Lê Ninh Tuấn có thể nhìn ra được sự lo lắng trên gương mặt của Cố Vũ Huyên, anh cười nhẹ với mẹ của mình, trả lời: “Vâng, con và cô Cố đây đã từng gặp nhau ở Mỹ.”
Cố Vũ Huyên thở phào một hơi, ánh mắt nhìn Lê Ninh Tuấn đầy cảm kích, cô không keo kiệt mà phát cho anh một tấm thẻ người tốt.
Hai bên gia đình biết anh và cô đã quen biết nhau từ trước thì càng vui vẻ, cố gắng kéo mối quan hệ của hai người lại gần nhau hơn, ghép đôi vô cùng nhiệt tình. Lê Ninh Tuấn từ đầu đến cuối đều lãnh đạm, thỉnh thoảng đáp vài ba câu, ngược lại với anh là Cố Vũ Huyên lại rất vui vẻ trò chuyện với mọi người, rất nhanh đã có thể thoải mái trò chuyện với mẹ chồng tương lai.
Chỉ với một bữa cơm đã bàn xong xuôi chuyện kết hôn giữa Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên, hôn lễ được định vào tháng sau, ngày mốt hai người sẽ đi thử đồ cưới rồi chụp hình cưới, chọn địa điểm tổ chức hôn lễ, tất cả phải hoàn thành trong nửa tháng. Chủ tịch Lê thật không hiểu tại sao lại phải gấp gáp đến như vậy, hỏi mẹ anh thì nhận được câu trả lời như thế này: “Mẹ đi xem thầy rồi, thầy bảo nếu tháng sau mà không cưới thì phải đợi năm sau mới cưới được.”
Lê Ninh Tuấn không còn lời nào để nói với mẹ của mình nữa, ăn cơm xong anh bị mẹ bắt phải đưa Cố Vũ Huyên đi chơi, anh một chút hứng thú cũng không có nhưng nếu đã đồng ý mối hôn sự này thì đành miễn cưỡng đi vậy.
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Lê Ninh Tuấn hơi nhướng mày hỏi: “Cô lái xe đến đây sao?”
“Không, là quản lý đưa tôi đến.” Cố Vũ Huyên lắc lắc đầu trả lời, không hiểu sao cô có cảm giác từ ánh mắt đến lời nói của Lê Ninh Tuấn khi hỏi lại có chút khinh thường nhỉ?
Cô Cố bất giác nhớ lại chuyện nửa năm trước, ngày hôm đó là ngày cô đi tập lái xe ở trường thi bằng lái, tuy chỉ là tập nhưng cô lại căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, không biết bằng thế lực nào đó Cố Vũ Huyên đã lùi xe vô tình tông trúng Lê Ninh Tuấn khiến cho anh bị thương ở chân phải bó bột một tháng.
Khi đó, chủ tịch Lê nằm trong bệnh viện tức giận phán cho cô một câu xanh rờn: “Với khả năng lái xe suýt nữa gây chết người của cô thì đừng có mơ đến chuyện thi đậu bằng lái.” Quả thật mấy tháng sau Cố Vũ Huyên thì bằng lái không đậu, thi lại mấy lần đều rớt hết mấy lần, lời nói của Lê Ninh Tuấn giống như lời nguyền vậy, khiến cho cô tới giờ chưa có bằng lái xe.
Cậu Lê tuy lạnh nhạt nhưng vẫn rất lịch thiệp mở cửa xe cho cô Cố, trước khi lăn bánh rời đi anh quay sang hỏi: “Bây giờ cô muốn tôi đưa cô đi đâu?”
Cố Vũ Huyên sờ sờ mũi không biết nên đi đâu, với thân phận của cô thì đâu thể tùy tiện lộ diện trước quá nhiều người, hơn nữa còn đi với một người đàn ông chắc chắn sẽ bị phóng viên chụp rồi đăng tin lung tung. Bây giờ cô nói muốn đi ăn nữa thì có bị anh xem là heo không? Cô Cố chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lê Ninh Tuấn: “Tôi dễ lắm, anh muốn chở tôi đi đâu cũng được cả.”
Lê Ninh Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi chậm rãi lái xe rời đi, đi đâu cũng được thế anh mang cô đi bán chắc cũng được luôn nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui chủ tịch Lê quyết định đưa Cố Vũ Huyên đến trung tâm thương mại, bởi vì anh nghĩ con gái chắc ai cũng thích mua sắm, đưa đến đó là thích hợp nhất nhưng nào có biết nơi đó là nơi cô muốn tránh nhất, nó quá đông người.
Trung tâm thương mại
Cố Vũ Huyên thấy Lê Ninh Tuấn lái đến trung tâm thương mại thì hoảng hồn, ai mà ngờ được anh sẽ đến nơi này, không lẽ anh định giống như mấy tổng tài trong truyện bảo cô thích mua cái nào thì mua cái đó, cô chỉ cần liếc ngang thôi là mua về luôn sao?
Trong khi cô Cố đeo khẩu trang thấp tha thấp thỏm sợ có người nhận ra thì cậu Lê lại cau mày nhìn cô chằm chằm: “Cô làm gì mà cứ đảo mắt nhìn khắp nơi vậy? Cứ như đi ăn trộm, tôi biết cô là diễn viên nhưng sẽ không đến mức vừa bước ra đường là người người nhận ra đâu nhỉ?”
Lời nói của Lê Ninh Tuấn vừa dứt thì đã nghe từ xa có giọng nói của một số người gọi tên của Cố Vũ Huyên, khi anh quay người thì nhận ra không phải là một số mà là có gần hai mươi người đang chạy ùa đến vây quanh xin chụp hình và chữ ký của cô. Anh tròn mắt hoài nghi, nổi tiếng đến mức này luôn à?
Cố Vũ Huyên rất thân thiện chụp hình, ký tên cho fan của mình, sau khi ký tên xong cô đang định kéo Lê Ninh Tuấn đi nhanh thì có một người trong đám đông bạo gan hỏi: “Chị Huyên! Anh chàng đẹp trai này là bạn trai của chị sao?”
Bầu không khí ở đấy bỗng chốc im lặng bất thường, cô Cố cùng chủ tịch Lê đưa mắt nhìn nhau, cô xoắn suýt không biết phải trả lời thế nào, nói là bạn thì bọn họ có tin không? Trông anh già thế cơ mà, Cố Vũ Huyên nhanh trí cất giọng trả lời: “Không phải, là chú của tôi.”
Chú? Lê Ninh Tuấn hơi híp mắt nghi hoặc nhìn Cố Vũ Huyên, anh già đến mức cô phải gọi bằng chú sao? Anh trai, anh họ gì cũng được mà, đâu nhất thiết phải là chú.
Các fan ồ lên một tiếng khen anh đẹp trai không ngớt, Cố Vũ Huyên chào tạm biệt fan sau đó vội kéo Lê Ninh Tuấn đi nhanh, cảm thấy đã cách fan khá xa cô mới dừng lại buông tay của anh ra. Chủ tịch Lê cười như không vỗ vỗ lên đầu của cô: “Cháu ngoan, muốn mua gì thì mua mau đi chú còn phải quay về xử lý một số việc nữa.” Chủ tịch Lê phải về lập ra bản hợp đồng hôn nhân.
Gọi anh một tiếng chú anh thật sự xem cô là cháu của anh luôn rồi? Cố Vũ Huyên cười cười hỏi nhỏ: “Anh để bụng chuyện tôi gọi anh bằng chú sao?”
“Cô đoán thử xem.” Lê Ninh Tuấn nâng mày, gương mặt không biểu cảm khiến cho Cố Vũ Huyên không biết anh có để bụng hay không?
Cố Vũ Huyên cười trừ xin lỗi một tiếng rồi nhanh chân đi chọn đại một món nào đó, trong lòng cô Cố thầm nghĩ gọi Lê Ninh Tuấn bằng chú cũng không sai, anh lớn tuổi hơn cô so về ngoại hình nói anh là cha cô có lẽ bọn họ cũng tin.
Cố Vũ Huyên có dáng người nhỏ nhắn, hai má phúng phính đáng yêu, so với tuổi thật thì ngoại hình trẻ hơn rất nhiều, đã có kha khá lần cô còn bị nhầm thành học sinh cấp ba nữa.Chính vì có ngoại hình như thế nên khi lần đầu cô gặp Lê Ninh Tuấn đã đoán anh ngoài ba mươi, đâu ngờ được anh chỉ mới có hai mươi bảy tuổi.