Giờ phút này Đại Công Tử con ngươi co rút nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.
Hai người bốn mắt giao nhau, chỉ một giây đã bộc phát ra sát khí.
Đại Công Tử hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Đại Công Tử phất tay áo một cái, vẫn bàng quan, dường như khinh thường tự mình ra tay.
Tiểu Hồng cầm A Ma Luân Bảo, vững vàng tới gần, nhanh chóng hút ma khí bốn phía để bổ sung chính mình.
Lý Vân Tiêu đột nhiên bảo:
– Nàng đi giúp Nguyệt.
Tiểu Hồng giật mình, không chịu rời đi:
– Cái gì? Vậy còn đại ca?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Nguyệt bám chân Cơ sắp không kéo dài nổi nữa, nếu Cơ rảnh tay thì thật sự tiêu đời. Ta có thể ứng đối ba người này.
Tiểu Hồng nhìn thoáng qua gần đó. Dường như Cơ cũng biết Hầu đã chết, cảm xúc táo bạo chất chứa trong chiêu thức, toàn là chiêu độc ác phát cuồng đánh vào Thập Nhị Thần Sát liên tục nứt rạn.
– Được rồi, Vân Tiêu ca ca cẩn thận!
Tiểu Hồng không phải loại nữ nhân bình thường hành động theo tình cảm, nàng lập tức lắc người đi hỗ trợ cho Nguyệt.
Lý Vân Tiêu vươn tay chộp lấy ra tấm thuẫn cầm trong tay, trực tiếp ném ra ngoài.
Tấm thuẫn đón gió biến to, trong khoảnh khắc biến lớn mấy mẫu đè Phúc, Lộc, Thọ.
Phúc, Lộc, Thọ giật mình kêu lên:
– Đó là…!
Cảm giác như thiên địa đều bị tấm thuẫn bao lại.
Không chỉ thế, một luồng khí thế kinh khủng phát ra từ thuẫn, ma văn trên thuẫn mấp máy, ma khí đầy trời tụ tập vào cái đầu thú.
Lòng Lý Vân Tiêu cực kỳ kích động, lần đầu tiên hắn thấy cảnh này. Đây là thần thông lần trước hắn mò ra, lần đầu tiên thi triển.
A Nam Kiền Sát hiện liên kết tinh thần với Lý Vân Tiêu, làm hắn hân hoan nhất là tấm thuẫn tuôn ra lực lượng ngập trời nhưng không rút đi bao nhiêu ma khí của hắn, đầu thú chỉ hấp thu lực lượng thiên địa.
Đại Công Tử hoàn toàn biến sắc mặt kinh kêu:
– Cổ Ma Kiền Sát!
Đầu thú ăn nhiều ma khí rồi như có sự sống bắt đầu mở mắt ra nhìn chăm chú Phúc, Lộc, Thọ.
Khí thế khủng bố phát ra từ đầu thú, Lý Vân Tiêu cũng thầm sợ la nguy rồi.
Lý Vân Tiêu đã nhận ra mình làm một chuyện rất ghê gớm, chưa biết đúng hay sai.
Trong khoảnh khắc này Lý Vân Tiêu bỗng phát hiện quyền kiểm soát A Nam Kiền Sát giảm nhỏ dần. Đặc biệt cái đầu thú dần hiện ra trên mặt thuẫn, nhiều ma khí bị thu nạp dưới thân nó sắp ngưng tụ thành thân thể.
Đại Công Tử hoảng sợ lạc giọng:
– Không ngờ tộc Ma Thần viễn cổ thật sự tồn tại!
Đại Công Tử biến sắc mặt quát to:
– Mọi người nghe lệnh, nhanh chóng giết Kiền Sát!
Đại quân bốn bộ lo chém giết trên thành trì đều ngạc nhiên, đầu tiên là bọn họ không biết Đại Công Tử, thứ hai là không rõ Kiền Sát là thứ gì.
Nhưng ma uy từ tấm thuẫn rất kinh người, Kiền Sát phát ra khí thế và uy nhiếp làm bốn phương kinh hoàng.
Phúc, Lộc, Thọ cảm giác nghẹt thở.
Tiểu Hồng tinh thần kích động, trừ Lý Vân Tiêu ra nàng là người trước tiên cảm nhận A Nam Kiền Sát biến đổi.
Lý Vân Tiêu thì thào:
– Hóa ra đầu ma này là tộc Cổ Ma Thần gì đó, tên là Kiền Sát. Kiền Sát… A Nam Kiền Sát… người lúc trước luyện chế binh khí này thật sự luyện chế Kiền Sát Ma Thần vào trong.
– Không đúng!
Lý Vân Tiêu ngẫm lại:
– Thiên thánh khí là giới lực của một giới ngưng tụ, là thứ tồn tại từ khi Ma giới sinh ra, sao có thứ như Cổ Ma Thần ở bên trong?
Vấn đề này lướt nhanh trong đầu Lý Vân Tiêu, hắn không nghiên cứu sâu, vì tình cảnh hiện tại rất bất ngờ và kinh người, đã vượt qua hiểu biết và tầm kiểm soát của hắn.
Cơ đang dốc sức đại chiến Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát, sau khi Tiểu Hồng đến thì Cơ dần vất vả hơn, cũng đột nhiên phát hiện Cổ Ma Thần Kiền Sát, rất là ngạc nhiên.
Cơ sống khá lâu trong mấy vị Ma Tôn, gã biết nhiều về lịch sử, bí ẩn trong Ma giới.
Sau khi Cơ nghe Đại Công Tử nói thì cả người run rẩy, mắt bắn ra tia kinh sợ.
– Tộc Cổ Ma Thần? Cái này… không thể nào!!!
Cơ mất tập trung giây lát đã bị Tiểu Hồng thừa dịp một kiếm đẩy ra.
Tiểu Hồng, Nguyệt nhanh chóng thụt lùi tranh thủ thời gian thở dốc.
Cơ hỗn loạn tinh thần, dường như không muốn tấn công nữa, chỉ thẫn thờ đứng tại chỗ nhìn.
Đại Công Tử tức giận quát:
– Bốn bộ Cơ, Hầu, Cung, Viêm, mọi người lập tức nghe lệnh vây giết Kiền Sát, còn chờ gì nữa? Ai trái lệnh thì chết!
Người bốn bộ ngơ ngác nhìn nhau, dừng chiến đấu trong tay, đứng ngây như phỗng.
Cơ, Cung phản ứng lại, cùng quát:
– Mọi người nghe lệnh Đại Công Tử, ai trái lệnh thì chết!
Đám Ma tộc thế mới hành động, từ bỏ đối địch với hai bộ Viện, Tranh, xông hướng ma thú chậm rãi sinh ra dưới tấm thuẫn.
Trên vai Vi Thanh nở hoa, Yết hiện hình kinh sợ nhìn, đầu óc ngơ ngẩn lẩm bẩm:
– Kiền Sát… thật sự là Kiền Sát sao? Tộc Cổ Ma Thần… Không thể nào!
Vi Thanh vội hỏi:
– Cái gì là tộc Cổ Ma Thần? Lợi hại lắm sao?
Yết sầm mặt không muốn nói nhiều, thúc giục:
– Mau giết mấy Ma Tôn trước mắt để chấm dứt tai họa ngầm, Kiền Sát thì cứ lặng theo dõi kỳ biến, ít nhất tạm thời có lợi cho chúng ta!
Cung cũng giật mình vì Kiền Sát Ma Thần xuất hiện nhưng dường như gã không biết đó là thứ gì, dù Đại Công Tử đã nói nhưng gã hoàn toàn không hiểu, chỉ biết rằng đó là thứ gì rất ghê gớm.
Cung đang ngạc nhiên thì Yết trên vai Vi Thanh bỗng ra tay, mảng lớn dây mây như mưa rơi xuống, tụ lại thành kết giới.
Vi Thanh cũng ra tay đột ngột, gã bay lên.
Cung giật nảy mình, cảm nhận hơi thở cường đại, gã biết chiến đấu có biến, thầm cảnh giác.
Bùm!
Hai tay Vi Thanh va chạm vào nhau, thực lực của Cung mạnh hơn một chút đã đánh bay Vi Thanh đi.
Nhưng cùng lúc đó người Cung quấn đầy dây leo, cành không ngừng trườn bò lan tràn trên thân thể gã, siết vào da thịt.
Cung kinh khủng hét to:
– Ngươi là ai!?
Cung hoảng sợ phát hiện trên lưng mình cõng một người, gã không thể tránh thoát những lực lượng dây leo này.
Mặt Yết lộ nét độc ác:
– Người tiễn ngươi về chầu trời!
Tứ chi của Yết đều hóa thành dây leo siết chặt Cung lại, thành lốc xoáy lao hướng Vi Thanh.
Yết quát to:
– Cái bình!
Vi Thanh hiểu ý ngay, bỗng lấy Âm Dương Nhị Khí Bình ra, miệng bình chĩa đằng trước hút Yết, Cung vào.
Bảo bình rung bần bật trong lòng bàn tay Vi Thanh.
Vi Thanh vội đánh ra các loại ấn quyết vào thân bình mới ức chế chấn động được.
Thấy cái bình không còn động tĩnh gì, Vi Thanh truyền âm cẩn thận hỏi:
– Như thế nào?
Giọng Yết truyền ra:
– Hơi gay go nhưng nhìn chung không sao, âm dương nhị khí tẩm bổ ta vô số năm, luyện hóa nó không thành vấn đề, nhưng cần một đoạn thời gian. Trong thời gian này ngươi tự chơi một mình đi, đừng quấy rầy ta.
Vi Thanh thở phào nhẹ nhõm, mắt hấp háy tia vừa mừng vừa sợ, gã trầm tư.
Vi Thanh biết Yết luôn tìm cách phục hồi thân thể Thánh Ma, trước khi khôi phục lại thì không thể thoát khỏi Âm Dương Nhị Khí Bình của gã, cần phụ thuộc vào gã.
Nếu Yết luyện hóa Cung, hấp thu lực lượng của một vị Ma Tôn thì tất nhiên sẽ khôi phục hơn một nửa thực lực, Vi Thanh sẽ gặp con dao hai lưỡi. Nếu Yết phục hồi đến mức có thể vùng thoát ra thì rắc rối. —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!