Chu Huyền Lan buông hàng mi dài xuống, không thấy rõ thần sắc trong đáy mắt. Hắn rót chén nước trà đưa qua, “Sư tôn uống chút trà.”
Thẩm Lưu Hưởng uống một hơi cạn sạch, khụ khụ, đem vật mắc trong cổ họng nuốt xuống.
Ngón tay trắng nõn của y cầm chén trà, nhận thấy ánh mắt mọi người quét tới, đặc biệt là Lăng Dạ muốn nói lại thôi, với Diệp Băng Nhiên kinh ngạc lạnh lùng.
Lòng bàn tay vuốt ve thành chén, đứng dậy đi đến mép giường.
Nhìn dáng vẻ, là muốn châm ngòi quan hệ của y với sư huynh, thuận đường đẩy y thành kẻ địch với Diệp Băng Nhiên.
Người trên giường vẫn đang lẩm bẩm, nhẹ gọi tên y.
“Đừng gọi tên ta.” Thẩm Lưu Hưởng tiến đến bên tai Tố Bạch Triệt, cười nhẹ: “Ta một chút cũng không muốn ôm ngươi, vì ngươi có chút xấu, cả người lại còn thối. Ta không thích.”
Tiếng lẩm bẩm trên giường ngưng bặt, nấc một tiếng.
Diệp Băng Nhiên cuộn ngón tay lên, cực lực ngăn chặn tức giận trong lòng, mới nhịn được không đẩy Thẩm Lưu Hưởng ra. Lăng Dạ hơi sửng sốt, buồn cười.
Chữ “xấu” căn bản không dính dáng đến Tố Bạch Triệt. Huống hồ, trên người gã cũng không thối, thậm chí còn tỏa u hương nhàn nhạt.
“Hắn không xấu, cũng không thối.” Diệp Băng Nhiên lạnh giọng giải thích.
Thẩm Lưu Hưởng: “Tuy nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Nhưng mùi này, chẳng lẽ các ngươi……”
Tố Bạch Triệt đột nhiên khạc ra búng máu, trong chớp mắt, cái cằm trắng nõn bị máu đỏ thấm ướt, Diệp Băng Nhiên nắm chặt tay gã, quay đầu nhìn về phía Lam Tiêu Sinh, “Sư tôn, có thể giúp hắn kiểm tra một lần không? Nói không chừng còn có vết thương khác.”
Lam Tiêu Sinh nhíu chặt mi, thở dài một hơi.
Hắn chưa bao giờ thấy Diệp Băng Nhiên khẩn trương như thế, xem ra không thay đổi được tâm ý hắn.
Thẩm Lưu Hưởng theo mọi người rời khỏi phòng.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Lăng Dạ nhìn về phía y, ánh mắt đen tối không rõ, “Ngươi tới đây với ta.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng khẽ nảy một cái.
Chẳng lẽ Lăng Dạ thật sự coi y là tình địch, y muốn giải thích, “Sư huynh, ta với Tố Bạch Triệt……”
“Những người khác đều có thể,” Lăng Dạ dừng bước.
Gió nhẹ cuốn lên vài chiếc lá rụng, bay xung quanh hắn, “Chỉ riêng Tố Bạch Triệt thì không được.”
Thẩm Lưu Hưởng khẽ nhếch miệng, muốn hỏi lý do.
Tố Bạch Triệt đặc biệt như thế sao?
Lời nói đến bên miệng, y lại nuốt vào. Nói đến cùng, Lăng Dạ lại không phải sư huynh của y. Huống chi quan hệ với nguyên thân cũng không ra sao. Không có gì tư cách hỏi đến.
Lăng Dạ quay lại.
Thấy Thẩm Lưu Hưởng gãi đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giơ tay nhặt xuống một chiếc lá khô trên mái tóc đen nhánh của y.
“Không trách ngươi, chỉ là thuận theo thiên mệnh thôi.”
Thẩm Lưu Hưởng không rõ nguyên do.
Chạng vạng, Thẩm Bặc Bặc ghé vào cửa sổ, cười hì hì trêu đùa một gốc cây xanh, đôi tay cầm một quả táo gặm.
Nghe thấy cửa có động tĩnh, nó trưng ra gương mặt tươi cười, đang chuẩn bị lao tới, bỗng nhiên nhún nhún cái mũi, “Trên người cha có mùi gì thối thối.”
Thẩm Lưu Hưởng đoán là từ trên người Tố Bạch Triệt bay tới. Cái mùi này, hình như những người khác đều không ngửi thấy.
Thẩm Bặc Bặc thấy sắp hít thở không thông, tháo một mảnh lá vàng trên đỉnh đầu xuống, đạp lên bàn, quét phiến lá khắp người Thẩm Lưu Hưởng.
Bận việc xong, nó thở dốc, trả lá vàng về chỗ cũ.
Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay bắn một cái: “Lá này dùng thế nào?”
“Cha đừng nhúc nhích, sẽ ngứa.” Gương mặt Thẩm Bặc Bặc ửng đỏ, đôi tay che lại lá vàng trên đỉnh đầu, “Chờ kết trái mới dùng được.”
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy hiếm lạ: “Lúc nào sẽ kết?”
Thẩm Bặc Bặc nghiêng đầu, nghiêm túc cân nhắc, “Đại khái tích cóp đến mười phiến lá cây.”
Thẩm Lưu Hưởng ngáp một cái, cảm thấy có chút buồn ngủ liền sớm lên giường.
Một phòng khác, Tố Bạch Triệt lặng yên không một tiếng động mở mắt ra, đầu ngón tay ấn vào giữa trán, niệm pháp quyết.
Giây lát sau, một bóng đen xuất hiện quỳ rạp dưới đất, đôi mắt màu đỏ tươi, lại mờ mịt trống rỗng, tựa như con rối.
“Chủ nhân có gì phân phó?”
Đồng Khê: “Mộng Yểm thú không thích hợp với ngươi. Nên nghe ta, Bạch Phượng mới phù hợp với hình tượng của ngươi.”
Ánh trăng chiếu vào phòng, Tố Bạch Triệt khoanh chân ngồi trên giường, “Ta chỉ để ý có hữu dụng hay không.”
Mộng Yểm là một trong ba đại hung thú đứng đầu Yêu giới, gã cửu tử nhất sinh mới thu phục được, bởi vậy còn bị dị thú đuổi giết mấy ngày.
“Có gì mà dùng?” Đồng Khê bất mãn oán giận, “Nếu không có ta giúp ngươi che dấu mùi tanh tưởi của Mộng Yếm, những người khác biết trên người của ngươi có nó, đã sớm bị dọa chạy, ngươi còn mê hoặc người ta thế nào?”
Tố Bạch Triệt cười lạnh trong lòng, ngoài miệng trấn an nói: “Đừng nóng vội, đợi ta giải quyết Thẩm Lưu Hưởng, liền làm theo lời ngươi nói.”
Ngón tay gã niết quyết, điều khiển Mộng Yểm làm hành vi man rợ, “Ngươi không hiếu kỳ sao, mỗi lần ngươi chắc chắn thứ gì, liên quan đến Thẩm Lưu Hưởng thì đều sai. Bất kể việc y bước vào Hóa Thần cảnh, hay là hàng phục Thiên Cẩu…… đều thoát khỏi dự đoán của ngươi.”
Đồng Khê trung thành và tận tâm nói: “Ta chỉ giúp ngươi. Mặc kệ người khác.”
“Ta là nói y có vấn đề.” Tố Bạch Triệt lạnh giọng, “Từ sau khi vào Tứ Phương Huyết Trì ra, nhất định trên người y đã xảy ra cái gì, không điều tra rõ lòng ta khó an.”
Đồng Khê cảm thấy nói nhiều làm ít: “Không cần nhọc lòng, y chỉ là chướng ngại vật nhỏ, không uy hiếp đến ngươi.”
Tố Bạch Triệt lười nói đến phế miệng lưỡi, ngược lại nhìn phía về phía Mộng Yểm thú, “Đi hỏi thăm ký ức của y đi.”
*
Thẩm Bặc Bặc là bị mùi thối làm tỉnh giấc, tay nhỏ từ trong chăn vươn ra, xoa xoa mắt, cúi sát vào Thẩm Lưu Hưởng đang ngủ say, ngửi ngửi một lúc liền cau mày.
Chu Huyền Lan chưa nghỉ ngơi, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng gọi vội vàng, sắc mặt biến đổi, chớp mắt đã sang phòng cách vách rồi.
“Cha! Cha!”
Thẩm Lưu Hưởng nằm trên giường, tóc đen tán ở bên gối, hàng mi dài an tĩnh rủ xuống, hơi thở vững vàng. Nếu không có Thẩm Bặc Bặc ở bên cạnh vẫn luôn dùng sức đẩy cũng không đẩy tỉnh được y, người khác thấy, chắc chắn chỉ nghĩ y đang ngủ ngon lành.
Ngón tay Chu Huyền Lan đặt lên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, xem xét tình huống trong cơ thể, lại không phát hiện khác thường.
Hắn cau mày, xốc chăn mỏng lên, tùy tay lấy chiếc áo ngoài bọc lên người Thẩm Lưu Hưởng, đem người từ trên giường bế lên, bước nhanh ra khỏi phòng.
Tố Bạch Triệt nghe thấy động tĩnh, thầm nghĩ sẽ không nhanh như thế liền phát hiện chứ?
Do dự một lát, đuổi theo.
Lúc gã chạy tới, Lam Tiêu Sinh đứng ở mép giường, bàn tay đặt trên trán Thẩm Lưu Hưởng điều tra, bên cạnh là Lăng Dạ, Ninh Nhuận Tân cùng Triệu Lâm. Còn Chu Huyền Lan và Thẩm Bặc Bặc phát hiện trước lại bị đẩy ra phía sau.
Thẩm Bặc Bặc nhón chân, ngóng dài cổ, xuyên qua khe hở giữa mấy người nhìn về phía giường.
Chu Huyền Lan thấy thế, một phen xách nó lên, đang muốn đặt lên bàn vuông, Thẩm Bặc Bặc nhún nhún cái mũi, nhìn ra phía cửa, “Sao trên người ngươi cũng thối thối!”
Tố Bạch Triệt giật mình: “Vì sao nó ngửi thấy được?!”
“Không sao.” Đồng Khê ậm ừ một tiếng, “Mấy người ngươi muốn công lược không ngửi thấy là được.”
Tố Bạch Triệt suýt nữa thì tức mà cười ra tiếng.
Thẩm Bặc Bặc chạy tới, nâng một cái chân trắng nõn lên đá một cái, “Nhất định là ngươi hại cha.”
Tố Bạch Triệt trừng lớn mắt, phát hiện sức lực Thẩm Bặc Bặc còn rất lớn, đá gã phát đau.
Ánh mắt cả phòng đều nhìn lại, gã miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ánh mắt liếc về phiến lá vàng trên đỉnh đầu Thẩm Bặc Bặc, duỗi tay định sờ, “Có phải ngươi hiểu lầm cái gì hay không?”
Thẩm Bặc Bặc lập tức lui bước, nhìn quanh phòng, ủy khuất ba ba chạy về bên cạnh Chu Huyền Lan, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, “Trên người ngươi có mùi hôi thối, giống trên người cha.”
Lam Tiêu Sinh quay đầu lại: “Là mùi nước bùn sao?”
Thẩm Bặc Bặc sờ sờ lá vàng trên đầu, “Không biết, nhưng ngửi buồn nôn.”
“Nơi Mộng Yểm thú đi đến, tanh tưởi vô cùng, toàn là mùi nước bùn.” Lam Tiêu Sinh ý vị sâu xa liếc về phía Tố Bạch Triệt, “Ta có chút tò mò, vì sao ngươi lại bị Dị thú theo dõi?”
Hắn hỏi xong, sắc mặt người đang đứng ở cửa trắng nhợt, nóng lòng giải thích, nhưng cánh môi mới vừa mở ra, liền ngăn không được che miệng khụ một tiếng.
Máu tươi đỏ thắm theo kẽ tay chảy xuống, thân hình mảnh khảnh lung lay sắp đổ.
“Ta…… khụ khụ……”
Vừa lúc Diệp Băng Nhiên đuổi tới, một tay đỡ lấy người, không thể tin tưởng nói: “Sư tôn hoài nghi Bạch Triệt? Hắn không phải là người như vậy.”
“Việc này để sau lại bàn.” Lăng Dạ nhíu mày lại, “Cứu sư đệ trước đã.”
Mộng Yểm thú lợi hại ở chỗ, có thể xâm nhập vào Thức Hải của tu sĩ, lợi dụng ký ức thiết lập ảo cảnh, làm đối phương nghĩ đó là đời thật.
Nếu không thể nhận thấy được Mộng Yểm thú tồn tại, sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó.
Không có cách nào tỉnh lại.
Lam Tiêu Sinh trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Lăng Dạ: “Ta có một thuật, giúp người đi vào Thức Hải của y.”
“Lôi sư đệ từ trong ảo cảnh ra sao?” Lăng Dạ sáng tỏ ý này, rồi lại nhíu mày, “Phải làm y nguyện ý đi với người mới được.”
Lam Tiêu Sinh gật đầu: “Cho nên người nọ phải được y vô cùng tín nhiệm, tự thân cũng phải đủ thanh tỉnh, Mộng Yểm trốn trong Thức Hải có khả năng lợi dụng ký ức của Lưu Hưởng, cũng đem người xâm nhập nhốt ở bên trong.”
Dứt lời, trong phòng an tĩnh lại.
Ninh Nhuận Tân nhẹ hợp lại tay áo, mở đầu đánh vỡ yên lặng, “Nói như thế, chỉ có thể là ta.”
Lời nói của hắn lộ ra mười phần tin tưởng: “Lưu Hưởng với ta từng có giao tình, với y mà nói, ta là người có thể giao phó an nguy phía sau lưng. Tuy rằng ngày thường nhìn không ra, nhưng kỳ thật trong lòng y, tín nhiệm đối với ta hẳn là vượt qua chư vị đang ngồi đây.”
“Nhưng y là sư đệ ta.”
Lăng Dạ chắp tay sau lưng, tầm mắt dừng trên gương mặt Thẩm Lưu Hưởng đang điềm tĩnh ngủ, đạm nhiên cười, “Có rất nhiều người y có thể phó thác phía sau lưng, nhưng sư huynh, chỉ có một mình ta.”
Sắc mặt Ninh Nhuận Tân trầm xuống.
“Tuy sư huynh chỉ có một, nhưng sư huynh cũng chỉ là sư huynh thôi.”
Lam Tiêu Sinh chỉ ra cửa, “Người y theo đuổi mười năm ở kia. Nếu Băng Nhiên đi vào Thức Hải, ta nghĩ Lưu Hưởng có thế nào cũng sẽ không cự tuyệt hắn.”
Diệp Băng Nhiên sửng sốt, hơi gật gật đầu.
Hắn đối với Thẩm Lưu Hưởng cảm tình cực kỳ phức tạp, đối phương lì lợm la liếm nhiều năm, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt không dây dưa hắn nữa, kết quả Bạch Triệt lại thích người ta, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút hụt hẫng.
Nhưng đều là người trong Tiên môn, hắn không làm được chuyện thấy chết không cứu.
“Đệ tử có thể thử một lần.”
Triệu Lâm phát hiện hình như trong này liên hệ của hắn là ít nhất, lý trí bảo trì trầm mặc, lại không cam lòng nhỏ giọng nói một câu.
“Nói không chừng, Thẩm Hương ca ca liền chọn ta đấy.”
“Cha thích ta nhất.” Thẩm Bặc Bặc xoay chuyển tròng mắt, trợn mắt nói dối, “Phụ tử chúng ta huyết mạch tương liên, ta nhất định có thể đem cha mang ra khỏi ảo cảnh trong Thức Hải.”
Mọi người trực tiếp xem nhẹ nó, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên bên cạnh vẫn chưa hé răng một lời.
“Ta đã từng vào Thức Hải của sư tôn.” Chu Huyền Lan ngữ khí đạm mạc, khinh phiêu phiêu ném ra một quả bom, “Trong Tẩy Cốt Tuyền, sư tôn mặc cho ta đi vào, Thức Hải của chúng ta giao hòa. Ý tứ trong đó, các ngươi đều nên hiểu rõ.”
“Một buổi tham hoan mà thôi,” Sắc mặt Lam Tiêu Sinh xanh mét, “Vẫn là Băng Nhiên đi thỏa đáng nhất.”
Ninh Nhuận Tân đen mặt: “Ta lặp lại một lần. Người có thể để y buông đề phòng rời đi cùng, nhất định là ta.”
“Kiếm Tông các ngươi có phải có gì hiểu lầm hay không?” Ý cười trên mặt Lăng Dạ tiêu tan hết, “Y là Tiên quân Thanh Lăng, là sư đệ của ta, các ngươi đều chỉ là người ngoài thôi.”
Thẩm Bặc Bặc che đầu lại, nhăn chặt mày nhỏ, nghe đến mức đầu cũng to ra.