Đỉnh Trọng Sinh Nhai, một mảnh yên lặng, trên dưới Thanh Lăng Tông sợ ngây người.
Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng vì bảo vệ mạt kết tóc kia, mà ầm ĩ với tông chủ ở ngay đại điện Lăng Tiêu, thậm chí đến nỗi đòi dứt áo ra đi phản bội tông môn. Làm cho tông chủ lúc đó đành cấm khẩu.
Ấy vậy mà hôm nay tự tay y cắt đứt, còn nói không dây dưa với Kiếm Tôn nữa.
Lời này phun ra từ miệng kẻ quấn quýt si mê Diệp Băng Nhiên mười năm là Thẩm Lưu Hưởng, chấn động đối với mọi người không hề nhỏ hơn trời sập đất nứt là bao.
Lăng Hoa mặc kệ để Thẩm Lưu Hưởng vào Tứ Phương Trì, cũng là để y nhận chút giáo huấn.
Sớm ngày nhìn rõ tên kiếm tu vô tình Diệp Băng Nhiên kia, người ta một chút đều không thèm để ý đến y, gióng trống khua chiêng trả lại cấm thuật, còn không phải đem Thẩm Lưu Hưởng nướng trên giàn lửa sao?!
Hắn vốn định để bạn tốt ăn đau, thanh tỉnh một chút. Không nghĩ tới, Thẩm Lưu Hưởng sẽ trực tiếp cắt tóc, tuyệt tâm tuyệt ý, làm đến sạch sẽ lưu loát!
Lăng Hoa kích động đến mức ngón tay phát run.
Thẩm Lưu Hưởng đứng trên cao, tuyết mịn rào rạt đậu ở đầu vai, gió thổi tóc y tung bay hỗn độn, đầu ngón tay y xẹt qua khóe miệng, lau đi chút máu, đi từ trên Tứ Phương Trì xuống.
“Cần đỡ không?” Lăng Việt không có biểu tình vươn tay.
Mặt Thẩm Lưu Hưởng tái nhợt, thoạt nhìn không hề có huyết sắc, chỉ có cánh môi nhiễm máu đỏ đến mỹ lệ. Lăng Việt lại gần, cảm thấy khí tức của y không ổn, linh khí quanh thân vô cùng hỗn loạn.
Vào Tứ Phương Trì sao có thể hoàn toàn không sao. Với tình hình trước mắt, y là đang cố gắng chịu đựng mới đúng.
Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt chuôi kiếm: “Không cần.”
Nửa là y giả vờ, nửa là thật, khắp người y là miệng vết thương lớn nhỏ, chảy máu, đau đến mức toàn thân y phát run, cơ hồ đứng không vững.
Nhưng không thể để người khác chạm vào y, Hộ Hồn Y còn trong người, sẽ bị nhận thấy.
Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi lóe, nâng tay lên, ngón trỏ dứt khoát chỉ vào một thiếu niên trong đám đông, “Lại đây đỡ ta.”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt bốn phương tám hướng chuyển đến.
Chu Huyền Lan rũ mi mắt, nhìn không ra cảm xúc trong đáy mắt, chỉ có ngữ khí đông cứng: “Vâng. Sư tôn.”
Chuyện Ngự Thần Quyết đã xong, Diệp Băng Nhiên không có lý do tiếp tục lưu lại. Huống chi, nơi đây trừ Thẩm Lưu Hưởng, người chịu chú ý nhất chính là hắn.
Một số người gấp không chờ nổi xem biểu tình của hắn.
Muốn biết sau động tác kia của Thẩm Lưu Hưởng, hắn có phản ứng gì.
Đều là đám người nhàm chán. Diệp Băng Nhiên vung tay áo, muốn mang đệ tử trong môn rời đi.
Lúc này, có người gọi hắn lại: “Kiếm Tôn chậm đã.”
Thẩm Lưu Hưởng nửa dựa trên người đồ đệ, đánh lên chút tinh thần, cất cao giọng nói: “Bổn quân đã lãnh phạt, kế tiếp tới phiên ngươi.”
Diệp Băng Nhiên nhíu mày, đệ tử Kiếm Tông phía sau sôi trào lên.
“Vì sao Kiếm Tôn phải bị phạt, có tội gì?”
“Mới vừa nói không dây dưa với Kiếm Tôn nữa. Mới thế đã không khống chế được. Đường đường là tiên quân lại lật lọng, quả thực buồn cười!”
Thẩm Lưu Hưởng cũng không giải thích nhiều, chỉ là nhìn về phía Lăng Việt: “Mở quyển trục trong tay ngươi ra.”
Lăng Việt nhăn mày, ý thức được cái gì.
Ngự Thần Quyết là cấm thuật nội tông, đều có bí thuật bảo hộ. Trừ tông chủ có thể mở quyển trục ra, còn lại muốn xem bên trong, chỉ có thể phá thuật này bằng tu vi mạnh mẽ.
Mà lúc này ngón tay hắn vừa lật, vậy mà có thể dễ dàng mở quyển trục ra, hiển nhiên đã có ai phá bí thuật, từng xem Ngự Thần Quyết!
“Chuyện là như thế nào?”
Sắc mặt Lăng Hoa cũng khẽ biến, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Diệp Băng Nhiên, “Kiếm Tôn không phải nói chưa từng động sao?”
Mặt Diệp Băng Nhiên lộ vẻ kinh ngạc: “Ta xác thật chưa từng mở ra.”
Đệ tử nội môn nghe vậy, lập tức phản kích nói: “Thanh Lăng Tông các ngươi đừng hắt bát nước bẩn, nhất định là Thẩm tiên quân từng tự tiện mở ra. Bây giờ bôi nhọ Kiếm Tôn chúng ta.”
“Bằng cái nói gì mà nói Kiếm Tôn mở? Đừng vội ngậm máu phun người!”
Ánh mắt Lăng Hoa lại rơi lên người Thẩm Lưu Hưởng. Ngự Thần Quyết là cấm thuật khống chế tâm trí, bị ai lật xem đều không phải là việc nhỏ.
“Quyển trục không phải là ta mở ra. Có người có thể làm chứng,”
Miệng vết thương đau như lửa thiêu, Thẩm Lưu Hưởng nhíu mi, bắt lấy ngón tay Chu Huyền Lan nắm thật chặt, trên mặt lại mang theo vài phần tàn khốc.
“Kiếm Tôn, không ngại nói chứ?”
Ánh mắt mọi người nhìn tới, Diệp Băng Nhiên hơi nhắm mắt, trầm mặc nửa ngày, “Khi Thẩm tiên quân giao cho ta, từng cố ý báo cho bí thuật. Lúc ấy quyển trục hoàn hảo vô khuyết, bí thuật vẫn còn đó.”
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.
Quyển trục chỉ từng qua tay Thẩm tiên quân và Diệp kiếm tôn. Nếu như không phải Thẩm tiên quân mở ra, vậy thì chỉ có……
“Không có khả năng, Kiếm Tôn không phải hạng người đạo chích như vậy. Còn nữa. Nếu thực sự có tâm mở xem, hà tất đem trả về Thanh Lăng, không phải chui đầu vào lưới sao?!”
“Chẳng lẽ Kiếm Tôn bao che cho Thẩm tiên quân?”
“…… Còn không bằng bảo ta tin Diệp kiếm tôn xem trộm cấm thuật đấy.”
Lăng Việt đi đến trước mặt Diệp Băng Nhiên, khuôn mặt nghiêm túc: “Việc này không phải là nhỏ, mong Kiếm Tôn công đạo rõ ràng. Ngươi có từng đưa Ngự Thần Quyết cho ai khác không?”
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt.
Y tò mò Diệp Băng Nhiên sẽ đáp như thế nào. Trong sách không có ai tố giác việc này, cho nên, việc Diệp Băng Nhiên từng để Tố Bạch Triệt giữ quyển trục một thời gian ngắn bị che dấu đi.
“……Chưa từng.” Diệp Băng Nhiên đáp.
Thẩm Lưu Hưởng mỉm cười.
Đây mới là đãi ngộ vai chính Tố Bạch Triệt nên có. Có thể làm một kẻ không bao giờ nói dối phá giới.
Y quay đầu nhìn đồ đệ: “Nếu có người phạm sai lầm, ngươi sẽ bao che hắn sao?”
Bị người dựa vào, Chu Huyền Lan vẫn đứng thẳng tắp, nghe vậy đáp: “Sai thì nên phạt, bất kể là ai.”
Thẩm Lưu Hưởng không tin: “Nếu người nọ là Tố chân nhân thì sao?”
Chu Huyền Lan nhìn y không hiểu nổi: “Đệ tử không biết, Tố chân nhân có gì không giống những người khác?”
Tố chân nhân bình dị gần gũi, đối diện với các đệ tử đều rất tốt, nhưng lại không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào với hắn.
Vẻ mặt Thẩm Lưu Hưởng cao thâm khó đoán lắc đầu.
Còn nhỏ thôi.
Nếu lớn lên thêm một chút nữa, về sau người khác chạm vào Tố Bạch Triệt một chút, đều phải bị làm cho đỏ mắt!
Lăng Việt bên kia nhăn mi lại, bốn mắt nhìn nhau với Lăng Hoa.
Nếu Diệp Băng Nhiên không nói ra người nào khác, vậy thì cho dù hắn có từng mở xem cấm thuật hay không, đều phải gánh vác trách nhiệm này.
Vấn đề là, phạt như thế nào?
Diệp Băng Nhiên dù sao cũng là Bắc Luân Kiếm Tôn vang danh thiên hạ. Trừng phạt nặng quá mức, Bắc Luân nhất định sẽ không cam chịu. Phạt nhẹ lại thành nhẹ nhàng quá, truyền ra ngoài người đời lại cho rằng Thanh Lăng sợ Kiếm Tông.
“Dùng roi Tỉnh Thần, một roi kinh thiên khóc quỷ, tên tuổi cũng đủ vang,” Lăng Hoa nhớ tới một vật, “Nhưng người cầm roi khống chế uy lực, đến lúc đó hành hình Diệp Băng Nhiên nhẹ chút là được.”
Lăng Việt gật đầu: “Tạm được, ai đến cầm roi?”
Diệp Băng Nhiên là đệ tử thân truyền của Kiếm Chân đạo nhân, Bắc Luân Kiếm Tôn, người thi hành hình phạt tất nhiên không thể tùy ý, thân phận ít nhất cũng phải tương đương.
Lăng Hoa: “Ta đến đi.”
Sư tôn hắn tuy không bằng Kiếm Chân đạo nhân, nhưng bản thân tốt xấu gì cũng chiếm cái vị trí Tiên Quân, là người có thể miễn cưỡng động thủ ở đây.
Diệp Băng Nhiên tự nguyện lãnh phạt.
Đệ tử trong môn bất đắc dĩ, chỉ có thể oán hận nhìn về phía đầu sỏ gây tội Thẩm Lưu Hưởng.
Nhất định là người này sử dụng gian kế, mưu hại Kiếm Tôn!
“Nghe đồn roi Tỉnh Thần đánh xuống, tu sĩ Nguyên Anh đều đến da tróc thịt bong, Kiếm Tôn tuy chỉ kém Hóa Thần cảnh một bước, sợ cũng không chịu nổi.”
“May mà, người cầm roi không phải Lăng Việt trưởng lão kia, nghe nói hắn là hạng người tàn nhẫn độc ác.”
“Có thể có chút kiến thức được hay không, Lăng Hoa tiên quân còn đáng sợ hơn a! Bảy lần giết bảy lần cứu Yêu Mạnh Nguyệt, sống sờ sờ đem công chúa Yêu tộc kia trêu đùa điên rồi, thủ đoạn còn chưa đủ ác sao?”
“Nói như thế, Kiếm Tôn chẳng phải là……”
Gió lạnh trên đỉnh núi thổi càng ác liệt, tuyết trắng bay múa đầy trời.
Thẩm Lưu Hưởng lạnh đến phát run, phát hiện toàn thân Chu Huyền Lan tỏa ra hơi nóng ấm áp, nhịn không được cọ sát vào.
Như con bạch tuộc dán lên trên người đồ đệ.
“Sư tôn như thế, sẽ làm tổn thương phong nhã.” Chu Huyền Lan bắt lấy bàn tay trên vai mình.
Một phen bỏ xuống.
Thẩm Lưu Hưởng bám riết không tha, một lần nữa lại treo lên, thanh âm phát run: “Ta lạnh, miệng vết thương lại đau, đứng không vững…… Thật sự, ta sắp không xong rồi. Nhanh để ta dựa một lát, bằng không thì ngã mất!”
Chu Huyền Lan nghiêng đầu, nhìn người đang dựa trên đầu vai mình.
Mặt mày buông xuống tinh xảo như tranh vẽ, thần sắc thập phần uể oải, trên mặt không hề có huyết sắc, môi run rẩy.
“……”
Xem bộ dáng này, tựa hồ thật sự sắp không xong.
Thôi, không ảnh hưởng toàn cục.
Đồ đệ không ngăn cản nữa, Thẩm Lưu Hưởng vui mừng ra mặt, thay đổi cái tư thế, dựa vào đến thoải mái dễ chịu.
Y đang muốn hỏi Chu Huyền Lan tại sao người hắn lại như cái lò sưởi nhỏ vậy, ngước mắt liền nhìn thấy Diệp Băng Nhiên đi theo Lăng Hoa lên đài cao. Trong tay Lăng Hoa nắm một cái roi đen đen.
“Roi kia, đánh lên người hẳn là rất đau đi.”
Chu Huyền Lan nhìn: “Hoa tiên quân sẽ không ra tay tàn nhẫn, an nguy của Kiếm Tôn, sư tôn cứ yên tâm đi.”
“Vì sao không ra tay tàn nhẫn?!” Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.
Còn đang chờ Diệp Băng Nhiên bị đánh đến mức phải kêu ngao ngao đây. Đến cả Tứ Phương Huyết Trì y cũng phải vào, nếu không có Hộ Hồn Y, sớm đã hơi thở thoi thóp. Thế mà Diệp Băng Nhiên chỉ chịu chút trừng phạt nhỏ, thiên lý nào dung!
“Nếu Lăng Hoa có thể cầm roi, có phải ta cũng có thể hay không?”
Chu Huyền Lan gật đầu.
Luận thân phận địa vị, ở đây người thích hợp nhất thi hành hình phạt với Diệp Băng Nhiên chính là Thẩm Lưu Hưởng.
Nhưng……
“Không phải sư tôn lạnh đến không xong, miệng vết thương đau đến không xong, cả người đều sắp không xong sao, còn có sức lực quất người?”
Thẩm Lưu Hưởng buông đồ đệ ra, hậm hực cười: “Vi sư hình như…… Đột nhiên lại được rồi!”
Chu Huyền Lan: “……”
Thẩm Lưu Hưởng xung phong nhận việc của tay đấm, Lăng Hoa không ý kiến gì, đem roi Tỉnh Thần giao cho y. Không nói mặt khác, Thẩm Lưu Hưởng là đệ tử của Ngũ Uyên đạo nhân, xác thật thích hợp.
Nhưng thật ra Lăng Việt rất không muốn: “Nếu ngươi tha Diệp Băng Nhiên quá nhẹ, chờ tông chủ trở về ta tất báo với hắn!”
Thẩm Lưu Hưởng biết hắn suy nghĩ gì.
Lo lắng mình vì yêu choáng váng đầu óc, luyến tiếc tổn thương Diệp Băng Nhiên.
Trên thực tế, ngoài Lăng Việt nghĩ như vậy, những người khác ở đây cũng ôm suy nghĩ tương tự, đều cho rằng Thẩm Lưu Hưởng tiếp nhận roi thần, là để che chở Diệp Băng Nhiên, không đành lòng nhìn hắn chịu mảy may thương tổn.
Sắc mặt đệ tử Thanh Lăng Tông xanh mét, cảm thấy Thẩm tiên quân tám phần lại làm cho tông môn mất mặt.
Đệ tử Kiếm Tông thở phào một hơi, thả lỏng biểu tình.
Cho dù cực kỳ chán ghét Thẩm Lưu Hưởng, cũng không thể không thừa nhận, người này đối với Kiếm Tôn là thật tình, tuyệt đối không thể tổn thương hắn nửa phần!
“Ngươi tới?”
Diệp Băng Nhiên khoanh tay đứng, mày kiếm hơi nhíu, “Là ta sai, không cần lưu thủ.”
Đến cả người bị phạt đều khuyên y không cần lưu thủ.
Thẩm Lưu Hưởng hơi nhếch khóe môi, nhịn không được cười khẽ, chậm rãi điều động linh lực trong cơ thể.
Một khi đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.
Thân thể này từng chịu trọng thương, đến nay chưa thể khỏi hẳn, đột nhiên điều động linh lực, sẽ cấp hỏa công tâm đến hộc máu, y chỉ có thể đem một chút linh lực vận chuyển vào trong roi thần, thúc giục nó.
Qua thời gian một chén trà nhỏ.
Trên đài cao, còn chưa truyền đến động tĩnh gì.
Thanh Lăng Tông có người trầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc có đánh hay không, Diệp kiếm tôn mở cấm thuật của chúng ta, Tiên Quân vẫn không hạ thủ được sao?!”
Đệ tử Kiếm Tông biểu tình khinh miệt, cười nhạo một tiếng.
“Ta đã nói sao, hành động lúc trước của Thẩm tiên quân là loè thiên hạ thôi. Nếu y có tâm tính kia, đã không quỳ mấy ngày ở cửa Kiếm Tông chúng ta, chỉ để nhìn Kiếm Tôn một cái.”
“Lời này thật là có lý, ta thấy hôm nay y thà là tự quất mình hai roi, cũng tuyệt đối sẽ không……”
Bang!
Roi thần rơi xuống.
Diệp Băng Nhiên quỳ một gối trên mặt đất, sau lưng xiêm y nứt ra một miếng, lộ ra một vết máu xanh đen dài từ cổ đến cuối xương sống, dữ tợn đến cực điểm.
Toàn trường lâm vào tĩnh mịch.