Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 7



Ánh nến leo lắt, cửa sổ đóng chặt.

Tố Bạch Triệt ngồi cạnh bàn, cầm cây kim mảnh, chút có chút không khảy bấc đèn.

“Diệp Băng Nhiên đi rồi,” gã hạ giọng, trên mặt lộ ra mấy phần trào ý, “Như thế này làm sao lấy được Thánh Minh Quả?”

Vốn tính để Diệp Băng Nhiên ở trong tông thêm mấy ngày, nhưng hắn bị thương, liền mất đi tư cách tranh đoạt linh quả, không giúp được gã.

Thánh Minh Quả là linh quả ngàn năm mới xuất hiện một lần, trong đó ẩn chứa linh lực có thể làm tu vi nháy mắt tăng cao, mà lại không có bất kỳ tác dụng phụ gì. Tu sĩ dưới Hóa Thần cảnh đều đỏ mắt.

Hiện giờ linh quả ở Thanh Lăng Tông, đợi tông chủ trở về sẽ công khai.

Căn phòng chìm trong im lặng, trong chớp mắt bỗng vang lên một giọng nói nghèn nghẹn gian nan.

Dưới ánh nến tối tăm càng nổi bật vẻ quỷ dị u ám, “Đợi Lăng Dạ trở về, sẽ ngoan ngoãn đem linh quả cho ngươi. Ngươi chỉ cần nghe ta phân phó, chăm sóc tốt cho Ngao Nguyệt là được.”

“Chiếu cố một con chó thì có tác dụng gì?” Tố Bạch Triệt lạnh mặt, ném cây kim lên mặt bàn, “Bây giờ ta nghe thấy chó kêu đều phiền muốn chết. Đồng Khê. Ngươi có thể cho ta làm chuyện gì hữu dụng chút hay không?”

“Hắn là Thiên Cẩu.”

“Thì cũng là chó!”

Đồng Khê mất kiên nhẫn: “Ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được. Và phải nhớ kỹ, tiếp cận tên đệ tử Chu Huyền Lan kia.”

Tố Bạch Triệt xách ấm trà lên, không cho là đúng: “Một tiểu đệ tử, cho dù thiên phú cao đi nữa, trước mắt cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ thôi, tiếp cận có tác dụng gì?”

Đồng Khê: “Ta không thể báo cho ngươi quá nhiều. Nhưng đệ tử này khí vận rất mạnh, ngày sau tuyệt đối đứng đầu Tu Chân giới.”

Nước trà rót vào ly sứ tinh mỹ, tỏa ra nhiệt khí nhàn nhạt.

“Ai mà biết trước được việc tương lai.” Tố Bạch Triệt trợn trắng mắt, cười: “Ta có thời gian phí công phu trên người một tên tiểu quỷ, sao không trực tiếp đi công lược Đế Vân Vũ, người mạnh nhất Tu Chân giới cả trăm ngàn năm qua?”

“Đom đóm lại vọng tưởng hái được mặt trăng!”

Đồng Khê giận tái đi: “Chủ nhân Đế Cung là người tuyệt nhất thế gian. Ngươi muốn công lược hắn, còn kém xa lắm đấy!”

Ý trong lời ngoài, chính là coi thường gã.

Tố Bạch Triệt cười một cái lạnh như băng, “Ta không có hứng thú với những người khác, chỉ muốn tăng tu vi cho mình.”

Đồng Khê nói: “Cho nên ta ở đây giúp ngươi.”

Tố Bạch Triệt cầm lấy chén trà, ngón tay mảnh dài chậm rãi vuốt ve. Qua một lúc lâu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, doanh doanh cười: “Nếu không thể giúp ta như nguyện, ta chắc chắn sẽ kéo ngươi vào địa ngục Tu La.”

Đồng Khê lặng im, cảm thấy một chút hàn ý.

*

Mặt trăng bị mây che khuất, bóng đêm âm u như mực.

Dưới Triều Vân Phong, Thẩm Lưu Hưởng gọi Chu Huyền Lan lại, chỉ vào con đường lát đá xanh, “Đường ở bên này. Ngươi đi nhầm rồi.”

Chu Huyền Lan quay mặt về hướng ngược lại: “Đệ tử phải về nghỉ ngơi.”

Lúc này Thẩm Lưu Hưởng mới nhớ ra. Không giống các đệ tử thân truyền khác, Chu Huyền Lan vẫn ở phó phong với các đệ tử bình thường.

Triều Vân Phong to như vậy, tối nay, chỉ còn lại một mình y.

Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu nhìn, mây đen kịt đè trên bầu trời, khắp ngọn núi khó nhìn thấy ánh đèn, bóng cây rung chuyển, trong phong yên tĩnh đến đáng sợ.

Y quấn chặt quần áo, chân thật đáng tin nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi ở Triều Vân Phong cùng với ta.”

Chu Huyền Lan dừng bước chân, khẽ nhíu mày.

Hắn không câu nệ nơi ở, nhưng Triều Vân Phong lại rất phiền toái, cách nơi tu hành quá xa, đi lại phải lãng phí không ít thời gian.

“Đệ tử ở phó phong rất tốt, không cần đổi chỗ khác.”

“Ngươi tới Triều Vân Phong, vi sư mới dễ chỉ điểm cho ngươi.”

Chu Huyền Lan chăm chú nhìn người trước mặt, không nghĩ ra người chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm sư tôn, có mặt mũi gì nói hai chữ ‘chỉ điểm’?

Sâu trong đáy mắt hắn có chút lạnh lẽo: “Nếu đệ tử cự tuyệt thì sao?”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, suy tư một lát, ngước mắt nhoẻn miệng cười: “Vậy ta đây chỉ có thể quen ngươi.”

Hắc y thiếu niên sửng sốt một lát, lạnh lẽo trong mắt hoàn toàn biến mất, trên mặt lộ ra một mạt thần thái mất tự nhiên, hơi nghiêng đầu, môi mỏng khẽ nhếch: “Đệ tử ở phó phong rất tốt. Sư tôn không cần nhớ mong.”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: “Được được, ngươi đi đi.”

Chu Huyền Lan lại nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng, xoay người rời đi.

Đi chưa đến hai bước, hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm người phía sau: “Sư tôn có việc gì?”

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu.

Chu Huyền Lan lại đi lên phía trước vài bước, quay đầu lại, phát hiện khoảng cách với y không thay đổi, “Sao sư tôn lại đi theo ta?”

“Ta không ngăn cản ngươi trở về, ngươi cũng đừng cản ta đi theo.” Thẩm Lưu Hưởng vắt tay sau lưng, vạt áo lay động trong gió đêm, “Nói phó phong còn chỗ ở. Ở đâu ta cũng đều có thể tạm chấp nhận ở một đêm.”

Chu Huyền Lan ngầm hiểu.

Không khó tưởng tượng.

Nếu đêm nay Thẩm Lưu Hưởng dám ngủ lại phó phong, ngày mai tin đồn vớ vẩn hoa hoè loè loẹt sẽ truyền khắp Tu Chân giới.

Đường đường Tiên Quân lại ở tiểu phó phong, tài chính trong tông gặp khủng hoảng rồi!

Ban ngày vì tình mình đầy thương tích, đêm khuya liền ngủ lại phó phong của đệ tử. Thẩm tiên quân tự sa ngã, sắp dùng thủ đoạn độc ác nhổ cỏ, đệ tử Thanh Lăng nguy rồi!

Chu Huyền Lan về phòng thu thập đồ đạc xong, xách bao lên đi rồi.

Một đám đệ tử phía sau ra cửa nhìn quanh.

“Oa, dọn đến Triều Vân Phong rồi. Cuối cùng ta đã có cảm giác Chu Huyền Lan là đệ tử thân truyền.”

“Thẩm tiên quân tự mình tới đón? Trời ạ. Cũng thật tốt với Chu Huyền Lan quá đi.”

“Vừa rồi là Tiên Quân cười với ta sao? Không xong. Có chút động tâm!”

“Ngươi muốn chết a. Nhưng cũng phải nói lại. Trước kia Tiên Quân lớn lên là bộ dáng này sao? Vì sao lại luẩn quẩn trong lòng dùng Thuật Dịch Dung?”

“Vì Diệp kiếm tôn? Thật điên rồi.”

……

Hai thân ảnh xen lẫn trong đám đệ tử, yên lặng lui ra ngoài, rời khỏi phó phong.

Một người nói: “Kiếm Tôn cũng đi rồi, chúng ta còn ở lại sao?”

Thiếu niên vóc dáng cao cao, cầm trong tay trường kiếm, lạnh lùng nói: “Đương nhiên. Thẩm Lưu Hưởng làm Kiếm Tôn chịu nhục lớn như thế, phải trả thù!”

Diệp Ý: “Nhưng y đã là Nguyên Anh, chúng ta đi không khác gì kiến càng lay cổ thụ.”

“Đừng bị hình tượng mê hoặc,” Diệp Nhĩ móc thoại bản từ túi trữ vật ra, “Theo Bí Truyện Ký Tái, Thẩm Lưu Hưởng đã mười năm chưa từng động tay với ai, chứng tỏ thương thế của y không thể khỏi hắn. Linh lực trong cơ thể cũng để phí thôi.”

Diệp Ý: “Ý của ngươi là?”

“Nhân lúc y ngủ say, bắt đi đánh một trận.”

Diệp Ý: “Tuyệt đối không có khả năng thành công. Ngươi nghĩ Tiên Quân ngu ngốc sao?!”

Diệp Nhĩ không muốn nhiều lời nữa, phẫn nộ mê hoặc tâm trí hắn, xoay người liền chạy về phía Triều Vân Phong.

Triều Vân Phong có rất nhiều phòng, Chu Huyền Lan chọn một gian vào ở, Thẩm Lưu Hưởng không tiếp tục quấy rầy nữa, trở về phòng.

Đóng cửa lại.

Đang tính uống chút nước, bỗng nhiên Truyền Âm Khí trong lòng ngực nóng lên.

“Thu được tin tức, tông chủ về rồi.” tiếng Lăng Hoa lười nhác, tựa hồ đang uống rượu, tiếp tục nói, “Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Có ý gì?”

“Không phải ngươi muốn chờ tông chủ về, đi xin Thánh Minh Quả cho Diệp Băng Nhiên sao?”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng vừa động.

Thánh Minh Quả, là linh quả hữu dụng nhất cho tu sĩ dưới Hóa Thần cảnh. Trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Hưởng xác thật có được, nhưng xoay người liền đưa cho Diệp Băng Nhiên, Diệp Băng Nhiên lại trở tay cho Tố Bạch Triệt.

Một phen lưu chuyển, Tố Bạch Triệt thành người thắng to nhất.

“Ta không cho hắn. Tự ta muốn.”

Lăng Hoa chấn động cả người, từ nóc nhà ngồi dậy, buông bầu rượu, “Ngươi lặp lại lần nữa!”

“Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài,” Thẩm Lưu Hưởng nói, “Ta tình nguyện lấy cho ngươi làm đồ ăn vặt, cũng tuyệt đối không cho hắn.”

“Cảm tạ ý tốt của ngươi, thể chất ta bất đồng, không cần linh quả.” Lăng Hoa kích động muốn khóc, “Gần đây ta lo lắng đến mất ngủ, chính là vì tiếc Thánh Minh Quả rơi vào tay người khác, vậy mà ngươi cũng biết đau lòng bảo bối rồi!”

Mấy năm nay, phàm là thứ tốt cho Thẩm Lưu Hưởng, ngày hôm sau liền vào tay Diệp Băng Nhiên.

Làm hắn tức giận không nhẹ!

Trước mắt trong tông môn, người thích hợp ăn Thánh Minh Quả nhất, chính là Thẩm Lưu Hưởng. Nếu y nói với tông chủ là y muốn, tám chín phần mười có thể có được.

“Tại sao ta lại làm thế?” Thẩm Lưu Hưởng hỏi.

Lăng Hoa trầm ngâm một lát: “Lần trước trên Lăng Tiêu đại điện, tông chủ muốn ngươi cắt bỏ kết tóc kia, là ngươi động thủ, làm tông chủ lui bước.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.

Sư huynh Lăng Dạ, tông chủ đương nhiệm của Thanh Lăng Tông, nhân vật số một số hai Tu Chân giới, đại quái vật hậu kỳ Hóa Thần cảnh.

Y có bản lĩnh này sao? Có thể đánh cho Lăng Dạ lui bước?

“Lúc ấy ta sợ hãi cực kỳ. Tông chủ cũng sợ.” Lăng Hoa uống ngụm rượu, lòng còn sợ hãi nói, “Ngươi đặt Vênh Vang lên trên cổ, cánh tay dùng sức. Trong chớp mắt máu me văng khắp nơi, thiếu chút nữa liền cứu không nổi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “…… Ồ”

Tự vận ép người.

Thật là thủ đoạn lợi hại.

“Nhưng lần này muốn Thánh Minh Quả, không cần phải như thế,” Lăng Hoa cười một cái, “Đều trông cậy vào ngươi sớm ngày bước vào Hóa Thần cảnh đấy. Đến lúc đó Thanh Lăng Tông ta sẽ mạnh hơn. Trở thành đại tông phái đệ nhất Tu Chân giới không phải giấc mơ nữa.”

Lăng Hoa nói, bắt đầu tâm tình nghiệp lớn vạn năm của Thanh Lăng Tông.

Bên kia Thẩm Lưu Hưởng ghé ở trên giường, lặng yên không một tiếng động khép mắt lại.

*

“Chờ một chút!”

Diệp Nhĩ cảm nhận hơi thở vững vàng của người trong phòng, tận dụng thời cơ, lập tức muốn nhảy vào phòng qua cửa sổ khép hờ. Diệp Ý vội đè hắn lại, “Nhất định là Tiên Quân cố ý, dụ chúng ta đi vào một lưới bắt hết.”

Diệp Nhĩ đẩy hắn ra: “Trong Bí Truyền Ký Tái, Thẩm Lưu Hưởng chỉ có cái vỏ Nguyên Anh rỗng. Không cần sợ.”

Dứt lời, hắn thả người nhảy vào trong cửa sổ.

Diệp Ý sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng lúc này không còn đường lui nữa, chỉ có thể căng da đầu đuổi theo.

Lăng Hoa bá bá nửa ngày, phát hiện người bên kia Truyền Âm Khí không phản ứng, sắc mặt xanh mét, rống lớn: “Ngươi tỉnh dậy cho ta!”

Một tiếng rít gào đinh tai nhức óc bay vào trong tai, Thẩm Lưu Hưởng sợ tới mức giật mình, mở bừng mắt.

Sáu mắt nhìn nhau với hai gã đệ tử đứng trước giường.

“……”

Diệp Nhĩ không nói hai lời, cầm trong tay cái túi đen dơ bẩn, chụp lên đầu người trên giường.

Diệp Ý sợ tới mức sắp xỉu tới nơi, không nhịn được mắng: “Ngu ngốc, tốt xấu gì cũng dùng kiếm a! Cái túi rách nhặt ở bãi đất hoang thì có tác dụng gì?! Tiên Quân trở tay là có thể, là có thể…… Hả, sao tiên quân lại bất động?”

Trước mắt Thẩm Lưu Hưởng hiện ra ngôi sao.

Thời khắc bị chụp túi vải đen lên đầu, tức khắc đầu váng mắt hoa, như bị mạnh mẽ đẩy vào thời không khác. Ngay sau đó tầm mắt hoàn toàn đen xì, mất đi ý thức.

Một giọt nước rơi trên má, Thẩm Lưu Hưởng tỉnh lại.

Diệp Ý hất nước lên mặt y như chim sợ cành cong, lảo đảo lui về phía sau một bước.

“Tiên, Tiên Quân.”

Sau khi Thẩm Lưu Hưởng ngất đi, bị hai đệ tử Kiếm Tông kéo đến rừng cây gần đó, dùng dây thừng trói chặt vào một gốc cây to.

Diệp Nhĩ tìm tảng đá, chuyên tâm mài kiếm.

Diệp Ý gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, kẻ lỗ mãng Diệp Nhĩ này, ấy vậy mà thành công trói Tiên Quân lại thật.

Giờ thì xong đời!

Thanh Lăng Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ, phỏng chừng trở về Kiếm Tông chính là hai cỗ thi thể.

Không đúng.

Tuyệt đối không thể bại lộ bọn họ là Bắc Luân Kiếm Tông. Nếu không. Nói không chừng sẽ khiến cho hai tiên tông đại chiến!

“Ta là đệ tử Bắc Luân Kiếm Tông, Diệp Nhĩ.”

Diệp Ý trợn mắt há hốc mồm.

Thẩm Lưu Hưởng ngốc ngốc, nhìn về phía thiếu niên rất cao.

Diệp Nhĩ cầm trường kiếm, giơ ngang lên cổ y, gằn từng chữ một, tức giận lan tràn nói: “Thẩm Lưu Hưởng, ngươi biết sai chưa?!”

Thẩm Lưu Hưởng: “……”

Tay cầm kiếm run nhè nhẹ, Diệp Nhĩ giận đỏ mắt: “Ngươi dám quất Kiếm Tôn, ai cũng không thể nhẫn!”

Trong chớp nhoáng, Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới người này là ai.

Diệp Nhĩ, đệ tử mê muội số một của Diệp Băng Nhiên.

Yêu ai yêu cả đường đi, tìm mọi cách che chở Tố Bạch Triệt, sau lại vì cứu gã mà chết, xem như nhân vật trọng yếu thúc đẩy tuyến tình cảm của Tố Bạch Triệt và Diệp Băng Nhiên.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt.

Diệp Nhĩ là người làm việc không kể hậu quả. Không hề nghi ngờ, nếu y dám nói Diệp Băng Nhiên nửa câu không tốt, cổ liền lạnh.

“Ngươi hiểu lầm rồi.” Thẩm Lưu Hưởng dựa vào thân cây, “Đây là ta và Diệp Băng Nhiên đã thương lượng trước, diễn kịch trước mặt mọi người thôi.”

Diệp Nhĩ làm sao chịu tin: “Thần quất ở trên người Kiếm Tôn, tiên tiên đến thịt, cũng coi như diễn kịch?”

“Quất lên thân hắn, đau trong lòng ta,” Thẩm Lưu Hưởng ngữ khí trầm trọng, “Nhưng hắn yêu cầu ta như vậy, bổn Tiên Quân cũng thực bất đắc dĩ.”

Diệp Nhĩ lạnh giọng: “Hồ ngôn loạn ngữ. Sao Kiếm Tôn lại muốn người khác đánh mình?”

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ rũ hàng mi, trên mặt toát ra một mạt giãy giụa rối rắm, sau một lúc lâu, mới thở dài, “Thôi. Nói cho các ngươi cũng không sao.”

Diệp Nhĩ sửng sốt: “Cái gì?”

Thẩm Lưu Hưởng cắn răng một cái, cất cao giọng nói: “Kỳ thật Kiếm Tôn các ngươi đặc biệt thích người khác đánh hắn. Đánh càng đau, hắn càng sướng!”

Diệp Nhĩ nhăn mi, tiêu hóa ý tứ trong lời nói.

Nhưng Diệp Ý lập tức phản ứng lại, giận tím mặt, “Đừng vội nói bậy! Làm sao Kiếm Tôn có thể như vậy? Như vậy không phải đam mê thanh nhã!”

“Ta biết các ngươi nhất thời không tiếp thu được,” Thẩm Lưu Hưởng hoãn thanh nói, “Kỳ thật ta cũng vừa biết không lâu, cho nên mới ra tay tàn nhẫn với Băng Nhiên dưới con mắt mọi người. Bằng không các ngươi nghĩ xem, ta ngưỡng mộ Kiếm Tôn các ngươi như thế, làm sao có khả năng tổn thương hắn?!”

Diệp Ý dần dần cứng đờ, mơ hồ có chút tin.

Thẩm Lưu Hưởng ái mộ Diệp Băng Nhiên sâu bao nhiêu, đệ tử Kiếm Tông biết rõ nhất. Cứ như đột nhiên đổi thành người khác, ra tay tàn nhẫn với Kiếm Tôn, quá không hợp với lẽ thường.

Nhưng nếu giải thích theo cách đó, hết thảy liền được nói thông.

Thẩm Lưu Hưởng dùng sức quất Kiếm Tôn, kỳ thật là đang thỏa mãn hắn, tiến tới lấy lòng hắn……

Diệp Ý đánh cái rùng mình.

Hay là Kiếm Tôn thật sự……

“Không đúng,” Diệp Nhĩ nói, “Lúc Kiếm Tôn rời đi toàn là nén giận trừng ngươi. Nếu thích ngươi đánh người thật, vì sao phải như thế?”

“Đó là ám hiệu,” Thẩm Lưu Hưởng không nhanh không chậm nói, “Ý bảo ta hắn rất vừa lòng, lần sau lại đến.”

Diệp Nhĩ ngây ngẩn cả người, chậm rãi buông kiếm: “Thật sự như thế?”

Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt nghiêm túc: “Nếu các ngươi không tin, ta có thể thề. Nếu lúc trước bổn quân nói nửa câu nói dối, cuộc đời này với Diệp Băng Nhiên không thể lại……”

“Đủ rồi! Ta tin Tiên Quân!”

Diệp Nhĩ hét lớn, cảm động đến rơi nước mắt, lập tức cởi dây trói.

Diệp Ý cũng nháy mắt tin tưởng không nghi ngờ.

Theo lời Thẩm Lưu Hưởng trước kia từng nói. Nếu cuộc đời này không thể làm bạn với Diệp Băng Nhiên, không bằng sớm nhập Hoàng Tuyền. Hiện giờ, y dám lấy chuyện này ra thề, quả thực so với dùng sinh mệnh bảo đảm còn đáng tin hơn!

Cởi trói.

Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy, xoa xoa cánh tay, tầm mắt dừng trên chiếc túi đen trên mặt đất.

Y nghĩ đến một cái pháp khí.

Túi Tinh Hoa, là thứ nổi tiếng trong tay Tố Bạch Triệt ở hậu kỳ, uy lực phi phàm, đến tu sĩ Nguyên Anh cảnh đều có thể bị nhốt vào trong đó, vô lực chống cự.

Thẩm Lưu Hưởng đang muốn đi qua nhìn một cái.

Thân thể bỗng nhiên run lên, linh lực trong cơ thể xao động. Y thở sâu, ý đồ khống chế linh lực vận chuyển, nhưng tốn công vô ích.

“Tiên Quân, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Diệp Ý muốn lại đỡ, lại bị một cỗ uy áp vô hình từ người Thẩm Lưu Hưởng đẩy ra, ầm ầm bay ngược hơn mười dặm.

Mạnh đến phun ra búng máu.

Diệp Nhĩ cuống quít đuổi tới, nâng hắn dậy.

Diệp Ý cả người đau kịch liệt, che ngực miễn cưỡng ngẩng đầu, đột nhiên mở to mắt.

“Đây là…… muốn đột phá?!”

“Hóa Thần cảnh!!!”

Trên bầu trời Triều Vân Phong, bỗng nhiên tụ tập tới lượng lớn linh khí, quét sạch các đỉnh xung quanh.

Thiên địa biến sắc.

Quanh Triều Vân Phong, không ai có thể đến gần.

Đệ tử trong tông sôi nổi ra cửa, nhìn về phía linh khí nồng đậm nhất, bị uy áp kinh người nơi đó bộc phát ra làm sợ tới mức cả người phát run, sắc mặt hoảng sợ.

“Chưa bao giờ gặp qua uy áp khủng bố như thế, đến tột cùng là người phương nào đột phá?!”

“Chẳng lẽ là ai đột phá đến Nguyên Anh. Nhưng không nên có động tĩnh lớn như thế a…… Chẳng lẽ là đánh sâu vào Hóa Thần cảnh!”

“Hướng kia là Triều Vân Phong, chẳng lẽ là Thẩm tiên quân?!”

Trong nháy mắt, Triều Vân Phong bị phong tỏa toàn bộ.

Lăng Hoa đuổi tới trước tiên, bày kết giới, phòng ngừa có người quấy rầy Thẩm Lưu Hưởng đánh sâu vào Hóa Thần cảnh.

Trên mặt nửa mừng như điên, nửa là lo âu.

Trong mười năm, tu vi của Thẩm Lưu Hưởng không có một chút tinh tiến nào. Bây giờ thình lình muốn đột phá, đem hắn đều dọa tới rồi.

Nếu tối nay Thẩm Lưu Hưởng có thể đột phá đến Hóa Thần cảnh, với Thanh Lăng Tông sẽ là thiên đại hỉ sự. Nếu thất bại, hậu quả là không dám tưởng tượng……

Thời gian nhanh trôi đi.

Không khí trong Thanh Lăng Tông càng thêm ngưng trọng, cả không gian đều trở nên nôn nóng. Trong lòng mọi người căng như dây đàn.

Bất tri bất giác, bóng đêm rút đi.

Ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu đến Triều Vân Phong, linh khí phía trên khôi phục vững vàng, mọi thanh âm đều im lặng.

Chu Huyền Lan đạp lá cây đầy đất, tìm kiếm Thẩm thân ảnh Lưu Hưởng khắp nơi.

Trên mặt đất có hai đệ tử không biết sống chết, Chu Huyền Lan lướt thẳng qua. Lại đi lên phía trước hơn mười dặm, thấy trên rễ cây thô to, đáp một đống xiêm y tròn trịa.

Là quần áo của Thẩm Lưu Hưởng, lại không thấy bóng người.

“Sư tôn.”

Chu Huyền Lan gọi một tiếng.

Bỗng nhiên, cái đống lùm lùm trong quần áo giật giật.

Một tiểu nam hài phấn trang ngọc trác, gian nan thò đầu ra từ đống quần áo.

Y vươn tay nhỏ trắng nõn, khóa vạt áo to rộng trên thân thể nhỏ bé trơn bóng, sau đó nhìn về phía Chu Huyền Lan, chớp chớp đôi mắt đen nhánh sáng như tuyết.

“Ồ, ngươi tới rồi.” Thẩm Lưu Hưởng cất giọng sữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.