Vạn Vật Lưu Vết

Chương 9: Người ngồi trong chiếc xe màu đen



VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 1: Trầm ngư

Edit: Cá trê

__________

“Anh Đại Lực, khi nào em mới lớn lên vậy?”

“Lớn lên rồi phải đi học đi làm, chán lắm.”

“Không phải đâu, chờ khi lớn lên em sẽ gả cho anh, vậy thì mỗi ngày sẽ không chán nữa.”

Một cô bé tóc thắt bím và một cậu bé ngăm đen, khoẻ mạnh kháu khỉnh cùng nhau ngồi trên bờ ruộng, cô gái nhỏ lấy trong túi ra một viên kẹo gói giấy màu đưa cho cậu bé, cậu nhóc cười vô cùng vui vẻ, thuần thục lột vỏ kẹo cho vào miệng, lẩm bẩm nói: “Đúng là người vợ tốt của anh!”

“Đồ đáng ghét!”

Mặt trời dần ngả về phía tây, hai bóng dáng trẻ con nho nhỏ đùa giỡn đuổi bắt nhau trên bờ ruộng, tiếng cười vui vẻ truyền đi thật xa.

“Sau đó, A Bình đã thay đổi.” Hai mắt Lý Đại Lực vô thần nhìn về phía trước, khoé mặt vẫn chảy lệ không ngừng, cứ như là vòi nước quên khoá vòi lại, thế nhưng giọng hắn vẫn rõ ràng, không một chút nghẹn ngào: “Tôi nói với cô ấy không cần đi kiếm mấy đồng tiền này, để tôi nuôi cô ấy, nhưng mà A Bình không chịu nghe, mỗi lần tôi đến KTV tìm cô ấy đều nhìn thấy cô ấy đang ở cùng những thằng đàn ông khác nhau, cô ấy không cho tôi vào mà chỉ bằng lòng gặp tôi ở cửa sau vắng vẻ. Có lẽ bởi vì tôi không có bản lĩnh nên không muốn nhận quen tôi, mỗi thằng đàn ông mà cô ấy ở cùng ai cũng có tiền hơn tôi, còn có một ông chủ lớn lái xe sang……”

“Sau này A Bình bị vợ của người kia đánh đến sưng cả mặt, cô ấy khóc lóc đến tìm tôi nói rằng mình hối hận, sau này sẽ cùng tôi sống thật tốt, tôi làm sao cam lòng để cô ấy khóc chứ? Chỉ là không tới hai tháng sau, A Bình nôn mửa nên đến bệnh viện khám, phát hiện thế mà đã có thai, tối hôm đó cô ấy không trở về, tôi biết cô ấy lại đi tìm ông chủ lớn kia……”

Khẩu cung của Lý Đại Lực rất dài, lải nhải nói liên miên như muốn nói ra hết những tình cảm yêu hận rối rắm của hai người, nói đến chi tiết cuối cùng khi hắn thừa dịp A Bình ngủ đã bóp chết cô ấy trên giường thì hắn bỗng khóc lớn thành tiếng.

“Ngày đó, tôi bắt gặp cô ấy đang nằm ngủ trên giường, mặc áo ngủ, còn ôm bụng thì hận thù trong lòng tôi bùng lên! Cũng không biết nghĩ thế nào mà trèo lên giường đặt tay lên cổ cô ấy…… Cô của cô ấy nhỏ vậy mà, tôi chỉ là nhẹ nhàng nhéo nhéo, cô ấy không cử động nữa…… Tôi không muốn chôn A Bình cô đơn một mình trên núi nên đã đem cô ấy an bày trong ao nước trong mảnh đất hoang sau nhà mình, cách cửa sổ phòng bếp là tôi có thể nhìn thấy…… Tôi thực xin lỗi A Bình! Tôi xin lỗi con của chúng tôi! Anh cảnh sát, xin anh giết tôi đi!”

Lộ Tranh lắc đầu, tâm tình nặng trĩu đi cửa hông ra khỏi phòng thẩm vấn.

Cách âm của phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát huyện Đại Dụ bình thường, cách cánh cửa vẫn có thể nghe được tiếng gào xé ruột xé gan của Lý Đại Lực.

Đường Thiệu Nguyên đang đứng ngoài cửa, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải giữ một điếu thuốc, nghe thấy tiếng bước chân của Lộ Tranh cậu nâng mắt lên, chậm rãi nhả ra một ngụm khói.


Khói thuốc mù mờ, cậu dựa lưng vào tương cứ như tư thế người mẫu đang chụp ảnh quảng cáo vậy.

“Sư huynh làm một điếu không?”

“Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”

Lộ Tranh kéo ghế dựa lại ngồi xuống bên cạnh Đường Thiệu Nguyên, ngón trỏ ấn huyệt thái dương, lông mày nhíu chặt lại.

Đường Thiệu Nguyên thấy thế lập tức thò tay lấy gạt tàn thuỷ tinh trên bàn, đem phần còn lại của điếu thuốc dụi tắt, lại đứng lên đi mở cửa sổ.

Hơi lạnh của gió đêm theo cửa sổ thổi vào làm cái đầu nặng trĩu của Lộ Tranh nhẹ đi không ít, anh giương mắt nhìn điếu thuốc đắt tiền màu trắng trong gạt tàn, phát hiện còn đến nửa điếu thuốc chưa đốt hết.

“Bại gia chi tử.” Anh cười nói.

Khoé miệng Đường Thiệu Nguyên hơi nhếch lên, kéo ghế ngồi xuống, nghiêng người nằm xuống mặt bàn màu nâu đỏ, lẳng lặng nhìn về hướng Lộ Tranh không chớp mắt.

“Giày vò nhiều ngày vậy cuối cùng cũng xong rồi.” Lộ Tranh uống ngụm nước, nheo mắt: “Phần còn lại sẽ không còn chuyện của chúng ta nữa.”

“Sư huynh đi nhiều ngày như vậy, chị dâu không tức giận sao?” Mặt Đường Thiệu Nguyên cọ cọ mặt bàn, thoạt nhìn chỉ là tuỳ tiện hỏi thăm.

Lộ Tranh nghe xong thì lắc đầu: “Người độc thân thì lấy đâu ra chị dâu chứ. Làm sao, muốn có bạn gái à?”

Mặt Đường Thiệu Nguyên ửng đỏ, xấu hổ nói: “Tôi…… Còn chưa từng yêu đương đâu.”

Không biết những lời này sao lại chọc trúng điểm cười của Lộ Tranh, ngụm nước còn chưa nuốt xuống hết nhưng anh lại kìm không được cúi đầu cười ra tiếng, anh vừa cười vừa ho, ho đến khoé mắt đỏ lên, một giọt nước mắt sinh lý trào ra: “Khụ khụ ____ ngại quá Thiệu Nguyên, không phải anh đang cười cậu đâu.”

“Không sao.” Đường Thiệu Nguyên cúi đầu rút khăn giấy đưa qua, Lộ Tranh cầm giấy lau khoé mắt và mũi, không chú ý đến ánh mắt chằm chằm mình của Đường Thiệu Nguyên.

**

Mọi người tổ một sau khi Lý Đại Lực chỉ ra và xác nhận hiện trường liền tạm biệt đội trưởng Phạm Tân Vũ, lái xe trở về văn phòng tỉnh.

Tăng ca nhiều ngày liên tục, ngay cả người trẻ tuổi tinh lực tràn trề nhất đội là Nguỵ Hùng Phong cũng hơi chịu không nổi. Thời gian trở lại tỉnh cũng không còn sớm, vừa đúng ngay giờ ăn cơm, Cảnh Chí Trung vung tay, quyết định tự bỏ tiền túi mời mấy người tổ một đi ăn lẩu.

Trong năm điều cấm của cảnh sát hình sự có không cho phép uống rượu trong thời gian làm việc, nhưng mà hiện giờ là thời gian tan tầm nên không cần kiêng dè, bên này lại vừa xong một vụ án lớn, hai quỷ rượu Cảnh Chí Trung và Nguỵ Hùng Phong đã nhịn nhiều ngày đầy vui vẻ khui mấy chai bia Yanjing. Nhất là Nguỵ Hùng Phong, trực tiếp bỏ qua ly thuỷ tinh của chủ quán đưa mà thành thạo sử dụng động tác không hợp với ngoại hình, dùng hai chai bia lạnh kề sát vào khẩy mở nắp của nhau.

“Phốc” một tiếng, hai cái nắp chai rơi xuống, bọt bia tràn ra đầy miệng chai.

Nguỵ Hùng Phong đưa một chai cho Cảnh lão đại, tự mình cầm một chai tu một hơi: “Sướng!”

“Thiệu Nguyên uống không?” Cảnh Chí Trung mặt đầy ý cười hỏi.

“Không uống.” Đường Thiệu Nguyên lấy tay che miệng ly, Lộ Tranh chú ý đến ngón tay trắng nõn thon dài nhìn đẹp vô cùng của cậu, nhìn rất giống với bàn tay của người chơi đàn dương cầm: “Hôm nay tôi bồi sư huynh uống nước ô mai thôi.”

“Từ khi Tiểu Lộ đến đây, Thiệu Nguyên liền vứt bỏ tôi, trước kia toàn là “lão đại”, “lão đại”, còn bây giờ thì toàn là “sư huynh” “sư huynh”!” Cảnh Chí Trung cười ha hả, uống một ngụm đã hết nửa ly: “Người trẻ tuổi các cậu thật nông cạn, chỉ biết nhìn mặt thôi!”

Nguỵ Hùng Phong ngồi bên cạnh chạm cốc với Cảnh Chí Trung, chọc cười: “Lão đại, anh nói sai rồi, người trẻ tuổi tụi em không chỉ nhìn mặt mà còn phải xem nội hàm nha!”

Cảnh Chí Trung nghe thế lại vui vẻ: “Được, tốt lắm! Thiệu Nguyên, Đại Hùng, các cậu có cơ hội thì học tập tổ trưởng các cậu nhiều đi, chúng ta làm cảnh sát hình sự, kiến thức chuyên ngành tuy rất quan trọng nhưng cũng không thể thiếu kinh nghiệm thực tế, tuy rằng hai cậu không phải kiểm nghiệm dấu vết nhưng học là vô tận, những thứ này trong phá án cũng phải là dư thừa.”

Lộ Tranh nghe thế vội xua tay khiêm tốn vài câu, dưới sự trêu chọc của Cảnh Chí Trung cũng uống hết nửa ly nước ô mai.

Một đám đàn ông ăn lẩu căn bản không cần lo lắng đến cân bằng dinh dưỡng, rau và thịt mới quan trọng. Huống chi mấy ngày nay ở Đại Dụ mọi người chỉ lo phá án gần như không có thời gian ăn cơm đàng hoàng, đôi khi bận rộn, bác gái ở căn tin tan tầm thì chỉ có thể nấu mì vị dưa cải, hay vị thịt bò gì đó ăn cho no bụng, đói bụng mấy ngày đương nhiên lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào thịt.

Thịt bò đỏ au xen lẫn mỡ trắng phau cùng thịt dê béo ngậy trong mâm lớn lần lượt được cho vào nồi, trong lúc chờ thịt chín thì ai nấy cũng đều pha nước chấm của chính mình, Lộ Tranh mới vừa múc một thìa tương vừng thì thấy Đường Thiệu Nguyên bên trái cầm ra một cái lọ nhỏ rồi cho vào chén nhỏ trước mặt nửa chén dầu vừng.

“Thiệu Nguyên, cậu ăn gì thế?”

Thấy vẻ mặt tò mò của Lộ Tranh, Cảnh Chí Trung cười nói: “Vừa nhìn là biết Tiểu Lộ của chúng ta chưa nếm qua lẩu Tứ Xuyên chính tông rồi, quê của Thiệu Nguyên ở Tứ Xuyên nên khi ăn lẩu cậu ấy đều nhúng vào dầu.”

“Ố, không nhìn ra nha!” Lộ Tranh mở to hai mắt, lắp bắp kinh hãi: “Khẩu âm của Thiệu Nguyên nghe không khác gì người bản địa tỉnh A cả.”

Đường Thiệu Nguyên cong khoé mắt: “Tôi chỉ ở Tứ Xuyên đến năm hai cấp hai, sau này thì đi học ở tỉnh A, xem như là một nửa người địa phương đi.”

“Thiệu Nguyên của chúng ta chính là đại học bá.” Nguỵ Hùng Phong bên cạnh líu lưỡi nói, cậu ta tuy rằng tửu lượng tốt nhưng cũng không phải là quá tốt, chỉ mới hai chai bia mà đã choáng váng, lúc này lại như mất trí, vậy mà lại thải rắm cầu vòng với người bình thường mình chướng mắt nhất, “Nằm trong top 50 của trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm đó.”

Trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm là trường tốt nhất ở Tỉnh A, là trường có tiếng của cả nước, mỗi năm có đến sáu bảy mươi phần trăm học sinh đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, lọt vào top 50 của trường quả thực là học bá.

“Trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm?” Lộ Tranh kinh ngạc, “Khéo vậy, tôi cũng học Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm nè, Thiệu Nguyên thuộc khoá bao nhiêu thế?”

“Khoá 06.”

“Ồ, tiếc vậy, tôi là khoá 02, lúc cậu nhập học thì tôi đã tốt nghiệp rồi.”

“Chưa chắc đâu.” Đường Thiệu Nguyên xoay đầu nhìn Lộ Tranh, đôi mắt sau lớp mắt kính chợt loé lên, dưới ánh đèn mờ nhạt lại có chút muôn nói lại thôi: “Lúc tôi chuyển tới Trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm thì vẫn còn học cấp hai, thời điểm đó hẳn sư huynh vẫn chưa tốt nghiệp đúng không? Nói không chừng chúng ta từng gặp nhau đâu đó trong trường rồi ấy chứ.”

“Không đâu.” Lộ Tranh uống một ngụm nước ô mai, chua chua ngọt ngọt, đúng là hương vị mà anh yêu thích nhất, “Thiệu Nguyên đẹp trai như vậy khẳng định là nhân vật phong vân trong trường nhỉ, nếu đã từng gặp qua sao tôi lại không có ấn tượng gì được.”

“Vậy sao.” Đường Thiệu Nguyên cúi đầu cười cười không nói tiếp.

Bốn người quét sạch thức ăn đã gọi, sau khi cơm no rượu say thì tính tiền rồi ra cửa quán.

Trước cửa tiệm có một chiếc ô tô màu trắng đang bật đèn chớp, thấy bọn họ bước ra, một người phụ nữ dáng vẻ ôn nhu cười tươi phất tay vẫy bọn họ qua cửa chắn gió. Lúc này cửa sổ ghế phó lái “cạch” một tiếng hạ xuống, một cô gái nhỏ tóc ngắn mắt to tròn hét lên: “Ba!”

“Ôi, bảo bối của tôi! Sao lại đến đón ba thế?”

Cảnh lão đại gặp được con gái yêu của mình ngay lập tức đánh mất lý trí, lộ ra nụ cười ngớ ngẩn của ông bố rồi choáng váng chui vào ghế sau.

Vợ của Cảnh Chí Trung ngồi ở ghế lái mỉm cười bảo con gái chào mọi người, còn hỏi bọn họ có muốn đi nhờ xe không. Nguỵ Hùng Phong ở tiểu khu đối diện Sở cảnh sát, Lộ Tranh thì lái xe nên từ chối lời đề nghị của cô.

Xe của Cảnh Chí Trung lái đi, Nguỵ Hùng Phong xiêu vẹo bước từng bước về nhà, trước cửa quán lẩu sáng ngời chỉ còn lại hai người Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên.

“Trời sắp mưa.” Đường Thiệu Nguyên bỗng lên tiếng.

“Hử? Không……”

Lộ Tranh còn chưa dứt lời thì trên không trung bỗng như nứt ra khe hở, ào ào nện xuống vô số giọt mưa.

“Đây là mưa rào, sẽ ngừng nhanh thôi, chúng ta ở đây đợi chút đi.” Đường Thiệu Nguyên đề nghị.

Hai người đứng trước cửa chờ mưa tạnh, sắc trời vốn đã tối, lúc này lại mưa to khiến cho mây đen trên không trung như cuồn cuộn, tựa như có ai đó đổ một lọ mực vào giữa hồ nước, làm tràn ra vô số đoá hoa đen, mà đoá hoa này càng ngày càng lớn, mưa trút xuống dữ dội, che khuất đi cả tia sáng cuối cùng nơi chân trời.

Lộ Tranh có chút xuất thần, thẳng đến khi đám mây đen kia nuốt hết ánh sáng mới bừng tỉnh lại liếc tầm mắt qua bên cạnh.

Cửa quán lẩu có một ngọn đèn, ánh đèn màu vàng ấm áp sáng ngời, dưới ngọn đèn Đường Thiệu Nguyên yên tĩnh đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm Lộ Tranh, thấy tầm mắt anh chuyển đến thì bị doạ cho giật cả mình, vội vã xoay đầu sang hướng khác, nhưng như chợt nhớ tới điều gì đó bèn lấy tay che kín đầu.

“Sao vậy, Thiệu Nguyên?”

Cậu không che được kín đầu, ngược lại động tác trên tay càng làm lộ ra nhiều hơn, Lộ Tranh ngẩng đầu nhìn mấy lọn tóc lộ ra giữa kẽ ngón tay cậu, đôi mắt nháy bén của chuyên gia kiểm nghiệm dấu vết giúp anh phát hiện hình như tóc của Đường Thiệu Nguyên bỗng nhiên xoăn lại.

…… Đây là tình huống gì thế.

Đường Thiệu Nguyên nghe thế trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt quẫn bách, cam chịu bỏ tay xuống để lộ một đầu tóc xoăn xù, nhìn giống hệt một chú chó nhỏ.

Lộ Tranh:…… Hì hì hì.

“Thật ra…… Khụ, tóc tôi vốn xoăn tự nhiên, tôi từng đếm tiệm làm tóc duỗi thẳng lại, nhưng mà mỗi lần đến gần nước mưa thì tóc sẽ đột ngột xoăn trở lại.” Đường Thiệu Nguyên xấu hổ vô cùng, từ cổ đến tai đều đỏ ửng.

Lộ Tranh nhìn một đầu tóc xoăn của cậu, quả thật phồng hơn bình thường, thế nhưng anh thật sự không biết tóc này có gì khó nhìn, thậm chí còn hơi dễ thương liền cười đánh giá: “Bộ dạng Thiệu Nguyên của chúng ta rất đẹp trai nên để kiểu tóc nào cũng đẹp cả.”

Mặt Đường Thiệu Nguyên không biết làm sao thoắt chốc càng đỏ hơn, vành tai cứ như sắp chảy máu.

Cười xong, Lộ Tranh lại nhớ đến vài chuyện mơ hồ: “Hình như trước kia tôi cũng từng gặp qua ai đó cũng có tóc như vậy ____ Ài, lớn tuổi rồi, không nhớ rõ nữa.”

Đường Thiệu Nguyên kinh ngạc nhìn nụ cười của anh, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực nóng lên.

Trời mưa mà thường bản thân ghét nhất cũng trở nên đáng yêu.

**

Trong một góc ngoài đường lớn có một chiếc xe ô tô đen lẳng lặng đỗ lại, không mở đèn nhưng cần gạt nước vẫn hoạt động không ngừng, nhìn như một con dã thú đang ngủ đông trong bóng đêm.

“Nhìn gì vậy, Thừa Nghiệp?” Một cánh tay rắn chắc nóng hổi quàng qua bả vai thanh niên, chuỗi hình xăm chim én giang cánh bay màu sắc rực rỡ trên cánh tay lộ ra mờ mờ dưới ánh sáng, “Sao đột nhiên bảo anh dừng xe thế?”

Người thanh niên vẫn nhìn chằm chằm hai người đang được bao phủ bởi ngọn đèn của quán lẩu, nghe vậy chợt hồi thần, xoay đầu nhìn về phía bên trái.

“Không có gì cả, Yến ca.” Hắn thuận miệng nói, “Chỉ là tự dưng muốn ăn lẩu thôi.”

“Hôm nay cậu không thể ham ăn nha.” Người đàn ông ngồi ở ghế lái cười to ra tiếng, bóp eo hắn một cái.

Người thanh niên không quá vui vẻ vỗ cánh tay người đàn ông, xoay đầu đi, ở góc độ mà người đàn ông nhìn tới lộ ra biểu tình lạnh nhạt xen lẫn một tia dò hỏi.

== Hết chương 9 ==


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.