Thời điểm ở trong phòng học ầm ầm, Lý Vân Tiêu đã đi vào trong đường phố thủ đô nước Thiên Thủy.
Sau khi Lý Vân Tiêu thức tỉnh ký ức, lực lượng linh hồn cũng thuận theo chầm chậm khôi phục lại. Đầu tiên được lợi chính là cường độ thần thức, rất nhanh ở trên thân thể mình cẩn thận kiểm tra.
– Thân thể này có chút phiền phức, chẳng trách bị gọi là phế vật Vũ luyện. Trong Đại chu thiên có rất nhiều kinh mạch ẩn hình khô cạn, căn bản là không cách nào ngưng tụ khí lực, tự nhiên sẽ mở không được mạch luân. Xem ra trước tiên phải chữa trị thân thể này đã, trong thời gian ngắn là đừng nghĩ khôi phục thực lực.
Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn kiến trúc như ẩn như hiện, cao vót nghị lực phía trước, nhanh chân hướng phía trước đi đến.
– Nơi này là thủ đô nước Thiên Thủy, ta nhớ không sai thì Dương Địch chính là người nước Thiên Thủy, không biết hắn có ở trong Công Hội Thuật Luyện Sư hay không. Nếu như có thể tìm được Dương Địch, tất cả đều dễ làm.
Công Hội Thuật Luyện Sư, một thế lực phân bố toàn bộ Đại lục Thiên Vũ. Vô luận là ở đâu, đều được hưởng địa vị sùng kính nhất. Mà Tháp Thuật luyện sư, cũng là kiến trúc cao nhất ở mỗi địa phương.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Công Hội Thuật Luyện Sư, tuy Tháp Thuật luyện sư trước mắt này so với cấp độ trước đây của hắn kém quá nhiều. Nhưng cũng cho hắn một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.
Trước tháp, trên một khối bia đá cũ kỹ có khắc mấy chữ: “Công Hội Thuật Luyện Sư”, “phân bộ nước Thiên Thủy”, “năm 1001 lịch Thiên Vũ, Dương Địch”.
– Tấm bia đá này là được làm vào năm 1001 lịch Thiên Vũ? Năm 1001? Đúng rồi, hình như năm đó Dương Địch lên cấp ba Thuật luyện sư, thành hội trưởng Phân hội Thiên Thủy, cũng không biết hắn còn ở đây hay không.
Tuy rằng Lý Vân Tiêu ở nước Thiên Thủy sinh hoạt mười lăm năm, nhưng nhân vật cấp bậc hội trưởng của Công Hội Thuật Luyện Sư không phải hắn có thể tiếp xúc đến. Bản thân hắn biết Thuật luyện sư cấp bậc cao nhất thật giống như là Lương Văn Vũ, trong ấn tượng là trình độ cấp hai.
Ngoài tháp không có bất kỳ người bảo vệ nào, bởi vì bất luận người nào cũng không dám tùy ý gây sự ở đây, hơn nữa trong tháp ẩn giấu sức mạnh, đủ khiến Công Hội Thuật Luyện Sư yên lặng này biến thành chỗ an toàn nhất nước Thiên Thủy.
Lý Vân Tiêu thuận lợi đẩy cửa đi vào, bên trong phòng khách rộng rãi so với bên ngoài nhìn qua còn rộng rãi hơn nhiều. Đám người rộn ràng, cũng phi thường náo nhiệt, thật giống như người nông thôn đột nhiên đi vào chợ bán thức ăn.
– Hoan nghênh đi tới Công Hội Thuật Luyện Sư!
Một thanh âm dễ nghe cảm động truyền đến, liền nhìn thấy hoa mắt, Lục Dao mỹ nữ ăn mặc thời thượng lộ ra nụ cười vui vẻ.
– Có gì có thể giúp được ngươi sao? Tiểu tiên sinh thân ái.
Đây là người phục vụ mà mỗi Công Hội Thuật Luyện Sư đều có, chuyên tiếp đón khách mời, trước đây mỗi lần đi công hội, những người phục vụ kia đều cung kính, cúi đầu nghênh tiếp, dáng dấp tùy ý ôn hòa như vậy, rất nhiều năm là chưa từng thấy. Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Tiểu tiên sinh?
Lục Dao ngọt ngào nở nụ cười.
– Tiên sinh là người trẻ nhất mà ta tiếp đón qua, xin hỏi có gì có thể giúp ngươi không?
Trên mặt nàng nét mặt tươi cười như hoa, nhưng nội tâm lại âm thầm đem hắn lưu ý.
Bình thường người lần đầu đi tới Tháp Thuật luyện sư, biểu hiện trong lúc đó đều là căng thẳng cùng kích động, đặc biệt tiểu hài tử càng là cẩn thận từng li từng tí, trốn ở bên cạnh đại nhân lén lút quan sát. Nào có ai như hắn vừa vào cửa liền nhìn quét toàn trường, một bộ không mặn không nhạt, dáng vẻ khoan thai. Điều này hiển nhiên là người nhìn quen cảnh tượng hoành tráng mới có.
Tại Công Hội Thuật Luyện Sư làm người phục vụ mấy năm, không chỉ có quen biết rất nhiều thượng tầng nhân sĩ, hơn nữa nhãn lực cũng rèn luyện cực kỳ cao. Nàng lập tức cho Lý Vân Tiêu đánh giá không nhỏ, nhưng vẫn bị hắn nói cần trợ giúp làm sợ hết hồn.
– Ta muốn tìm Dương Địch, hắn có ở đây không?
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ở trong đại sảnh loanh quanh, nhàn nhạt hỏi.
– Dương, Dương Địch đại nhân?
Lục Dao suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, nhìn chằm chằm thiếu niên này đánh giá một trận, tuy rằng nội tâm cảm thấy hoang đường, nhưng nhìn dáng dấp Lý Vân Tiêu hờ hững, lại làm cho nàng cảm giác được đối phương là rất chân thành.
Điều này làm cho nàng có chút không biết làm sao, cẩn thận hỏi:
– Ngài nói chính là tiền nhiệm hội trưởng Dương Địch đại nhân sao?
Lý Vân Tiêu khẽ cau mày, thất vọng nói:
– Tiền nhiệm hội trưởng? Nói như vậy hắn không ở đây?
Trong đôi mắt Lục Dao lập tức hiện lên một vẻ sùng kính, hai tay chấp ở trước ngực, gò má ửng đỏ, dáng dấp tràn đầy ngóng trông.
– Dương Địch đại nhân ở hai mươi năm trước đã đột phá đến cấp bốn Quân cấp Thuật luyện sư, đã điều động tới tổng bộ Công Hội Thuật Luyện Sư.
– Hai mươi năm trước?
Lý Vân Tiêu hơi tính toán, năm năm trước khi mình có chuyện, vậy hẳn là đã sớm không ở đây. Không có Dương Địch trợ giúp, muốn mở ra kinh mạch ẩn hình khô cạn trên người, thật sự khá là phiền toái.
Hiện tại thẩn thể này của hắn năm nay mười lăm tuổi, đã bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất, không thể trì hoãn thêm được nữa rồi. Bằng không coi như sau đó tu luyện, muốn khôi phục lại thực lực đỉnh cao của Cổ Phi Dương, đó là điều hoàn toàn là không thể, càng đừng nói tiến thêm một bước.
Kiếp trước Cổ Phi Dương, được Đại lục Thiên Vũ tôn làm “Võ đạo”, “Thuật đạo” hai đạo thiên tài! Bản thân không chỉ là Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín, một trong bảy Đại Trưởng lão của Công Hội Thuật Luyện Sư. Thành tựu Võ đạo càng là đạt tới đỉnh cao, được Thánh Vực ban tặng phong hào Phá Quân Vũ Đế, một trong mười Đại Cao Thủ của Thiên Vũ giới.
– Ta nơi này có một danh sách dược liệu, ngươi có thể giúp ta tìm xem hay không, vật liệu bên trong ta toàn bộ muốn mười phần.
Lý Vân Tiêu rất nhanh mang tới giấy bút, viết xuống một phần danh sách tài liệu. Dương Địch không ở đây, hắn chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp chữa trị ám thương trên người. Vũ luyện chi đạo, một khắc cũng trì hoãn không được!
Lục Dao kinh ngạc nắm qua danh sách nhìn một lần, đột nhiên nở nụ cười.
– Tiểu tiên sinh, đồ vật bên trong ngươi sẽ không viết sai chứ? Ta ở trong Công Hội Thuật Luyện Sư ba, bốn năm rồi, nhưng đồ vật ngươi viết, ta đều chưa từng nghe tới.
Lục Dao nói lập tức để Lý Vân Tiêu lo lắng lên, hắn muốn điều chế một loại nước thuốc, dùng để cọ rửa kinh mạch. Cân nhắc tới đây dù sao chỉ là một tiểu phân hội, rất nhiều vật liệu có thể không có, vì lẽ đó một ít đồ vật quý hiếm đều chọn dùng vật liệu khác thay thế. Nhưng kết quả vẫn làm hắn thất vọng.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!