Hộ vệ giáp vàng khẽ thở dài:
– Ngải đại nhân thật là hiền hòa thân thiện, người cũng đẹp nữa.
Hộ vệ giáp vàng khác gật đầu, đồng ý nói:
– May mắn là Ngải đại nhân đến, nếu là Yêu Hoàng đại nhân thì rắc rối rồi.
Hộ vệ giáp vàng lúc trước nhỏ giọng nói:
– Mỗi lần họp cao tầng đều có yêu tộc tham gia, tại sao lần này thành chủ đại nhân trở về từ chối yêu tộc ngoài cửa? Phải chăng có bí ẩn gì?
Hộ vệ giáp vàng khác biến sắc mặt cốc đầu đối phương, mắng:
– Lo làm tốt công tác trông cửa của ngươi là được, đừng lắm chuyện, những việc này không phải chúng ta có thể tham gia thảo luận, coi chừng bị người nghe thấy!
Hộ vệ giáp vàng lúc trước biến sắc mặt, hơi cảnh giác không nói gì nữa.
Giờ phút này trong đại điện, đúng là Lý Vân Tiêu đang triệu tập tất cả cao tầng ở trong thành để họp.
Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê mặc dù theo Lý Vân Tiêu cùng đi Ma giới nhưng luôn ở trong Giới Thần Bi chưa ra lần nào.
Hai người chăm chỉ khổ tu. Khúc Hồng Nhan đã đến đỉnh Hư Cực, định về sau nếu không có việc gì sẽ trực tiếp bế quan hy vọng sẽ bước vào Tạo Hóa.
Tiểu Hồng thì vì có quan hệ với Lý Vân Tiêu nên cũng trở nên đặc biệt, khiến mọi người chú ý.
Lý Vân Tiêu lúng túng nói:
– Tiểu Hồng đã là người của Thiên Vũ Minh, hơn nữa từng cứu mạng ta trong Ma giới.
Mọi người mới hiểu ra.
Phi Nghê nháy mắt cười nói:
– Là người của Thiên VũMinh hay là người của phu quân?
Lý Vân Tiêu nghẹn lời. Mặt Tiểu Hồng đỏ rực, hơi tức giận.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Phi Nghê muội tử đừng phá, giờ đã là lúc nào rồi!
Phi Nghê le lưỡi, Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng bớt lúng túng hơn.
Lý Vân Tiêu nhìn các bóng dáng quen thuộc, khẽ thở dài:
– Ba năm như cách cả đời, ta thấy tu vi của các vị cũng tăng trưởng thì rất là vui mừng.
Những người đang ngồi toàn là thành viên trung tâm của Thiên Vũ Minh và đảo Huyền Ly. Hiên Viên Diệu cũng ở, có mặt Mộng Linh Chân Quân, Nam Khâu Vũ.
Nhưng không thấy Ngạo Trường Không, phu phụ Lệ Hoa Trì. Chắc bọn họ quyết tâm quy ẩn không chịu rời núi.
Diệp Phàm căng thẳng hồi hộp ngồi bên dưới.
Mắt Lý Vân Tiêu hấp háy nhớ tới vụ thuyền Nặc Á, cấm chế trên thuyền quá tỉ mỉ, hắn không cách nào gỡ bỏ trừ phi cưỡng ép phá vỡ, nhưng sợ hủy hoại tin tức bên trong. Chờ lát nữa phải tìm Diệp Phàm giúp.
Diệp Phàm thấy Lý Vân Tiêu nhìn mình thì vội vàng cung kính đứng lên hành lễ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nhiều năm không gặp ngươi đã trở thành cường giả một thế hệ, không biết lệnh tiên tổ Diệp Kình Vũ đại nhân ở đâu?
Diệp Phàm chắp tay thi lễ:
– Tiên tổ đại nhân năm trước bắt đầu bế tử quan, không biết ngày nào mới ra.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Bế tử quan?
Lý Vân Tiêu rung động hỏi:
– Không biết Diệp Kình Vũ đại nhân thị trùng kích cảnh giới gì?
Bình thường chỉ khi gặp ải lớn thì mới bế tử quan để liều chết một phen.
Mắt Linh Mục Địch hấp háy nói:
– Lần này Diệp Kình Vũ trùng kích Giới Vương cảnh.
– Giới Vương!!!
Một lời thốt ra tất cả giật mình, biểu tình khác nhau, càng nhiều là vui sướng.
Lý Vân Tiêu mừng rỡ hỏi:
– Nắm chắc như thế nào?
Linh Mục Địch cười khổ một tiếng, thở dài:
– Trùng kích Giới Vương cảnh ai dám nói mình có nắm chắc? Hắn cũng chỉ liều chết một phen. Nhưng chuẩn bị lâu như vậy, ta nhìn ra được hắn có chút tự tin.
Tuy nói là có tự tin nhưng Lý Vân Tiêu phỏng chừng cơ hội không quá lớn.
Vẻ mặt Hiên Viên Diệu khát khao nói:
– Nếu có một chút cơ hội thì lão phu có đổi bằng cái mạng này cũng đáng giá.
Hiên Viên Diệu tự biết thực lực của mình từ lâu trìe trệ mãi tại chỗ, khó thể tiến bộ chút gì, mỗi khi nhớ đến lại thở dài thườn thượt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hiên Viên đại nhân đừng thở dài, chuyện đó phần lớn nhờ vào cơ duyên, có lẽ cơ duyên đến liền thành công.
Hiên Viên Diệu biết Lý Vân Tiêu đang an ủi mình nên chỉ cười cười, không tỏ ý kiến.
Linh Mục Địch nói:
– Các vị hiếm khi tụ tập một lần, minh chủ hãy kể lại tỉ mỉ chuyến đi Ma giới cho mọi người biết, để chúng ta hiểu thêm về Ma giới và tình thế hiện tại ra sao, có thể nhận rõ ràng hơn.
Lý Vân Tiêu gật đầu tỉ mỉ kể lại từ lúc mình vào Ma giới, đương nhiên hắn không kể hết, thứ gì hắn cảm thấy nên nói thì mới nói ra.
Qua khoảng hai, ba canh giờ Lý Vân Tiêu mới kể xong tất cả, mọi người nghe kinh tâm động phách, biểu tình hoảng sợ.
Linh Mục Địch ngây người cả buổi, gã biết Lý Vân Tiêu đi Ma giới chắc chắn sẽ có thu hoạch không nhỏ nhưng nằm mơ cũng không ngờ gây ra nhiều việc như thế, thu hoạch thật phong phú.
Tiếp theo là tràn đầy lo âu.
Trong đại điện tĩnh lặng nghe tiếng kim rơi, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Lý Vân Tiêu đợi một lúc không thấy ai hé răng, hắn cười hỏi:
– Như thế nào? Đều bó tay trước cảnh khó tương lai sao?
Mọi người nhìn nhau, tập thể lắc đầu.
Thiên Chiếu Tử lặng yên cả buổi, khẽ thở dài:
– Thật tình vì minh chủ mang đến tin tức quá rung động, chúng ta trong một chố không lấy lại tinh thần.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
– Thiên Chiếu Tử nói rất đúng, ta cũng hơi hoảng hốt, không biết minh chủ có đối sách gì không?
Người trong điện cùng nhìn Lý Vân Tiêu, các khuôn mặt cứng ngắc không biểu tình.
Lý Vân Tiêu thở dài thườn thượt:
– Trong lòng ta cũng cực kỳ buồn phiền, theo Nhu Vi đại nhân phỏng đoán thì hơn phân nửa Lục Sí chưa chết, hơn nữa có tu vi chủ Thiên Giới thì e rằng một giới sẽ bị diệt.
Lý Vân Tiêu chưa nói ra phỏng đoán cuối cùng, đó là Thiên Vũ giới bị Lục Sí tiêu diệt, nếu không sẽ tạo gánh nặng lớn trong lòng mọi người.
Nhu Vi thớt tha đi tới giữa Ba Long và Thủy Tiên, ba người nắm tay nhau, cách biệt lâu ngày trùng phùng, ai nấy khuôn mặt hạnh phúc hoàn toàn không bị áp lực ảnh hưởng.
Với Ba Long thì được đoàn tụ cùng thê tử thì quan trọng nhất hơn bất cứ thứ gì. Sự chết sống của Thiên Vũ giới thì sống được càng tốt, không thể sống cũng không sao.
Hơn nữa những người ngồi ở đây ít ai biết chủ Thiên Giới là gì, nghe Lý Vân Tiêu giải thích xong bọn họ mới há hốc mồm ngây người.
Linh Mục Địch chua xót nói:
– Lúc trước nghĩ Viện là Thánh Ma cảnh đã nhức đầu, bây giờ kẻ địch biến thành tồn tại cao cấp hơn nữa, dù là Giới Vương cảnh thì nguyên Thiên Vũ giới chỉ có Cửu Uyên đại nhân, nếu đối phó Viện có lẽ còn được.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
– Chuyện đời hay thay đổi, không ai dự đoán được. Viện hiện tại cơ hồ là minh hữu của chúng ta.
Mọi người rất là thổn thức, chỉ cảm thấy biến hóa quá nhanh.
Linh Mục Địch nói:
Trên đời không có kẻ thù vĩnh viễn, nếu Lục Sí chết thì mâu thuẫn với Viện sẽ lại bùng nổ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng vậy! Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau, cộng thêm đối phó Viện đơn giản hơn với Lục Sí nhiều.
Linh Mục Địch trầm giọng nói:
– Minh chủ không định cho người yêu tộc biết chuyện này sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Biết là chuyện sớm muộn gì, không giấu được, nhưng phải tìm cơ hội thích hợp đã. Ta tìm Ngải trước, bàn kỹ với Mạch, chờ xem thái độ của bọn họ. —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!