Buổi chiều, Lê Ninh Tuấn đi làm về nhìn thấy Cố Vũ Huyên đang nằm ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách, anh thở dài bất lực không nhịn được mà thốt lên: “Gọi cô là heo lười đúng là không sai mà, hết ăn rồi lại ngủ.”
“Tôi nghe đó nhá.” Cố Vũ Huyên mở mắt lườm anh một cái, thừa dịp cô ngủ liền nói xấu cô, đừng để cô nghe một lần nữa nếu không cô sẽ cắn chết anh.
Lê Ninh Tuấn lần đầu lén nói xấu người khác lại bị phát hiện, anh hắng giọng đảo mắt nhìn sang chỗ khác rồi lại đứng thẳng người mạnh miệng đáp: “Tôi nói không đúng sao? Cô ăn rồi lại ngủ như thế không sợ sau khi quay trở lại làm việc thì phải giảm cân cấp tốc à? Cô thích sướng trước khổ sau?”
“Không cần anh quản.” Cố Vũ Huyên bày ra bộ mặt đanh đá đáp trả, không biết bằng thế lực nào đó mà từ khi quen biết Lê Ninh Tuấn tính tình của cô trở nên rất dữ dằn, đanh đá.
Cậu Lê không nói gì thêm chỉ xoay người đi lên phòng của mình, ngồi xuống giường anh xem tin nhắn chưa đọc, thấy địa điểm chuyến đi bị đổi anh chau mày có hơi khó chịu, không hiểu sao anh lại muốn đến nước T, mỗi lần nhắc đến nước T trong lòng anh luôn dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ khó tả, có chút quen thuộc.
Ngày hôm sau, Lê Ninh Tuấn cùng Cố Vũ Huyên xuất phát đến địa điểm đầu tiên là khu vực phía tây của tiểu bang California nước Mỹ, thời điểm hai người đến nơi đã là tối muộn cả hai làm thủ tục nhận phòng, khoảnh khắc bước vào trong phòng khóe môi của cô Cố giật giật liên tục, cô và anh nhìn nhau không biết nói thế nào. Cô nhăn mặt mất một lúc mới thốt lên được: “Mẹ của anh đáng sợ thật, tôi bắt đầu sợ bà ấy rồi đó.”
Chủ tịch Lê nở một nụ cười vô cùng khó coi, bất lực đáp lại lời của cô Cố: “Ở trong gia đình tôi, không, phải nói là cả dòng họ hai bên không ai là không sợ mẹ tôi cả, bà ấy là một người phụ nữ có thể thét ra lửa.”
Cố Vũ Huyên gật gù cảm thấy lời anh nói rất đúng, hai người lại di chuyển tầm mắt nhìn căn phòng một lần nữa, sự mệt mỏi suốt thời gian trên máy bay đều bị cách bày trí trong căn phòng này đánh tan không còn gì.
Không biết Đàm Nguyệt đã làm bằng cách nào có thể khiến khách sạn thay đổi cách bố trí trong căn phòng, bây giờ cả căn phòng ngoại trừ cái giường rộng lớn thì không còn cái gì có thể nằm được cả, muốn nằm ở dưới sàn cũng không thể vì chỉ có hai cái gối một cái chăn, ngủ dưới đấy mà không có chăn thì cảm lạnh như chơi.
Khắp phòng đều được trang trí vô cùng lãng mạn, tông màu đều là màu mà anh và cô thích, hoa hồng được rải khắp nơi còn có cả bóng bay. Thật ra ngoại trừ cái giường kia thì còn có một cái ghế, nhưng mà… ừm… cái ghế trông nó lạ lắm, nó không thích hợp để nằm ngủ, cả Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên đều biết cái ghế đó để làm gì, chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến người ta ngượng chín mặt.
Hai người không nghĩ ngợi nhiều nữa, mặc kệ chuyện chung giường bây giờ đã trễ lắm rồi bọn họ muốn nghỉ ngơi. Sau khi anh và cô lần lượt tắm rửa xong thì lao đến chiếc giường mềm mại, mỗi người nằm một góc không ai xâm phạm đến ai.
Sáng hôm sau, Lê Ninh Tuấn nhăn mặt cảm thấy cổ mình bị cái gì đó đè lên không thở được nên tỉnh giấc, vừa mở mắt đập vào mắt của anh là cái chân trắng nõn, thon dài của Cố Vũ Huyên đang đặt trên cổ của mình. Cậu Lê trừng trừng hai mắt chậm rãi kéo chân cô ra khỏi cổ, miệng không nhịn được mà lẩm bẩm: “Tướng ngủ xấu chết đi được, cứ theo cái đà này không khéo tôi bị cô giết chết mất.”
Cố Vũ Huyên bị động tĩnh của anh làm cho thức giấc, thấy dáng ngủ của mình đã thay đổi một trăm tám mươi độ cô ngồi dậy nhìn Lê Ninh Tuấn nhe răng cười trừ: “Xin lỗi, tướng ngủ của tôi có hơi bất ổn một chút, anh vẫn ổn mà đúng không?”
Lê Ninh Tuấn nhếch môi cười như không cười: “Tôi cũng ổn đấy, chỉ là suýt chết dưới chân của cô thôi.”
Cô Cố mím môi đảo mắt sang chỗ khác, cái này cũng không hoàn toàn trách cô được, lúc ngủ cô đâu có biết mình nằm như thế nào đâu. Cố Vũ Huyên hắng giọng vài cái sau đó rời giường nhanh chóng bay vào phòng tắm, cô sợ ở đó nữa sẽ bị chủ tịch Lê lườm cho đến chết.
Hai người sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ xong thì cùng nhau đi ăn sáng, Cố Vũ Huyên thấy Lê Ninh Tuấn bỏ rau và thịt mỡ sang một bên thì cau mày: “Này, anh không ăn được mấy thứ này à?” Nhận được cái gật đầu của anh, cô nhăn nhó nói tiếp: “Kén ăn thấy sợ, anh như thế là lãng phí đồ ăn đấy, sau này không ăn được cái gì cứ đưa sang cho tôi, tôi giúp anh ăn.”
Cậu Lê không nói gì chỉ đẩy nhẹ cái đĩa sang cho cô, hai người không ai nói gì thêm chỉ im lặng ăn hết phần ăn của mình. Anh và cô ăn xong thì bắt đầu di chuyển đến bãi biển Santa Monica, Cố Vũ Huyên lần đầu tiên đến đây không giấu được sự phấn khích vội lấy điện thoại ra đưa cho Lê Ninh Tuấn: “Ôi mẹ ơi! Đẹp quá đi mất! Lê Ninh Tuấn! Anh mau giúp tôi chụp mấy tấm ảnh đi.”
Chủ tịch cầm điện thoại chụp ảnh cho cô với vẻ mặt không tình nguyện, nhưng ở đây ngoại trừ anh thì không còn ai chụp cho cô diễn viên này nữa, anh mà không chụp thì có lẽ từ đây cho đến hết chuyến đi sẽ không yên ổn với bà cô nhí nhố này.
Nói là chụp vài tấm ảnh nhưng sau khi chụp xong thì trong máy đã có mấy chục tấm, cô Cố gật gù khen ngợi khả năng chụp ảnh của ông chồng trên danh nghĩa của mình, chụp có tâm đấy chứ, không tệ chút nào.
Cố Vũ Huyên cười cười tiến đến gần Lê Ninh Tuấn, dáng vẻ như đang làm nũng nói với anh: “Tôi nghe nói hoàng hôn ở đây đẹp lắm, buổi chiều chúng ta quay lại đây ngắm hoàng hôn nha.”
Chủ tịch Lê chỉ ừ nhẹ một tiếng, anh đột nhiên phát hiện ra dường như từ lúc quen biết Cố Vũ Huyên cho đến tận bây giờ anh chưa từng từ chối cô bất cứ chuyện gì, mặc dù nhiều lúc không tình nguyện nhưng chung quy vẫn là đáp ứng, đồng ý với cô.