Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 20: 20: Cảnh Cáo



Tuyết lại bắt đầu lất phất rơi, Tiểu Đại khó chịu khịt mũi, đứng ở ngoài cung kính nói vọng vào: “quân sư, nhị hoàng tử và mọi người trở về rồi ạ!”
Quân Mộ Ngọc nghe vậy, bỏ cuốn sách xuống, “ta biết rồi, ngươi mau vào đây”
Tiểu Đại liền vén mành bước vào.

Do đang là đông, cơ thể Quân Mộ Ngọc lại yếu ớt rất dễ nhiễm lạnh, vì thế lò than luôn được đốt liên tục, nhiệt độ trong lều ấm áp đến cực điểm.

Quân Mộ Ngọc vì điểm này mà cực kì thoải mái.

Tay chân bất tiện, Quân Mộ Ngọc đành phải nhờ Tiểu Đại giúp y bận y phục.

Sau khi xong xuôi, Quân Mộ Ngọc liền đeo mạng che mặt lên rồi ra ngoài.

Vừa ra đã chạm mặt ngay Huyền Du, Quân Mộ Ngọc giật mình không dừng kịp, cả người cứ thế nằm gọn trong lòng của hắn.
“Được rồi, có gì để lát nói, giờ ta có chuyện gấp muốn bàn bạc với quân sư.”, Huyền Du cố kìm lại cảm xúc muốn hung hăng ôm hôn y một trận, đỡ y đứng thẳng dậy, sau đó phất tay nói với Trương Kiệm ở phía sau rồi vén mành lều bước vào trong.
Trương Kiệm cũng đang muốn gặp Quân Mộ Ngọc để nói chuyện, chưa kịp làm gì đã bị Huyền Du đuổi đi, gã không thể cãi liền ấm ức cúi người với Quân Mộ Ngọc rồi lui đi.
Tại sao nhị hoàng tử cứ thích quấn lấy quân sư như vậy? Làm gã không có cơ hội thảo luận binh pháp với quân sư.

Quân Mộ Ngọc nén cười, cho Tiểu Đại lui còn mình thì tiến vào trong lều.

Nhìn cái người đang ngồi chễm chệ ở trong lều, Quân Mộ Ngọc bất đắc dĩ đi lại.

Còn chưa đến nơi đã bị Huyền Du kéo vào lòng siết lấy.
Quân Mộ Ngọc không kịp đề phòng, bị hắn kéo mạnh liền động đến vết thương ở cánh tay, đau đớn khiến y rên bật ra tiếng.

Huyền Du giật mình, để y ngồi đàng hoàng trên đùi mình, sau đó dò xét một lượt từ đầu đến chân y, lo lắng hỏi: “ngươi bị sao vậy?”
“Ta..

Tay ta đau.”, Quân Mộ Ngọc đưa tay ôm lấy cánh tay phải, sắc mặt y hơi tái đi.
Huyền Du liền một mạch cởi y phục của y ra.

Liền thấy dãy vải trắng đang bị nhuốm đỏ, hắn liền nhíu mày.

Huyền Du nhẹ nhàng vòng tay bế y về giường, sau đó đi lấy thuốc.
Khi nãy không biết y bị thương, hắn đã dùng lực khá mạnh, bây giờ vết thương lại bị rách ra, cần phải băng bó lại, nếu không bị nhiễm trùng thì rất nguy hiểm.
“Rốt cuộc làm sao ngươi lại bị thương?”
Huyền Du nhẹ nhàng tháo miếng vải trắng ra, khi thấy vết thương trên cánh tay y thì mày càng nhíu chặt.

Nhìn thoáng qua hắn liền biết vết thương này gần đụng đến xương rồi.

Quân Mộ Ngọc không hề giấu giếm, liền kể lại sự việc khi nãy cho hắn biết.

Huyền Du cẩn thận tỉ mỉ rửa vết thương cho Quân Mộ Ngọc, hành động dịu dàng đến mức như thể sợ làm y đau.

“Còn có cả Huyền Kính Minh? Ngươi vì cứu hắn nên mới bị thương?”, ánh mắt Huyền Du lấp lóe lửa giận, giọng nói cũng không còn dịu dàng như trước.

Kiếp này sống lại, Huyền Du đã tự dặn lòng sẽ không để y chịu bất cứ thương tổn nào.

Hắn bao bọc y, chiều chuộng y, đến nặng lời cũng không nỡ mà bây giờ y lại bị thương do bảo vệ kẻ khác, thử hỏi xem hắn có thể không tức giận được sao?
Quân Mộ Ngọc biết Huyền Du đã tức giận, liền hạ giọng nói: “ta…!Không phải là ta muốn làm mình bị thương, chỉ là trong trường hợp đó ta…!Ta…”
” ta làm sao?”, Huyền Du lạnh giọng, đáy mắt lạnh lẽo nhìn y, hắn đưa tay gỡ mạng che mặt của y xuống, dung nhan xinh đẹp liền lộ ra trước mắt hắn.
“Ta…!Ta…”,Quân Mộ Ngọc mấp máy môi, cuối cùng vẫn là không biết nên nói gì.

Không lẽ nói là y theo phản xạ đẩy Huyền Kính Minh ra, chính mình cũng định sẽ né nhưng lại không né kịp? Có thể nói vậy sao? Dĩ nhiên là không rồi, bây giờ dù nói gì cũng chỉ khiến Huyền Du thêm tức giận thôi.
Quân Mộ Ngọc mím chặt môi đến trắng bệch, mi mắt hơi rũ xuống cam chịu cơn thịnh nộ sắp ập tới của Huyền Du.

Huyền Du nhíu mày, đưa tay nâng cằm y lên để y đối mắt với mình.

Người này mỗi lần mím môi ắt sẽ không nói gì nữa, cam chịu để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Thật sự với dáng vẻ này của Quân Mộ Ngọc, bao nhiêu lời quát mắng đều không thốt ra nổi.
Huyền Du bất lực, nhanh tay băng cho xong vết thương của Quân Mộ Ngọc rồi chỉnh trang y phục của y lại.

“Đây là lần cuối cùng!”, im lặng một lúc Huyền Du liền lên tiếng, giọng đã hòa hoãn hơn một chút.

“Hửm?”, Quân Mộ Ngọc ngẩng mặt nhìn hắn, không hiểu nói: “nếu là ngươi…”
“Dù cho ta đang bị kề kiếm lên cổ thì ngươi cũng không cần quan tâm.

Ngươi nên nhớ kĩ cho ta, chỉ cần ngươi an ổn thì ta liền sẽ không sao!”, Huyền Du liền cắt ngang lời nói của Quân Mộ Ngọc.

Hắn nhìn thẳng vào đáy mắt của y mà nói, dĩ nhiên rất dễ liền thấy được tia bối rối vấy lên trong mắt y.

Đời này Huyền Du đã thề sẽ bảo hộ yêu thương Quân Mộ Ngọc cả đời, đem mọi thứ tốt nhất đến cho y.

Nếu hôm nay hắn đang ngàn cân treo sợi tóc thì điều đầu tiên hắn nghĩ đến vẫn sẽ là y.
Hình ảnh Quân Mộ Ngọc kiếp trước lao lên phía giúp hắn đỡ lấy một tên vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Chẳng bao giờ Huyền Du có thể quên được hình bóng khi đó, thân hình mảnh mai yếu ớt vô lực mà ngã xuống trước mắt hắn.

Đã thế người ôm lấy y vào lòng khi đó cũng không phải là hắn!
Rồi bỗng chốc Huyền Du chợt nhận ra, giang sơn mà hắn khao khát muốn có chẳng thể nào bằng người trước mặt.

Càng nghĩ trái tim Huyền Du càng trở nên run rẩy dữ dội.

Hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nó lại một lần nào nữa.

Không bao giờ!
Quân Mộ Ngọc bị Huyền Du nhìn thẳng, ánh mắt sắc bén của hắn khiến cho y cảm giác như thể mình bị nhìn thấu tất cả, cực kì không thoải mái.

Quân Mộ Ngọc liền nhìn sang chỗ khác, y lại bất giác mím môi.

Huyền Du liền đưa ngón cái lên môi y chặn lại.
“Quân Mộ Ngọc, nếu như để bản hoàng tử biết ngươi vì người khác mà khiến mình bị thương một lần nào nữa, ta sẽ trừng phạt ngươi!”, Huyền Du đưa tay vân vê cánh môi đỏ mềm của y, hành động dịu dàng nhưng lời nói lại chẳng mang theo chút hơi ấm nào.
Quân Mộ Ngọc lần này biết mình thật sự đã chọc giận hắn, liền gật đầu chấp thuận, không dám cãi lại.

Huyền Du thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của y thì lại không kìm được muốn trêu ghẹo.

“Hoàng tử phi ngoan như vậy, khiến bản hoàng tử cực kì hài lòng, chậc chậc, phải thưởng!”
Vừa dứt lời, chẳng đợi Quân Mộ Ngọc đáp, Huyền Du liền cúi xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại của y.

Quân Mộ Ngọc chưa kịp chuẩn bị thì môi đã bị người ta phủ lấy, y máy móc cố phối hợp với hắn.

Đây không phải là lần đầu Huyền Du nói xong là hành động ngay, Quân Mộ Ngọc cũng đã nhiều lần bị ép nhận mấy “phần thưởng” bất ngờ này của hắn.

Nhận thì đúng là có nhiều thật nhưng quen thì y chẳng thể nào quen nổi.

Người này ấy à, muốn thì sẽ thưởng!
Thưởng mọi lúc mọi nơi bất chấp hoàn cảnh!
Thật sự có đôi khi Quân Mộ Ngọc bị “thưởng” bất ngờ ở giữa đám đông, y ngượng đến muốn mình hóa ngốc để chẳng còn biết gì nữa.
Huyền Du lúc đầu chỉ định hôn trêu Quân Mộ Ngọc thôi, nhưng nào ngờ vừa chạm vào lại không muốn dứt ra.

Hắn cứ như vậy mà hôn y, môi lưỡi giao triền đến mức cả hai không còn biết mình đang ở đâu.
“Quân sư, ngươi không sao chứ, ta nghe nói vết thương của ngươi sâu…”
Cửa lều bị vén ra, Huyền Kính Minh không hề báo trước cứ thế xông vào, hơi lo lắng mà hỏi thăm Quân Mộ Ngọc.
Chỉ là, câu nói còn chưa buông ra hết đã nhanh chóng im bặt khi thấy cảnh tượng bên trong…
__________________________________________.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.