Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng không chút e ngại, trong lòng dâng lên lửa giận nói:
– Cha ngươi chính là làm càn! Sao, không phục? Không phục thì ngươi đi chết đi!
Bách tức giận nói:
– Đáng chết!
Hắn vung tay chỉ huy đại quân quát:
– Giết! Tất cả đều giết cho ta!
Người Thánh Ma thế gia sớm dâng lửa giận, hơn vạn Ma tộc hò hét từ khắp bốn phương tám hướng lao tới!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đúng là một đám trí chướng, giáo huấn vừa rồi đã quên sao?
Tay phải vừa lật, Tiếu Ngạo Hồng Trần hiện ra, hướng bốn phía quạt tới!
– Lại là cây quạt kia, không tốt, mau lui lại!
Trong đại quân có không ít người nhìn thấy cây quạt, hoảng sợ vội vàng thối lui về sau trốn tránh. Vì thế nhất thời tạo nên phản ứng dây chuyền, trên vạn người liều mạng quay đầu chạy.
Trước đó Lý Vân Tiêu quạt hơn mười cái ít nhất đánh chết hơn ngàn người, hiện tại ai cũng kinh hoảng.
Nhưng đã chậm, nguyên tố lực cuồng bạo bắn ra đánh tới bốn phương tám hướng.
Nhất thời thiên sầu địa thảm, một mảnh kêu rên cùng tiếng hét thảm thiết nổi lên bống phía.
Bách cuồng nộ quát:
– Đều không cho lui! Ai lui ai chết!
Đồng thời hắn tức giận đỏ mắt, chỉ vào Lý Vân Tiêu quát:
– Giết người này, giết người dùng cây quạt kia!
Hắn vừa động lao thẳng về hướng Lý Vân Tiêu, người Thánh Ma thế gia cũng đuổi theo, gào thét giết tới.
Sắc mặt Viện trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi lui xuống trước đi.
Trên người nàng dấy lên liệt hỏa, thân hình chợt lóe đánh về hướng Bách.
Đám người Vi Thanh lập tức ra tay, giết tới chỗ cường giả Thánh Ma thế gia.
Trong hai bộ trung ương địa giới, hơn ba trăm người còn lại đều đứng lên cùng nhau lao qua.
Lý Vân Tiêu quạt hơn mười đạo kình phong xem như bị kiệt lực, bay xuống bên dưới ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Hắn đặt Tiếu Ngạo Hồng Trần bên người, lẳng lặng huyền giữa không trung.
Đại quân Cổ vực thấy cảnh tượng này mới ổn định trở lại, hơn nữa lại nghe mệnh lệnh của Bách vì vậy quay đầu xung phong liều chết.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, cầm lấy Tiếu Ngạo Hồng Trần.
– Chi!
Hơn một ngàn thanh âm hít sâu một hơi, mấy ngàn người lại ngừng lại, không dám đi tới.
Bách đang đánh với Viện, vững vàng chiếm thượng phong, khóe mắt chứng kiến cảnh tượng kia, giận dữ quát:
– Ai dám ngừng lại không tiến, xử tử!
Thánh Ma oai chấn động, cấp mọi người dũng khí, rốt cục bất chấp cây quạt kia lợi hại thế nào, một đám lao xuống.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, tuy hắn vẫn còn lực lượng dùng quạt, nhưng còn thừa không bao nhiêu.
Một trận gió thổi ra từ người hắn, hóa thành Ngạc Ngư bảo hộ bên cạnh thân thể.
Cả mặt đất trong khoảnh khắc bị gần vạn đại quân cắn nuốt, trường hợp dị thường thảm thiết. Người của Thánh Ma thế gia nguyên bản bị giết chật vật không chịu nổi, lần này xem như hòa hoãn khẩu khí, đều giận dữ muốn báo thù.
Xung quanh Lý Vân Tiêu đều có thật nhiều Ma tộc xông tới, nhưng đều bị Ngạc Ngư trực tiếp xé nát, trận gió kết thành kết giới bị áp lực thật lớn không ngừng biến dạng, nhưng vẫn không thể phá nát.
Trường hợp hỗn loạn không chịu nổi, mọi người đều bị đại quân tách ra chìm lấp trong biển người, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Đột nhiên, trong đám người đang hỗn loạn chém giết, một cỗ hỏa diễm cường hãn dâng lên bạo phát, thổi quét bốn phương tám hướng.
Lý Vân Tiêu vừa nhìn qua, chính là Băng Sát Tâm Diễm cùng Hoàng Tuyền Minh Hỏa kết hợp, trong đại quân hóa thành một mảnh hỏa liên, không ngừng biến lớn.
Ngay trung tâm hỏa liên, Viện dùng tay kháp quyết, đứng trên liên hoa, sử dụng liệt hỏa thiêu đốt khắp bốn phía. Rất nhiều Ma tộc vừa chạm vào lập tức bốc cháy, tiếng kêu thảm liên tục vang lên khắp xung quanh.
Mà giờ khắc này Vi Thanh đã thay thế Viện đối chiến với Bách. Có Yết tương trợ, giống như lấy một địch hai, hoàn toàn không rơi hạ phong.
Bách dị thường kinh hãi, tựa hồ có cảm giác xấu. Vốn cho rằng cuộc chiến này tất thắng, hiện tại kết quả biến thành khó phân biệt.
Đột nhiên thân ảnh Lý Vân Tiêu xuất hiện bên cạnh Viện, dùng Tiếu Ngạo Hồng Trần quạt xuống.
Viện giật mình nói:
– Ngươi…
Nhưng nháy mắt nàng liền hiểu ra, chỉ lấy hỏa liên vù vù biến ảo thành mười đạo hỏa long cực lớn bay về bốn phương tám hướng.
– Oanh long long!
Thế đi của hỏa long không địch nổi, những nơi đi qua thật nhiều Ma tộc bị đốt nổ tung, kêu thảm không ngừng.
Mười đạo hỏa long ngẩng đầu trợn mắt, xuyên qua mặt đất tàn sát bừa bãi khắp nơi,phảng phất như có linh tính.
Viện mở to mắt lộ vẻ khiếp sợ, nhưng càng nhiều là cảm thấy vẻ vang, cả kinh nói:
– Đây là có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu khẽ cười không đáp.
Viện buồn bực hừ một tiếng, thấy hắn không trả lời cũng không hỏi thêm.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có gì, ta chỉ làm cho Ngũ Hành phong thể hóa thành mười đạo, khống chế hỏa long mà thôi.
Lúc này Viện mới nhìn ra được hỏa long linh động mười phần kia đều có một cỗ sức gió vô hình khống chế, đang tàn sát bừa bãi trong đại quân, chỉ sau một thoáng ngắn ngủi đã có vài ngàn Ma tộc chết thảm, sau đó mười đạo hỏa long mới chậm rãi biến mất.
Lúc này một trận gió nổi lên bên cạnh Viện cùng Lý Vân Tiêu, hóa thành bộ dáng của Ngạc Ngư, sắc mặt có chút mỏi mệt.
Giờ phút này sắc mặt đại quân Cổ vực trắng bệch, hoảng sợ nhìn qua hai người, đứng xa xa không dám tới gần, hơn vạn quân lực bị giết tổn thất gần phân nửa.
Lúc này đại quân trung ương địa giới cũng bị giết mất hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn trăm người tụ tập một chỗ, nhưng vẻ mặt kiên quyết, hiển nhiên đã chuẩn bị liều mạng.
Tuy đại quân Cổ vực nhiều hơn gấp mấy chục lần, còn tới năm sáu ngàn người, nhưng ngược lại vẻ mặt sợ hãi, xám như tro tàn.
Trong lòng Bách khiếp sợ, tuy nhân số bên hắn chiếm ưu thế, nhưng chỉ là lâu la, so sánh cao thủ thật sự không bằng đối phương.
– Ta khuyên các ngươi bó tay chịu trói đi, đừng chống cự vô nghĩa, còn tiếp tục chống cự hẳn phải chết không nghi ngờ!
Bách lớn tiếng quát.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu cổ quái nói:
– Gì? Ý của ngươi là nếu chúng ta không chống cự, các ngươi liền lui binh, không giết chúng ta sao?
Bách thoáng lặng người, cũng không biết làm sao trả lời, chỉ đành gật đầu nói:
– Có thể xử lý khoan hồng!
Viện hừ lạnh nói:
– Đầu óc có hố, mới vừa bị ai đánh biến ngu sao!
– Ngươi…Ngươi đúng là tìm chết!
Bách nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng bạo phát chấn tới mức đám Ma tộc xung quanh cũng không dám tới gần.
Viện vui vẻ nói:
– Đây là thực lực của ngươi sao? Xem ra vừa rồi chịu đau khổ không ít a.
Nàng liếc nhìn Vi Thanh, không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Vi Thanh có thể đánh đối phương bị thương.
Trạng thái của Vi Thanh cũng không tốt lắm, toàn thân là máu nhưng sắc mặt băng sương, không có chút diễn cảm.
Bách vô cùng giận dữ, chỉ muốn kinh sợ đối phương nhưng không nghĩ tới đối phương phát hiện mình đã bị thương.
Thậm chí người Cổ vực bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Sắc mặt Bách khẽ biến, làm ra bộ dáng như không có chuyện gì, hừ lạnh nói:
– Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bổn tọa bị thương? Muốn dao động lòng quân của ta, không khỏi quá ngây thơ!
Hắn vung tay lên, lạnh giọng nói:
– Mọi người nghe lệnh, giết cho ta! Giết! Giết! —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!