Cố Vũ Huyên nhân lúc chưa đến phân cảnh của mình liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ chồng hỏi về chuyện sinh nhật, nhận được câu trả lời từ mẹ chồng cô không biết phải làm thế nào, trở nên phân vân, rối rắm không biết có nên tổ chức sinh nhật cho Lê Ninh Tuấn hay không nữa.Theo những gì mà mẹ chồng của cô Cố đã nói thì chủ tịch Lê trước giờ không thích ồn ào, náo nhiệt nên không bao giờ chịu tổ chức sinh nhật, đến sinh nhật mọi người chỉ tặng quà rồi chúc mừng đơn giản vậy thôi.
Cố Vũ Huyên nghĩ tới nghĩ lui, do dự một lúc lâu mới có quyết định, cô sẽ mua bánh kem và mua quà cho Lê Ninh Tuấn, ăn sinh nhật chỉ có hai người thì đâu có ồn ào, náo nhiệt, nếu như anh không thích thì thôi, cô sẽ một mình ăn hết bánh kem đó, cũng chả mất mát gì.
Cô Cố quay phim xong thì đã hơn bảy giờ tối, đang chuẩn bị quay về biệt thự thì bỗng bị mọi người trong đoàn làm phim kéo đi ăn uống, ca hát, mọi người rủ quá nhiệt tình nên Cố Vũ Huyên cũng không nỡ từ chối, cô nhắn tin cho Lê Ninh Tuấn bảo tối nay sẽ về muộn một chút rồi cất điện thoại vào trong túi xách không để ý đến nữa.
Đoàn phim cùng nhau đi ăn một bữa no nê tới lúc đến phòng karaoke đã hơn chín giờ tối, Tiết Kiều ngồi cách Cố Vũ Huyên không xa thấy mọi người chỉ tập trung vào nữ chính của đoàn làm phim trong lòng lại nổi lên sự đố kỵ, ghen ghét, ánh mắt nhìn Cố Vũ Huyên sắc như dao, nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi.
Cố Vũ Huyên dĩ nhiên có thể cảm nhận được cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tiết Kiều nhưng cô không quan tâm, cần gì phải quan tâm những người không ra gì suốt ngày cứ ghen ghét người khác chứ?
Bên trong phòng quá ồn ào, tiếng ca hát lấn át hết mọi âm thanh khác khiến cho cô không thể nghe được tiếng chuông điện thoại của mình đang reo, hơn nữa cô Cố đã bị mọi người chuốc say bí tỉ không còn biết trời trăng gì nữa.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị mở tung ra, đạo diễn nhìn thấy hai người bước vào liền giật nảy mình, vội đứng dậy: “Tổng giám đốc Lê! Tổng giám đốc Lý! Sao hai vị lại ở đây? Có chuyện gì sao ạ?”
Lê Trí Cương cười cười, ánh mắt vờ như vô tình liếc ngang qua Cố Vũ Huyên, trả lời đạo diễn: “Tôi nghe nói đoàn làm phim của đạo diễn Mai đang ở phòng này nên qua chào hỏi một tiếng ấy mà, với lại tôi chơi trò chơi thua nên bị phạt phải sang đây tìm một người uống rượu cùng.” Vừa nói anh ta vừa chậm rãi bước về phía của cô Cố sau đó nâng ly rượu lên: “Không biết tôi có vinh hạnh được mời nữ diễn viên nổi tiếng như cô Cố đây uống một ly rượu không?”
Cố Vũ Huyên mơ mơ màng màng hai mắt cố mở to ra nhìn, nhận ra người mời rượu là Lê Trí Cương nên cô cũng thoải mái cầm ly rượu lên cụng ly với anh ta sau đó một hơi uống hết sạch. Cô Cố uống xong thì ngã xuống ghế sô pha, Tiêu Vân cùng Hà Thu vội chạy đến đỡ muốn đưa cô về thì Lê Trí Cương lại bước tới gần hơn người hơi khom xuống dìu Cố Vũ Huyên, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười công nghiệp nói với hai người các cô: “Để tôi đưa cô ấy về, dù sao thì hai chúng tôi cũng thuận đường.”
Hà Thu và Tiêu Vân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng do dự không biết phải làm thế nào, nếu để Lê Trí Cương đưa về thì không tốt lắm nhưng luận về thân phận lại không thể đắc tội, nói thế nào thì anh ta cũng là anh họ bên chồng của Cố Vũ Huyên chắc là không sao.
Quản lý Tiêu kéo Hà Thu lại để cho Lê Trí Cương đưa Cố Vũ Huyên về, Lý tổng đứng một bên nhìn cười lớn lên tiếng: “Hóa ra đây là kiểu người mà cậu thích, cũng không tệ. Mau! Mau đưa cô ấy về đi, đừng chậm trễ chuyện tốt, có rượu vào rồi sẽ cuồng nhiệt, mãnh liệt, kích thích hơn.”
Đạo diễn Mai cùng những người ở đó im lặng không dám ngăn cản, Tiết Kiều cắn môi, hai bàn tay siết chặt lại đến nổi móng tay ghim vào da thịt, cô ta biết ngay mà, Cố Vũ Huyên chắc chắn đã quyến rũ, lên giường với Lê Trí Cương rồi nên mới được mời làm người mẫu đại diện, đúng là ghê tởm.
Quản lý Tiêu, Hà Thu cũng chào tạm biệt mọi người đi về ngay sau đó, ra khỏi quán cả hai người đều dõi theo bóng dáng của Cố Vũ Huyên và Lê Trí Cương, Hà Thu thấp thỏm lo lắng vội nói: “Chị! Như vậy thật sự ổn sao? Em cứ có cảm giác tổng giám đốc Lê không ổn cho lắm, lỡ như…” Câu kế tiếp cô không dám nói ra.
“Em yên tâm sẽ không có chuyện gì đâu, Lê Trí Cương sẽ không đưa Vũ Huyên về được đâu.” Tiêu Vân vỗ vỗ lên vai Hà Thu, đôi mày nhướng nhướng ra hiệu cho cô trợ lý nhỏ nhìn theo mắt mình: “Mau nhìn thử xem ai đến kìa.”
Trợ lý Hà thấy Lê Ninh Tuấn đến thì mừng như được mùa, suýt nữa đã nhảy cẫng lên vì phấn khích, cô không còn lo lắng nữa mà bắt đầu bật chế độ hóng chuyện.
Chủ tịch Lê xuất hiện cản Lê Trí Cương không cho anh ta đưa Cố Vũ Huyên lên xe: “Anh họ! Em đến đón Vũ Huyên về nhà, anh không cần phải đưa cô ấy về nữa đâu, làm phiền anh rồi.”
Lê Ninh Tuấn đỡ Cố Vũ Huyên từ tay của Lê Trí Cương đưa cô lên xe của mình, tổng giám đốc Lê nhìn tay của mình đã không còn người rồi lại ngẩng đầu dõi mắt theo xe của em họ, anh ta nở một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cảm thấy khá hụt hẫng. Lê Trí Cương bỗng thay đổi sắc mặt trở nên lạnh lùng, vô cảm ngồi vào trong xe chầm chậm lái xe rời đi.
Đợi sau khi mấy người bọn họ đi hết quản lý Tiêu mới khoác vai Hà Thu, đôi mày nhướng lên cong khóe môi nói: “Lúc nãy chủ tịch Lê có gọi cho chị hỏi tại sao Vũ Huyên không nghe máy, chị đã bảo Vũ Huyên đã say bí tỉ rồi, anh ta liền bảo chị gửi vị trí. Sở dĩ lúc nãy chị không ngăn cản Lê Trí Cương đưa Vũ Huyên về là vì biết chủ tịch Lê của chúng ta sẽ đến đón em ấy ngay thôi. Hà Thu! Sau này nếu có gặp Lê Trí Cương ở gần Vũ Huyên mà không có chị ở đấy thì em nhớ phải cố gắng không cho anh ta đến quá gần em ấy có biết không?”
Trợ lý Hà gật gật đầu, cô hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Vân, cả hai người các cô đều nhận ra Lê Trí Cương không có ý tốt với Cố Vũ Huyên, anh họ lại có ý với em dâu hơn nữa còn không có kiêng dè ngược lại thể hiện ra lộ liễu giống như muốn cho toàn thế giới này biết anh ta thích Cố Vũ Huyên vậy, đúng là một kẻ điên rồ.