Tất cả mọi người ở đấy đều đồng loạt cúi đầu xuống nhịn cười đến đỏ mặt, trợ lý cùng quản lý vội vàng đỡ Tiết Kiều đứng dậy, miệng không ngừng hỏi han cô ta. Cố Vũ Khánh cùng Lê Ninh Khang ôm bụng cười phá lên, hai cậu cười lớn không cho Tiết Kiều một chút mặt mũi nào, cô ta thẹn quá hóa giận hất tay của quản lý, trợ lý đi nhanh vào bên trong phòng trang điểm, mất mặt chết đi được.
Đạo diễn Mai ho khụ khụ vài tiếng bảo mọi người tiếp tục công việc, thấy mọi người đã tản đi hết Cố Vũ Huyên mới nhanh chân tiến đến gần em trai của mình, nghiến răng thì thầm: “Đừng cười nữa, dù sao người ta cũng là con gái em cho người ta chút mặt mũi đi.”
“Tại sao phải cho chứ? Rõ ràng là cô ta muốn ngã vào lòng của anh rể, cô ta bị phũ như thế là đáng lắm, em nhất định phải cười, cười cho thật lớn để cho cô ta xấu hổ sau này không làm vậy nữa.” Cố Vũ Khánh chun mũi hừ nhẹ một tiếng, chuyện Tiết Kiều giả vờ ngã ai cũng có thể nhìn ra, khi nãy Lê Ninh Tuấn mà vươn tay đỡ thì cậu sẽ đem chuyện này nói cho cha mẹ biết, phải xem xét lại người con rể này.
Sở dĩ lúc nãy cả Lê Ninh Tuấn cùng Đinh Hải Duy đều không đỡ Tiết Kiều không phải hoàn toàn là vì biết cô ta giả vờ mà còn là vì lý do khác. Chủ tịch Lê cho rằng bản thân đã là người có gia đình thì nên tránh xa phụ nữ, nếu không phải là vì công việc thì có khi anh sẽ không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ để tránh những hiểu lầm không đáng có, hơn nữa trước giờ anh không phải là kiểu người ga lăng, cho dù là đang độc thân thì Lê Ninh Tuấn cũng sẽ không đỡ.
Đổi lại là lúc trước thì Đinh Hải Duy nhất định sẽ lịch thiệp, ga lăng đỡ Tiết Kiều, nhưng bây giờ thì khác anh đang theo đuổi Lý Quỳnh làm sao thể có mấy hành động thân mật với người phụ nữ khác được chứ? Chủ tịch Đinh sợ Cố Vũ Huyên sẽ đi mách cho Lý Quỳnh biết, khi đó coon đường theo đuổi vợ của anh sẽ càng gian nan hơn.
Cố Vũ Huyên đi thay quần áo chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo, gần nửa tiếng sau cô đi đến chỗ quay thì thấy nam chính đang được sơ cứu vết thương ở chân, Lê Ninh Tuấn lại mặc quần áo của nam chính. Cô ngơ ngác nhìn quản lý của mình: “Chuyện này là sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra trong lúc em đi thay đồ thế?”
Tiêu Vân cười cười trả lời: “Vừa nãy Trần Thế Bằng bị ngã, chân bị bong gân không thể quay tiếp được, trùng hợp đạo diễn Mai thấy góc nghiêng cùng bóng lưng của chủ tịch Lê có mấy phần giống với Trần Thế Bằng nên hỏi ý xem chủ tịch Lê có thể diễn thay cho cậu ta phân cảnh tiếp theo không? Chủ tịch Lê của em không nghĩ ngợi gì dứt khoát đồng ý luôn.”
Cô Cố nhìn Lê Ninh Tuấn bằng cặp mắt nghi hoặc, sao đột nhiên anh lại muốn diễn thế? Từ khi nào anh lại có hứng thú với diễn xuất vậy? Với tính cách của Lê Ninh Tuấn thì có thể dễ dàng thỏa thuận mọi chuyện như thế sao?
Cố Vũ Huyên chìm đắm trong những câu hỏi của bản thân không được bao lâu thì nghe được khẩu lệnh của đạo diễn chuẩn bị xuống hồ. Thế là cô chuẩn bị quay với sự nghi hoặc, thắc mắc không có lời giải đáp.
Cảnh quay mà Cố Vũ Huyên cùng Lê Ninh Tuấn sắp diễn là cảnh hôn dưới nước. Cô và anh đồng loạt xuống hồ, hai người bắt đầu nhập vai, cùng nhau trêu đùa, nói những lời đường mật khiến cho bầu không khí dần trở nên ái muội.
Tiêu Vân đơ người mất vài giây sau đó hơi nghiêng đầu khẽ nói với Hà Thu: “Sao nhìn họ trêu nhau cứ như đang yêu nhau thật vậy?”
Hà Thu gật gật đầu, hai mắt vẫn không rời được cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh quay của Cố Vũ Huyên và Lê Ninh Tuấn.
Lê Ninh Tuấn cùng Cố Vũ Huyên bắt đầu lặn xuống nước, vốn dĩ chỉ là hôn lấy góc như mọi lần nhưng chủ tịch Lê đột ngột siết chặt eo kéo cô dính vào người của mình, hôn giả biến thành hôn thật.
Cô Cố giật mình sửng sốt, chưa kịp định hình chuyện gì thì đã bị cậu Lê ôm từ dưới nước lên, theo như kịch bản thì nam nữ chính vẫn sẽ tiếp tục hôn nhau.
Lê Ninh Tuấn bóp eo của Cố Vũ Huyên một cái khiến cô đau mà há miệng, anh nhân cơ hội luồn lưỡi của mình vào bên trong càn quét khắp nơi, tiếng hôn ướt át khiến cho người ta phải đỏ cả mặt.
Không hiểu sao Cố Vũ Huyên lại có cảm giác quen thuộc, cực kỳ quen thuộc khi hôn Lê Ninh Tuấn, cô từ kinh ngạc, sững sờ dần chuyển sang phối hợp, đáp lại nụ hôn của anh.
Những người ở có mặt một phen há hốc miệng, hai mắt mở to muốn rớt ra ngoài khi thấy hai người hôn thật, không những hôn thật mà còn hôn rất bạo.
Hà Thu cố kìm nén sự phấn khích tột đột, cả người quắn quéo khi thấy cặp đôi mình chèo thuyền hôn nhau mãnh liệt, thích muốn xỉu luôn. Tiêu Vân đứng hình, không tin vào mắt của mình, hai người họ từ giả chuyển thành thật rồi sao?
Cố Vũ Khánh che hai mắt nhưng vẫn hơi hé ra nhìn, cậu chợt nhớ bản thân đã qua mười tám tuổi cần gì phải kiêng dè không dám xem, cậu bỏ tay xuống nhìn thẳng vào máy của đạo diễn. Tuy khí thế là vậy nhưng mấy ngón chân của cậu Cố vẫn co quắp lại vì ngại.
Đạo diễn Mai vì quá bất ngờ, kinh ngạc mà suýt nữa quên hô cắt, ngay khi vừa hô cắt Cố Vũ Huyên liền vội đi nhanh lên trên bờ. Lê Ninh Tuấn nhấc từng bước chân nặng nề đi lên, mặc dù đây là hồ bơi không phải biển nhưng nó vẫn khiến anh có chút sợ, cũng may hồ này không quá sâu, lúc xuống mực nước cao chưa quá vai của anh, nếu không thì anh không thể diễn thế được rồi.
Hà Thu tiếc nuối, ước gì biên kịch viết thêm cảnh giường chiếu sau đó bảo chủ tịch Lê đóng thế nữa. Cô chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình vội gạt bỏ mấy suy nghĩ đen tối trong đầu nhanh chóng mang khăn đến cho Cố Vũ Huyên.
Cô Cố cảm thấy mình không ổn, tim đập rất nhanh, mặc cho nãy giờ ngâm mình dưới nước nhưng cô lại thấy cả người nóng ran. Hiện giờ, mặt của Cố Vũ Huyên đỏ như tôm luộc, cô choàng khăn ngồi xuống ghế, vẻ mặt thẫn thờ, nụ hôn đầu của cô cứ như thế mà mất rồi sao?