Bức tường phía sau quang ảnh khắc rõ danh tự của nữ hài.
Khương Thanh Nga, minh châu sáng chói đi ra từ Nam Phong học phủ, thân có cửu phẩm Quang Minh Tướng, thiên phú mạnh mẽ của nó khiến cho vô số người trong Đại Hạ quốc sợ hãi thán phục.
Nhập học hai năm, còn chưa tới đại khảo thăng cấp đã trực tiếp được Thánh Huyền Tinh học phủ của Đại Hạ quốc đặc biệt chiêu mộ, trở thành người đầu tiên trong một trăm năm ở Thiên Thục quận có vinh hạnh đặc biệt này
Nàng đã trở thành truyền thuyết của Nam Phong học phủ, vô số học viên sau này đứng đó ngước nhìn nàng, mà bây giờ thanh danh của nàng lại càng thêm vang dội trong khắp Đại Hạ quốc.
Lý Lạc kinh ngạc nhìn lướt qua quang ảnh của Khương Thanh Nga, sau đó hắn nhận ra xung quanh có vài tầm mắt đang đặt trên người mình, những học viên kia cho dù là nam hay nữ, bây giờ đều đổ dồn mắt vào hắn, trong đó ẩn chứa một chút không cam lòng, hâm mộ và quái lạ.
Đối với những ánh mắt này, Lý Lạc vẫn thờ ơ như trước, hắn hiểu được nguyên do trong đó.
Bởi vì Khương Thanh Nga.
Người được coi là thần nữ của tất cả học viên nam nữ trong Nam Phong học phủ này, không chỉ là đệ tử được cha mẹ hắn thu khi còn nhỏ, mà còn có hôn ước với hắn.
Nói trắng ra thì Khương Thanh Nga chính là vị hôn thê của hắn.
Trong trí nhớ của Lý Lạc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khương Thanh Nga chắc là vào lúc hắn khoảng ba tuổi.
Lần đó hình như cha mẹ của hắn ra ngoài một chuyến rất lâu, sau khi trở về thì có mang theo Khương Thanh Nga lúc ấy ước chừng năm tuổi bên mình.
Về sau, bọn họ nhận Khương Thanh Nga làm đệ tử.
Nói từ góc độ này thì Lý Lạc và Khương Thanh Nga thật sự được coi là thanh mai trúc mã, cha mẹ hắn cũng vô cùng yêu thích nàng.
Nhưng mà quan hệ của Lý Lạc và Khương Thanh Nga khi còn bé lại có chút vi diệu, bởi vì Khương Thanh Nga đã xuất sắc từ nhỏ, nàng lại lớn hơn Lý Lạc hai tuổi, nên xảy ra vô số tranh chấp, cuối cùng mọi tranh chấp đều kết thúc bằng việc Lý Lạc bị Khương Thanh Nga lạnh lùng đè xuống đất bạo lực đánh cho một trận.
Đơn giản chính là ác mộng.
Mà sở dĩ Khương Thanh Nga trở thành vị hôn thê của hắn, nghe nói là do vào lúc nàng khoảng mười tuổi, cha hắn uống quá chén, nói nếu Tiểu Nga mà là nàng dâu nhà ta thì thật là tốt biết bao.
Thế là ngày hôm sau, Khương Thanh Nga mười tuổi tự tay viết cho mình một phần hôn ước, giao cho cha hắn đang trợn mắt líu lưỡi.
Lần đó lúc về nhà, cha hắn suýt chút nữa đã bị mẹ đánh cho choáng váng.
Điều quan trọng nhất là còn liên lụy tới hắn đang đứng một bên hớn hở xem trò vui, cũng bị mẹ hắn nổi giận đùng đùng đánh cho một trận.
Về sau mẹ bảo Khương Thanh Nga thu hồi lại hôn ước, nhưng ai cũng không ngờ nàng lại tỏ ra bướng bỉnh làm cho người ta bất đắc dĩ vô cùng, nàng chỉ lẳng lặng quỳ gối trước mặt cha mẹ.
Cuối cùng, cha mẹ hắn không thể làm gì được, đành phải để tùy nàng, nhưng giấy hôn ước thì đã bị bọn họ thu lại, sau này cũng không nhắc đến nữa, giống như nó không hề tồn tại vậy.
Việc này dần dần trôi qua theo thời gian, chẳng còn chút dấu vết gì nữa, thậm chí ngay cả bản thân Lý Lạc cũng đã quên mất nó.
Nhưng mấy năm trước khi Khương Thanh Nga vẫn còn ở trong Nam Phong học phủ, có một người theo đuổi Khương Thanh Nga quá dai dẳng và điên cuồng, làm nàng khó chịu, thế là trực tiếp mở miệng công khai chuyện mình đã có hôn ước với Lý Lạc ra.
Việc này gây ra oanh động lớn vào lúc bấy giờ, có thể nói là làm cả Thiên Thục quận phải chấn động.
Cũng may mà khi đó Lý Lạc vẫn chưa vào Nam Phong học phủ, không thì e rằng hắn sẽ thật sự bị mọi người vây lấy tấn công. Cho dù việc này đã trôi qua mấy năm nhưng dư chấn mà nó mang đến vẫn khiến cho Lý Lạc đang ở Nam Phong học phủ cảm nhận sâu sắc được mị lực của Khương Thanh Nga.
“Cha, cha đúng là bẫy con trai rồi.” Trong lòng Lý Lạc thầm than một tiếng.
“Ta nói này, Lý Lạc ngày nào ngươi cũng đứng lại ở đây, có phải là rất hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của người khác hay không vậy?” Ngay lúc Lý Lạc đang âm thầm thở dài trong lòng, đột nhiên có thanh âm của một nữ hài vang lên phía sau.
Lý Lạc quay đầu, chỉ thấy sau lưng hắn có một thiếu nữ dung nhan yêu kiều đang đứng, tóc thiếu nữ dài ngang eo, dung mạo mặc dù kém Khương Thanh Nga nhưng cũng đã là một mỹ nhân, đồng phục bao sát người, bọc lấy nơi mềm mại đã hơi nhô lên của thân thể, rất có đường nét.
Bấy giờ thiếu nữ đang khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt chế giễu nhìn về phía Lý Lạc.
Đối diện với ánh mắt đó của nàng, thần sắc của Lý Lạc vẫn vô cùng bình tĩnh, thiếu nữ trước mắt tên là Đế Pháp Tình, là một học viên của học viện, cũng được coi là một đóa hoa vàng trong Nam Phong học phủ, đồng thời nàng còn xuất thân từ một trong tam đại gia tộc của Thiên Thục quận, gia tộc Đế Pháp.
Đế Pháp Tình cũng không có ân oán gì với Lý Lạc, nhưng nàng lại là người hâm mộ trung thành của Khương Thanh Nga, hơn nữa còn là loại vô cùng điên cuồng, tới nỗi mất lý trí ấy.
Trong mắt nàng, Khương Thanh Nga tựa như trích tiên trên trời, hoàn mỹ không một khuyết điểm, nam nhân nào trên thế gian này cũng không xứng với nàng, tất nhiên trong đó cũng bao gồm cả Lý Lạc.
Cho dù Đế Pháp Tình cũng thừa nhận cái túi da này của Lý Lạc thuộc hàng đỉnh, nhưng nàng cảm thấy chỉ nhìn bề ngoài thì thật sự quá là nông cạn.
Dung mạo ấy của Khương Thanh Nga, nhất định phải là rồng trong loài người mới có thể xứng đôi với nàng.
Mà Lý Lạc cậy nhờ ưu thế của cha mẹ, không biết dùng thủ đoạn gì mà thu được hôn ước với Khương Thanh Nga, điều này trong mắt Đế Pháp Tình đơn giản là đang vũ nhục nữ thần của nàng.
Cho nên, từ sau khi Lý Lạc tiến vào Nam Phong học phủ, chỉ cần gặp phải Đế Pháp Tinh thì nhất định sẽ bị mỉa mai một trận ngay mặt, sau đó sẽ là một câu chất vấn mãi không thấy mệt.
“Lý Lạc, khi nào ngươi mới giải trừ hôn ước với Khương học tỷ?”
Không ngoài dự đoán, lại nghe thấy câu hỏi đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, ngay cả Lý Lạc cũng không nhịn nổi phải xoa xoa mi tâm, tức giận nói: “Liên quan gì đến ngươi.”
Sau đó xoay người rời đi.
Đế Pháp Tình thấy thế, gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ giận dữ, đi theo sau không buông, nói: “Lý Lạc, ngươi cứ muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga như vậy sao?”
Nhưng Lý Lạc vẫn mắt điếc tai ngơ, không thèm quan tâm như cũ, làm nàng ta tức đến xanh mét mặt mày, chợt bước nhanh đuổi theo, nói: “Lý Lạc, nếu ngươi không giải trừ hôn ước thì người gặp phiền phức sẽ chỉ có ngươi thôi đó, Khương học tỷ ưu tú xuất sắc bao nhiêu thì ngươi sẽ gặp nhiều phiền toái bấy nhiêu, cha mẹ ngươi đã mất tích mấy năm, bây giờ ngay cả Lạc Lam phủ của ngươi cũng chòng chành bấp bênh, cho nên cái thân phận thiếu phủ chủ này của ngươi không còn lực chấn nhiếp gì nữa hết.”
“Ngươi căn bản không biết bây giờ ở Đại Hạ quốc có bao nhiêu thiên kiêu trẻ tuổi bối cảnh cường đại, thiên phú trác tuyệt yêu thích Khương học tỷ.”
“Ngươi không thể bởi vì cha mẹ ngươi có ân với Khương học tỷ mà muốn nàng dùng phương thức này để báo đáp cho ngươi được!”
“Lý Lạc, nếu như ngươi không giải trừ hôn ước với Khương học tỷ, đừng nói là ở nơi khác, chỉ ở trong Nam Phong học phủ này thôi đã có người tìm ngươi gây phiền toái.”
Bước chân của Lý Lạc cuối cùng cũn ngừng lại, nói: “Ồ? Ai muốn tìm ta gây phiền phức?”
Đế Pháp Tình hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bối Côn của Bối gia, chắc là ngươi biết hắn, hắn ta đã nói là hy vọng ngươi đừng nhờ cậy thân phận của mình mà tiếp cận Khương học tỷ, hơn nữa hắn còn bảo ngươi hai ngày sau tới Thanh Phong lâu trò chuyện một chút.”
Lý Lạc cười nói: “Tất nhiên là biết, năm đó hắn rất thích xuất hiện trước mặt ta.”
Năm đó lúc cha mẹ hắn còn ở đây, lời nói của Lạc Lam phủ trong Thiên Thục quận này có trọng lượng không hề thấp hơn thủ phủ quận đâu, người tên Bối Côn kia thỉnh thoảng sẽ đến tìm hắn. Nhưng ai mà ngờ được, mấy năm sau Lạc Lam phủ thay đổi, những con cháu thế gia đã từng rất muốn kết làm bằng hữu với hắn kia lại là những kẻ đi đầu tìm tới hắn gây sự chứ?
Trước kia chuyện tên Bối Côn này thích làm nhất chính là bày biện yến tiệc ở Thanh Phong lâu, nhiệt tình khách khí mời hắn đến, bây giờ lại muốn hắn bày yến tiệc mời hắn ta tới đó chơi? Vị này đúng là đủ trực tiếp.
Đế Pháp Tình nói: “Lý Lạc, ngươi đừng cảm thấy là người ta nực cười, thế sự vốn là vậy, nhà ngươi có quyền thế lớn thì tất nhiên sẽ có người nâng ngươi, bây giờ Lạc Lam phủ của ngươi thất thế, tại sao người khác phải nể mặt ngươi? Dù sao những thể diện trước đó đều là do cha mẹ ngươi mang tới cho ngươi, vốn không phải của ngươi.”
Lý Lạc gật gật đầu, đồng ý: “Lời này của ngươi đúng là rất có lý.”
Tình người ấm lạnh, thói đời thất thường, hai năm này Lý Lạc đã tự mình trải nghiệm.
Cho nên hắn cũng không nói thêm gì nữa, bước nhanh ra ngoài học phủ.
Đế Pháp Tình vẫn kiên nhẫn đi theo, một đường líu lo không ngừng rót ma âm vào tai hắn, ý chính trong tất cả lời nói của nàng đều là hy vọng Lý Lạc có thể trả lại tự do cho Khương Thanh Nga.
Lý Lạc biết phương pháp tốt nhất để đối phó với loại người này chính là không để ý đến kẻ đó, cho nên một câu hắn cũng lười đáp, đo xuyên qua từng dãy từng dãy hành lang, cuối cùng ra khỏi học phủ.
Khi bước ra khỏi học phủ, hắn đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên im lặng hơn rất nhiều, ngay cả Đế Pháp Tình hệt như một con ruồi vo ve bên người hắn cũng như bị bóp chặt cổ.
Lý Lạc quay đầu liếc nàng một cái, sau đó phát hiện ra khuôn mặt của Đế Pháp Tình đang đỏ lựng, trong mắt tràn ngập vẻ kích động nhìn về phía cầu thang đá dưới học phủ.
Lý Lạc hơi hiểu ra, cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy một chiếc xa liễn đang dừng trước bậc thang, xa liễn cổ kính, to lớn mà không thiếu quý khí, bốn con Sư Mã thú cả người đỏ sậm cường tráng đang kéo xa liễn, bên trên xa liễn còn có ấn huy quen thuộc, chính là của Lạc Lam phủ.
Mà điều khiến cho Đế Pháp Tình phải đỏ mặt và các học viên xung quanh lộ ra vẻ kích động tất nhiên không phải chỉ là xa liễn của Lạc Lam phủ, mà là nữ hài đang đứng ở trước xa liễn kia.
Mái tóc dài của nữ hài được tùy ý buộc lên cao, khuôn mặt thanh tú hờ hững, ánh lên vẻ quyến rũ trong ánh hoàng hôn, nàng đang mặc một chiếc áo choàng ngắn màu xanh lam, đi ủng nhỏ, bên dưới váy chiến là đôi chân thon thẳng thon dài, trắng đến độ gần như khiến cho mọi người khô khốc cả miệng lưỡi.
Đương nhiên thứ khiến cho người ta chú ý nhất vẫn là đôi mắt màu vàng sáng chói tinh khiết như ánh mặt trời kia.
Kia là… Khương Thanh Nga?!
Bên ngoài học phủ dấy lên một hồi chấn động, không biết có bao nhiêu học viên kích động nhìn về phía bóng dáng thon dài xinh đẹp kia, bọn họ không ngờ hôm nay lại có thể được nhìn thấy người bước ra từ trong truyền thuyết của Nam Phong học phủ.
Lý Lạc thì lại bước xuống bậc thang đá trong vô số tầm mắt kích động nóng bỏng đó, đi tới trước mặt Khương Thanh Nga, có chút kinh ngạc nói: “Thanh Nga tỷ, ngươi về Nam Phong Thành lúc nào vậy?”
Tuy nói Lạc Lam phủ lập nghiệp ở Nam Phong Thành, nhưng từ sau khi nó được xưng là một trong tứ đại phủ của Đại Hạ quốc thì đã chuyển dời trọng tâm lên đô thành Đại Hạ, Đại Hạ thành.
Khi Khương Thanh Nga tiến vào Thánh Huyền Tinh học phủ đứng đầu Đại Hạ quốc thì cũng đã đến Đại Hạ thành, hơn nữa hai năm nay nàng phải quản lý Lạc Lam phủ, nên rất khó nhìn thấy nàng trở về Nam Phong thành, Lý Lạc cũng đã rất lâu không gặp nàng.
Khương Thanh Nga nhìn Lý Lạc, thản nhiên nói: “Ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của ngươi, với cả ngày mai Lạc Lam phủ cũng có vài chuyện quan trọng cần phải thảo luận ở đây.”
“Hôm nay vừa mới đến Nam Phong thành, tiện đường đón ngươi về nhà luôn.”
Giọng nói của nàng vô cùng êm tai, lạnh nhạt mà thanh thúy, như nước suối trong núi sâu vỗ lên ngọc thạch.
Lý Lạc gật gật đầu, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái với loại thái độ này của Khương Thanh Nga, bởi vì ở với nàng lâu nên hắn đã quen, biết tính cách của nàng là như vậy.
“Vậy đi thôi.” Hắn nói, Khương Thanh Nga rất được hoan nghênh ở Nam Phong học phủ, chỉ đứng ở đây thôi mà đã có thể cảm nhận được ánh mắt bốn phía bắn tới như lưỡi dao.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!