Cuốn sách tự truyện của Trình Giang Dực bán rất chạy, thêm vào đó sự kiện anh tỉnh lại giống như kỳ tích khá gây chấn động, tiếng tăm của công ty No.C lại vang dội, vì thế, như một lẽ đương nhiên, một hãng truyền thông đã mời Trình Giang Dực tham gia buổi phỏng vấn đặc biệt.
Khi Trình Giang Dực nói với Tô Tiểu Bồi về chuyện này, Tô Tiểu Bồi chỉ nghe vậy thôi, cô cho rằng với tính cách của Trình Giang Dực, anh chắc chắn sẽ không tham gia buổi phỏng vấn này. Lúc đầu cuốn sách viết về anh đã bị chính anh ngăn cản, trải qua bao nhiêu phiền phức và khó khăn mới có thể xuất bản được. Vì thế, chuyện phỏng vấn đặc biệt này, ừm, chẳng có lý do gì mà với người khác anh sẽ đồng ý còn riêng với cô thì lại gây khó khăn, đúng không?
Nhưng chẳng bao lâu sau, Trình Giang Dực gọi điện cho cô, nói mười tối nay sẽ chiếu tiết mục phỏng vấn đặc biệt của anh, hỏi cô có hứng thú xem không.
Được đó, anh chàng này lại còn lén lút nhận phỏng vấn nữa. Hừ, xem thì xem. Anh gây ra đủ mọi khó khăn với cô, vậy mà đối với người khác lại rộng rãi như vậy, thật khiến cô ức chết mà.
Nhưng để thể hiện mình cũng lãng mạng và có mong muốn bồi dưỡng không khí yêu đương, Tô Tiểu Bồi liền mua ít đồ ăn vặt và đồ uống mang về. Trình Giang Dực nhìn đống đồ cô chuẩn bị, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nặn ra một câu: “Xem ra buổi phỏng vấn đặc biệt này còn được coi trọng hơn cả đi xem phim bom tấn ở rạp nhỉ?”
“Long trọng hơn xem phim bom tấn nhiều.” Tô Tiểu Bồi nghiêm túc nói.
Trình Giang Dực bị doạ cho sợ toát mồ hôi. Anh tỏ ra rất bận, không thể cùng xem với cô được.
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, cảm thấy anh thật thiếu thành ý. Cô đành xem một mình, không những thế còn xem rất chăm chú, xem xong còn phải bới lỗi của anh, ai bảo anh nhất bên trọng nhất bên khinh, còn không xem cùng cô nữa.
Chương trình bắt đầu, người dẫn chương trình là một cô gái trẻ xinh đẹp, giọng nói rất ngọt ngào. Trình Giang Dực mặc âu phục, rất phong độ, rất đẹp trai. Tô Tiểu Bồi nhìn ra được khi cô MC này và Trình Giang Dực bốn mắt giao nhau, cô ta còn nỗ lực huy động mê lực thu hút sự quan tâm của đối phương.
Hừ, chiêu ong dụ bướm. Tô Tiểu Bồi nhét một miếng bắp rang bơ vào miệng.
Phần đầu của cuộc phỏng vấn nói mãi về những kinh nghiệm trong quá trình cùng nhau lập nghiệp của Trình Giang Dực và Trần Phi, cũng nhắc đến rất nhiều nội dung trong sách. Trình Giang Dực chuyện trò rất vui vẻ, giãi bày hết những thất bại, khó khăn gặp phải, lại nhân cơ hội nhắc đến cuốn tự truyện Tô Tiểu Bồi làm cho anh. Anh nói cuốn sách đó viết rất tốt, toàn bộ đều phản ánh chân thực về anh, cá nhân anh cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Sau khi đọc cuốn sách này, suýt chút nữa tôi đã mắc chứng tự yêu bản thân.” Trình Giang Dực nói.
Người dẫn chương trình cười sảng khoái, sau đó Trình Giang Dực đột ngột chuyển chủ đề: “Cuối cùng không mắc phải chứng tự yêu bản thân, mà lại yêu một người.”
Tô Tiểu Bồi lại nhét một miếng bắp rang bơ vào miệng, thầm nghĩ trước khi bị tai nạn nằm viện, chứng tự yêu bản thân của anh chắc chắn đã có rồi, còn lấy sách ra làm cái cớ, quá xảo quyệt.
“Cô ấy xem đến đây, nhất định sẽ trách tôi quá xảo quyệt.” Nghe vậy, miếng bắp rang bơ của Tô Tiểu Bồi suýt thì bị phun ra.
“Cô ấy là ai vậy?” Người dẫn chương trình nói.
Trình Giang Dực cười không đáp, lại nói: “Cô ấy đã dùng phương thức công khai để tôi nhìn thấy tình yêu cô ấy dành cho tôi, cho nên, công bằng một chút, tôi cũng muốn mượn cuộc phỏng vấn này, công khai nói với cô ấy, Tô Tiểu Bồi, anh yêu em!”
Tô Tiểu Bồi luống cuống tay chân, đặt hộp bắp bơ rang lên bàn. Trên ti vi, người dẫn chương trình đang cười hỏi Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi của anh quen biết nhau như thế nào. Trình Giang Dực nói tất cả đều là duyên phận, người dẫn chương trình lại hỏi cô ấy là cô gái như thế nào. Trình Giang Dực không lập tức đáp ngay, chỉ cười cười, quay sang ống kính giống như đang suy ngẫm, một lát sau mới nói: “Là cô gái rất thu hút tôi.”
Người dẫn chương trình cười tươi, nói Trình tiên sinh trả lời rất giảo hoạt. Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, cũng thầm trách Trình Giang Dực quá giảo hoạt, sao có thể trả lời như vậy được chứ? Cô là người không dễ thẹn thùng, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ. Tuy ở trong phòng chỉ có một mình cô, tuy không ai nhìn cô chằm chằm nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy. Trình Giang Dực đang ở trên ti vi mím môi mỉm cười, cô cảm thấy anh cũng đang rất xấu hổ.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên nhảy bật dậy, đi vào thư phòng tìm Trình Giang Dực. Trình Giang Dực đang ngồi phía sau bàn làm việc lớn, mặt anh bị màn hình máy tính chắn mất. Tô Tiểu Bồi gọi anh, anh càng rụt lại phía sau màn hình.
“Này!” Tô Tiểu Bồi dứt khoát đi đến bên bàn. Anh không xem cùng cô, lẽ nào là vì xấu hổ sao?
Trình Giang Dực cố gắng tỏ ra chấn tĩnh. “Khụ, khụ!” Anh hắng giọng. “Đã chiếu hết rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Tô Tiểu Bồi cố ý bình thản nói: “Em vừa thấy có người da mặt dày bày tỏ tình yêu.”
“Khụ, khụ!”
“Phía sau lẽ nào còn có nội dung chấn động hơn?”
“Khụ, khụ!”
Trình Giang Dực cầm cốc nước lên uống một ngụm. “Chắc không còn đâu, da mặt anh ta vẫn chưa dày đến mức đó.”
Tô Tiểu Bồi không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm, rất muốn cười, bộ dạng thẹn thùng của tráng sĩ nhà cô thực sự rất thú vị.
“Lẽ nào anh không có lời gì muốn nói trước mặt em sao?” Cô cố ý hỏi, cô khá cứng nhắc, bảo thủ trong chuyện tình yêu, trước đây vẫn luôn là anh chủ động trêu cô, bây giờ đổi lại là cô trêu anh, cảm thấy như thế này là rất vui. Nhìn biểu cảm của anh rất buồn cười, chẳng trách anh vẫn luôn sống vui vẻ như vậy.
“Nói trước mặt? Bây giờ sao?” Trình Giang Dực tỏ vẻ đoan chính, lại hắng giọng cái nữa.
“Đúng vậy!” Tô Tiểu Bồi đang nghĩ mình có nên học theo các cô gái trên ti vi, ôm lấy cánh tay anh làm nũng không, nhưng nghĩ lại, thấy mình không có tố chất như thế nên đành thôi. Cô tiến đến trước mặt anh, dựa vào bàn làm việc, hỏi: “Anh nói được với người quay phim và người dẫn chương trình, lẽ nào không muốn nói vài lời với em sao?”
“Em chắc chắn chứ?”
“Đúng vậy!”
“Khụ, khụ!”
Anh lại hắng giọng, biểu cảm trên mặt có chút… ừm, cô nhất thời không nghĩ ra được tính từ nào để miêu tả. Sau đó, anh duỗi tay ra, kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh không vội, chỉ nhẹ nhàng lướt môi bên tai cô, cô bị buồn, rụt cổ lại, đập anh một cái. “Đừng nghịch!”
“Em nhìn em xem…” Anh nghiêm mặt. “Vừa bắt anh nói, lại muốn phá hoại không khí.”
“Được rồi.” Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng dậy. “Vậy em không nói gì nữa, đợi nghe anh nói.”
Trình Giang Dực cười cười, cũng không nôn nóng, mà nhẹ nhàng giữ cô lại, hôn lên môi cô, sau đó ôm lấy cô, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh, hôn xuống đỉnh đầu cô.
Tô Tiểu Bồi kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đợi một hồi lâu mà vẫn chưa nghe thấy anh nói câu nào. “Này!” Cô thực sự hết kiên nhẫn, chọc chọc ngón tay lên ngực anh. “Nói đi!”
“Em nhìn xem, lại phá hoại không khí rồi.” Trình Giang Dực tiếp tục trách cô.
“Phá hoại cái gì, anh mãi chẳng chịu nói, không khí sớm đã nguội rồi.”
“Đâu có, vừa rồi không khí đang tốt, anh đang chuẩn bị nói, kết quả bị một gậy của em đánh cho hết rồi.”
“Đừng viện cớ nữa, nói luôn bây giờ đi.”
“Vừa rồi khó khăn lắm anh mới chuẩn bị xong.” Trình Giang Dực bĩu môi. Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng dậy, lườm anh một cái.
“Được rồi, được rồi!” Trình Giang Dực bị cô lườm liền bật cười, sau đó hôn lên chóp mũi cô, thủ thỉ bên tai: “Chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó trên bàn làm việc.”
Tô Tiểu Bồi sững sờ, sau đó phản ứng lại được, đấm lên vai anh. “Cả ngày trong cái đầu quả dưa của anh nghĩ những thứ gì vậy? Lại trêu đùa em. Rõ ràng anh bảo là có vài lời muốn nói trước mặt em mà.”
“Đúng vậy, đã ở ngay trước mặt, đương nhiên phải nói vài lời thiết thực rồi. Những lời kiểu như anh yêu em, chúng ta biết rõ trong lòng là được, những thứ phong hoa tuyết nguyệt đó thật chẳng thực tế chút nào. Việc này anh nói rất nghiêm túc, chỉ thử qua ở trên giường, thể nghiệm được quá ít.”
“Bộp.” một tiếng, bả vai Trình Giang Dực lại bị đập một chưởng. Lúc này Tô Tiểu Bồi đã quá xấu hổ, vùng thoát khỏi Trình Giang Dực, bỏ chạy luôn.
Cô đúng là ngốc, tại sao lại muốn trêu anh chứ! Mấy chuyện trêu chọc này, cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh.