– Vô dụng, đây là chênh lệch cơ bản về lực lượng, không ai bù đắp được.
Đại Công Tử đẩy chưởng tới trước, nhẹ nhàng chặn lại quyền quang. Mặc kệ Kiền Sát phát cuồng, khóe môi Đại Công Tử cong lên cười nhạt.
– Hèn gì ta cảm thấy tại sao Ma Thần tộc còn tồn tại được, thì ra chỉ là thây khô hóa linh, hiện tại chỉ là con chó của Ma Chủ ngày xưa. Ta tiễn các ngươi về chầu trời hết!
Bóng quyền đầy trời chỉ là ảo ảnh trong mắt Đại Công Tử, gã xì cười, lắc người xuất hiện trên bầu trời, một đấm đánh vào đầu Kiền Sát.
Kiền Sát ngước lên, khuôn mặt không vui không buồn chỉ có hung hăng. Một cái thuẫn tròn màu đen xuất hiện trước mặt Kiền Sát, là A Nam Kiền Sát trước ngực nó.
Bùm!
Đại Công Tử đấm vào A Nam Kiền Sát, ma quang tứ giăng, không gian bị đè ép vặn vẹo xoay tròn nhưng vẫn không thể phá vỡ thuẫn đó.
Đại Công Tử biến sắc mặt, khẽ hừ, người biến ra ba tàn ảnh rơi vào bốn phía Kiền Sát, cùng ra tay đánh.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Ba tiếng nổ liên tục, người Kiền Sát dâng lên bóng thuẫn mờ nhạt chặn công kích lại.
Thuẫn đen chưa phá, hút công kích mạnh mẽ tuyệt đối vào xuyên qua tấm thuẫn đánh vào người Kiền Sát, ấn ba cái lỗ to xuyên thủng người nó.
Ánh sáng tấm thuẫn nhạt dần, người Kiền Sát cũng ngã tới trước.
Mọi người nhìn cảnh tượng đáng sợ, tất cả biểu tình kinh hoàng, đứng ngây như phỗng.
Ma Phổ bị đánh bay rơi vào trạng thái nửa hôn mê, lơ lửng trên không trung, hai tay co giật. Mãi khi Kiền Sát bị đánh ngã xuống thì Ma Phổ tỉnh lại từ tổn hại nặng.
Người Lý Vân Tiêu run rẩy:
– Đây… đây rốt cuộc là lực lượng gì?
Mấy người khác cũng run bần bật trước lực lượng khủng bố đó.
Sau khi đánh chết Kiền Sát thì mấy phân thân của Đại Công Tử lại dung hợp làm một, uy thế kinh người lại giáng xuống chấn nhiếp cả không trung.
Trên mặt Ma Phổ không có nét buồn vui, cũng không có tuyệt vọng, chỉ bình tĩnh nhìn Đại Công Tử:
– Ngươi đã đột phá áp chế của một giới.
Đại Công Tử cười khẩy nói:
– Đột phá là chuyện rất bình thường, từ trăm vạn năm trước bổn tọa đã đột phá!
Ma Phổ ngây dại, giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Lý Vân Tiêu ngây người, run bần bật. Trăm vạn năm trước là thời đại Dận Vũ xưng bá Thiên Vũ giới.
Đại Công Tử lạnh lùng nói:
– Xem ngươi thộn mắt ra kia, từng là Ma Chủ nên ta cho ngươi chết hiểu chuyện. Bổn tọa là chân linh Lục Sí của Thiên Vũ giới, bị người phá hại bất đắc dĩ mới đánh xuyên giới bích trốn lại đây. Hoặc nên nói là lạc nạn ở Ma giới, hiện giờ đã phục hồi lực lượng đỉnh cao, còn tiến bộ thêm một tầng.
Lý Vân Tiêu hoảng sợ hét chói tai:
– Ngươi là Lục Sí!
Vi Thanh cũng rất giật mình, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đại Công Tử liếc xéo Lý Vân Tiêu, chỉ hừ lạnh.
Lòng Lý Vân Tiêu tràn đầy nỗi sợ. Lục Sí bây giờ là bốn phân thân hợp nhất, vượt Thánh Ma cảnh, nếu sáu phân thân dung hợp toàn bộ thì…
Lý Vân Tiêu nhớ đến Lý Dật trong Giới Thần Bi của mình, mồ hôi lạnh ướt đẫm bàn tay.
Ma Phổ nói:
– Không ngờ Thiên Vũ giới có nhân vật như ngươi, ta nghe nói qua chân long Thiên Phượng, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn dừng bước ở Giới Vương. Bây giờ ngươi còn ở Ma giới thì chắc chưa đến tu vi chủ Thiên Giới.
Lục Sí nheo mắt nói:
– Năm xưa ta bị tổn hại nặng, tu vi gần như tán đi, cộng thêm giới lực của Ma giới ức chế, sống sót đã là may. Mấy năm nay tu lại đỉnh cao, làm gì dễ bước vào cảnh giới Thiên Giới được. Mấy trăm vạn năm nay thành tựu chủ Thiên Giới chỉ có ngươi năm xưa đúng không? Nhưng hiện tại ngươi xuất hiện, lục đạo ma binh tụ tập tại đây, xem ra cơ duyên của ta đã đến.
Người Ma Phổ run rẩy, ánh mắt phức tạp.
Lục Sí nói:
– Ma binh vốn là thiên thánh khí của Ma giới, ai có tài sẽ được, không phải của riêng ngươi. Nhưng theo ta quan sát thì ngươi là nhân vật thiên tài ngàn vạn năm hiếm có, dường như đã luyện hóa ma binh?
Ma Phổ phức tạp nói:
– Có vẻ ngươi hiểu biết nhiều về ma binh.
Lục Sí nói:
– Ta đã thấy hai đời Giới Vương của Thiên Vũ giới, cũng thấy hai đời Ma Chủ rồi. Ngươi là người duy nhất luyện hóa thiên thánh khí, còn bọn họ thì đều bị thiên thánh khí luyện hóa, thành thể xác của thiên thánh khí, hoặc nên nói là khí nô, chỉ có ngươi mới là khí chủ. Điều này mang đến bất ngờ rất lớn cho ta, nếu không có tiền lệ thì ngày ta có được ma binh không biết nên làm sao.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, dường như bắt giữ được điều gì:
– Luyện hóa thiên thánh khí?
Hai tay Ma Phổ kết ấn ký giơ trước người:
– Có được ma binh? Ngươi cho rằng ngươi muốn là được sao?
Khí thế của Ma Phổ vốn bị tụt vì bị thương nhưng trả lời khí thế ngưng tụ, tăng vùn vụt.
Lục Sí biến sắc mặt, ánh mắt kỳ dị, hung quang sáng rực.
Người xung quanh lòng run rẩy.
– Còn muốn đánh nữa? Lần này làm sao thắng?
Viện biểu tình cực kỳ khó xem, tay siết chặt A Hàm Đao. Nếu không phải nàng bị thương nặng trong trận chiến với Ma Phổ thì hai người hợp sức cộng với Kiền Sát Ma Thần hơn phân nửa có thể chiến cùng Lục Sí.
Nhưng hiện tại Kiền Sát đã chết, Ma Phổ bị thương nặng, rất khó cứu vãn bàn thua.
Lục Sí nhìn ấn quyết trong tay Ma Phổ, mắt bỗng bắn ra tia sáng cười gằn:
– Liều chết giãy dụa sao? Không tệ, vậy để ta chứng kiến phong thái của cường giả năm xưa tung hoành thiên hạ đi.
Khuôn mặt Ma Phổ bình tĩnh không chút gợn sóng, ấn quyết đánh ra biến thành ba đầu sáu tay.
Viện và Tiểu Hồng biến sắc mặt, đao kiếm trong tay họ run bần bật như bị Ma Phổ triệu hoán.
Hai người không chống cự, mặc kệ ma binh bay đi.
Sáu cánh tay Ma Phổ mở ra sau lưng, năm huyền khí xé gió bay tới chậm rãi rơi vào tay gã. Tay phải bắt ấn giơ lên, một quyển đan thanh chậm rãi rơi xuống.
Mắt Lục Sí bắn ra tia sáng hưng phấn kích động nói:
– A Tị Cổ Quyển! nghe nó bên trong ghi chép bí pháp thần thông vô thượng của Ma tộc, là chí bảo lưu truyền từ thời đại Ma Thần viễn cổ. Dù là Ma Chủ các đời cũng hiếm ai mở ra nó được, nhưng nếu là ngươi thì chắc có thể.
Đám người Lý Vân Tiêu lòng máy động nhìn đan thanh thiết quyển. Bọn họ thầm thấy khó hiểu, lúc triệu hoán lục đạo ma binh chưa từng thấy thiết quyển mở ra, chẳng biết bên trong chứa nội dung gì.
Ma Phổ chậm rãi nói:
– A Tị Cổ Quyển ghi chép hai thời đại nối tiếp nhau, là sách cổ vô thượng khi Ma giới mới được khai sáng thì dung hợp tất cả thần thông trí tuệ của Ma giới cũ.
– Ma giới mới? Ma giới cũ? Là sao? Chẳng lẽ có đến mấy Ma giới?
Người xung quanh ù ù cạc cạc nghe, đám người Viện và Tranh cũng hoang mang.
Nhưng tiếp theo mọi người ngừng suy nghĩ, xoe tròn mắt nhìn đằng trước, sách cổ kia từ từ giở ra trong tay Ma Phổ.
Một chuỗi phù văn bay lên trời như một sợi dây đen dài, bay múa theo quyển trục kéo dài.
Trong quyển trục xuất hiện chữ cổ ma văn, mỗi chữ ẩn chứa lực lượng siêu mạnh, quyển trục tựa như một phương thế giới bày ra lực lượng và quy tắc của nó với người đời.
Lục Sí biến sắc mặt, sợ hãi lùi mấy bước, kinh sợ nhìn sách cổ. —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!