Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 50: Cùng tiến lên Long gia (2)



– Hừ!

Long Khánh lộ ra vẻ tức giận.

– Cả ngày du thủ du thực, thân là Cấm Vệ Quân đại đội trưởng, lại bị người ta đánh phế hai tay, thật là một rác rưởi!

Long Nhiên đột nhiên nói:

– Cha, người kia cũng là ở ba ngày trước bị ca ca bắt, thật giống như cũng là người trẻ tuổi, có thể là Lý gia Đại thiếu gia mà các ngươi muốn tìm hay không?

Long Khánh ngẩn ngơ, đột nhiên quát to:

– Long Hân, Long Hân!

Một nam tử dáng dấp quản gia lập tức chạy tới.

– Lão gia, gọi ta có chuyện gì?

Sắc mặt Long Khánh cực kỳ âm trầm, quát lạnh:

– Ba ngày trước Hạo nhi mang về người trẻ tuổi kia tên gọi là gì?

Long Hân sững sờ, cẩn thận hồi ức nói:

– Thật giống gọi… gọi… gọi Vân cái gì đó…

– Hô, doạ chết ta rồi!

Long Khánh vỗ vỗ bộ ngực, tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, phất phất tay nói:

– Nguyên lai họ Vân, không sao rồi, ngươi đi xuống đi.

Long Hân “Ồ” một tiếng, xoay người liền muốn rời khỏi, đột nhiên nói:

– A, ta nghĩ ra rồi, hắn không phải họ Vân, tên là Vân Tiêu, họ Lý, gọi Lý Vân Tiêu.

Tĩnh, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe gió lạnh thổi lá, vang lên sàn sạt, Long Khánh đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

Long Nhiên ngạc nhiên nói:

– Cha, có phải là người này hay không?

Long Khánh dại ra, trong đầu ông ông trực hưởng, mồ hôi từ trên trán bắt đầu chảy xuống. Nghĩ đến quốc vương bệ hạ sắc mặt âm trầm, ánh mắt Trương Thanh Phàm đại sư nổi giận, còn có Hứa Hàn đại sư… hắn tuy thân là Cấm Vệ Quân thống lĩnh, quyền cao chức trọng, nhưng cùng những người này so sánh, liền là tồn tại như giun dế.

Trời ạ, mình phát động hết thảy Cấm Vệ quân, ba ngày ba đêm không ngủ tìm tòi, người muốn tìm lại bị giam giữ ở trong địa lao nhà mình!

Hơn nữa người này là trưởng tôn của Tĩnh quốc công, con trai Phi Long tướng quân…

Long Nhiên đột nhiên nhỏ giọng thầm thì nói:

– Đã ba ngày, ca ca sẽ không giết hắn đi chứ.

Ầm ầm!

Câu nói này như sấm sét ở trong đầu Long Khánh nổ vang, cả người bị chấn động đến tê dại, cảm thấy trong đầu hoảng hốt, lảo đảo muốn ngã.

– A!

Đột nhiên một tiếng hét thảm từ ngoài cửa truyền đến, bên ngoài một trận huyên nháo, mấy hạ nhân cuống quít chạy vào trong, một bên hô:

– Không tốt, có người xông vào Long phủ, người đâu tới mau!

Nội tâm của Long Khánh phát lạnh, nghe nói có người xông vào Long phủ, càng là giận tím mặt, hết thảy hàn khí nhất thời hóa thành một đạo nguyên lực, hé miệng quát, một đạo sóng âm khuếch tán ra, Sư Tử Hống đột nhiên phóng lên trời. Hắn kình khí dồi dào, sau khi hống một tiếng, toàn bộ Long phủ rung động.

– Người phương nào dám to gan xông vào Long gia ta, thật lớn mật!

Hùng sư gào thét, bách thú kinh sợ!

Thực lực của Long Khánh vào lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ, có thể trở thành Cấm Vệ Quân thống lĩnh, bản thân là Tam Tài cảnh giới đại Vũ sư! Người Long phủ tuy rằng bị chấn đến màng tai đau nhức, nhưng trong lòng đều dồn dập bình tĩnh xuống. Nếu Gia chủ ra tay rồi, Long phủ này liền không có việc gì, người đến tất tru.

Ngay thời điểm tất cả mọi người dồn dập bình tĩnh, một âm thanh so với Sư Hống công càng mạnh mẽ hơn từ trên trời rơi xuống, sóng âm bị người dùng chân khí mạnh mẽ hội tụ một đường, đột nhiên nhảy vào trong Long phủ, ầm ầm nổ tung. Sóng âm to lớn từ trong Long phủ cổ đãng ra, màng tai của tất cả mọi người chấn động đến mức mất thông, rất nhiều hạ nhân càng là chảy ra máu, đau đầu não nứt, ngã sõng xoài trên mặt đất, đau khổ giãy dụa liên tục.

– Trấn quốc Thần vệ phụng lệnh của Lạc Vân Thường thống lĩnh, Trương Thanh Phàm đại sư, tạm thời tiếp quản Long phủ! Nếu như có phản kháng, lấy tội phản quốc xử tử!

– Trấn quốc Thần vệ? Dĩ nhiên là Trấn quốc Thần vệ?

Hết thảy người trong Long phủ đều dồn dập há hốc mồm, không rõ nhìn bốn phía.

– Làm sao sẽ là Trấn quốc Thần vệ? Chúng ta không phải là Cấm Vệ Quân sao? Cùng Trấn quốc Thần vệ không phải tay chân liên kết sao?

Trong lòng Long Khánh cả kinh, rất nhanh một luồng cảm giác mát mẻ từ sau xương sống bộc phát, trong lòng bi thương, quá nhanh a?

Mấy cái chớp mắt, trong viện nhất thời xuất hiện hơn mười võ giả, từng cái từng cái thần thái sâm lãnh, ánh mắt lạnh như băng theo dõi hắn. Chính là đệ tứ Thần vệ đội do Lạc Vân Thường thống lĩnh!

Thần thức của Long Khánh tản ra đảo quanh, tất cả đều là Võ sư, trên vai mỗi người đều có huy chương, xác thực là Trấn quốc Thần vệ không giả!

Lúc này, một đám người càng là trực tiếp từ cửa lớn cất bước mà đến, cầm đầu là Trương Thanh Phàm, phía sau còn theo Lạc Vân Thường, Hứa Hàn, Cổ Vinh… người của Thuật Luyện Sư Công Hội.

Long Khánh muốn té xỉu, cố nén nội tâm bi thương, vội vã tiến lên nghênh đón:

– Trương đại sư, Hứa đại sư, Lạc đại nhân, không biết đây là ý gì?

Trương Thanh Phàm ôm quyền lạnh lùng nói:

– Long đại nhân, đắc tội rồi!

Trần Chân trực tiếp từ phía sau trốn ra, đi thẳng vào vấn đề, cả giận nói:

– Long đại nhân, Vân thiếu là bị giam ở trong Long phủ của ngươi! Chẳng trách toàn bộ thủ đô tìm tòi ba ngày cũng không tìm được, hóa ra là bị ngươi bắt lại rồi!

Trong lòng Long Khánh mơ hồ rét run, hầu như có thể khẳng định là trưởng tử của mình bắt được Lý Vân Tiêu, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, còn muốn nguỵ biện giãy dụa.

– Lời này vì sao lại nói như thế.

Hiện tại hắn hận không thể lập tức chộp Long Hạo tới phế bỏ!

Lạc Vân Thường từ tốn nói:

– Mộng Vũ, ngươi đem tình huống lúc đó nói một lần.

Mộng Vũ khiếp đảm từ trong đám người đi ra, nhiều đại nhân vật như vậy, nàng cẩn thận đem chuyện ngày đó từng cái giảng giải lên. Kể cả chuyện mình bị Tuấn Lương đùa giỡn, Lý Vân Tiêu ra tay, cuối cùng bị Trấn quốc Thần vệ kích thương, sau đó bị Long Hạo bắt đi. Mỗi một chi tiết nhỏ đều nói mười phần rõ ràng.

Ở trong đám người, cả người Cổ Vinh cũng là mồ hôi lạnh tràn trề, chuyện này bắt đầu dĩ nhiên là một học sinh của mình gây nên. Hơn nữa Tuấn Lương chỉ là nghe qua mình giảng mấy khóa, liền tự xưng đệ tử, chuyện này mình cũng không đáng kể, trực tiếp thu hắn làm ký danh đệ tử, hiện tại hắn hận không thể tát mình mấy cái bạt tai, không nghĩ tới sự tình dĩ nhiên…

Mộng Vũ nói xong, Trương Thanh Phàm lạnh lùng nói:

– Long đại nhân, ngươi cũng đã nghe rõ ràng a? Hiện tại chúng ta tạm thời tiếp quản toàn bộ Long phủ, nếu thật sự oan uổng Long đại nhân ngươi, một mình ta đảm đương!

Hắn vung tay lên, nhất thời thủ hạ tản ra bốn phía, sưu tầm tung tích.

Người Long phủ đều bị doạ đến cẩn thận run sợ, từng cái từng cái sợ hãi rụt rè, ai dám làm bừa?

Lạc Vân Thường nhẹ giọng nói:

– Long đại nhân, nếu như chúng ta không có mười phần chứng cứ, là sẽ không dám phong bế phủ đệ của ngài. Việc đã đến nước này, ngài vẫn là phối hợp chúng ta hành động đi.

Khí thế cả người của Long Khánh trong nháy mắt uể oải, lần này thật sự gây chuyện lớn rồi, nội tâm của hắn một mảnh cay đắng.

Trương Thanh Phàm theo dõi hắn, lạnh lùng nói:

– Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một câu, hiện nay Lý Vân Tiêu là sống hay chết?

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.