Ôn Nghi không có quan hệ giao thiệp với những người này, tối nay không đến, cho nên không ai trông chừng Thư Nguyên một tấc không rời.
Cậu nằm trên sô pha một lát, tỉnh táo hơn đôi chút thì tự gia nhập vào trò chơi của bạn bè.
Bên Lục Phỉ, vì bận việc nhất thời mà trễ giờ tan làm.
Thời gian không còn sớm, Lục Phỉ vẫn chưa ăn cơm, trợ lý cũng giống như anh. Vậy nên, Lục Phỉ bảo anh chàng đưa mình đến câu lạc bộ XX rồi về trước đi.
“Lục tổng vào đó làm gì ạ?” Trợ lý hỏi.
“Có chút việc riêng.” Lục Phỉ mệt mỏi day day mi tâm, thăng lên chức Tổng giám đốc càng làm anh bận hơn so với trước đây: “Không phải là xã giao, cậu có thể đi trước.”
Trợ lý nói vâng.
Lúc bọn họ rời khỏi công ty đã là 10 giờ tối, trên đường đi hình như Lục Phỉ gọi hai cuộc điện thoại, nhưng đều không có người nhận.
Đêm khuya, thành phố vẫn ồn ào sầm uất.
Lục Phỉ ngồi ghế sau, ánh đèn nê ông chiếu vào cửa sổ xe, thỉnh thoảng lướt qua mặt anh.
Năm nay Lục Phỉ mới 29 tuổi.
Là một thanh niên tuấn tú có tài nổi tiếng trong nghề, anh thật sự quá trẻ, cũng quá quyết đoán. Ai cũng nói Lục Phỉ có thể bò tới vị trí hôm nay có liên quan không nhỏ tới lý trí đến đáng sợ của anh, nhưng chỉ có người thân thuộc bên cạnh anh mới biết được, sự bình tĩnh lý trí của anh cũng không phải áp dụng với tất cả mọi người.
Trở lại độc thân hơn một tháng nay, Lục Phỉ càng ít nói hơn trước đây.
Anh gần như không cần cuộc sống cá nhân, ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc. Nếu không phải là xã giao, người có thể khiến anh ra ngoài trong khoảng thời gian này, trợ lý biết đại khái là ai.
Họ lái xe đến câu lạc bộ.
Trước khi xuống xe Lục Phỉ bỏ áo khoác và cà vạt lại, mở nút tay áo nói với trợ lý: “Nghỉ sớm đi.”
Lục Phỉ đi vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên tạp vụ, giây phút mở cửa ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía anh.
“Lục Phỉ?”
“Tạ Hiểu Mang cậu còn mời cả Lục Phỉ?”
…
Tiếng nhạc dừng lại
Lục Phỉ quét mắt khắp phòng một vòng, nói: “Xin lỗi, tôi tìm Thư Nguyên một lát.”
Căn phòng yên tĩnh.
Lục Phỉ thanh cao xa cách của năm đó, nay đã có sự kiêu ngạo của tư bản. Khí chất tinh anh cao quý của anh không hợp với nơi tối tăm hỗn loạn này, tựa như một đám mây vô tình rơi xuống đám bùn, khiến người ta không thể rời mắt.
Trong lúc vô tình, Lục Phỉ đã đứng trên cao nhìn xuống nhóm người này.
Khiếm đám phú nhị đại không học hành không nghề nghiệp cảm thấy hổ thẹn.
Không phải là chia tay rồi sao?
Mọi người đều lầm bầm trong lòng, có người không biết Lục Phỉ còn nhỏ giọng hỏi người bên cạnh anh là ai, xì xào bàn tán.
Tạ Hiểu Mang là chủ nhân bữa tiệc, cô nàng đứng dậy tới chào hỏi Lục Phỉ, nói: “Lục Phỉ, anh ngồi trước đi, Thư Nguyên vừa mới ra ngoài nói cần thông gió.”
Lục Phỉ gật đầu với cô, nói chúc mừng tiệm hoa của cô khai trước, sau đó nói: “Mọi người chơi đi, tôi ra ngoài chờ.”
Anh vừa ra ngoài Tạ Hiểu Mang đã nhanh chóng gọi điện cho Thư Nguyên, lại phát hiện di động của Thư Nguyên đã để quên trên ghế sô pha, trên đó còn có mấy cuộc gọi nhỡ, người gọi: Lục Phỉ.
…
Thư Nguyên đoán chắc là Lục Phỉ sẽ không đến.
Cậu ở trong phòng chơi với mọi người một lát, chỉ chốc lát cậu đã quên mất chuyện này, nhưng chỉ cần chơi chưa đến lượt cậu thì cậu sẽ không kiềm được mà nhìn ra cửa. Có lẽ do bị khói thuốc trong phòng hun, càng khuya cậu càng khó chịu, mấy phút trước cậu nói muốn ra ngoài hít thở không khí.
Cậu ngồi trên hàng ghế dài ngoài hồ bơi của câu lạc bộ được một lát thì Cận Thâm cũng đến.
Cận Thâm tựa như keo dính chó quăng mãi chẳng được.
Thư Nguyên không muốn để ý đến cậu ta.
“Có muốn cân nhắc tới mình không?” Cận Thâm hỏi.
Một câu nói không đầu không đuôi, Thư Nguyên nghĩ đầu óc cậu ta có bệnh rồi.
Cậu đang nghĩ, từ góc nhìn của Lục Phỉ có nhìn thấy tư thế giữa Cận Thâm
“Cậu sẽ không si tình thế chứ.” Cận Thâm ngồi xuống cạnh cậu, lấy một điếu thuốc ra: “Không phải đã nói muốn chia tay anh ta từ lâu rồi sao?”
Thư Nguyên ngửi mùi khói có hơi buồn nôn: “Cậu có thể cách xa tôi một chút không?”
Cận Thâm phá lên cười: “Nhìn xem, còn thái độ này nữa? Được người cũ chiều quen.”
Thư Nguyên gay mũi, nói: “Không phải như cậu nghĩ, cũng không cần cậu quản.”
“Vậy thì thế nào?” Cận Thâm rít một ngụm thuốc rồi nhả ra, lại nói: “Lẽ nào cậu thật sự đang đau khổ vì anh ta sao? Tôi không cho là vậy… Cậu không thấy cảnh này có hơi quen mắt à?”
Cảm giác say xộc thẳng lên đầu, Thư Nguyên có hơi choáng váng, mắt cậu lừ đừ mê man nhìn Cận Thâm.
Quen mắt?
Tại sao lại quen mắt?
Cận Thâm nhích lại gần: “Quên rồi à?”
Thư Nguyên: “…”
Cận Thâm nhắc cậu: “Hồ bơi trước mặt.”
Hồ bơi ngập nước, ngọn đèn dưới đáy hồ chiếu lên mặt nước trong suốt, sóng nước lóng lánh trong gió đêm.
Thư Nguyên chợt tròn mắt.
Mấy năm trước, cậu tham gia tiệc sinh nhật của bạn tại câu lạc bộ này. Đêm đó bọn họ chơi rất điên cuồng, không ít người xuống nước, khi Lục Phỉ tới đón cậu không thể nào mà vui nổi.
Thư Nguyên ướt đẫm từ dưới hồ bò lên, cậu mặc áo trắng, ở trong nước thì còn được, nhưng khi lên khỏi mặt nước, áo trắng trở nên trong suốt dính sát vào người, đường cong cơ thể nhìn không sót thứ gì, còn không bằng không mặc. Cậu vừa lên bờ, Lục Phỉ đã cởi áo khoác ra khoác lên người cậu.
Mấy người khác ghẹo, nói người đàn ông của Thư Nguyên tới, hỏi cậu có dễ quản không.
Lục Phỉ ít khi nói cười, không thích đùa, đồng nghĩa với việc là một người cứng nhắc và nhàm chán trong mắt mọi người.
Thư Nguyên nghe thì nổi nóng, biểu hiện của Lục Phỉ khiến cậu mất hết mặt mũi, như là cậu thật sự bị Lục Phỉ quản chặt chẽ, cậu vênh váo hống hách đánh hất tay Lục Phỉ ra: “Chưa tới lượt anh quản em.”
Lục Phỉ đứng đó nhìn cậu: “Vậy em muốn ai quản?”
Thư Nguyên ngắc ngứ, cậu nói không nên lời, đành thở phì phò nói với Lục Phỉ: “Dù sao cũng không phải anh.”
Đám người bắt đầu huýt sáo.
Có người gọi: “Lâm Quân Từ! Lâm Quân Từ!”
Thư Nguyên cảm thấy chán ghét Cận Thâm.
Không, không chỉ là Cận Thâm, trong lòng cậu còn có cảm giác chán ghét không nói thành lời nhằm thẳng vào mình, không rõ nguyên nhân. Điều này khiến cho nhịp thở của cậu trở nên dồn dập, tim đau đớn từng nhịp, tuy rằng sau đêm đó cậu không chơi với đám người kia nữa, cũng không đến nơi đây, nhưng cảnh tượng lúc đó vẫn như rõ ràng trước mắt.
Cận Thâm lùi người lại, Thư Nguyên vừa ngước mắt đã nhìn thấy Lục Phỉ đứng ở đối diện hồ bơi.
Ánh nước phản chiếu lên mặt Lục Phỉ, tạo nên những đường vân tựa ngọc trên khuôn mặt anh.
Có hơi lạnh, có hơi xa lạ.
Trong khoảnh khắc đó, Thư Nguyên cảm thấy có lẽ là do cậu uống quá say nên sinh ra ảo giác, sao Lục Phỉ lại thật sự đến đây. Nhưng rất nhanh cậu nhận ra là không phải, vì Cận Thâm bên cạnh cậu “chậc” một tiếng, hiển nhiên cũng phát hiện ra Lục Phỉ.
Thư Nguyên há miệng thở dốc, không biết có nên chào hỏi Lục Phỉ hay không.
Cậu nghĩ, dưới góc nhìn của Lục Phỉ, tư thế giữa cậu và Cận Thâm có mờ ám quá hay không.
Lục Phỉ có còn, muốn quản cậu đôi chút hay không.