lai, Nam Cung lăng sao lại dễ dàng cho nàng.

– Nam Cung thúc thúc, người cũng biết, cha cháu tuyệt đối không có tư tâm, chỉ có một tâm suy nghĩ vì long mạch số mệnh của nước Tuyết Nguyệt. Ngày khác những đệ tử này thành tài, cha cháu tất sẽ đưa bọn họ trở về Vân Hải tông, đến lúc đó bọn họ tuyệt đối đều có thể một mình đảm đương một phía, trở thành trụ cột Vân Hải tông.

Liễu Phỉ tiếp tục khuyên nhủ.

– Phụ thân cháu với ta cùng nhau tu luyện, cùng nhau trưởng thành, tình như thủ túc. Nếu y mà ở lại Vân Hải tông, vị trí tông chủ này đều có thể là của y. Y là hạng người gì Năm Cung Lăng ta sao lại không biết, chính là, Nam Cung thúc thúc của cháu nay thân là tông chủ Vân Hải tông, làm chuyện gì cũng phải lấy tông môn làm trọng, không có khả năng hành động theo cảm tình.

Nam Cung Lăng cũng không nói cho có lệ với Liễu Phỉ nữa, năm đó hai vị thiên tài Vân Hải tông, Năm Cung Lăng cùng với Thần Tiễn Liễu Thương Lan khinh cuồng cỡ nào, nhưng nay, ngồi ở trên vị trí này, không có cách nào như để như xưa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.